Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 610: C610: Chương 610
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Nàng vào phòng mở ra cửa sổ, bên ngoài hàng rào núi xanh rậm rập, quả thật đẹp như tranh vẽ.Nước dùng để tắm rửa là nước suối trong vắt, vô cùng ấm nóng thư thái. Cung nữ thả cánh hoa lên mặt nước, muốn hầu hạ Thẩm Nguyệt tắm.Thẩm Nguyệt chỉ để các nàng canh giữ ở ngoài bình phong và gọi họ vào khi cần thiết.Sau đó liền tự mình cởi bỏ quần áo rồi chui vào bồn tắm.Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nó thực sự rất thoải mái, lâu rồi nàng chưa được tắm rửa sạch sẽ.Sau khi tắm xong, cung nữ giúp nàng chỉnh trang mái tóc dài ẩm ướt, dùng bếp lò hương hong khô, sau khi chải lại búi tóc, Thẩm Nguyệt càng cảm thấy thư thái.Sau đó có cung nhân tới báo tin hoàng đế đã sắp xếp yến tiệc trong hành cung, muốn mở tiệc chiêu đãi công chúa cùng sứ thần của Đại Sở.Thẩm Nguyệt đương nhiên phải tham gia buổi tiệc rượu này.Dưới sự dẫn đường của cung nhân đi theo họ đến đại điện.Đến trước cửa điện vừa hay cùng Tô Vũ chạm mặt, Tô Vũ cũng đã tắm rửa một trận, trên người còn thoang thoảng một mùi hương tươi mát.Hai người cùng nhau bước vào đại điện đang vang lên tiếng đàn sáo du dương.Hoàng đế Dạ Lương ngồi trên ngai vàng cao xa, bên cạnh là một đám triều thần Dạ Lương, tất cả đều đang chờ đợi sự xuất hiện của hai người họ.Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đúng mực đứng trên điện chào hỏi với hoàng đế Dạ Lương.Hoàng đế nói: “Hai vị khách quý từ phương xa tới không cần câu nệ, mời ngồi. Nếu đã tới rồi thì hãy nghỉ ngơi một đêm, tối nay không bàn chuyện chính trị, công chúa và sứ thần cứ thỏa thích vui chơi”.Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ cảm ơn rồi về chỗ ngồi xuống.Ngay sau đó liền biểu diễn ca múa, các cung nữ lần lượt bưng lên các món ăn đủ màu sắc được đựng trong khay bạc.Toàn cảnh vui vẻ hoà thuận, chỉ là thi thoảng quan viên Dạ Lương lại ném tới những ánh mắt dò xét về phía này.Đều là bữa tiệc đón gió tẩy trần nhưng lần này không giống với lần trước khi Triệu Thiên Khải làm chủ nhà tiếp đón tại thành Huyền.Những món ăn địa phương ở Dạ Lương đều được dày công nấu nướng, sắc hương vẹn toàn, không hề thua kém sơn hào hải vị.Hoàng đế nói: “Đây là những món ăn đặc sắc của Dạ Lương, nếu công chúa Tĩnh Nguyệt không chê có thể nếm thử xem”.Trên thực tế Thẩm Nguyệt cũng đã động đũa: “Trước đó ta có may mắn được dùng qua một hai lần, nhưng ta nghĩ thế nào cũng không so được với mùi vị của chính quốc. Chỉ nhìn thôi cũng đã kích thích vị giác rồi, Tĩnh Nguyệt xin cảm ơn sự chiêu đãi nồng hậu của bệ hạ, vậy ta cũng không khách sáo nữa”.Thẩm Nguyệt ăn rất tự nhiên, tuy không hề ăn từng miếng nhỏ như khuê nữ nhà người khác nhưng vẫn không hề mất đi lễ nghĩa phải có.Nhìn nàng ăn một cách ngon lành khiến cho mọi người cảm thấy những món ăn bình thường ở Dạ Lương cũng trở nên thơm ngon lạ thường.Hoàng đế cười nói: “Trẫm rất thích một công chúa hào sảng như vậy”.Hoàng đế Dạ Lương là một người đàn ông trung niên, diện mạo cũng khá hiên ngang, cho dù có cười rộ lên thì cũng không giấu được sự thâm trầm mưu tính của bậc đế vương.
Nàng vào phòng mở ra cửa sổ, bên ngoài hàng rào núi xanh rậm rập, quả thật đẹp như tranh vẽ.
Nước dùng để tắm rửa là nước suối trong vắt, vô cùng ấm nóng thư thái. Cung nữ thả cánh hoa lên mặt nước, muốn hầu hạ Thẩm Nguyệt tắm.
Thẩm Nguyệt chỉ để các nàng canh giữ ở ngoài bình phong và gọi họ vào khi cần thiết.
Sau đó liền tự mình cởi bỏ quần áo rồi chui vào bồn tắm.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nó thực sự rất thoải mái, lâu rồi nàng chưa được tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi tắm xong, cung nữ giúp nàng chỉnh trang mái tóc dài ẩm ướt, dùng bếp lò hương hong khô, sau khi chải lại búi tóc, Thẩm Nguyệt càng cảm thấy thư thái.
Sau đó có cung nhân tới báo tin hoàng đế đã sắp xếp yến tiệc trong hành cung, muốn mở tiệc chiêu đãi công chúa cùng sứ thần của Đại Sở.
Thẩm Nguyệt đương nhiên phải tham gia buổi tiệc rượu này.
Dưới sự dẫn đường của cung nhân đi theo họ đến đại điện.
Đến trước cửa điện vừa hay cùng Tô Vũ chạm mặt, Tô Vũ cũng đã tắm rửa một trận, trên người còn thoang thoảng một mùi hương tươi mát.
Hai người cùng nhau bước vào đại điện đang vang lên tiếng đàn sáo du dương.
Hoàng đế Dạ Lương ngồi trên ngai vàng cao xa, bên cạnh là một đám triều thần Dạ Lương, tất cả đều đang chờ đợi sự xuất hiện của hai người họ.
Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đúng mực đứng trên điện chào hỏi với hoàng đế Dạ Lương.
Hoàng đế nói: “Hai vị khách quý từ phương xa tới không cần câu nệ, mời ngồi. Nếu đã tới rồi thì hãy nghỉ ngơi một đêm, tối nay không bàn chuyện chính trị, công chúa và sứ thần cứ thỏa thích vui chơi”.
Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ cảm ơn rồi về chỗ ngồi xuống.
Ngay sau đó liền biểu diễn ca múa, các cung nữ lần lượt bưng lên các món ăn đủ màu sắc được đựng trong khay bạc.
Toàn cảnh vui vẻ hoà thuận, chỉ là thi thoảng quan viên Dạ Lương lại ném tới những ánh mắt dò xét về phía này.
Đều là bữa tiệc đón gió tẩy trần nhưng lần này không giống với lần trước khi Triệu Thiên Khải làm chủ nhà tiếp đón tại thành Huyền.
Những món ăn địa phương ở Dạ Lương đều được dày công nấu nướng, sắc hương vẹn toàn, không hề thua kém sơn hào hải vị.
Hoàng đế nói: “Đây là những món ăn đặc sắc của Dạ Lương, nếu công chúa Tĩnh Nguyệt không chê có thể nếm thử xem”.
Trên thực tế Thẩm Nguyệt cũng đã động đũa: “Trước đó ta có may mắn được dùng qua một hai lần, nhưng ta nghĩ thế nào cũng không so được với mùi vị của chính quốc. Chỉ nhìn thôi cũng đã kích thích vị giác rồi, Tĩnh Nguyệt xin cảm ơn sự chiêu đãi nồng hậu của bệ hạ, vậy ta cũng không khách sáo nữa”.
Thẩm Nguyệt ăn rất tự nhiên, tuy không hề ăn từng miếng nhỏ như khuê nữ nhà người khác nhưng vẫn không hề mất đi lễ nghĩa phải có.
Nhìn nàng ăn một cách ngon lành khiến cho mọi người cảm thấy những món ăn bình thường ở Dạ Lương cũng trở nên thơm ngon lạ thường.
Hoàng đế cười nói: “Trẫm rất thích một công chúa hào sảng như vậy”.
Hoàng đế Dạ Lương là một người đàn ông trung niên, diện mạo cũng khá hiên ngang, cho dù có cười rộ lên thì cũng không giấu được sự thâm trầm mưu tính của bậc đế vương.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Nàng vào phòng mở ra cửa sổ, bên ngoài hàng rào núi xanh rậm rập, quả thật đẹp như tranh vẽ.Nước dùng để tắm rửa là nước suối trong vắt, vô cùng ấm nóng thư thái. Cung nữ thả cánh hoa lên mặt nước, muốn hầu hạ Thẩm Nguyệt tắm.Thẩm Nguyệt chỉ để các nàng canh giữ ở ngoài bình phong và gọi họ vào khi cần thiết.Sau đó liền tự mình cởi bỏ quần áo rồi chui vào bồn tắm.Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nó thực sự rất thoải mái, lâu rồi nàng chưa được tắm rửa sạch sẽ.Sau khi tắm xong, cung nữ giúp nàng chỉnh trang mái tóc dài ẩm ướt, dùng bếp lò hương hong khô, sau khi chải lại búi tóc, Thẩm Nguyệt càng cảm thấy thư thái.Sau đó có cung nhân tới báo tin hoàng đế đã sắp xếp yến tiệc trong hành cung, muốn mở tiệc chiêu đãi công chúa cùng sứ thần của Đại Sở.Thẩm Nguyệt đương nhiên phải tham gia buổi tiệc rượu này.Dưới sự dẫn đường của cung nhân đi theo họ đến đại điện.Đến trước cửa điện vừa hay cùng Tô Vũ chạm mặt, Tô Vũ cũng đã tắm rửa một trận, trên người còn thoang thoảng một mùi hương tươi mát.Hai người cùng nhau bước vào đại điện đang vang lên tiếng đàn sáo du dương.Hoàng đế Dạ Lương ngồi trên ngai vàng cao xa, bên cạnh là một đám triều thần Dạ Lương, tất cả đều đang chờ đợi sự xuất hiện của hai người họ.Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đúng mực đứng trên điện chào hỏi với hoàng đế Dạ Lương.Hoàng đế nói: “Hai vị khách quý từ phương xa tới không cần câu nệ, mời ngồi. Nếu đã tới rồi thì hãy nghỉ ngơi một đêm, tối nay không bàn chuyện chính trị, công chúa và sứ thần cứ thỏa thích vui chơi”.Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ cảm ơn rồi về chỗ ngồi xuống.Ngay sau đó liền biểu diễn ca múa, các cung nữ lần lượt bưng lên các món ăn đủ màu sắc được đựng trong khay bạc.Toàn cảnh vui vẻ hoà thuận, chỉ là thi thoảng quan viên Dạ Lương lại ném tới những ánh mắt dò xét về phía này.Đều là bữa tiệc đón gió tẩy trần nhưng lần này không giống với lần trước khi Triệu Thiên Khải làm chủ nhà tiếp đón tại thành Huyền.Những món ăn địa phương ở Dạ Lương đều được dày công nấu nướng, sắc hương vẹn toàn, không hề thua kém sơn hào hải vị.Hoàng đế nói: “Đây là những món ăn đặc sắc của Dạ Lương, nếu công chúa Tĩnh Nguyệt không chê có thể nếm thử xem”.Trên thực tế Thẩm Nguyệt cũng đã động đũa: “Trước đó ta có may mắn được dùng qua một hai lần, nhưng ta nghĩ thế nào cũng không so được với mùi vị của chính quốc. Chỉ nhìn thôi cũng đã kích thích vị giác rồi, Tĩnh Nguyệt xin cảm ơn sự chiêu đãi nồng hậu của bệ hạ, vậy ta cũng không khách sáo nữa”.Thẩm Nguyệt ăn rất tự nhiên, tuy không hề ăn từng miếng nhỏ như khuê nữ nhà người khác nhưng vẫn không hề mất đi lễ nghĩa phải có.Nhìn nàng ăn một cách ngon lành khiến cho mọi người cảm thấy những món ăn bình thường ở Dạ Lương cũng trở nên thơm ngon lạ thường.Hoàng đế cười nói: “Trẫm rất thích một công chúa hào sảng như vậy”.Hoàng đế Dạ Lương là một người đàn ông trung niên, diện mạo cũng khá hiên ngang, cho dù có cười rộ lên thì cũng không giấu được sự thâm trầm mưu tính của bậc đế vương.