Tác giả:

Đây là năm thứ mười hai ta đến với thế giới này, cũng là tháng thứ sáu ta bị người mình yêu giam cầm. Sáu tháng trước, mọi người đều tôn thờ ta như một nữ thần, nói rằng ta là một vị thần được bề trên phái đến để cứu nhà Thanh Và bây giờ, tất cả họ đều gọi ta là - quái vật....Ba trăm linh sáu viên ngọc đêm Hoa Đông Hải chiếu sáng Đạt Tinh Điện như ban ngày. Gần như rực rỡ hơn cả đèn sợi đốt hiện đại. Ta đưa tay ra, thị nữ Phù Lưu một tay cầm bát ngọc, một tay cầm dao găm, nhìn cánh tay đầy sẹo của ta, vẻ mặt đầy khó chịu và xấu hổ. “Bệ hạ, tay của hoàng hậu…” thị nữ muốn cầu xin sự thương xót, nhưng chưa nói hết lời đã im bặt trước ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt. Ta ngơ ngác nhìn bàn tay mình, trên tay có hơn chục vết sẹo cũ và mới, trong đó có một vết vừa bong vảy. Và trước mặt, người đã từng lo lắng khi ta bị thương lại lạnh lùng nói: "Mang nó tới đây." Hắn cầm lấy con dao và tự mình cứa vết thương mới đóng vảy của ta, một cách gọn gàng và không chút do dự. Máu chảy…

Chương 6: 6: Tội Nhân Không Thể Tha Thứ

Thề ĐộcTác giả: LuckyTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Quan Trường, Truyện Xuyên KhôngĐây là năm thứ mười hai ta đến với thế giới này, cũng là tháng thứ sáu ta bị người mình yêu giam cầm. Sáu tháng trước, mọi người đều tôn thờ ta như một nữ thần, nói rằng ta là một vị thần được bề trên phái đến để cứu nhà Thanh Và bây giờ, tất cả họ đều gọi ta là - quái vật....Ba trăm linh sáu viên ngọc đêm Hoa Đông Hải chiếu sáng Đạt Tinh Điện như ban ngày. Gần như rực rỡ hơn cả đèn sợi đốt hiện đại. Ta đưa tay ra, thị nữ Phù Lưu một tay cầm bát ngọc, một tay cầm dao găm, nhìn cánh tay đầy sẹo của ta, vẻ mặt đầy khó chịu và xấu hổ. “Bệ hạ, tay của hoàng hậu…” thị nữ muốn cầu xin sự thương xót, nhưng chưa nói hết lời đã im bặt trước ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt. Ta ngơ ngác nhìn bàn tay mình, trên tay có hơn chục vết sẹo cũ và mới, trong đó có một vết vừa bong vảy. Và trước mặt, người đã từng lo lắng khi ta bị thương lại lạnh lùng nói: "Mang nó tới đây." Hắn cầm lấy con dao và tự mình cứa vết thương mới đóng vảy của ta, một cách gọn gàng và không chút do dự. Máu chảy… Sau khi Phất Liễu bôi thuốc cho ta, cô ấy nhẹ nhàng đỡ ta trở lại giường.Vừa mới nằm xuống, cánh cửa của Phất Tinh Điện lại bị đẩy ra.Ta căng thẳng nhìn về phía cửa.Khi thấy người phụ nữ mặc y phục đỏ, khuôn mặt lạnh lùng, tôi giật mình, nhưng sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi đến rồi."Mộng Ngọc nhìn ta với ánh mắt châm chọc."Bạch Linh Hi, ta đã sớm nói với ngươi, Đế Trường Thanh là một kẻ điên không có trái tim, nhưng ngươi vẫn cứ ngu ngốc muốn giúp hắn."Những lời thẳng thừng của cô ấy làm tim ta đau đớn.Sau một hồi dày vò, ta chỉ nói được một câu:"Chàng vẫn còn có trái tim.Ít nhất! chàng yêu ngươi."Trong tiểu thuyết, Đế Trường Thanh đã yêu Hạ Mộng Ngọc ngay từ cái nhìn đầu tiên.Để có được cô ấy, chàng thậm chí có thể tự lừa mình dối người ở bên ta trong suốt mười hai năm, để bây giờ, coi như chàng đã đạt được điều mình muốn.Nhưng nghe ta nói xong, Hạ Mộng Ngọc cau mày, trên khuôn mặt bộc phát sự căm hận."Yêu? Bắt giam Cố Kỳ và đe doạ ta là tình yêu của hắn sao? Vậy thì tình yêu của hắn thật là ghê tởm!"Ta ngơ ngác nhìn cô ấy, trong lòng cảm thấy hối lỗi khó tả.Đúng, nếu không phải sự xuất hiện của ta đã thay đổi số phận của Đế Trường Thanh, cô ấy đã có thể sống cùng với thiếu niên Cố Kỳ của mình và cùng nhau già đi.Thấy ta im lặng, Hạ Mộng Ngọc ho khan vài tiếng, tức giận nói: "Nhìn lại mình đi, ngươi đã giúp đỡ Đế Trường Thanh nhiều như vậy, nhưng cuối cùng lại thành ra như này, ngươi không hận sao?"Ta nhìn những vết thương khủng khiếp trên cơ thể mình.Tất cả đều được chàng trao cho ta.Ta có ghét nó không?Tất nhiên là ta ghét nó.Ta ghét chàng vì sự vô ơn, ta ghét chàng vì đã làm tổn thương ta và coi thường ta, ta ghét chàng vì đã lợi dụng sự chân thành của ta mặc dù rõ ràng, chàng không hề yêu ta…Nhưng dù ta có ghét Đế Trường Thanh đến thế nào đi chăng nữa, ta có thể làm gì bây giờ?Ta lắc đầu lặng lẽ và cay đắng.May mắn thay, ta sẽ sớm được giải thoát.Mộng Ngọc thay đổi ánh mắt, sự căm ghét tràn ngập khắp khuôn mặt."Ngươi cũng nên chết đi!"Nhìn cô ấy tức giận rời đi, ta chỉ có thể nói: "Ta xin lỗi."Ta và Đế Trường Thanh đều là tội nhân không thể tha thứ.Giữa đêm, khi đang mơ màng ngủ.Đột nhiên, một lực rất lớn tóm lấy cổ ta và nhấc ta dậy khỏi giường!Ta sợ hãi mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Đế Trường Thanh đỏ như máu, tức giận nói: “Đồ quái vật, ngươi dùng loại ma pháp gì để hại Mạnh Ngọc?”——————-Lời của tớ: huhu ngược tơi tả, dịch tới khúc này đau lưng quá tối dịch tiếp nha, share cho tớ hoặc tương tác để tớ có động lực dịch 1 lèo 40 chương luôn nè, gét gô

Thề ĐộcTác giả: LuckyTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Quan Trường, Truyện Xuyên KhôngĐây là năm thứ mười hai ta đến với thế giới này, cũng là tháng thứ sáu ta bị người mình yêu giam cầm. Sáu tháng trước, mọi người đều tôn thờ ta như một nữ thần, nói rằng ta là một vị thần được bề trên phái đến để cứu nhà Thanh Và bây giờ, tất cả họ đều gọi ta là - quái vật....Ba trăm linh sáu viên ngọc đêm Hoa Đông Hải chiếu sáng Đạt Tinh Điện như ban ngày. Gần như rực rỡ hơn cả đèn sợi đốt hiện đại. Ta đưa tay ra, thị nữ Phù Lưu một tay cầm bát ngọc, một tay cầm dao găm, nhìn cánh tay đầy sẹo của ta, vẻ mặt đầy khó chịu và xấu hổ. “Bệ hạ, tay của hoàng hậu…” thị nữ muốn cầu xin sự thương xót, nhưng chưa nói hết lời đã im bặt trước ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt. Ta ngơ ngác nhìn bàn tay mình, trên tay có hơn chục vết sẹo cũ và mới, trong đó có một vết vừa bong vảy. Và trước mặt, người đã từng lo lắng khi ta bị thương lại lạnh lùng nói: "Mang nó tới đây." Hắn cầm lấy con dao và tự mình cứa vết thương mới đóng vảy của ta, một cách gọn gàng và không chút do dự. Máu chảy… Sau khi Phất Liễu bôi thuốc cho ta, cô ấy nhẹ nhàng đỡ ta trở lại giường.Vừa mới nằm xuống, cánh cửa của Phất Tinh Điện lại bị đẩy ra.Ta căng thẳng nhìn về phía cửa.Khi thấy người phụ nữ mặc y phục đỏ, khuôn mặt lạnh lùng, tôi giật mình, nhưng sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi đến rồi."Mộng Ngọc nhìn ta với ánh mắt châm chọc."Bạch Linh Hi, ta đã sớm nói với ngươi, Đế Trường Thanh là một kẻ điên không có trái tim, nhưng ngươi vẫn cứ ngu ngốc muốn giúp hắn."Những lời thẳng thừng của cô ấy làm tim ta đau đớn.Sau một hồi dày vò, ta chỉ nói được một câu:"Chàng vẫn còn có trái tim.Ít nhất! chàng yêu ngươi."Trong tiểu thuyết, Đế Trường Thanh đã yêu Hạ Mộng Ngọc ngay từ cái nhìn đầu tiên.Để có được cô ấy, chàng thậm chí có thể tự lừa mình dối người ở bên ta trong suốt mười hai năm, để bây giờ, coi như chàng đã đạt được điều mình muốn.Nhưng nghe ta nói xong, Hạ Mộng Ngọc cau mày, trên khuôn mặt bộc phát sự căm hận."Yêu? Bắt giam Cố Kỳ và đe doạ ta là tình yêu của hắn sao? Vậy thì tình yêu của hắn thật là ghê tởm!"Ta ngơ ngác nhìn cô ấy, trong lòng cảm thấy hối lỗi khó tả.Đúng, nếu không phải sự xuất hiện của ta đã thay đổi số phận của Đế Trường Thanh, cô ấy đã có thể sống cùng với thiếu niên Cố Kỳ của mình và cùng nhau già đi.Thấy ta im lặng, Hạ Mộng Ngọc ho khan vài tiếng, tức giận nói: "Nhìn lại mình đi, ngươi đã giúp đỡ Đế Trường Thanh nhiều như vậy, nhưng cuối cùng lại thành ra như này, ngươi không hận sao?"Ta nhìn những vết thương khủng khiếp trên cơ thể mình.Tất cả đều được chàng trao cho ta.Ta có ghét nó không?Tất nhiên là ta ghét nó.Ta ghét chàng vì sự vô ơn, ta ghét chàng vì đã làm tổn thương ta và coi thường ta, ta ghét chàng vì đã lợi dụng sự chân thành của ta mặc dù rõ ràng, chàng không hề yêu ta…Nhưng dù ta có ghét Đế Trường Thanh đến thế nào đi chăng nữa, ta có thể làm gì bây giờ?Ta lắc đầu lặng lẽ và cay đắng.May mắn thay, ta sẽ sớm được giải thoát.Mộng Ngọc thay đổi ánh mắt, sự căm ghét tràn ngập khắp khuôn mặt."Ngươi cũng nên chết đi!"Nhìn cô ấy tức giận rời đi, ta chỉ có thể nói: "Ta xin lỗi."Ta và Đế Trường Thanh đều là tội nhân không thể tha thứ.Giữa đêm, khi đang mơ màng ngủ.Đột nhiên, một lực rất lớn tóm lấy cổ ta và nhấc ta dậy khỏi giường!Ta sợ hãi mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Đế Trường Thanh đỏ như máu, tức giận nói: “Đồ quái vật, ngươi dùng loại ma pháp gì để hại Mạnh Ngọc?”——————-Lời của tớ: huhu ngược tơi tả, dịch tới khúc này đau lưng quá tối dịch tiếp nha, share cho tớ hoặc tương tác để tớ có động lực dịch 1 lèo 40 chương luôn nè, gét gô

Thề ĐộcTác giả: LuckyTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Phụ, Truyện Quan Trường, Truyện Xuyên KhôngĐây là năm thứ mười hai ta đến với thế giới này, cũng là tháng thứ sáu ta bị người mình yêu giam cầm. Sáu tháng trước, mọi người đều tôn thờ ta như một nữ thần, nói rằng ta là một vị thần được bề trên phái đến để cứu nhà Thanh Và bây giờ, tất cả họ đều gọi ta là - quái vật....Ba trăm linh sáu viên ngọc đêm Hoa Đông Hải chiếu sáng Đạt Tinh Điện như ban ngày. Gần như rực rỡ hơn cả đèn sợi đốt hiện đại. Ta đưa tay ra, thị nữ Phù Lưu một tay cầm bát ngọc, một tay cầm dao găm, nhìn cánh tay đầy sẹo của ta, vẻ mặt đầy khó chịu và xấu hổ. “Bệ hạ, tay của hoàng hậu…” thị nữ muốn cầu xin sự thương xót, nhưng chưa nói hết lời đã im bặt trước ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt. Ta ngơ ngác nhìn bàn tay mình, trên tay có hơn chục vết sẹo cũ và mới, trong đó có một vết vừa bong vảy. Và trước mặt, người đã từng lo lắng khi ta bị thương lại lạnh lùng nói: "Mang nó tới đây." Hắn cầm lấy con dao và tự mình cứa vết thương mới đóng vảy của ta, một cách gọn gàng và không chút do dự. Máu chảy… Sau khi Phất Liễu bôi thuốc cho ta, cô ấy nhẹ nhàng đỡ ta trở lại giường.Vừa mới nằm xuống, cánh cửa của Phất Tinh Điện lại bị đẩy ra.Ta căng thẳng nhìn về phía cửa.Khi thấy người phụ nữ mặc y phục đỏ, khuôn mặt lạnh lùng, tôi giật mình, nhưng sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi đến rồi."Mộng Ngọc nhìn ta với ánh mắt châm chọc."Bạch Linh Hi, ta đã sớm nói với ngươi, Đế Trường Thanh là một kẻ điên không có trái tim, nhưng ngươi vẫn cứ ngu ngốc muốn giúp hắn."Những lời thẳng thừng của cô ấy làm tim ta đau đớn.Sau một hồi dày vò, ta chỉ nói được một câu:"Chàng vẫn còn có trái tim.Ít nhất! chàng yêu ngươi."Trong tiểu thuyết, Đế Trường Thanh đã yêu Hạ Mộng Ngọc ngay từ cái nhìn đầu tiên.Để có được cô ấy, chàng thậm chí có thể tự lừa mình dối người ở bên ta trong suốt mười hai năm, để bây giờ, coi như chàng đã đạt được điều mình muốn.Nhưng nghe ta nói xong, Hạ Mộng Ngọc cau mày, trên khuôn mặt bộc phát sự căm hận."Yêu? Bắt giam Cố Kỳ và đe doạ ta là tình yêu của hắn sao? Vậy thì tình yêu của hắn thật là ghê tởm!"Ta ngơ ngác nhìn cô ấy, trong lòng cảm thấy hối lỗi khó tả.Đúng, nếu không phải sự xuất hiện của ta đã thay đổi số phận của Đế Trường Thanh, cô ấy đã có thể sống cùng với thiếu niên Cố Kỳ của mình và cùng nhau già đi.Thấy ta im lặng, Hạ Mộng Ngọc ho khan vài tiếng, tức giận nói: "Nhìn lại mình đi, ngươi đã giúp đỡ Đế Trường Thanh nhiều như vậy, nhưng cuối cùng lại thành ra như này, ngươi không hận sao?"Ta nhìn những vết thương khủng khiếp trên cơ thể mình.Tất cả đều được chàng trao cho ta.Ta có ghét nó không?Tất nhiên là ta ghét nó.Ta ghét chàng vì sự vô ơn, ta ghét chàng vì đã làm tổn thương ta và coi thường ta, ta ghét chàng vì đã lợi dụng sự chân thành của ta mặc dù rõ ràng, chàng không hề yêu ta…Nhưng dù ta có ghét Đế Trường Thanh đến thế nào đi chăng nữa, ta có thể làm gì bây giờ?Ta lắc đầu lặng lẽ và cay đắng.May mắn thay, ta sẽ sớm được giải thoát.Mộng Ngọc thay đổi ánh mắt, sự căm ghét tràn ngập khắp khuôn mặt."Ngươi cũng nên chết đi!"Nhìn cô ấy tức giận rời đi, ta chỉ có thể nói: "Ta xin lỗi."Ta và Đế Trường Thanh đều là tội nhân không thể tha thứ.Giữa đêm, khi đang mơ màng ngủ.Đột nhiên, một lực rất lớn tóm lấy cổ ta và nhấc ta dậy khỏi giường!Ta sợ hãi mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Đế Trường Thanh đỏ như máu, tức giận nói: “Đồ quái vật, ngươi dùng loại ma pháp gì để hại Mạnh Ngọc?”——————-Lời của tớ: huhu ngược tơi tả, dịch tới khúc này đau lưng quá tối dịch tiếp nha, share cho tớ hoặc tương tác để tớ có động lực dịch 1 lèo 40 chương luôn nè, gét gô

Chương 6: 6: Tội Nhân Không Thể Tha Thứ