Tác giả:

Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…

Chương 910: C910: Chương 910

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… “Được”.Hai người hàn huyên rất lâu, lúc nào cũng cảm thấy thời gian gấp gáp, nếu không tranh thủ mà thân mật, sau này không biết đến bao giờ mới có cơ hội như thế này nữa.Thẩm Nguyệt đã hiểu cảm giác “thân mật cùng nàng một ngày sẽ thấy bớt đi một ngày” mà lúc trước Tô Vũ nói.Đứa con của chủ nhà nhân lúc mẹ nó không chú ý lại lén lút mở cửa ra ngoài, trông thấy hai người lưu luyến không rời mà ngây thơ hỏi: “Ta sắp làm xong bài tập rồi, hai người đã chơi trò chơi xong chưa?”Thẩm Nguyệt ôm cổ Tô Vũ, dịu dàng nhếch môi cười: “Nhóc con, nhìn nhiều coi chừng mắt mọc lẹo đó”.Đứa trẻ tò mò hỏi: “Ta chỉ biết nhìn người khác đi tiểu sẽ bị mọc lẹo, nhìn hai người chơi trò chơi cũng mọc lẹo sao?”Thẩm Nguyệt trông thấy rõ ràng, Tô Vũ cũng nhếch môi cười, khác hẳn với vẻ như có như không của thường ngày, là nụ cười biếng nhác quyến rũ nàng có thể trông thấy rõ ràng, như thể nếu chạm vào sẽ khiến trái tim người ta rối bời vậy.Thẩm Nguyệt nhất thời bị nụ cười của hắn mê hoặc, quên cả việc trả lời.Mẹ của đứa trẻ lại từ trong nhà bước ra, nhéo tai thằng bé lôi vào: “Đã bảo ngươi đừng ra ngoài rồi, làm xong bài tập chưa hả!”Qua một lúc lâu sau, bà chủ đeo tạp dề bước ra, tỏ ra vô cùng thân thiện với Thẩm Nguyệt và Tô Vũ, có vẻ vì nhận khá nhiều tiền nên hơi áy náy: “Nhìn thời gian này, chắc hẳn hai người vẫn chưa dùng cơm trưa nhỉ, nếu hai vị không chê, để ta làm thêm vài món đơn giản?”Thẩm Nguyệt lập tức đồng ý ngay: “Vậy thì làm phiền phu nhân rồi”.Chỉ cần có thể ở bên cạnh Tô Vũ, nàng thậm chí còn muốn ở lại thêm vài ngày trong nhà hộ dân này.Thẩm Nguyệt liếc nhìn Tô Vũ, chỉnh lại vạt áo cho hắn, tủm tỉm cười: “Chàng thì sao, có bận không, hay là ở lại ăn cơm trưa?”Ánh mắt Tô Vũ loang loáng nét cười khoan khoái: “Cũng thấy hơi đói rồi”.Bà chủ vào phòng bếp, chẳng buồn để tâm tới con trai. Nghe nói ông chủ bận công vụ rồi, phải khi tối mịt mới trở về.Trong phòng hơi lạnh, đứa trẻ bèn chuyển bàn ghế ra vườn, chăm chú ngồi đó ôn lại bài học.Thằng bé đọc bài vở rối tinh rối mù, bà chủ ở trong phòng bếp nghe thấy nhưng trình độ văn hóa không đủ nên cũng không nghe ra điều gì.Chỉ cần có thể nghe thấy tiếng con trai đọc bài, bà ta đã mãn nguyện rồi.Tô Vũ và Thẩm Nguyệt ở trong viện đợi cơm mà không hề cảm thấy nhàm chán. Sân này tuy nhỏ nhưng bày biện rất nhiều đồ đạc, góc tường nuôi một con gà mái với vài con gà con, chúng ta kiếm ăn.Tô Vũ nghe tiếng thằng bé đọc bài mà thoáng nhướn mày.Thấy đứa trẻ đọc bài rất hăng hái, hắn đứng bên cạnh nó, đảo mắt nhìn qua tập sách trong tay thằng bé: “Tiên sinh dạy ngươi đọc như thế à?”Đứa trẻ gật đầu: “Tiên sinh nói về nhà phải đọc thuộc bài văn, trong buổi học ngày mai ông ấy sẽ kiểm tra ngẫu nhiên”.Tô Vũ không phản bác gì, chỉ nhướn mày và hỏi: “Ngươi đọc cũng trôi chảy đấy, nhưng đã đọc đúng hết câu chữ trong sách chưa?”Đứa trẻ gãi gãi đầu: “Ta cảm thấy rất đúng mà nhỉ. Nếu đọc sai, tiên sinh cũng sẽ sửa lại ngay”.

“Được”.

Hai người hàn huyên rất lâu, lúc nào cũng cảm thấy thời gian gấp gáp, nếu không tranh thủ mà thân mật, sau này không biết đến bao giờ mới có cơ hội như thế này nữa.

Thẩm Nguyệt đã hiểu cảm giác “thân mật cùng nàng một ngày sẽ thấy bớt đi một ngày” mà lúc trước Tô Vũ nói.

Đứa con của chủ nhà nhân lúc mẹ nó không chú ý lại lén lút mở cửa ra ngoài, trông thấy hai người lưu luyến không rời mà ngây thơ hỏi: “Ta sắp làm xong bài tập rồi, hai người đã chơi trò chơi xong chưa?”

Thẩm Nguyệt ôm cổ Tô Vũ, dịu dàng nhếch môi cười: “Nhóc con, nhìn nhiều coi chừng mắt mọc lẹo đó”.

Đứa trẻ tò mò hỏi: “Ta chỉ biết nhìn người khác đi tiểu sẽ bị mọc lẹo, nhìn hai người chơi trò chơi cũng mọc lẹo sao?”

Thẩm Nguyệt trông thấy rõ ràng, Tô Vũ cũng nhếch môi cười, khác hẳn với vẻ như có như không của thường ngày, là nụ cười biếng nhác quyến rũ nàng có thể trông thấy rõ ràng, như thể nếu chạm vào sẽ khiến trái tim người ta rối bời vậy.

Thẩm Nguyệt nhất thời bị nụ cười của hắn mê hoặc, quên cả việc trả lời.

Mẹ của đứa trẻ lại từ trong nhà bước ra, nhéo tai thằng bé lôi vào: “Đã bảo ngươi đừng ra ngoài rồi, làm xong bài tập chưa hả!”

Qua một lúc lâu sau, bà chủ đeo tạp dề bước ra, tỏ ra vô cùng thân thiện với Thẩm Nguyệt và Tô Vũ, có vẻ vì nhận khá nhiều tiền nên hơi áy náy: “Nhìn thời gian này, chắc hẳn hai người vẫn chưa dùng cơm trưa nhỉ, nếu hai vị không chê, để ta làm thêm vài món đơn giản?”

Thẩm Nguyệt lập tức đồng ý ngay: “Vậy thì làm phiền phu nhân rồi”.

Chỉ cần có thể ở bên cạnh Tô Vũ, nàng thậm chí còn muốn ở lại thêm vài ngày trong nhà hộ dân này.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn Tô Vũ, chỉnh lại vạt áo cho hắn, tủm tỉm cười: “Chàng thì sao, có bận không, hay là ở lại ăn cơm trưa?”

Ánh mắt Tô Vũ loang loáng nét cười khoan khoái: “Cũng thấy hơi đói rồi”.

Bà chủ vào phòng bếp, chẳng buồn để tâm tới con trai. Nghe nói ông chủ bận công vụ rồi, phải khi tối mịt mới trở về.

Trong phòng hơi lạnh, đứa trẻ bèn chuyển bàn ghế ra vườn, chăm chú ngồi đó ôn lại bài học.

Thằng bé đọc bài vở rối tinh rối mù, bà chủ ở trong phòng bếp nghe thấy nhưng trình độ văn hóa không đủ nên cũng không nghe ra điều gì.

Chỉ cần có thể nghe thấy tiếng con trai đọc bài, bà ta đã mãn nguyện rồi.

Tô Vũ và Thẩm Nguyệt ở trong viện đợi cơm mà không hề cảm thấy nhàm chán. Sân này tuy nhỏ nhưng bày biện rất nhiều đồ đạc, góc tường nuôi một con gà mái với vài con gà con, chúng ta kiếm ăn.

Tô Vũ nghe tiếng thằng bé đọc bài mà thoáng nhướn mày.

Thấy đứa trẻ đọc bài rất hăng hái, hắn đứng bên cạnh nó, đảo mắt nhìn qua tập sách trong tay thằng bé: “Tiên sinh dạy ngươi đọc như thế à?”

Đứa trẻ gật đầu: “Tiên sinh nói về nhà phải đọc thuộc bài văn, trong buổi học ngày mai ông ấy sẽ kiểm tra ngẫu nhiên”.

Tô Vũ không phản bác gì, chỉ nhướn mày và hỏi: “Ngươi đọc cũng trôi chảy đấy, nhưng đã đọc đúng hết câu chữ trong sách chưa?”

Đứa trẻ gãi gãi đầu: “Ta cảm thấy rất đúng mà nhỉ. Nếu đọc sai, tiên sinh cũng sẽ sửa lại ngay”.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… “Được”.Hai người hàn huyên rất lâu, lúc nào cũng cảm thấy thời gian gấp gáp, nếu không tranh thủ mà thân mật, sau này không biết đến bao giờ mới có cơ hội như thế này nữa.Thẩm Nguyệt đã hiểu cảm giác “thân mật cùng nàng một ngày sẽ thấy bớt đi một ngày” mà lúc trước Tô Vũ nói.Đứa con của chủ nhà nhân lúc mẹ nó không chú ý lại lén lút mở cửa ra ngoài, trông thấy hai người lưu luyến không rời mà ngây thơ hỏi: “Ta sắp làm xong bài tập rồi, hai người đã chơi trò chơi xong chưa?”Thẩm Nguyệt ôm cổ Tô Vũ, dịu dàng nhếch môi cười: “Nhóc con, nhìn nhiều coi chừng mắt mọc lẹo đó”.Đứa trẻ tò mò hỏi: “Ta chỉ biết nhìn người khác đi tiểu sẽ bị mọc lẹo, nhìn hai người chơi trò chơi cũng mọc lẹo sao?”Thẩm Nguyệt trông thấy rõ ràng, Tô Vũ cũng nhếch môi cười, khác hẳn với vẻ như có như không của thường ngày, là nụ cười biếng nhác quyến rũ nàng có thể trông thấy rõ ràng, như thể nếu chạm vào sẽ khiến trái tim người ta rối bời vậy.Thẩm Nguyệt nhất thời bị nụ cười của hắn mê hoặc, quên cả việc trả lời.Mẹ của đứa trẻ lại từ trong nhà bước ra, nhéo tai thằng bé lôi vào: “Đã bảo ngươi đừng ra ngoài rồi, làm xong bài tập chưa hả!”Qua một lúc lâu sau, bà chủ đeo tạp dề bước ra, tỏ ra vô cùng thân thiện với Thẩm Nguyệt và Tô Vũ, có vẻ vì nhận khá nhiều tiền nên hơi áy náy: “Nhìn thời gian này, chắc hẳn hai người vẫn chưa dùng cơm trưa nhỉ, nếu hai vị không chê, để ta làm thêm vài món đơn giản?”Thẩm Nguyệt lập tức đồng ý ngay: “Vậy thì làm phiền phu nhân rồi”.Chỉ cần có thể ở bên cạnh Tô Vũ, nàng thậm chí còn muốn ở lại thêm vài ngày trong nhà hộ dân này.Thẩm Nguyệt liếc nhìn Tô Vũ, chỉnh lại vạt áo cho hắn, tủm tỉm cười: “Chàng thì sao, có bận không, hay là ở lại ăn cơm trưa?”Ánh mắt Tô Vũ loang loáng nét cười khoan khoái: “Cũng thấy hơi đói rồi”.Bà chủ vào phòng bếp, chẳng buồn để tâm tới con trai. Nghe nói ông chủ bận công vụ rồi, phải khi tối mịt mới trở về.Trong phòng hơi lạnh, đứa trẻ bèn chuyển bàn ghế ra vườn, chăm chú ngồi đó ôn lại bài học.Thằng bé đọc bài vở rối tinh rối mù, bà chủ ở trong phòng bếp nghe thấy nhưng trình độ văn hóa không đủ nên cũng không nghe ra điều gì.Chỉ cần có thể nghe thấy tiếng con trai đọc bài, bà ta đã mãn nguyện rồi.Tô Vũ và Thẩm Nguyệt ở trong viện đợi cơm mà không hề cảm thấy nhàm chán. Sân này tuy nhỏ nhưng bày biện rất nhiều đồ đạc, góc tường nuôi một con gà mái với vài con gà con, chúng ta kiếm ăn.Tô Vũ nghe tiếng thằng bé đọc bài mà thoáng nhướn mày.Thấy đứa trẻ đọc bài rất hăng hái, hắn đứng bên cạnh nó, đảo mắt nhìn qua tập sách trong tay thằng bé: “Tiên sinh dạy ngươi đọc như thế à?”Đứa trẻ gật đầu: “Tiên sinh nói về nhà phải đọc thuộc bài văn, trong buổi học ngày mai ông ấy sẽ kiểm tra ngẫu nhiên”.Tô Vũ không phản bác gì, chỉ nhướn mày và hỏi: “Ngươi đọc cũng trôi chảy đấy, nhưng đã đọc đúng hết câu chữ trong sách chưa?”Đứa trẻ gãi gãi đầu: “Ta cảm thấy rất đúng mà nhỉ. Nếu đọc sai, tiên sinh cũng sẽ sửa lại ngay”.

Chương 910: C910: Chương 910