Tác giả:

Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…

Chương 1028: C1028: Chương 1028

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Tô Vũ đáp lại nàng bằng một nụ cười, tuy rằng cơ thể có phần yếu ớt nhưng nét mặt hắn vẫn anh tuấn tao nhã đến mê người, hắn nói: “Nàng tính trăm phương ngàn kế đến đây mà không định ôm ta hay sao?”“Ta sợ sẽ làm vết thương của chàng bị đau”, nàng sợ, rất sợ sự lỗ mãng của mình sẽ khiến hắn bị thương, khiến hắn phải đau đớn.Vì vậy cho dù nàng có muốn ôm hắn đến bao nhiêu đi chăng nữa thì nàng cũng phải kiềm chế.Tô Vũ rũ hàng mi dài xuống, mang theo vẻ thận trọng cùng ẩn nhẫn của nàng thu hết vào đáy mắt. Đôi mắt hắn như nổi lên ánh lửa chỉ chiếu sáng một mình nàng.Khi không có Thẩm Nguyệt bên cạnh thì hắn luôn trầm lặng thờ ơ, chỉ có nàng mới có thể quấy rầy tâm trí của hắn.Đột nhiên Tô Vũ vươn tay ra, vòng tay ôm lấy Thẩm Nguyệt, dùng sức ép sát nàng vào lòng.Tô Vũ cầm hai tay nàng vòng qua eo mình, áp đầu nàng vào lòng mình, để nàng lắng nghe nhịp tim của mình rồi dịu dàng nói: “Muốn ôm thì cứ ôm thật chặt, cho dù đau đến thấu xương cũng không bằng cảm giác tươi đẹp như gió xuân này”.Thẩm Nguyệt lắng nghe nhịp tim của hắn, bất giác lại rơi lệ đầy mặt.Thẩm Nguyệt vùi đầu vào vạt áo của hắn, hơi nóng ẩm ướt xuyên qua vạt áo trước truyền đến lồng ngực của hắn.Cái nóng như thiêu đốt tràn vào trong lòng Tô Vũ giống như đang dày vò hắn.“Nếu như sớm biết trên người chàng có nhiều vết thương như vậy thì ta đã mang theo thuốc rồi”.“Không cần dùng thuốc, sớm muộn gì cũng sẽ lành, chẳng qua sẽ lâu hơn một chút thôi”.Thẩm Nguyệt lại ôm hắn, nàng không dám dùng quá nhiều lực nhưng lại nhịn không được muốn dùng lực, thân thể cứng ngắc rối rắm.So với Thẩm Nguyệt, Tô Vũ không chút kiêng kỵ, hắn siết chặt vai Thẩm Nguyệt, chỉ hận không thể khảm nàng vào trong mình.Mặc dù hắn đang rất yếu nhưng hắn vẫn không tiếc sức lực ôm lấy Thẩm Nguyệt.Tô Vũ nói: “A Nguyệt, lá gan của nàng đúng là không nhỏ, còn dám cải trang trà trộn vào đại lý tự”.Thẩm Nguyệt nói: “Đâu chỉ là lá gan không nhỏ, từ lúc chàng bị bắt đi cho đến nay, ta chưa từng nghĩ mình sẽ tiếp tục sống. Ta tất nhiên phải to gan lớn mật, nếu không thì mọi chuyện sẽ trở nên quá muộn”.Tô Vũ ôm đầu nàng, luồn mấy đầu ngón tay thon dài vào tóc nàng, dường như còn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của nàng, hắn trầm giọng nói: “Có vất vả lắm không?”Thẩm Nguyệt lắc đầu nói: “Ta không biết vất vả là gì, ta chỉ nghĩ những chuyện tuyệt vọng mà ta đang trải qua cũng là những chuyện mà chàng nhất định đã từng trải qua, vì cứu ta, cho dù không còn lối thoát thì chàng cũng sẽ dùng hai bàn tay trần của mình để đào ra một đường máu”.Rồi nàng lại nói: “Như vậy cũng tốt, ông trời sắp xếp như vậy đã khiến ta có thể hiểu được chàng đã từng đau khổ vất vả như thế nào. Những chuyện mà ta đã làm, có lẽ vĩnh viễn cũng không bằng một phần của chàng”.Thẩm Nguyệt nhớ tới chính sự, nàng muốn rời khỏi vòng tay của Tô Vũ nhưng Tô Vũ không chịu buông tay, hắn thì thầm bên tai nàng: “Nàng muốn nói gì thì cứ nói đi, ta có thể nghe thấy được”.Thẩm Nguyệt lại dựa sát vào người hắn, quyến luyến nói: “Ta không biết phải làm cách nào để cứu chàng, những cách ta nghĩ ra đều rất vụng về, cuối cùng hôm nay mới được gặp lại chàng, chàng có thể chỉ cho ta biết cách nào tốt hơn không?”

Tô Vũ đáp lại nàng bằng một nụ cười, tuy rằng cơ thể có phần yếu ớt nhưng nét mặt hắn vẫn anh tuấn tao nhã đến mê người, hắn nói: “Nàng tính trăm phương ngàn kế đến đây mà không định ôm ta hay sao?”

“Ta sợ sẽ làm vết thương của chàng bị đau”, nàng sợ, rất sợ sự lỗ mãng của mình sẽ khiến hắn bị thương, khiến hắn phải đau đớn.

Vì vậy cho dù nàng có muốn ôm hắn đến bao nhiêu đi chăng nữa thì nàng cũng phải kiềm chế.

Tô Vũ rũ hàng mi dài xuống, mang theo vẻ thận trọng cùng ẩn nhẫn của nàng thu hết vào đáy mắt. Đôi mắt hắn như nổi lên ánh lửa chỉ chiếu sáng một mình nàng.

Khi không có Thẩm Nguyệt bên cạnh thì hắn luôn trầm lặng thờ ơ, chỉ có nàng mới có thể quấy rầy tâm trí của hắn.

Đột nhiên Tô Vũ vươn tay ra, vòng tay ôm lấy Thẩm Nguyệt, dùng sức ép sát nàng vào lòng.

Tô Vũ cầm hai tay nàng vòng qua eo mình, áp đầu nàng vào lòng mình, để nàng lắng nghe nhịp tim của mình rồi dịu dàng nói: “Muốn ôm thì cứ ôm thật chặt, cho dù đau đến thấu xương cũng không bằng cảm giác tươi đẹp như gió xuân này”.

Thẩm Nguyệt lắng nghe nhịp tim của hắn, bất giác lại rơi lệ đầy mặt.

Thẩm Nguyệt vùi đầu vào vạt áo của hắn, hơi nóng ẩm ướt xuyên qua vạt áo trước truyền đến lồng ngực của hắn.

Cái nóng như thiêu đốt tràn vào trong lòng Tô Vũ giống như đang dày vò hắn.

“Nếu như sớm biết trên người chàng có nhiều vết thương như vậy thì ta đã mang theo thuốc rồi”.

“Không cần dùng thuốc, sớm muộn gì cũng sẽ lành, chẳng qua sẽ lâu hơn một chút thôi”.

Thẩm Nguyệt lại ôm hắn, nàng không dám dùng quá nhiều lực nhưng lại nhịn không được muốn dùng lực, thân thể cứng ngắc rối rắm.

So với Thẩm Nguyệt, Tô Vũ không chút kiêng kỵ, hắn siết chặt vai Thẩm Nguyệt, chỉ hận không thể khảm nàng vào trong mình.

Mặc dù hắn đang rất yếu nhưng hắn vẫn không tiếc sức lực ôm lấy Thẩm Nguyệt.

Tô Vũ nói: “A Nguyệt, lá gan của nàng đúng là không nhỏ, còn dám cải trang trà trộn vào đại lý tự”.

Thẩm Nguyệt nói: “Đâu chỉ là lá gan không nhỏ, từ lúc chàng bị bắt đi cho đến nay, ta chưa từng nghĩ mình sẽ tiếp tục sống. Ta tất nhiên phải to gan lớn mật, nếu không thì mọi chuyện sẽ trở nên quá muộn”.

Tô Vũ ôm đầu nàng, luồn mấy đầu ngón tay thon dài vào tóc nàng, dường như còn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của nàng, hắn trầm giọng nói: “Có vất vả lắm không?”

Thẩm Nguyệt lắc đầu nói: “Ta không biết vất vả là gì, ta chỉ nghĩ những chuyện tuyệt vọng mà ta đang trải qua cũng là những chuyện mà chàng nhất định đã từng trải qua, vì cứu ta, cho dù không còn lối thoát thì chàng cũng sẽ dùng hai bàn tay trần của mình để đào ra một đường máu”.

Rồi nàng lại nói: “Như vậy cũng tốt, ông trời sắp xếp như vậy đã khiến ta có thể hiểu được chàng đã từng đau khổ vất vả như thế nào. Những chuyện mà ta đã làm, có lẽ vĩnh viễn cũng không bằng một phần của chàng”.

Thẩm Nguyệt nhớ tới chính sự, nàng muốn rời khỏi vòng tay của Tô Vũ nhưng Tô Vũ không chịu buông tay, hắn thì thầm bên tai nàng: “Nàng muốn nói gì thì cứ nói đi, ta có thể nghe thấy được”.

Thẩm Nguyệt lại dựa sát vào người hắn, quyến luyến nói: “Ta không biết phải làm cách nào để cứu chàng, những cách ta nghĩ ra đều rất vụng về, cuối cùng hôm nay mới được gặp lại chàng, chàng có thể chỉ cho ta biết cách nào tốt hơn không?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Tô Vũ đáp lại nàng bằng một nụ cười, tuy rằng cơ thể có phần yếu ớt nhưng nét mặt hắn vẫn anh tuấn tao nhã đến mê người, hắn nói: “Nàng tính trăm phương ngàn kế đến đây mà không định ôm ta hay sao?”“Ta sợ sẽ làm vết thương của chàng bị đau”, nàng sợ, rất sợ sự lỗ mãng của mình sẽ khiến hắn bị thương, khiến hắn phải đau đớn.Vì vậy cho dù nàng có muốn ôm hắn đến bao nhiêu đi chăng nữa thì nàng cũng phải kiềm chế.Tô Vũ rũ hàng mi dài xuống, mang theo vẻ thận trọng cùng ẩn nhẫn của nàng thu hết vào đáy mắt. Đôi mắt hắn như nổi lên ánh lửa chỉ chiếu sáng một mình nàng.Khi không có Thẩm Nguyệt bên cạnh thì hắn luôn trầm lặng thờ ơ, chỉ có nàng mới có thể quấy rầy tâm trí của hắn.Đột nhiên Tô Vũ vươn tay ra, vòng tay ôm lấy Thẩm Nguyệt, dùng sức ép sát nàng vào lòng.Tô Vũ cầm hai tay nàng vòng qua eo mình, áp đầu nàng vào lòng mình, để nàng lắng nghe nhịp tim của mình rồi dịu dàng nói: “Muốn ôm thì cứ ôm thật chặt, cho dù đau đến thấu xương cũng không bằng cảm giác tươi đẹp như gió xuân này”.Thẩm Nguyệt lắng nghe nhịp tim của hắn, bất giác lại rơi lệ đầy mặt.Thẩm Nguyệt vùi đầu vào vạt áo của hắn, hơi nóng ẩm ướt xuyên qua vạt áo trước truyền đến lồng ngực của hắn.Cái nóng như thiêu đốt tràn vào trong lòng Tô Vũ giống như đang dày vò hắn.“Nếu như sớm biết trên người chàng có nhiều vết thương như vậy thì ta đã mang theo thuốc rồi”.“Không cần dùng thuốc, sớm muộn gì cũng sẽ lành, chẳng qua sẽ lâu hơn một chút thôi”.Thẩm Nguyệt lại ôm hắn, nàng không dám dùng quá nhiều lực nhưng lại nhịn không được muốn dùng lực, thân thể cứng ngắc rối rắm.So với Thẩm Nguyệt, Tô Vũ không chút kiêng kỵ, hắn siết chặt vai Thẩm Nguyệt, chỉ hận không thể khảm nàng vào trong mình.Mặc dù hắn đang rất yếu nhưng hắn vẫn không tiếc sức lực ôm lấy Thẩm Nguyệt.Tô Vũ nói: “A Nguyệt, lá gan của nàng đúng là không nhỏ, còn dám cải trang trà trộn vào đại lý tự”.Thẩm Nguyệt nói: “Đâu chỉ là lá gan không nhỏ, từ lúc chàng bị bắt đi cho đến nay, ta chưa từng nghĩ mình sẽ tiếp tục sống. Ta tất nhiên phải to gan lớn mật, nếu không thì mọi chuyện sẽ trở nên quá muộn”.Tô Vũ ôm đầu nàng, luồn mấy đầu ngón tay thon dài vào tóc nàng, dường như còn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của nàng, hắn trầm giọng nói: “Có vất vả lắm không?”Thẩm Nguyệt lắc đầu nói: “Ta không biết vất vả là gì, ta chỉ nghĩ những chuyện tuyệt vọng mà ta đang trải qua cũng là những chuyện mà chàng nhất định đã từng trải qua, vì cứu ta, cho dù không còn lối thoát thì chàng cũng sẽ dùng hai bàn tay trần của mình để đào ra một đường máu”.Rồi nàng lại nói: “Như vậy cũng tốt, ông trời sắp xếp như vậy đã khiến ta có thể hiểu được chàng đã từng đau khổ vất vả như thế nào. Những chuyện mà ta đã làm, có lẽ vĩnh viễn cũng không bằng một phần của chàng”.Thẩm Nguyệt nhớ tới chính sự, nàng muốn rời khỏi vòng tay của Tô Vũ nhưng Tô Vũ không chịu buông tay, hắn thì thầm bên tai nàng: “Nàng muốn nói gì thì cứ nói đi, ta có thể nghe thấy được”.Thẩm Nguyệt lại dựa sát vào người hắn, quyến luyến nói: “Ta không biết phải làm cách nào để cứu chàng, những cách ta nghĩ ra đều rất vụng về, cuối cùng hôm nay mới được gặp lại chàng, chàng có thể chỉ cho ta biết cách nào tốt hơn không?”

Chương 1028: C1028: Chương 1028