Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 1048: C1048: Chương 1048
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Có lẽ Thẩm Nguyệt đã bị ông ta lừa gạt, ông ta đoán mệnh cho Thẩm Nguyệt, nói là đại họa sắp giáng xuống người nàng, e rằng sống không quá tuổi ba mươi.Thẩm Nguyệt thấy tương lai mờ mịt, nản lòng thoái chí, dứt khoát buông thả bản thân, thỏa thuê mua vui tận hưởng.Tuyết ở Thượng Kinh khoan thai tới chậm, mãi gần đông chí mới lả tả rơi xuống.Hàng năm trong kinh luôn không thể thiếu mấy trận tuyết rơi dày đặc. Ngước mắt nhìn lên, đâu đâu cũng là tuyết trắng mênh mông, bông tuyết tung bay giữa không trung tựa như lông ngỗng mềm mại, chỉ chốc lát đã bao phủ toàn bộ Thượng Kinh phồn hoa.Phòng ốc đường xá xa gần cao thấp đều được phủ bởi màu trắng tinh khôi đến chói mắt.Nước trên sông Dương Xuân dần đóng băng, tàu thuyền đỗ trên đó càng vững vàng chắc chắn hơn. Trên thuyền là rèm châu gấm vóc rủ xuống, vẫn luôn là một điểm sáng trên sông Dương Xuân hiu quạnh tẻ ngắt này.Những cành liễu ở hai bên trụi lủi, được tuyết tô phủ thành một màu trắng, sau khi nặng đến một mức độ nhất định, tuyết đọng trên cành cây sẽ lả tả rơi xuống.Với một nơi yên vui sầm uất nhất dưới chân thiên tử thì đây là một trận tuyết đúng lúc, nhưng ở những nơi khác của Đại Sở, nó chính là vận hạn và tai họa.Lũ lụt mùa thu vừa qua, giá rét mùa đông lại tới. Khắp nơi vẫn luôn có nạn dân không cách nào thu xếp ổn thỏa, không có lương thực và quần áo, bọn họ lấy cái gì vượt qua những ngày rét đậm này?Thời điểm lạnh nhất còn chưa tới, đây mới chỉ là bắt đầu.Nhưng mà, dù các nơi bẩm tấu lên triều đình, nhưng triều đình còn hỗn loạn rối ren, quốc khố trống rỗng, lương thực khan hiếm, nào đủ sức lo cho thiên tai, chỉ có thể để các nơi tự mình giải quyết.Một số thành quận có tình huống nghiêm trọng hơn thì lòng dân rối loạn, thậm chí nổ ra bạo động. Tuy nhiên bạo động phạm vi nhỏ giống như bị lá che mắt, căn bản không thể khiến cho triều đình Đại Sở coi trọng.Ngày đông chí, Hoàng đế mở tiệc, mời Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương vào cung sum họp.Mặc dù bây giờ Tần Như Lương không phải đại tướng quân, nhưng hắn ta vẫn là phò mã của Tĩnh Nguyệt công chúa. Huống hồ Bắp Chân vẫn còn trong cung, hai người há có thể không đi.Khó có được một lần gặp Bắp Chân, Thẩm Nguyệt đặc biệt chọn một số đồ chơi trẻ em một hai tuổi yêu thích và một số quần áo nhỏ của bé mặc được đưa vào trong cung.Mặc dù hoàng cung là chỗ hung hiểm nhưng bây giờ không giống ngày xưa. Hoàng đế đã tìm đủ mọi cách lấy tính mạng nàng nhưng đều không được, nghĩ đến điều này, nàng chợt thấy thoải mái.Về chuyện Hoàng đế mở tiệc, nàng còn có thể nhân cơ hội gặp Bắp Chân, đương nhiên vui vẻ đi vào.Sau khi vào đến hoàng cung, thời gian vẫn sớm, phải một lát nữa tiệc mới bắt đầu nên Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đến thăm Bắp Chân trước.Chỉ là không ngờ, Bắp Chân bị đổi cung, một mình chuyển vào trong một tòa cung điện khác.Hoàng đế chính là muốn nàng tận mắt nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh cung Thái Hòa mà Bắp Chân mới chuyển đến.Cung Thái Hòa này không thuộc hậu cung, trước kia chuyên dùng để giam giữ trừng phạt các hoàng tử công chúa trong cung. Cho nên vị trí hẻo lánh, vô cùng vắng vẻ.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Có lẽ Thẩm Nguyệt đã bị ông ta lừa gạt, ông ta đoán mệnh cho Thẩm Nguyệt, nói là đại họa sắp giáng xuống người nàng, e rằng sống không quá tuổi ba mươi.Thẩm Nguyệt thấy tương lai mờ mịt, nản lòng thoái chí, dứt khoát buông thả bản thân, thỏa thuê mua vui tận hưởng.Tuyết ở Thượng Kinh khoan thai tới chậm, mãi gần đông chí mới lả tả rơi xuống.Hàng năm trong kinh luôn không thể thiếu mấy trận tuyết rơi dày đặc. Ngước mắt nhìn lên, đâu đâu cũng là tuyết trắng mênh mông, bông tuyết tung bay giữa không trung tựa như lông ngỗng mềm mại, chỉ chốc lát đã bao phủ toàn bộ Thượng Kinh phồn hoa.Phòng ốc đường xá xa gần cao thấp đều được phủ bởi màu trắng tinh khôi đến chói mắt.Nước trên sông Dương Xuân dần đóng băng, tàu thuyền đỗ trên đó càng vững vàng chắc chắn hơn. Trên thuyền là rèm châu gấm vóc rủ xuống, vẫn luôn là một điểm sáng trên sông Dương Xuân hiu quạnh tẻ ngắt này.Những cành liễu ở hai bên trụi lủi, được tuyết tô phủ thành một màu trắng, sau khi nặng đến một mức độ nhất định, tuyết đọng trên cành cây sẽ lả tả rơi xuống.Với một nơi yên vui sầm uất nhất dưới chân thiên tử thì đây là một trận tuyết đúng lúc, nhưng ở những nơi khác của Đại Sở, nó chính là vận hạn và tai họa.Lũ lụt mùa thu vừa qua, giá rét mùa đông lại tới. Khắp nơi vẫn luôn có nạn dân không cách nào thu xếp ổn thỏa, không có lương thực và quần áo, bọn họ lấy cái gì vượt qua những ngày rét đậm này?Thời điểm lạnh nhất còn chưa tới, đây mới chỉ là bắt đầu.Nhưng mà, dù các nơi bẩm tấu lên triều đình, nhưng triều đình còn hỗn loạn rối ren, quốc khố trống rỗng, lương thực khan hiếm, nào đủ sức lo cho thiên tai, chỉ có thể để các nơi tự mình giải quyết.Một số thành quận có tình huống nghiêm trọng hơn thì lòng dân rối loạn, thậm chí nổ ra bạo động. Tuy nhiên bạo động phạm vi nhỏ giống như bị lá che mắt, căn bản không thể khiến cho triều đình Đại Sở coi trọng.Ngày đông chí, Hoàng đế mở tiệc, mời Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương vào cung sum họp.Mặc dù bây giờ Tần Như Lương không phải đại tướng quân, nhưng hắn ta vẫn là phò mã của Tĩnh Nguyệt công chúa. Huống hồ Bắp Chân vẫn còn trong cung, hai người há có thể không đi.Khó có được một lần gặp Bắp Chân, Thẩm Nguyệt đặc biệt chọn một số đồ chơi trẻ em một hai tuổi yêu thích và một số quần áo nhỏ của bé mặc được đưa vào trong cung.Mặc dù hoàng cung là chỗ hung hiểm nhưng bây giờ không giống ngày xưa. Hoàng đế đã tìm đủ mọi cách lấy tính mạng nàng nhưng đều không được, nghĩ đến điều này, nàng chợt thấy thoải mái.Về chuyện Hoàng đế mở tiệc, nàng còn có thể nhân cơ hội gặp Bắp Chân, đương nhiên vui vẻ đi vào.Sau khi vào đến hoàng cung, thời gian vẫn sớm, phải một lát nữa tiệc mới bắt đầu nên Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đến thăm Bắp Chân trước.Chỉ là không ngờ, Bắp Chân bị đổi cung, một mình chuyển vào trong một tòa cung điện khác.Hoàng đế chính là muốn nàng tận mắt nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh cung Thái Hòa mà Bắp Chân mới chuyển đến.Cung Thái Hòa này không thuộc hậu cung, trước kia chuyên dùng để giam giữ trừng phạt các hoàng tử công chúa trong cung. Cho nên vị trí hẻo lánh, vô cùng vắng vẻ.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Có lẽ Thẩm Nguyệt đã bị ông ta lừa gạt, ông ta đoán mệnh cho Thẩm Nguyệt, nói là đại họa sắp giáng xuống người nàng, e rằng sống không quá tuổi ba mươi.Thẩm Nguyệt thấy tương lai mờ mịt, nản lòng thoái chí, dứt khoát buông thả bản thân, thỏa thuê mua vui tận hưởng.Tuyết ở Thượng Kinh khoan thai tới chậm, mãi gần đông chí mới lả tả rơi xuống.Hàng năm trong kinh luôn không thể thiếu mấy trận tuyết rơi dày đặc. Ngước mắt nhìn lên, đâu đâu cũng là tuyết trắng mênh mông, bông tuyết tung bay giữa không trung tựa như lông ngỗng mềm mại, chỉ chốc lát đã bao phủ toàn bộ Thượng Kinh phồn hoa.Phòng ốc đường xá xa gần cao thấp đều được phủ bởi màu trắng tinh khôi đến chói mắt.Nước trên sông Dương Xuân dần đóng băng, tàu thuyền đỗ trên đó càng vững vàng chắc chắn hơn. Trên thuyền là rèm châu gấm vóc rủ xuống, vẫn luôn là một điểm sáng trên sông Dương Xuân hiu quạnh tẻ ngắt này.Những cành liễu ở hai bên trụi lủi, được tuyết tô phủ thành một màu trắng, sau khi nặng đến một mức độ nhất định, tuyết đọng trên cành cây sẽ lả tả rơi xuống.Với một nơi yên vui sầm uất nhất dưới chân thiên tử thì đây là một trận tuyết đúng lúc, nhưng ở những nơi khác của Đại Sở, nó chính là vận hạn và tai họa.Lũ lụt mùa thu vừa qua, giá rét mùa đông lại tới. Khắp nơi vẫn luôn có nạn dân không cách nào thu xếp ổn thỏa, không có lương thực và quần áo, bọn họ lấy cái gì vượt qua những ngày rét đậm này?Thời điểm lạnh nhất còn chưa tới, đây mới chỉ là bắt đầu.Nhưng mà, dù các nơi bẩm tấu lên triều đình, nhưng triều đình còn hỗn loạn rối ren, quốc khố trống rỗng, lương thực khan hiếm, nào đủ sức lo cho thiên tai, chỉ có thể để các nơi tự mình giải quyết.Một số thành quận có tình huống nghiêm trọng hơn thì lòng dân rối loạn, thậm chí nổ ra bạo động. Tuy nhiên bạo động phạm vi nhỏ giống như bị lá che mắt, căn bản không thể khiến cho triều đình Đại Sở coi trọng.Ngày đông chí, Hoàng đế mở tiệc, mời Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương vào cung sum họp.Mặc dù bây giờ Tần Như Lương không phải đại tướng quân, nhưng hắn ta vẫn là phò mã của Tĩnh Nguyệt công chúa. Huống hồ Bắp Chân vẫn còn trong cung, hai người há có thể không đi.Khó có được một lần gặp Bắp Chân, Thẩm Nguyệt đặc biệt chọn một số đồ chơi trẻ em một hai tuổi yêu thích và một số quần áo nhỏ của bé mặc được đưa vào trong cung.Mặc dù hoàng cung là chỗ hung hiểm nhưng bây giờ không giống ngày xưa. Hoàng đế đã tìm đủ mọi cách lấy tính mạng nàng nhưng đều không được, nghĩ đến điều này, nàng chợt thấy thoải mái.Về chuyện Hoàng đế mở tiệc, nàng còn có thể nhân cơ hội gặp Bắp Chân, đương nhiên vui vẻ đi vào.Sau khi vào đến hoàng cung, thời gian vẫn sớm, phải một lát nữa tiệc mới bắt đầu nên Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đến thăm Bắp Chân trước.Chỉ là không ngờ, Bắp Chân bị đổi cung, một mình chuyển vào trong một tòa cung điện khác.Hoàng đế chính là muốn nàng tận mắt nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh cung Thái Hòa mà Bắp Chân mới chuyển đến.Cung Thái Hòa này không thuộc hậu cung, trước kia chuyên dùng để giam giữ trừng phạt các hoàng tử công chúa trong cung. Cho nên vị trí hẻo lánh, vô cùng vắng vẻ.