Tác giả:

Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…

Chương 1077: C1077: Chương 1077

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Đó là cây trâm cài có tua rua mà trước đó Tần Như Lương mua cho nàng khi cả hai tới cửa hàng trang sức. Trang sức của Thẩm Nguyệt không nhiều, ngoài cây trâm bằng ngọc ra thì cây trâm tua rua này cũng thường được sử dụng.Thế nhưng nó rơi vào tay Tần Như Lương từ khi nào, Thẩm Nguyệt không hề có ấn tượng.Tần Như Lương hỏi: “Thứ này, cô không cần nữa à?”Thẩm Nguyệt ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tất nhiên là cần chứ”.Nàng đang định giơ tay ra nhận thì Tần Như Lương đã trở tay cài nó lên tóc nàng: “Để ta giúp cô cài lên. Sau này đừng làm mất nữa, có lẽ sẽ không dễ dàng tìm lại như lần này đâu”.Thẩm Nguyệt cố gắng nhếch khóe miệng: “Ta sẽ cẩn thận hơn”.Có lẽ nàng không quá để tâm những thứ này, nhưng Tần Như Lương lại rất để bụng. Không phải không nỡ khiến hắn ta thất vọng, mà là không nỡ ngó lơ phần tình cảm này.Bàn tay của Tần Như Lương đã buông ra.Thẩm Nguyệt nói: “Vậy, ta đi đây. Ngày sau sẽ còn gặp lại”.Nàng xuống xe ngựa, dẫn theo Thôi thị và Ngọc Nghiên từng bước tiến vào cửa cung. Sau khi đi xa rồi, Thẩm Nguyệt dừng chân, ngoái đầu nhìn lại vẫn thấy Tần Như Lương đứng bên xe ngựa. Nàng không thấy rõ gương mặt hắn ta, chỉ còn trông thấy một bóng đen.Nơi này tường đỏ ngói xanh, thâm cung hậu viện khiến người ta thấy áp lực hơn cái lồng như kinh thành nhiều, giống như bị nhốt vào một cái lồng nhỏ hơn trong cái lồng to.Sau khi tiến cung gặp Hoàng đế, Thẩm Nguyệt dọn vào cung Thái Hòa. Thôi thị và Ngọc Nghiên là thị tì bên cạnh nàng, tất nhiên cũng phải ở lại.Sự việc thích khách ở cung Thái Hòa đã bị dập tắt, vết máu trên khoảnh đất trống trước cung cũng được tẩy rửa sạch sẽ, mảnh giáp và y phục nổi trên mặt hồ đã được vớt lên, mặt hồ bình lặng trở lại.Nhưng với cung nhân của cung Thái Hòa, ai cũng cảm thấy nguy hiểm.Không có một nơi nào có thể nguy hiểm hơn cung Thái Hòa được bao quanh bởi hồ cá sấu này nữa. Cung nhân được phái tới nơi này thường là những người không được coi trọng, hoặc từng đắc tội với bề trên, cũng có thể là không tiền, không quan hệ.Những cung nữ và thái giám khôn khéo hay được yêu thích, nào ai muốn tới nơi này phục vụ Tĩnh Nguyệt công chúa không được sủng hạnh và con trai của nàng chứ, chẳng kiếm được chút lợi lộc nào.Nhưng Bắp Chân không hề bị ảnh hưởng. Bởi vì Thẩm Nguyệt đến đây, nó được gặp lại Thôi thị và Ngọc Nghiên, hiển nhiên vô cùng vui mừng.Bởi vì gặp được thằng bé, sau này còn sống cùng nhau, bầu không khí đè nén vì bị giam lỏng trong cung mới hòa hoãn đi nhiều.Thôi thị và Ngọc Nghiên cũng không còn buồn bực nữa, ôm Bắp Chân, đùa với thằng bé, ai nấy cười không khép được miệng.Ai cần quan tâm có giam lỏng hay không, dù sao hiện giờ hoàng đế cũng chẳng làm gì được Thẩm Nguyệt. Mọi người có thể sống cùng nhau được ngày nào hay ngày ấy.Cung nữ phụ trách chăm sóc Bắp Chân ở cung Thái Hòa tên là Tiểu Hà, thời gian này, nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Bắp Chân không rời nửa bước. Không chỉ chăm sóc việc ăn uống và sinh hoạt thường ngày, nàng ta còn dẫn thằng bé tập đi khắp cung Thái Hòa.Bắp Chân không cho ai dắt đi, chỉ cho mình Tiểu Hà dắt.Tuy rằng thằng bé này không phải là đứa trẻ được sủng ái trong cung, cũng vô cùng im ắng, nhưng sau khi chung sống lâu ngày, Tiểu Hà phát hiện ra thực chất thằng bé cũng có phương diện khiến người ta yêu mến.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Đó là cây trâm cài có tua rua mà trước đó Tần Như Lương mua cho nàng khi cả hai tới cửa hàng trang sức. Trang sức của Thẩm Nguyệt không nhiều, ngoài cây trâm bằng ngọc ra thì cây trâm tua rua này cũng thường được sử dụng.Thế nhưng nó rơi vào tay Tần Như Lương từ khi nào, Thẩm Nguyệt không hề có ấn tượng.Tần Như Lương hỏi: “Thứ này, cô không cần nữa à?”Thẩm Nguyệt ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tất nhiên là cần chứ”.Nàng đang định giơ tay ra nhận thì Tần Như Lương đã trở tay cài nó lên tóc nàng: “Để ta giúp cô cài lên. Sau này đừng làm mất nữa, có lẽ sẽ không dễ dàng tìm lại như lần này đâu”.Thẩm Nguyệt cố gắng nhếch khóe miệng: “Ta sẽ cẩn thận hơn”.Có lẽ nàng không quá để tâm những thứ này, nhưng Tần Như Lương lại rất để bụng. Không phải không nỡ khiến hắn ta thất vọng, mà là không nỡ ngó lơ phần tình cảm này.Bàn tay của Tần Như Lương đã buông ra.Thẩm Nguyệt nói: “Vậy, ta đi đây. Ngày sau sẽ còn gặp lại”.Nàng xuống xe ngựa, dẫn theo Thôi thị và Ngọc Nghiên từng bước tiến vào cửa cung. Sau khi đi xa rồi, Thẩm Nguyệt dừng chân, ngoái đầu nhìn lại vẫn thấy Tần Như Lương đứng bên xe ngựa. Nàng không thấy rõ gương mặt hắn ta, chỉ còn trông thấy một bóng đen.Nơi này tường đỏ ngói xanh, thâm cung hậu viện khiến người ta thấy áp lực hơn cái lồng như kinh thành nhiều, giống như bị nhốt vào một cái lồng nhỏ hơn trong cái lồng to.Sau khi tiến cung gặp Hoàng đế, Thẩm Nguyệt dọn vào cung Thái Hòa. Thôi thị và Ngọc Nghiên là thị tì bên cạnh nàng, tất nhiên cũng phải ở lại.Sự việc thích khách ở cung Thái Hòa đã bị dập tắt, vết máu trên khoảnh đất trống trước cung cũng được tẩy rửa sạch sẽ, mảnh giáp và y phục nổi trên mặt hồ đã được vớt lên, mặt hồ bình lặng trở lại.Nhưng với cung nhân của cung Thái Hòa, ai cũng cảm thấy nguy hiểm.Không có một nơi nào có thể nguy hiểm hơn cung Thái Hòa được bao quanh bởi hồ cá sấu này nữa. Cung nhân được phái tới nơi này thường là những người không được coi trọng, hoặc từng đắc tội với bề trên, cũng có thể là không tiền, không quan hệ.Những cung nữ và thái giám khôn khéo hay được yêu thích, nào ai muốn tới nơi này phục vụ Tĩnh Nguyệt công chúa không được sủng hạnh và con trai của nàng chứ, chẳng kiếm được chút lợi lộc nào.Nhưng Bắp Chân không hề bị ảnh hưởng. Bởi vì Thẩm Nguyệt đến đây, nó được gặp lại Thôi thị và Ngọc Nghiên, hiển nhiên vô cùng vui mừng.Bởi vì gặp được thằng bé, sau này còn sống cùng nhau, bầu không khí đè nén vì bị giam lỏng trong cung mới hòa hoãn đi nhiều.Thôi thị và Ngọc Nghiên cũng không còn buồn bực nữa, ôm Bắp Chân, đùa với thằng bé, ai nấy cười không khép được miệng.Ai cần quan tâm có giam lỏng hay không, dù sao hiện giờ hoàng đế cũng chẳng làm gì được Thẩm Nguyệt. Mọi người có thể sống cùng nhau được ngày nào hay ngày ấy.Cung nữ phụ trách chăm sóc Bắp Chân ở cung Thái Hòa tên là Tiểu Hà, thời gian này, nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Bắp Chân không rời nửa bước. Không chỉ chăm sóc việc ăn uống và sinh hoạt thường ngày, nàng ta còn dẫn thằng bé tập đi khắp cung Thái Hòa.Bắp Chân không cho ai dắt đi, chỉ cho mình Tiểu Hà dắt.Tuy rằng thằng bé này không phải là đứa trẻ được sủng ái trong cung, cũng vô cùng im ắng, nhưng sau khi chung sống lâu ngày, Tiểu Hà phát hiện ra thực chất thằng bé cũng có phương diện khiến người ta yêu mến.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Đó là cây trâm cài có tua rua mà trước đó Tần Như Lương mua cho nàng khi cả hai tới cửa hàng trang sức. Trang sức của Thẩm Nguyệt không nhiều, ngoài cây trâm bằng ngọc ra thì cây trâm tua rua này cũng thường được sử dụng.Thế nhưng nó rơi vào tay Tần Như Lương từ khi nào, Thẩm Nguyệt không hề có ấn tượng.Tần Như Lương hỏi: “Thứ này, cô không cần nữa à?”Thẩm Nguyệt ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tất nhiên là cần chứ”.Nàng đang định giơ tay ra nhận thì Tần Như Lương đã trở tay cài nó lên tóc nàng: “Để ta giúp cô cài lên. Sau này đừng làm mất nữa, có lẽ sẽ không dễ dàng tìm lại như lần này đâu”.Thẩm Nguyệt cố gắng nhếch khóe miệng: “Ta sẽ cẩn thận hơn”.Có lẽ nàng không quá để tâm những thứ này, nhưng Tần Như Lương lại rất để bụng. Không phải không nỡ khiến hắn ta thất vọng, mà là không nỡ ngó lơ phần tình cảm này.Bàn tay của Tần Như Lương đã buông ra.Thẩm Nguyệt nói: “Vậy, ta đi đây. Ngày sau sẽ còn gặp lại”.Nàng xuống xe ngựa, dẫn theo Thôi thị và Ngọc Nghiên từng bước tiến vào cửa cung. Sau khi đi xa rồi, Thẩm Nguyệt dừng chân, ngoái đầu nhìn lại vẫn thấy Tần Như Lương đứng bên xe ngựa. Nàng không thấy rõ gương mặt hắn ta, chỉ còn trông thấy một bóng đen.Nơi này tường đỏ ngói xanh, thâm cung hậu viện khiến người ta thấy áp lực hơn cái lồng như kinh thành nhiều, giống như bị nhốt vào một cái lồng nhỏ hơn trong cái lồng to.Sau khi tiến cung gặp Hoàng đế, Thẩm Nguyệt dọn vào cung Thái Hòa. Thôi thị và Ngọc Nghiên là thị tì bên cạnh nàng, tất nhiên cũng phải ở lại.Sự việc thích khách ở cung Thái Hòa đã bị dập tắt, vết máu trên khoảnh đất trống trước cung cũng được tẩy rửa sạch sẽ, mảnh giáp và y phục nổi trên mặt hồ đã được vớt lên, mặt hồ bình lặng trở lại.Nhưng với cung nhân của cung Thái Hòa, ai cũng cảm thấy nguy hiểm.Không có một nơi nào có thể nguy hiểm hơn cung Thái Hòa được bao quanh bởi hồ cá sấu này nữa. Cung nhân được phái tới nơi này thường là những người không được coi trọng, hoặc từng đắc tội với bề trên, cũng có thể là không tiền, không quan hệ.Những cung nữ và thái giám khôn khéo hay được yêu thích, nào ai muốn tới nơi này phục vụ Tĩnh Nguyệt công chúa không được sủng hạnh và con trai của nàng chứ, chẳng kiếm được chút lợi lộc nào.Nhưng Bắp Chân không hề bị ảnh hưởng. Bởi vì Thẩm Nguyệt đến đây, nó được gặp lại Thôi thị và Ngọc Nghiên, hiển nhiên vô cùng vui mừng.Bởi vì gặp được thằng bé, sau này còn sống cùng nhau, bầu không khí đè nén vì bị giam lỏng trong cung mới hòa hoãn đi nhiều.Thôi thị và Ngọc Nghiên cũng không còn buồn bực nữa, ôm Bắp Chân, đùa với thằng bé, ai nấy cười không khép được miệng.Ai cần quan tâm có giam lỏng hay không, dù sao hiện giờ hoàng đế cũng chẳng làm gì được Thẩm Nguyệt. Mọi người có thể sống cùng nhau được ngày nào hay ngày ấy.Cung nữ phụ trách chăm sóc Bắp Chân ở cung Thái Hòa tên là Tiểu Hà, thời gian này, nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Bắp Chân không rời nửa bước. Không chỉ chăm sóc việc ăn uống và sinh hoạt thường ngày, nàng ta còn dẫn thằng bé tập đi khắp cung Thái Hòa.Bắp Chân không cho ai dắt đi, chỉ cho mình Tiểu Hà dắt.Tuy rằng thằng bé này không phải là đứa trẻ được sủng ái trong cung, cũng vô cùng im ắng, nhưng sau khi chung sống lâu ngày, Tiểu Hà phát hiện ra thực chất thằng bé cũng có phương diện khiến người ta yêu mến.

Chương 1077: C1077: Chương 1077