Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 1127: C1127: Chương 1127
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Hoàng đế lúc này cũng đã nhận được tin tức sứ thần Bắc Hạ chậm nhất là ngày mai sẽ tới trong kinh, đương lúc hậu cung lại xảy ra chuyện như vậy nhưng không một ai trình báo lên cho hắn.Đợi hoàng đế đến được cung Thái Hòa thấy chúng thị vệ đang dùng chiếc thang dài được buộc chắc chắn vươn sang phía bờ đối diện, vài tên thị vệ đã leo lên thang.Nét mặt hắn thoắt cái sa sầm, đanh giọng quát: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?”Thái hậu ngoảnh đầu thấy là hắn tới liền đáp: “Hoàng thượng, người tới vừa đúng lúc, Tĩnh Nguyệt này ngang nhiên chống lại ý chỉ của ai gia, vậy mà cả gan chặt đứt cầu gỗ, ai gia hôm nay nhất định phải nghiêm trị nàng ta”.Hoàng đế hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Tề phi liền thêm mắm dặm muối thuật lại những gì đã xảy ra.Hoàng đế sớm đã nghe qua toàn bộ câu chuyện, trong lòng cũng đã có chủ định liền kêu cung nhân của cung Thái Hòa đứng ra đối chất.Tiểu Hà và Ngọc Nghiên dẫn theo hai thái giám bước ra thành thật khai báo.Lời khai của hai bên hoàn toàn khác nhau nên hoàng đế ra lệnh đưa cung nữ thái giám của hai bên xuống thẩm vấn nghiêm ngặt. Khi thị vệ chuẩn bị tiến lên bắt người đi, chẳng ngờ một cung nữ thân cận của Tề phi đột nhiên run rẩy sợ hãi quỳ xuống van xin tha thứ, đồng thời lật lọng chĩa mũi giáo ngược lại vào nàng ta.Nguyên nhân là do Tề phi cứng rắn lôi kéo ngũ hoàng tử tới cung Thái Hòa, vốn là để hắn ức hiếp con trai của công chúa Tĩnh Nguyệt, cũng đã ra lệnh cho tất cả cung nhân không được tiến lên, khiến cho ngũ hoàng tử xém chút đẩy Bắp Chân xuống hồ nước. Sau đó nàng ta lại để ngũ hoàng tử một mình trong thư phòng với Bắp Chân, ai ngờ bất cẩn bị đụng vào đầu, nàng ta lúc này mới giận cá chém thớt xuống cung Thái Hòa.Tề phi không ngờ lúc này lại bị người bên cạnh phản bội, quanh năm chôn chân tại hậu cung nàng ta tất nhiên biết hậu quả của chuyện này liền quay đầu vung cho cung nữ kia một cái tát vang dội, cũng lộ ra bản chất hung ác của mình mà phun ra những lời cay độc: “Thứ tiện tì miệng chất đầy rác rưởi vậy mà dám vu cáo hãm hại bản cung! Xem bản cung xé rách cái mồm thối tha của ngươi ra đây! Nói! Là kẻ nào đã phái ngươi tới? Ngươi là do ả hèn hạ nào cử đến!”Vừa nói nàng ta vừa túm lấy tóc cung nữ thân cận kia mà đánh đập dã man.Trước mặt hoàng đế và thái hậu, Tề phi thường ngày vẫn duy trì bộ dáng dịu dàng hiền lương, nào đã từng thể hiện ra một mặt độc ác chanh chua như ngày hôm nay.Huống hồ người đứng ra làm chứng còn là cung nữ thân cận đã hầu hạ nàng ta lâu ngày, dù thế nào lời nói ra cũng có vài phần uy tín. Cộng thêm phản ứng thẹn quá hóa giận của nàng ta trước mắt, trong lòng mọi người đều đã sáng tỏ, gần như nàng ta là người gây sự trước trong chuyện này.Thái hậu nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy phiền chán, quay sang nói với hoàng đế: “Ai gia không quản nữa, việc này hoàng thượng xem mà xử lý đi, chỉ đáng thương cho hoàng tôn của ai gia”.Mắt thấy thái hậu muốn rời khỏi, Tề phi lại bật khóc: “Thái hậu, thái hậu người phải phân xử cho thần thiếp! Bọn chúng đang vu oan cho thần thiếp mà!”, tiếp đó lại xoay người cầu xin hoàng đế.Hoàng đế nhìn Tề phi khóc tới sắc mặt trắng bệch liền tiến lên trước ra lệnh: “Người đâu, đưa Tề phi trở về đóng cửa tự suy ngẫm, không cho phép bước ra khỏi cửa cung nửa bước”.Hình phạt như vậy đã được coi là rất nhẹ rồi.Sau khi Tề phi bị dẫn đi, hoàng đế mới lạnh lùng đưa mắt nhìn cung Thái Hòa.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Hoàng đế lúc này cũng đã nhận được tin tức sứ thần Bắc Hạ chậm nhất là ngày mai sẽ tới trong kinh, đương lúc hậu cung lại xảy ra chuyện như vậy nhưng không một ai trình báo lên cho hắn.Đợi hoàng đế đến được cung Thái Hòa thấy chúng thị vệ đang dùng chiếc thang dài được buộc chắc chắn vươn sang phía bờ đối diện, vài tên thị vệ đã leo lên thang.Nét mặt hắn thoắt cái sa sầm, đanh giọng quát: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?”Thái hậu ngoảnh đầu thấy là hắn tới liền đáp: “Hoàng thượng, người tới vừa đúng lúc, Tĩnh Nguyệt này ngang nhiên chống lại ý chỉ của ai gia, vậy mà cả gan chặt đứt cầu gỗ, ai gia hôm nay nhất định phải nghiêm trị nàng ta”.Hoàng đế hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Tề phi liền thêm mắm dặm muối thuật lại những gì đã xảy ra.Hoàng đế sớm đã nghe qua toàn bộ câu chuyện, trong lòng cũng đã có chủ định liền kêu cung nhân của cung Thái Hòa đứng ra đối chất.Tiểu Hà và Ngọc Nghiên dẫn theo hai thái giám bước ra thành thật khai báo.Lời khai của hai bên hoàn toàn khác nhau nên hoàng đế ra lệnh đưa cung nữ thái giám của hai bên xuống thẩm vấn nghiêm ngặt. Khi thị vệ chuẩn bị tiến lên bắt người đi, chẳng ngờ một cung nữ thân cận của Tề phi đột nhiên run rẩy sợ hãi quỳ xuống van xin tha thứ, đồng thời lật lọng chĩa mũi giáo ngược lại vào nàng ta.Nguyên nhân là do Tề phi cứng rắn lôi kéo ngũ hoàng tử tới cung Thái Hòa, vốn là để hắn ức hiếp con trai của công chúa Tĩnh Nguyệt, cũng đã ra lệnh cho tất cả cung nhân không được tiến lên, khiến cho ngũ hoàng tử xém chút đẩy Bắp Chân xuống hồ nước. Sau đó nàng ta lại để ngũ hoàng tử một mình trong thư phòng với Bắp Chân, ai ngờ bất cẩn bị đụng vào đầu, nàng ta lúc này mới giận cá chém thớt xuống cung Thái Hòa.Tề phi không ngờ lúc này lại bị người bên cạnh phản bội, quanh năm chôn chân tại hậu cung nàng ta tất nhiên biết hậu quả của chuyện này liền quay đầu vung cho cung nữ kia một cái tát vang dội, cũng lộ ra bản chất hung ác của mình mà phun ra những lời cay độc: “Thứ tiện tì miệng chất đầy rác rưởi vậy mà dám vu cáo hãm hại bản cung! Xem bản cung xé rách cái mồm thối tha của ngươi ra đây! Nói! Là kẻ nào đã phái ngươi tới? Ngươi là do ả hèn hạ nào cử đến!”Vừa nói nàng ta vừa túm lấy tóc cung nữ thân cận kia mà đánh đập dã man.Trước mặt hoàng đế và thái hậu, Tề phi thường ngày vẫn duy trì bộ dáng dịu dàng hiền lương, nào đã từng thể hiện ra một mặt độc ác chanh chua như ngày hôm nay.Huống hồ người đứng ra làm chứng còn là cung nữ thân cận đã hầu hạ nàng ta lâu ngày, dù thế nào lời nói ra cũng có vài phần uy tín. Cộng thêm phản ứng thẹn quá hóa giận của nàng ta trước mắt, trong lòng mọi người đều đã sáng tỏ, gần như nàng ta là người gây sự trước trong chuyện này.Thái hậu nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy phiền chán, quay sang nói với hoàng đế: “Ai gia không quản nữa, việc này hoàng thượng xem mà xử lý đi, chỉ đáng thương cho hoàng tôn của ai gia”.Mắt thấy thái hậu muốn rời khỏi, Tề phi lại bật khóc: “Thái hậu, thái hậu người phải phân xử cho thần thiếp! Bọn chúng đang vu oan cho thần thiếp mà!”, tiếp đó lại xoay người cầu xin hoàng đế.Hoàng đế nhìn Tề phi khóc tới sắc mặt trắng bệch liền tiến lên trước ra lệnh: “Người đâu, đưa Tề phi trở về đóng cửa tự suy ngẫm, không cho phép bước ra khỏi cửa cung nửa bước”.Hình phạt như vậy đã được coi là rất nhẹ rồi.Sau khi Tề phi bị dẫn đi, hoàng đế mới lạnh lùng đưa mắt nhìn cung Thái Hòa.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Hoàng đế lúc này cũng đã nhận được tin tức sứ thần Bắc Hạ chậm nhất là ngày mai sẽ tới trong kinh, đương lúc hậu cung lại xảy ra chuyện như vậy nhưng không một ai trình báo lên cho hắn.Đợi hoàng đế đến được cung Thái Hòa thấy chúng thị vệ đang dùng chiếc thang dài được buộc chắc chắn vươn sang phía bờ đối diện, vài tên thị vệ đã leo lên thang.Nét mặt hắn thoắt cái sa sầm, đanh giọng quát: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?”Thái hậu ngoảnh đầu thấy là hắn tới liền đáp: “Hoàng thượng, người tới vừa đúng lúc, Tĩnh Nguyệt này ngang nhiên chống lại ý chỉ của ai gia, vậy mà cả gan chặt đứt cầu gỗ, ai gia hôm nay nhất định phải nghiêm trị nàng ta”.Hoàng đế hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Tề phi liền thêm mắm dặm muối thuật lại những gì đã xảy ra.Hoàng đế sớm đã nghe qua toàn bộ câu chuyện, trong lòng cũng đã có chủ định liền kêu cung nhân của cung Thái Hòa đứng ra đối chất.Tiểu Hà và Ngọc Nghiên dẫn theo hai thái giám bước ra thành thật khai báo.Lời khai của hai bên hoàn toàn khác nhau nên hoàng đế ra lệnh đưa cung nữ thái giám của hai bên xuống thẩm vấn nghiêm ngặt. Khi thị vệ chuẩn bị tiến lên bắt người đi, chẳng ngờ một cung nữ thân cận của Tề phi đột nhiên run rẩy sợ hãi quỳ xuống van xin tha thứ, đồng thời lật lọng chĩa mũi giáo ngược lại vào nàng ta.Nguyên nhân là do Tề phi cứng rắn lôi kéo ngũ hoàng tử tới cung Thái Hòa, vốn là để hắn ức hiếp con trai của công chúa Tĩnh Nguyệt, cũng đã ra lệnh cho tất cả cung nhân không được tiến lên, khiến cho ngũ hoàng tử xém chút đẩy Bắp Chân xuống hồ nước. Sau đó nàng ta lại để ngũ hoàng tử một mình trong thư phòng với Bắp Chân, ai ngờ bất cẩn bị đụng vào đầu, nàng ta lúc này mới giận cá chém thớt xuống cung Thái Hòa.Tề phi không ngờ lúc này lại bị người bên cạnh phản bội, quanh năm chôn chân tại hậu cung nàng ta tất nhiên biết hậu quả của chuyện này liền quay đầu vung cho cung nữ kia một cái tát vang dội, cũng lộ ra bản chất hung ác của mình mà phun ra những lời cay độc: “Thứ tiện tì miệng chất đầy rác rưởi vậy mà dám vu cáo hãm hại bản cung! Xem bản cung xé rách cái mồm thối tha của ngươi ra đây! Nói! Là kẻ nào đã phái ngươi tới? Ngươi là do ả hèn hạ nào cử đến!”Vừa nói nàng ta vừa túm lấy tóc cung nữ thân cận kia mà đánh đập dã man.Trước mặt hoàng đế và thái hậu, Tề phi thường ngày vẫn duy trì bộ dáng dịu dàng hiền lương, nào đã từng thể hiện ra một mặt độc ác chanh chua như ngày hôm nay.Huống hồ người đứng ra làm chứng còn là cung nữ thân cận đã hầu hạ nàng ta lâu ngày, dù thế nào lời nói ra cũng có vài phần uy tín. Cộng thêm phản ứng thẹn quá hóa giận của nàng ta trước mắt, trong lòng mọi người đều đã sáng tỏ, gần như nàng ta là người gây sự trước trong chuyện này.Thái hậu nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy phiền chán, quay sang nói với hoàng đế: “Ai gia không quản nữa, việc này hoàng thượng xem mà xử lý đi, chỉ đáng thương cho hoàng tôn của ai gia”.Mắt thấy thái hậu muốn rời khỏi, Tề phi lại bật khóc: “Thái hậu, thái hậu người phải phân xử cho thần thiếp! Bọn chúng đang vu oan cho thần thiếp mà!”, tiếp đó lại xoay người cầu xin hoàng đế.Hoàng đế nhìn Tề phi khóc tới sắc mặt trắng bệch liền tiến lên trước ra lệnh: “Người đâu, đưa Tề phi trở về đóng cửa tự suy ngẫm, không cho phép bước ra khỏi cửa cung nửa bước”.Hình phạt như vậy đã được coi là rất nhẹ rồi.Sau khi Tề phi bị dẫn đi, hoàng đế mới lạnh lùng đưa mắt nhìn cung Thái Hòa.