Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…
Chương 1153: C1153: Chương 1153
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Lục hoàng tử cũng chẳng kiêng dè khi đang ở trước mặt nhiều thị vệ như vậy, ngang nhiên bàn luận về chuyện cấm kỵ trong cung đình Đại Sở: “Đêm chúng ta dự cung yến, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Phi tử của Hoàng đế và một hạ thần lại dám làm loạn trong Ngự Thư Phòng, nghe đồn Hoàng đế bị chọc tức gần chết!”, hắn ta liếc Thẩm Nguyệt: “Ôi chao, có phải thật không thế?”Thẩm Nguyệt nhìn hắn ta, tức giận đáp: “Ngươi chán sống nhưng ta còn muốn sống thêm vài năm, ta không biết đâu!”Hạ Phóng đáng chết nhưng lần này, kẻ mà hắn ta thông dâm lại không phải ai khác, là kẻ địch trong nội cung của Thẩm Nguyệt – Tề phi.Lục hoàng tử tỏ ra kinh ngạc: “Chuyện mà ta cũng biết, thế nhưng cô không biết?”Vương gia Bắc Hạ lên tiếng: “Lục hoàng tử, dù gì đây cũng là bí mật cung đình nhà người ta, ít nghe ngóng mới là thỏa đáng!”Lục hoàng tử: “Ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi!”. Thấy Thẩm Nguyệt và vương gia Bắc Hạ đều không có hứng thú tám chuyện, hắn ta đành phải ngừng.Không biết Lục hoàng tử cất chứa bao nhiêu rượu dứa mà hắn ta sai tùy tùng bưng thêm từng vò rượu dứa chưa mở lên, bày đầy cả bàn.Lục hoàng tử quay đầu nhìn đám thị vệ: “Ta thấy các ngươi đứng thế mệt mỏi quá, không bằng tới uống chút rượu cho ấm người!”Tùy tùng nghe lời đi lấy chén, rót cho mỗi thị vệ một bát.Thị vệ lịch sự từ chối: “Lục hoàng tử lượng thứ, ti chức có nhiệm vụ nên không thể uống rượu!”Lục hoàng tử nói: “Rượu dứa này của Dạ Lương chỉ có ngự tiền được uống, lần này tặng một ít cho Đại Sở, thân phận như các ngươi thì không có tư cách ngửi nữa là. Hiện tại ta thưởng rượu mà các ngươi còn từ chối sao?”Nhóm thị vệ cảm thấy khó xử. Đọc 𝘵𝗿𝓾yệ𝐧 hay, 𝘵𝗿𝓾y cập 𝐧gay -- ТRU𝑀ТRUYỆ N.V𝐧 --Nếu phải nói thật thì ai mà chẳng thích rượu ngon, đây còn là rượu ngự tứ trong cung, nhưng họ lại sợ uống rượu sẽ hỏng việc.Thị vệ đáp: “Ti chức thật sự đang làm nhiệm vụ, không thể uống rượu!”Lục hoàng tử: “Ta mời các ngươi uống cùng cũng là việc chung mà. Ta là sứ thần Dạ Lương, chẳng lẽ yêu cầu các ngươi cùng uống rượu là làm các ngươi chịu ấm ức sao? Giờ các ngươi không uống là không tôn trọng ta, ngày mai ta sẽ bẩm báo Hoàng đế để ông ta xử tội các ngươi, chắc các ngươi không chịu nổi đâu nhỉ!”Tính cách Lục hoàng tử quái đản tùy hứng như thế này, hiển nhiên đã do bị Hoàng đế Dạ Lương chiều hư.Đám thị vệ nhìn nhau. Giờ uống là có tội, không uống cũng mang tội, nên làm sao bây giờ?Lục hoàng tử lại nói: “Các ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với Hoàng thượng chuyện chúng ta uống rượu ở đây hôm nay. Ta chỉ là thương xót các ngươi đứng giữa trời lạnh nên ban thưởng vài chén rượu làm ấm người. Nhưng nếu các ngươi muốn nhiều thêm mấy chén nữa thì cũng không sao, cứ tự nhiên”.Thị vệ nói: “Ti chức cung kính không bằng tuân lệnh, ti chức cảm ơn Lục hoàng tử đã thương xót các huynh đệ”.Sau đó Lục hoàng tử lại dặn dò hạ nhân bưng lên vài món cho thị vệ nhấm với rượu.Các thị vệ uống rượu đều là uống từng bát, không có kiểu phong nhã là nhấp từng ly.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Lục hoàng tử cũng chẳng kiêng dè khi đang ở trước mặt nhiều thị vệ như vậy, ngang nhiên bàn luận về chuyện cấm kỵ trong cung đình Đại Sở: “Đêm chúng ta dự cung yến, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Phi tử của Hoàng đế và một hạ thần lại dám làm loạn trong Ngự Thư Phòng, nghe đồn Hoàng đế bị chọc tức gần chết!”, hắn ta liếc Thẩm Nguyệt: “Ôi chao, có phải thật không thế?”Thẩm Nguyệt nhìn hắn ta, tức giận đáp: “Ngươi chán sống nhưng ta còn muốn sống thêm vài năm, ta không biết đâu!”Hạ Phóng đáng chết nhưng lần này, kẻ mà hắn ta thông dâm lại không phải ai khác, là kẻ địch trong nội cung của Thẩm Nguyệt – Tề phi.Lục hoàng tử tỏ ra kinh ngạc: “Chuyện mà ta cũng biết, thế nhưng cô không biết?”Vương gia Bắc Hạ lên tiếng: “Lục hoàng tử, dù gì đây cũng là bí mật cung đình nhà người ta, ít nghe ngóng mới là thỏa đáng!”Lục hoàng tử: “Ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi!”. Thấy Thẩm Nguyệt và vương gia Bắc Hạ đều không có hứng thú tám chuyện, hắn ta đành phải ngừng.Không biết Lục hoàng tử cất chứa bao nhiêu rượu dứa mà hắn ta sai tùy tùng bưng thêm từng vò rượu dứa chưa mở lên, bày đầy cả bàn.Lục hoàng tử quay đầu nhìn đám thị vệ: “Ta thấy các ngươi đứng thế mệt mỏi quá, không bằng tới uống chút rượu cho ấm người!”Tùy tùng nghe lời đi lấy chén, rót cho mỗi thị vệ một bát.Thị vệ lịch sự từ chối: “Lục hoàng tử lượng thứ, ti chức có nhiệm vụ nên không thể uống rượu!”Lục hoàng tử nói: “Rượu dứa này của Dạ Lương chỉ có ngự tiền được uống, lần này tặng một ít cho Đại Sở, thân phận như các ngươi thì không có tư cách ngửi nữa là. Hiện tại ta thưởng rượu mà các ngươi còn từ chối sao?”Nhóm thị vệ cảm thấy khó xử. Đọc 𝘵𝗿𝓾yệ𝐧 hay, 𝘵𝗿𝓾y cập 𝐧gay -- ТRU𝑀ТRUYỆ N.V𝐧 --Nếu phải nói thật thì ai mà chẳng thích rượu ngon, đây còn là rượu ngự tứ trong cung, nhưng họ lại sợ uống rượu sẽ hỏng việc.Thị vệ đáp: “Ti chức thật sự đang làm nhiệm vụ, không thể uống rượu!”Lục hoàng tử: “Ta mời các ngươi uống cùng cũng là việc chung mà. Ta là sứ thần Dạ Lương, chẳng lẽ yêu cầu các ngươi cùng uống rượu là làm các ngươi chịu ấm ức sao? Giờ các ngươi không uống là không tôn trọng ta, ngày mai ta sẽ bẩm báo Hoàng đế để ông ta xử tội các ngươi, chắc các ngươi không chịu nổi đâu nhỉ!”Tính cách Lục hoàng tử quái đản tùy hứng như thế này, hiển nhiên đã do bị Hoàng đế Dạ Lương chiều hư.Đám thị vệ nhìn nhau. Giờ uống là có tội, không uống cũng mang tội, nên làm sao bây giờ?Lục hoàng tử lại nói: “Các ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với Hoàng thượng chuyện chúng ta uống rượu ở đây hôm nay. Ta chỉ là thương xót các ngươi đứng giữa trời lạnh nên ban thưởng vài chén rượu làm ấm người. Nhưng nếu các ngươi muốn nhiều thêm mấy chén nữa thì cũng không sao, cứ tự nhiên”.Thị vệ nói: “Ti chức cung kính không bằng tuân lệnh, ti chức cảm ơn Lục hoàng tử đã thương xót các huynh đệ”.Sau đó Lục hoàng tử lại dặn dò hạ nhân bưng lên vài món cho thị vệ nhấm với rượu.Các thị vệ uống rượu đều là uống từng bát, không có kiểu phong nhã là nhấp từng ly.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị HoàngTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: “Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường”. Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Lục hoàng tử cũng chẳng kiêng dè khi đang ở trước mặt nhiều thị vệ như vậy, ngang nhiên bàn luận về chuyện cấm kỵ trong cung đình Đại Sở: “Đêm chúng ta dự cung yến, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Phi tử của Hoàng đế và một hạ thần lại dám làm loạn trong Ngự Thư Phòng, nghe đồn Hoàng đế bị chọc tức gần chết!”, hắn ta liếc Thẩm Nguyệt: “Ôi chao, có phải thật không thế?”Thẩm Nguyệt nhìn hắn ta, tức giận đáp: “Ngươi chán sống nhưng ta còn muốn sống thêm vài năm, ta không biết đâu!”Hạ Phóng đáng chết nhưng lần này, kẻ mà hắn ta thông dâm lại không phải ai khác, là kẻ địch trong nội cung của Thẩm Nguyệt – Tề phi.Lục hoàng tử tỏ ra kinh ngạc: “Chuyện mà ta cũng biết, thế nhưng cô không biết?”Vương gia Bắc Hạ lên tiếng: “Lục hoàng tử, dù gì đây cũng là bí mật cung đình nhà người ta, ít nghe ngóng mới là thỏa đáng!”Lục hoàng tử: “Ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi!”. Thấy Thẩm Nguyệt và vương gia Bắc Hạ đều không có hứng thú tám chuyện, hắn ta đành phải ngừng.Không biết Lục hoàng tử cất chứa bao nhiêu rượu dứa mà hắn ta sai tùy tùng bưng thêm từng vò rượu dứa chưa mở lên, bày đầy cả bàn.Lục hoàng tử quay đầu nhìn đám thị vệ: “Ta thấy các ngươi đứng thế mệt mỏi quá, không bằng tới uống chút rượu cho ấm người!”Tùy tùng nghe lời đi lấy chén, rót cho mỗi thị vệ một bát.Thị vệ lịch sự từ chối: “Lục hoàng tử lượng thứ, ti chức có nhiệm vụ nên không thể uống rượu!”Lục hoàng tử nói: “Rượu dứa này của Dạ Lương chỉ có ngự tiền được uống, lần này tặng một ít cho Đại Sở, thân phận như các ngươi thì không có tư cách ngửi nữa là. Hiện tại ta thưởng rượu mà các ngươi còn từ chối sao?”Nhóm thị vệ cảm thấy khó xử. Đọc 𝘵𝗿𝓾yệ𝐧 hay, 𝘵𝗿𝓾y cập 𝐧gay -- ТRU𝑀ТRUYỆ N.V𝐧 --Nếu phải nói thật thì ai mà chẳng thích rượu ngon, đây còn là rượu ngự tứ trong cung, nhưng họ lại sợ uống rượu sẽ hỏng việc.Thị vệ đáp: “Ti chức thật sự đang làm nhiệm vụ, không thể uống rượu!”Lục hoàng tử: “Ta mời các ngươi uống cùng cũng là việc chung mà. Ta là sứ thần Dạ Lương, chẳng lẽ yêu cầu các ngươi cùng uống rượu là làm các ngươi chịu ấm ức sao? Giờ các ngươi không uống là không tôn trọng ta, ngày mai ta sẽ bẩm báo Hoàng đế để ông ta xử tội các ngươi, chắc các ngươi không chịu nổi đâu nhỉ!”Tính cách Lục hoàng tử quái đản tùy hứng như thế này, hiển nhiên đã do bị Hoàng đế Dạ Lương chiều hư.Đám thị vệ nhìn nhau. Giờ uống là có tội, không uống cũng mang tội, nên làm sao bây giờ?Lục hoàng tử lại nói: “Các ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với Hoàng thượng chuyện chúng ta uống rượu ở đây hôm nay. Ta chỉ là thương xót các ngươi đứng giữa trời lạnh nên ban thưởng vài chén rượu làm ấm người. Nhưng nếu các ngươi muốn nhiều thêm mấy chén nữa thì cũng không sao, cứ tự nhiên”.Thị vệ nói: “Ti chức cung kính không bằng tuân lệnh, ti chức cảm ơn Lục hoàng tử đã thương xót các huynh đệ”.Sau đó Lục hoàng tử lại dặn dò hạ nhân bưng lên vài món cho thị vệ nhấm với rượu.Các thị vệ uống rượu đều là uống từng bát, không có kiểu phong nhã là nhấp từng ly.