Tô Chỉ nhìn chăm chú vào cánh trà Bích Loa Xuân dưới đáy chén trà màu trắng sứ viền vàng kim đã được nửa giờ có dư. Thoạt đầu, từng lá trà màu xanh thẫm cuộn tròn xoắn ốc cứ chầm chậm lắng xuống đáy chén sáng bóng, mà sau đó lại từ từ bung nở, căng ra. Thỉnh thoảng có tiếng chị lễ tân nhỏ giọng nhận cuộc gọi sắp xếp lịch hẹn, nhưng cũng tựa như thứ thanh âm nào đó truyền qua tấm bình phong, Tô Chỉ không thể nghe được rõ ràng. Mà cũng có lẽ là vì cô đang hơi lơ đễnh phân tâm. Trong tiền sảnh lạ lẫm, mọi thứ yên ắng đến độ tựa như rơi vào miền mộng cảnh nửa tỉnh nửa mê nào đó. Ánh sáng hoàn toàn không mấy sáng sủa. Nửa tiếng trước, lễ tân đã nói rõ ràng với cô. “Thầy Lý hôm nay không ra ngoài, cô muốn đợi xin mời cứ tự nhiên.” Nhưng cô đã cất công trăm đắng ngàn cay nghe ngóng được, ba giờ chiều nay Lý Niên sẽ ra ngoài. Đành chịu thôi, cô thật sự hết cách rồi. Ngoài việc ngồi ở đây đợi ông ta ra, cô thật sự không còn sự lựa chọn nào khác. Cô chỉ có thể ở đây chờ đợi. Nãy giờ ngồi mãi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...