Lúc Lưu Bách Thông ra khỏi cung thì thời gian không sớm cũng không muộn, vừa vặn là giờ Dậu. Hoàng hôn mênh mông, chân trời là một mảnh vàng rực đang dần bị bóng tối bao trùm, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà ngả về tây. Ông ta do dự nhìn chằm chằm ánh tà dương một hồi lâu, mắt thấy sắp tối ông ta mới hạ quyết tâm, móc một cái khăn tuyết trắng bằng lụa từ trong tay áo ra lau mồ hôi trên trán sau đó sải bước đi tới chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ngoài cửa cung. Lên xe rồi ông ta lệnh cho xa phu chạy tới ngõ Liễu Diệp. Con đường này xa phu đã quen thuộc, dù trời đã tối nhưng xe ngựa vẫn nhẹ nhàng đi theo đường cũ, thẳng qua phố qua hẻm. Đi được nửa canh giờ thì xe ngựa dừng trước một tòa nhà sâu trong ngõ Liễu Diệp. Bên trong sớm đã có người nhận được tin, Lưu Bách Thông mới vừa xuống xe ngựa thì cửa lớn đã “Kẽo kẹt” một tiếng, chậm rãi mở ra. Vừa nghe thấy động tĩnh này thì mọi vội vàng ở trong lòng Lưu Bách Thông đều bị dập tắt hơn nửa, không hiểu sao trong lòng ông ta tự dưng dâng…
Chương 63
Lộc Môn CaTác giả: Ngưng LũngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhLúc Lưu Bách Thông ra khỏi cung thì thời gian không sớm cũng không muộn, vừa vặn là giờ Dậu. Hoàng hôn mênh mông, chân trời là một mảnh vàng rực đang dần bị bóng tối bao trùm, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà ngả về tây. Ông ta do dự nhìn chằm chằm ánh tà dương một hồi lâu, mắt thấy sắp tối ông ta mới hạ quyết tâm, móc một cái khăn tuyết trắng bằng lụa từ trong tay áo ra lau mồ hôi trên trán sau đó sải bước đi tới chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ngoài cửa cung. Lên xe rồi ông ta lệnh cho xa phu chạy tới ngõ Liễu Diệp. Con đường này xa phu đã quen thuộc, dù trời đã tối nhưng xe ngựa vẫn nhẹ nhàng đi theo đường cũ, thẳng qua phố qua hẻm. Đi được nửa canh giờ thì xe ngựa dừng trước một tòa nhà sâu trong ngõ Liễu Diệp. Bên trong sớm đã có người nhận được tin, Lưu Bách Thông mới vừa xuống xe ngựa thì cửa lớn đã “Kẽo kẹt” một tiếng, chậm rãi mở ra. Vừa nghe thấy động tĩnh này thì mọi vội vàng ở trong lòng Lưu Bách Thông đều bị dập tắt hơn nửa, không hiểu sao trong lòng ông ta tự dưng dâng… Trần Nhĩ Thăng nói xong lời này thì kiên nhẫn chờ Bình Dục đáp lại, hồn nhiên không biết bầu không khí quanh hắn vì lời này mà trở nên vô cùng cổ quái. Hắn chỉ biết vì muốn bàn nốt chuyện tối qua nên sáng sớm nay Tần đương gia đã có lời mời Bình đại nhân cùng qua ăn sáng. Lúc ấy Bình đại nhân sảng khoái đồng ý, nhưng không hiểu sao mới một lát ngài ấy đã lại cùng Phó tiểu thư ăn sáng. Hiện giờ bên kia lại cho người tới thúc giục, hắn làm thuộc hạ thì tự nhiên phải có nghĩa vụ nhắc nhở Bình đại nhân.Phó Lan Nha hơi kinh ngạc, động tác gắp thức ăn cũng ngừng lại. Lâm ma ma thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cố hết sức duy trì bình tĩnh. Bà sợ mình sơ ý khiến Bình đại nhân không được tự nhiên.Chủ tớ hai người ăn ý chưa từng có, cả hai đều lảng tránh ánh mắt Bình Dục. Chỉ có Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng là không biết sống chết, vẫn đứng ở cạnh cửa hoang mang mà nhìn Bình Dục.Bình Dục khó khăn lắm mới không sặc cháo, tay cố cầm cái bát cho vững. Sau đó hắn phải dùng hết sức lực ý chí mới chậm rãi uống xong bát cháo kia. Trong lòng hắn thì mắng Trần Nhĩ Thăng cả trăm lần. Sao lúc rời kinh hắn không mang ai khác mà lại mang thằng nhãi này theo làm gì không biết? Càng nghĩ càng cảm thấy hối hận.Một bữa sáng này hắn ăn thật là mệt chết. Hắn vừa buông bát Lâm ma ma đã cực có ánh mắt mà đưa khăn qua. Bình Dục đón lấy lau lung tung một phen sau đó đứng lên cầm Tú Xuân Đao đi ra ngoài.Cũng không biết hắn đã quên hay nhất thời sửa lại chủ ý mà cũng quên không nhắc tới “việc muốn hỏi” nữa. Chủ tớ Phó Lan Nha cũng không tự tìm phiền toái, đương nhiên không chủ động nhắc nhở. Thấy Bình Dục muốn đi bọn họ cũng đứng lên muốn tiễn hắn.Bình Dục đi tới cửa bỗng dưng nhớ tới một chuyện nên ngừng lại xoay người đi vào trong phòng, không nói một lời đã ném một thứ lên bàn nói: “Không phải ngươi hiểu trận pháp sao? Nếu không có việc gì thì ngươi tự xem đi, nếu trên đường gặp phải Nam Tinh phái thì cũng không đến mức phải chờ đợi người khác cứu.”Không đợi Phó Lan Nha ngẩng đầu nhìn Bình Dục đã quay đầu đi ra ngoài. Phó Lan Nha cúi đầu nhìn thì thấy đó là một cuốn sách. Nàng cầm lấy thì thấy trên trang bìa lót có viết《 thiên công khai vật 》. Trong lòng nàng toát ra một cảm giác kỳ quái, quyển sách này làm gì có cái gì liên quan tới kỳ môn ngũ hành.Lâm ma ma hầu hạ Phó Lan Nha từ nhỏ nên mưa dầm thấm đất, bà ta cũng biết được mấy chữ. Sách này bà ta nhìn có vẻ quen mắt, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra trước đây tiểu thư từng đọc nó rồi. Lúc này bà ta hoảng hốt hiểu ra có lẽ Bình đại nhân sợ tiểu thư ngày thường quá buồn chán nên mới đặc biệt mang theo cuốn sách này để tiểu thư tiêu khiển.Bà ta hơi có chút cảm động, không ngờ một người cao ngạo như Bình đại nhân lại có thể thận trọng tới mức này. Nhưng theo quan sát của bà mấy ngày nay, dựa theo tính tình của Bình đại nhân thì cho dù có tổn hao tâm huyết vì tiểu thư hắn cũng không bao giờ chịu thể hiện trước mặt tiểu thư. Đồ đã đưa tới trong tay tiểu thư cũng chỉ nói dối là người khác đưa, thái độ cực kỳ bướng bỉnh, hôm nay cũng không khác gì.
Trần Nhĩ Thăng nói xong lời này thì kiên nhẫn chờ Bình Dục đáp lại, hồn nhiên không biết bầu không khí quanh hắn vì lời này mà trở nên vô cùng cổ quái. Hắn chỉ biết vì muốn bàn nốt chuyện tối qua nên sáng sớm nay Tần đương gia đã có lời mời Bình đại nhân cùng qua ăn sáng. Lúc ấy Bình đại nhân sảng khoái đồng ý, nhưng không hiểu sao mới một lát ngài ấy đã lại cùng Phó tiểu thư ăn sáng. Hiện giờ bên kia lại cho người tới thúc giục, hắn làm thuộc hạ thì tự nhiên phải có nghĩa vụ nhắc nhở Bình đại nhân.
Phó Lan Nha hơi kinh ngạc, động tác gắp thức ăn cũng ngừng lại. Lâm ma ma thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cố hết sức duy trì bình tĩnh. Bà sợ mình sơ ý khiến Bình đại nhân không được tự nhiên.
Chủ tớ hai người ăn ý chưa từng có, cả hai đều lảng tránh ánh mắt Bình Dục. Chỉ có Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng là không biết sống chết, vẫn đứng ở cạnh cửa hoang mang mà nhìn Bình Dục.
Bình Dục khó khăn lắm mới không sặc cháo, tay cố cầm cái bát cho vững. Sau đó hắn phải dùng hết sức lực ý chí mới chậm rãi uống xong bát cháo kia. Trong lòng hắn thì mắng Trần Nhĩ Thăng cả trăm lần. Sao lúc rời kinh hắn không mang ai khác mà lại mang thằng nhãi này theo làm gì không biết? Càng nghĩ càng cảm thấy hối hận.
Một bữa sáng này hắn ăn thật là mệt chết. Hắn vừa buông bát Lâm ma ma đã cực có ánh mắt mà đưa khăn qua. Bình Dục đón lấy lau lung tung một phen sau đó đứng lên cầm Tú Xuân Đao đi ra ngoài.
Cũng không biết hắn đã quên hay nhất thời sửa lại chủ ý mà cũng quên không nhắc tới “việc muốn hỏi” nữa. Chủ tớ Phó Lan Nha cũng không tự tìm phiền toái, đương nhiên không chủ động nhắc nhở. Thấy Bình Dục muốn đi bọn họ cũng đứng lên muốn tiễn hắn.
Bình Dục đi tới cửa bỗng dưng nhớ tới một chuyện nên ngừng lại xoay người đi vào trong phòng, không nói một lời đã ném một thứ lên bàn nói: “Không phải ngươi hiểu trận pháp sao? Nếu không có việc gì thì ngươi tự xem đi, nếu trên đường gặp phải Nam Tinh phái thì cũng không đến mức phải chờ đợi người khác cứu.”
Không đợi Phó Lan Nha ngẩng đầu nhìn Bình Dục đã quay đầu đi ra ngoài. Phó Lan Nha cúi đầu nhìn thì thấy đó là một cuốn sách. Nàng cầm lấy thì thấy trên trang bìa lót có viết《 thiên công khai vật 》. Trong lòng nàng toát ra một cảm giác kỳ quái, quyển sách này làm gì có cái gì liên quan tới kỳ môn ngũ hành.
Lâm ma ma hầu hạ Phó Lan Nha từ nhỏ nên mưa dầm thấm đất, bà ta cũng biết được mấy chữ. Sách này bà ta nhìn có vẻ quen mắt, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra trước đây tiểu thư từng đọc nó rồi. Lúc này bà ta hoảng hốt hiểu ra có lẽ Bình đại nhân sợ tiểu thư ngày thường quá buồn chán nên mới đặc biệt mang theo cuốn sách này để tiểu thư tiêu khiển.
Bà ta hơi có chút cảm động, không ngờ một người cao ngạo như Bình đại nhân lại có thể thận trọng tới mức này. Nhưng theo quan sát của bà mấy ngày nay, dựa theo tính tình của Bình đại nhân thì cho dù có tổn hao tâm huyết vì tiểu thư hắn cũng không bao giờ chịu thể hiện trước mặt tiểu thư. Đồ đã đưa tới trong tay tiểu thư cũng chỉ nói dối là người khác đưa, thái độ cực kỳ bướng bỉnh, hôm nay cũng không khác gì.
Lộc Môn CaTác giả: Ngưng LũngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhLúc Lưu Bách Thông ra khỏi cung thì thời gian không sớm cũng không muộn, vừa vặn là giờ Dậu. Hoàng hôn mênh mông, chân trời là một mảnh vàng rực đang dần bị bóng tối bao trùm, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà ngả về tây. Ông ta do dự nhìn chằm chằm ánh tà dương một hồi lâu, mắt thấy sắp tối ông ta mới hạ quyết tâm, móc một cái khăn tuyết trắng bằng lụa từ trong tay áo ra lau mồ hôi trên trán sau đó sải bước đi tới chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ngoài cửa cung. Lên xe rồi ông ta lệnh cho xa phu chạy tới ngõ Liễu Diệp. Con đường này xa phu đã quen thuộc, dù trời đã tối nhưng xe ngựa vẫn nhẹ nhàng đi theo đường cũ, thẳng qua phố qua hẻm. Đi được nửa canh giờ thì xe ngựa dừng trước một tòa nhà sâu trong ngõ Liễu Diệp. Bên trong sớm đã có người nhận được tin, Lưu Bách Thông mới vừa xuống xe ngựa thì cửa lớn đã “Kẽo kẹt” một tiếng, chậm rãi mở ra. Vừa nghe thấy động tĩnh này thì mọi vội vàng ở trong lòng Lưu Bách Thông đều bị dập tắt hơn nửa, không hiểu sao trong lòng ông ta tự dưng dâng… Trần Nhĩ Thăng nói xong lời này thì kiên nhẫn chờ Bình Dục đáp lại, hồn nhiên không biết bầu không khí quanh hắn vì lời này mà trở nên vô cùng cổ quái. Hắn chỉ biết vì muốn bàn nốt chuyện tối qua nên sáng sớm nay Tần đương gia đã có lời mời Bình đại nhân cùng qua ăn sáng. Lúc ấy Bình đại nhân sảng khoái đồng ý, nhưng không hiểu sao mới một lát ngài ấy đã lại cùng Phó tiểu thư ăn sáng. Hiện giờ bên kia lại cho người tới thúc giục, hắn làm thuộc hạ thì tự nhiên phải có nghĩa vụ nhắc nhở Bình đại nhân.Phó Lan Nha hơi kinh ngạc, động tác gắp thức ăn cũng ngừng lại. Lâm ma ma thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cố hết sức duy trì bình tĩnh. Bà sợ mình sơ ý khiến Bình đại nhân không được tự nhiên.Chủ tớ hai người ăn ý chưa từng có, cả hai đều lảng tránh ánh mắt Bình Dục. Chỉ có Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng là không biết sống chết, vẫn đứng ở cạnh cửa hoang mang mà nhìn Bình Dục.Bình Dục khó khăn lắm mới không sặc cháo, tay cố cầm cái bát cho vững. Sau đó hắn phải dùng hết sức lực ý chí mới chậm rãi uống xong bát cháo kia. Trong lòng hắn thì mắng Trần Nhĩ Thăng cả trăm lần. Sao lúc rời kinh hắn không mang ai khác mà lại mang thằng nhãi này theo làm gì không biết? Càng nghĩ càng cảm thấy hối hận.Một bữa sáng này hắn ăn thật là mệt chết. Hắn vừa buông bát Lâm ma ma đã cực có ánh mắt mà đưa khăn qua. Bình Dục đón lấy lau lung tung một phen sau đó đứng lên cầm Tú Xuân Đao đi ra ngoài.Cũng không biết hắn đã quên hay nhất thời sửa lại chủ ý mà cũng quên không nhắc tới “việc muốn hỏi” nữa. Chủ tớ Phó Lan Nha cũng không tự tìm phiền toái, đương nhiên không chủ động nhắc nhở. Thấy Bình Dục muốn đi bọn họ cũng đứng lên muốn tiễn hắn.Bình Dục đi tới cửa bỗng dưng nhớ tới một chuyện nên ngừng lại xoay người đi vào trong phòng, không nói một lời đã ném một thứ lên bàn nói: “Không phải ngươi hiểu trận pháp sao? Nếu không có việc gì thì ngươi tự xem đi, nếu trên đường gặp phải Nam Tinh phái thì cũng không đến mức phải chờ đợi người khác cứu.”Không đợi Phó Lan Nha ngẩng đầu nhìn Bình Dục đã quay đầu đi ra ngoài. Phó Lan Nha cúi đầu nhìn thì thấy đó là một cuốn sách. Nàng cầm lấy thì thấy trên trang bìa lót có viết《 thiên công khai vật 》. Trong lòng nàng toát ra một cảm giác kỳ quái, quyển sách này làm gì có cái gì liên quan tới kỳ môn ngũ hành.Lâm ma ma hầu hạ Phó Lan Nha từ nhỏ nên mưa dầm thấm đất, bà ta cũng biết được mấy chữ. Sách này bà ta nhìn có vẻ quen mắt, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra trước đây tiểu thư từng đọc nó rồi. Lúc này bà ta hoảng hốt hiểu ra có lẽ Bình đại nhân sợ tiểu thư ngày thường quá buồn chán nên mới đặc biệt mang theo cuốn sách này để tiểu thư tiêu khiển.Bà ta hơi có chút cảm động, không ngờ một người cao ngạo như Bình đại nhân lại có thể thận trọng tới mức này. Nhưng theo quan sát của bà mấy ngày nay, dựa theo tính tình của Bình đại nhân thì cho dù có tổn hao tâm huyết vì tiểu thư hắn cũng không bao giờ chịu thể hiện trước mặt tiểu thư. Đồ đã đưa tới trong tay tiểu thư cũng chỉ nói dối là người khác đưa, thái độ cực kỳ bướng bỉnh, hôm nay cũng không khác gì.