"Nương nương! Nương nương xin ngài nghĩ lại đi ạ!" Khi tỉnh lại Tống Bảo chỉ thấy đầu óc choáng váng, chung quanh ồn ào náo động quấy nhiễu y khó chịu. Y tự hỏi rõ ràng mình uống thuốc chuột mà sao lại đau đầu thế chứ. Dù sao y cũng ngu ngốc hết nửa đời, là phế vật cực kỳ vô dụng, hại người hại mình, chi bằng tự kết liễu đời mình rồi xuống lòng đất đền tội cho xong. "Nương nương, ngài phải bảo trọng phượng thể chứ ạ!" "Phiền chết......" Tống Bảo muốn chết cũng không được nên tức giận mở mắt ra, "Đừng ồn nữa, ta đang bận...... Cật Hảo? Hát Hảo?" Cật Hảo và Hát Hảo là người hầu khi y làm nương nương trong cung, là tiểu thái giám bệ hạ phái đến cho y sau khi cưới, từ vương phủ theo vào cung. Y vẫn cho rằng hai người này là tai mắt cài vào bên cạnh mình nên luôn tỏ vẻ không ưa, sau khi ly hôn xuất cung cũng chẳng gặp lại nữa. Giờ đột nhiên nhìn thấy hai người này khiến y hết sức kinh hãi. "Sao các ngươi lại ở đây?!" "Nương nương ngài bị đụng choáng rồi sao! Mau mau mau! Truyền thái y đi…
Chương 31
Hoàng Hậu Nhát GanTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Nương nương! Nương nương xin ngài nghĩ lại đi ạ!" Khi tỉnh lại Tống Bảo chỉ thấy đầu óc choáng váng, chung quanh ồn ào náo động quấy nhiễu y khó chịu. Y tự hỏi rõ ràng mình uống thuốc chuột mà sao lại đau đầu thế chứ. Dù sao y cũng ngu ngốc hết nửa đời, là phế vật cực kỳ vô dụng, hại người hại mình, chi bằng tự kết liễu đời mình rồi xuống lòng đất đền tội cho xong. "Nương nương, ngài phải bảo trọng phượng thể chứ ạ!" "Phiền chết......" Tống Bảo muốn chết cũng không được nên tức giận mở mắt ra, "Đừng ồn nữa, ta đang bận...... Cật Hảo? Hát Hảo?" Cật Hảo và Hát Hảo là người hầu khi y làm nương nương trong cung, là tiểu thái giám bệ hạ phái đến cho y sau khi cưới, từ vương phủ theo vào cung. Y vẫn cho rằng hai người này là tai mắt cài vào bên cạnh mình nên luôn tỏ vẻ không ưa, sau khi ly hôn xuất cung cũng chẳng gặp lại nữa. Giờ đột nhiên nhìn thấy hai người này khiến y hết sức kinh hãi. "Sao các ngươi lại ở đây?!" "Nương nương ngài bị đụng choáng rồi sao! Mau mau mau! Truyền thái y đi… Cuối cùng Tống Bảo chỉ được ăn năm muỗng trân châu ướp lạnh mà mình ao ước, phần còn lại đều vào bụng Đường Cảnh Hạo.Ngươi nói xem cái này có hợp lý không?Quá bất hợp lý luôn.Đường đường là một Hoàng đế, cửu ngũ chí tôn sao có thể ăn đồ thừa của người khác được chứ, còn là món ngọt này nữa, chẳng có phong cách gì cả.Tống Bảo trơ mắt nhìn Đường Cảnh Hạo ăn ngon lành, tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ xụ xuống.Chỉ hận không thể lập tức biến thành cao thủ đệ nhất thiên hạ rồi cướp muỗng từ tay Hoàng đế hung hăng nhét vào miệng mình!Đường Cảnh Hạo cười thầm.Lúc đầu hắn thấy cái miệng nhỏ của Tống Bảo nhấm nháp năm muỗng hết sức tội nghiệp, thật sự tò mò rốt cuộc món kem này ngon đến mức nào, vả lại ăn xong năm muỗng chỉ mới hết một phần nhỏ, bỏ đi thì quá lãng phí nên mới nếm thử một chút.Món kem này cũng bình thường thôi, nhưng bộ dạng Tống Bảo bây giờ thật quá đáng yêu.Vẻ mặt hờn dỗi mà không làm gì được quả thực ngây thơ như trẻ con ba tuổi khiến Đường Cảnh Hạo vô cùng vui vẻ.Giờ hắn khoác hoàng bào, càng ở trên cao càng lạnh lẽo, người chung quanh đều tâng bốc nịnh bợ, ra vẻ khúm núm, đủ loại quan lại quý tộc hư hư thực thực, chỉ có Tống Bảo vẫn không giấu được cảm xúc như trước đây.Nghĩ vậy Đường Cảnh Hạo đỡ trán, có lẽ đầu óc hắn bị kem tươi làm đông cứng rồi. Nhớ ngày xưa hắn chê Tống Bảo đỏng đảnh càn quấy, giờ lại nhận ra tính tình y thật đáng yêu.Đường Cảnh Hạo ăn hết miếng cuối cùng rồi đặt muỗng xuống, cố gắng an ủi: "Trẫm ăn giùm Hoàng hậu chén kem này, chắc ngươi thấy mát lòng mát dạ lắm nhỉ."Ngươi xem, đây là tiếng người nói hay sao?Tống Bảo chỉ hận không thể đập hắn nhưng e ngại quân thần khác biệt, y còn cần Đường Cảnh Hạo nuôi mình ăn uống no đủ, vui chơi giải trí nữa.Tống Bảo vừa cáu kỉnh vừa nhích mông ưỡn bụng nói: "Đâu phải ta muốn ăn, rõ ràng là bé cưng muốn ăn mà."Đường Cảnh Hạo tiện tay xoa bụng y, chưa kịp nói gì đã bị đạp một cái.Tống Bảo thấy đối phương biến sắc thì khẩn trương nói: "Ta có ép bệ hạ ăn kem đâu."Đau bụng cũng đừng vu oan cho y hãm hại chứ!Hai mắt Đường Cảnh Hạo tỏa sáng, ôm bụng Tống Bảo hôn một cái."Con đạp ta kìa!"Ngay cả trẫm cũng quên xưng.Cảnh Hạo phấn khích.
Hoàng Hậu Nhát GanTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Nương nương! Nương nương xin ngài nghĩ lại đi ạ!" Khi tỉnh lại Tống Bảo chỉ thấy đầu óc choáng váng, chung quanh ồn ào náo động quấy nhiễu y khó chịu. Y tự hỏi rõ ràng mình uống thuốc chuột mà sao lại đau đầu thế chứ. Dù sao y cũng ngu ngốc hết nửa đời, là phế vật cực kỳ vô dụng, hại người hại mình, chi bằng tự kết liễu đời mình rồi xuống lòng đất đền tội cho xong. "Nương nương, ngài phải bảo trọng phượng thể chứ ạ!" "Phiền chết......" Tống Bảo muốn chết cũng không được nên tức giận mở mắt ra, "Đừng ồn nữa, ta đang bận...... Cật Hảo? Hát Hảo?" Cật Hảo và Hát Hảo là người hầu khi y làm nương nương trong cung, là tiểu thái giám bệ hạ phái đến cho y sau khi cưới, từ vương phủ theo vào cung. Y vẫn cho rằng hai người này là tai mắt cài vào bên cạnh mình nên luôn tỏ vẻ không ưa, sau khi ly hôn xuất cung cũng chẳng gặp lại nữa. Giờ đột nhiên nhìn thấy hai người này khiến y hết sức kinh hãi. "Sao các ngươi lại ở đây?!" "Nương nương ngài bị đụng choáng rồi sao! Mau mau mau! Truyền thái y đi… Cuối cùng Tống Bảo chỉ được ăn năm muỗng trân châu ướp lạnh mà mình ao ước, phần còn lại đều vào bụng Đường Cảnh Hạo.Ngươi nói xem cái này có hợp lý không?Quá bất hợp lý luôn.Đường đường là một Hoàng đế, cửu ngũ chí tôn sao có thể ăn đồ thừa của người khác được chứ, còn là món ngọt này nữa, chẳng có phong cách gì cả.Tống Bảo trơ mắt nhìn Đường Cảnh Hạo ăn ngon lành, tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ xụ xuống.Chỉ hận không thể lập tức biến thành cao thủ đệ nhất thiên hạ rồi cướp muỗng từ tay Hoàng đế hung hăng nhét vào miệng mình!Đường Cảnh Hạo cười thầm.Lúc đầu hắn thấy cái miệng nhỏ của Tống Bảo nhấm nháp năm muỗng hết sức tội nghiệp, thật sự tò mò rốt cuộc món kem này ngon đến mức nào, vả lại ăn xong năm muỗng chỉ mới hết một phần nhỏ, bỏ đi thì quá lãng phí nên mới nếm thử một chút.Món kem này cũng bình thường thôi, nhưng bộ dạng Tống Bảo bây giờ thật quá đáng yêu.Vẻ mặt hờn dỗi mà không làm gì được quả thực ngây thơ như trẻ con ba tuổi khiến Đường Cảnh Hạo vô cùng vui vẻ.Giờ hắn khoác hoàng bào, càng ở trên cao càng lạnh lẽo, người chung quanh đều tâng bốc nịnh bợ, ra vẻ khúm núm, đủ loại quan lại quý tộc hư hư thực thực, chỉ có Tống Bảo vẫn không giấu được cảm xúc như trước đây.Nghĩ vậy Đường Cảnh Hạo đỡ trán, có lẽ đầu óc hắn bị kem tươi làm đông cứng rồi. Nhớ ngày xưa hắn chê Tống Bảo đỏng đảnh càn quấy, giờ lại nhận ra tính tình y thật đáng yêu.Đường Cảnh Hạo ăn hết miếng cuối cùng rồi đặt muỗng xuống, cố gắng an ủi: "Trẫm ăn giùm Hoàng hậu chén kem này, chắc ngươi thấy mát lòng mát dạ lắm nhỉ."Ngươi xem, đây là tiếng người nói hay sao?Tống Bảo chỉ hận không thể đập hắn nhưng e ngại quân thần khác biệt, y còn cần Đường Cảnh Hạo nuôi mình ăn uống no đủ, vui chơi giải trí nữa.Tống Bảo vừa cáu kỉnh vừa nhích mông ưỡn bụng nói: "Đâu phải ta muốn ăn, rõ ràng là bé cưng muốn ăn mà."Đường Cảnh Hạo tiện tay xoa bụng y, chưa kịp nói gì đã bị đạp một cái.Tống Bảo thấy đối phương biến sắc thì khẩn trương nói: "Ta có ép bệ hạ ăn kem đâu."Đau bụng cũng đừng vu oan cho y hãm hại chứ!Hai mắt Đường Cảnh Hạo tỏa sáng, ôm bụng Tống Bảo hôn một cái."Con đạp ta kìa!"Ngay cả trẫm cũng quên xưng.Cảnh Hạo phấn khích.
Hoàng Hậu Nhát GanTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Nương nương! Nương nương xin ngài nghĩ lại đi ạ!" Khi tỉnh lại Tống Bảo chỉ thấy đầu óc choáng váng, chung quanh ồn ào náo động quấy nhiễu y khó chịu. Y tự hỏi rõ ràng mình uống thuốc chuột mà sao lại đau đầu thế chứ. Dù sao y cũng ngu ngốc hết nửa đời, là phế vật cực kỳ vô dụng, hại người hại mình, chi bằng tự kết liễu đời mình rồi xuống lòng đất đền tội cho xong. "Nương nương, ngài phải bảo trọng phượng thể chứ ạ!" "Phiền chết......" Tống Bảo muốn chết cũng không được nên tức giận mở mắt ra, "Đừng ồn nữa, ta đang bận...... Cật Hảo? Hát Hảo?" Cật Hảo và Hát Hảo là người hầu khi y làm nương nương trong cung, là tiểu thái giám bệ hạ phái đến cho y sau khi cưới, từ vương phủ theo vào cung. Y vẫn cho rằng hai người này là tai mắt cài vào bên cạnh mình nên luôn tỏ vẻ không ưa, sau khi ly hôn xuất cung cũng chẳng gặp lại nữa. Giờ đột nhiên nhìn thấy hai người này khiến y hết sức kinh hãi. "Sao các ngươi lại ở đây?!" "Nương nương ngài bị đụng choáng rồi sao! Mau mau mau! Truyền thái y đi… Cuối cùng Tống Bảo chỉ được ăn năm muỗng trân châu ướp lạnh mà mình ao ước, phần còn lại đều vào bụng Đường Cảnh Hạo.Ngươi nói xem cái này có hợp lý không?Quá bất hợp lý luôn.Đường đường là một Hoàng đế, cửu ngũ chí tôn sao có thể ăn đồ thừa của người khác được chứ, còn là món ngọt này nữa, chẳng có phong cách gì cả.Tống Bảo trơ mắt nhìn Đường Cảnh Hạo ăn ngon lành, tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ xụ xuống.Chỉ hận không thể lập tức biến thành cao thủ đệ nhất thiên hạ rồi cướp muỗng từ tay Hoàng đế hung hăng nhét vào miệng mình!Đường Cảnh Hạo cười thầm.Lúc đầu hắn thấy cái miệng nhỏ của Tống Bảo nhấm nháp năm muỗng hết sức tội nghiệp, thật sự tò mò rốt cuộc món kem này ngon đến mức nào, vả lại ăn xong năm muỗng chỉ mới hết một phần nhỏ, bỏ đi thì quá lãng phí nên mới nếm thử một chút.Món kem này cũng bình thường thôi, nhưng bộ dạng Tống Bảo bây giờ thật quá đáng yêu.Vẻ mặt hờn dỗi mà không làm gì được quả thực ngây thơ như trẻ con ba tuổi khiến Đường Cảnh Hạo vô cùng vui vẻ.Giờ hắn khoác hoàng bào, càng ở trên cao càng lạnh lẽo, người chung quanh đều tâng bốc nịnh bợ, ra vẻ khúm núm, đủ loại quan lại quý tộc hư hư thực thực, chỉ có Tống Bảo vẫn không giấu được cảm xúc như trước đây.Nghĩ vậy Đường Cảnh Hạo đỡ trán, có lẽ đầu óc hắn bị kem tươi làm đông cứng rồi. Nhớ ngày xưa hắn chê Tống Bảo đỏng đảnh càn quấy, giờ lại nhận ra tính tình y thật đáng yêu.Đường Cảnh Hạo ăn hết miếng cuối cùng rồi đặt muỗng xuống, cố gắng an ủi: "Trẫm ăn giùm Hoàng hậu chén kem này, chắc ngươi thấy mát lòng mát dạ lắm nhỉ."Ngươi xem, đây là tiếng người nói hay sao?Tống Bảo chỉ hận không thể đập hắn nhưng e ngại quân thần khác biệt, y còn cần Đường Cảnh Hạo nuôi mình ăn uống no đủ, vui chơi giải trí nữa.Tống Bảo vừa cáu kỉnh vừa nhích mông ưỡn bụng nói: "Đâu phải ta muốn ăn, rõ ràng là bé cưng muốn ăn mà."Đường Cảnh Hạo tiện tay xoa bụng y, chưa kịp nói gì đã bị đạp một cái.Tống Bảo thấy đối phương biến sắc thì khẩn trương nói: "Ta có ép bệ hạ ăn kem đâu."Đau bụng cũng đừng vu oan cho y hãm hại chứ!Hai mắt Đường Cảnh Hạo tỏa sáng, ôm bụng Tống Bảo hôn một cái."Con đạp ta kìa!"Ngay cả trẫm cũng quên xưng.Cảnh Hạo phấn khích.