"Nương nương! Nương nương xin ngài nghĩ lại đi ạ!" Khi tỉnh lại Tống Bảo chỉ thấy đầu óc choáng váng, chung quanh ồn ào náo động quấy nhiễu y khó chịu. Y tự hỏi rõ ràng mình uống thuốc chuột mà sao lại đau đầu thế chứ. Dù sao y cũng ngu ngốc hết nửa đời, là phế vật cực kỳ vô dụng, hại người hại mình, chi bằng tự kết liễu đời mình rồi xuống lòng đất đền tội cho xong. "Nương nương, ngài phải bảo trọng phượng thể chứ ạ!" "Phiền chết......" Tống Bảo muốn chết cũng không được nên tức giận mở mắt ra, "Đừng ồn nữa, ta đang bận...... Cật Hảo? Hát Hảo?" Cật Hảo và Hát Hảo là người hầu khi y làm nương nương trong cung, là tiểu thái giám bệ hạ phái đến cho y sau khi cưới, từ vương phủ theo vào cung. Y vẫn cho rằng hai người này là tai mắt cài vào bên cạnh mình nên luôn tỏ vẻ không ưa, sau khi ly hôn xuất cung cũng chẳng gặp lại nữa. Giờ đột nhiên nhìn thấy hai người này khiến y hết sức kinh hãi. "Sao các ngươi lại ở đây?!" "Nương nương ngài bị đụng choáng rồi sao! Mau mau mau! Truyền thái y đi…
Chương 49: C49: Chương 49
Hoàng Hậu Nhát GanTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Nương nương! Nương nương xin ngài nghĩ lại đi ạ!" Khi tỉnh lại Tống Bảo chỉ thấy đầu óc choáng váng, chung quanh ồn ào náo động quấy nhiễu y khó chịu. Y tự hỏi rõ ràng mình uống thuốc chuột mà sao lại đau đầu thế chứ. Dù sao y cũng ngu ngốc hết nửa đời, là phế vật cực kỳ vô dụng, hại người hại mình, chi bằng tự kết liễu đời mình rồi xuống lòng đất đền tội cho xong. "Nương nương, ngài phải bảo trọng phượng thể chứ ạ!" "Phiền chết......" Tống Bảo muốn chết cũng không được nên tức giận mở mắt ra, "Đừng ồn nữa, ta đang bận...... Cật Hảo? Hát Hảo?" Cật Hảo và Hát Hảo là người hầu khi y làm nương nương trong cung, là tiểu thái giám bệ hạ phái đến cho y sau khi cưới, từ vương phủ theo vào cung. Y vẫn cho rằng hai người này là tai mắt cài vào bên cạnh mình nên luôn tỏ vẻ không ưa, sau khi ly hôn xuất cung cũng chẳng gặp lại nữa. Giờ đột nhiên nhìn thấy hai người này khiến y hết sức kinh hãi. "Sao các ngươi lại ở đây?!" "Nương nương ngài bị đụng choáng rồi sao! Mau mau mau! Truyền thái y đi… Chẳng biết mộc qua ăn có ngon không nhưng người trong ngực chắc chắn là đồ ngốc.Đường Cảnh Hạo đưa tay chà xát loạn xạ, bé ngốc này chỉ có mỗi khuôn mặt dễ lừa người, ngốc như vậy cũng chỉ có hắn đủ kiên nhẫn dỗ dành thôi."Ui da bệ hạ!" Tống Bảo dậm chân liên tục, đang ở trước mặt mọi người mà hạ thấp mặt mũi Hoàng hậu một nước của y như vậy, Hoàng đế đúng là hiểm ác mà, "Mặt thần bị xoa đỏ hết rồi nè......""Ngươi còn biết đau à?" Đường Cảnh Hạo buông tay rồi cáu kỉnh dắt Hoàng hậu đi, "Ta còn tưởng ngươi là cọc gỗ không có cảm giác gì chứ.""Í!" Tống Bảo híp mắt, "Bệ hạ cũng biết nói mấy câu hờn dỗi này sao? Chỉ có tiểu nương tử trong thoại bản mới nói vậy thôi."Tống Bảo vỗ vỗ khuôn mặt bị xoa nóng hổi của mình.Đường Cảnh Hạo này đúng là kỳ quái mà, đọc Kinh Thi sến súa cho y nghe, còn trêu chọc y nữa, y cũng không muốn suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong đó, chỉ cần làm Hoàng hậu bù nhìn ngốc nghếch là được rồi, tuyệt đối không được mắc mưu Hoàng đế, nếu mình thật lòng với Đường Cảnh Hạo, lỡ sau này hắn lại bỏ rơi mình thì chẳng phải càng đau khổ hơn kiếp trước nữa sao.Ít nhất kiếp trước y cũng chỉ khóc thầm mấy lần chứ không để tâm lắm, y chỉ muốn sớm rời xa Hoàng đế phu quân đáng ghét này, sớm thoát khỏi cung điện hà khắc ngột ngạt này, ngay cả cốt nhục trong bụng cũng không cần, là một người mạnh mẽ.Ông trời chỉ cho y một cơ hội duy nhất, y càng không nên lưu luyến những tình cảm này, chỉ muốn ăn ngon uống sướng, mang thai khỏe mạnh là đủ rồi, còn lại đều là chuyện nhỏ.Nếu Đường Cảnh Hạo thích y thì tốt, nếu Đường Cảnh Hạo chán ghét vứt bỏ y thì y sống tạm qua ngày cũng được, sẽ không liên lụy đến ai.Trong lòng Tống Bảo ngổn ngang trăm mối mà Đường Cảnh Hạo không hề hay biết, còn đang trêu y: "Nếu ta là tiểu nương tử thì Hoàng hậu là ai, thư sinh bội tình bạc nghĩa à?""Ta đâu phải thư sinh!" Tống Bảo bỗng nhiên hất tay Hoàng đế ra, hai mắt đỏ hoe, "Ta cũng chưa bao giờ bội tình bạc nghĩa cả!"——————"Hoàng hậu ngang bướng, thực sự hết chịu nổi rồi.""Phẩm hạnh kém cỏi thế kia sao có thể làm Hoàng hậu một nước được.""Thượng bất chính hạ tắc loạn, một người cha như ngươi thì dạy dỗ Thái tử kiểu gì?""Không hiểu sao Tống gia lại sinh ra nghiệp chướng này nữa, sống yên lành không muốn mà cứ thích làm mấy chuyện ngu xuẩn đáng chém ngàn đao, tự hại mình thì thôi đi, còn liên luỵ cả nhà họ Tống cùng chịu khổ, đúng là thứ lòng lang dạ sói mà!"——————Đủ lời mắng chửi kiếp trước như ngọn lửa hừng hực dưới địa ngục A Tỳ thiêu đốt tâm trí Tống Bảo.Mặt y tái nhợt, toàn thân run rẩy.Y vốn đâu phải người xấu, sao trên đời không ai chịu tin y chứ.Y thật sự không thể nào hiểu được.
Hoàng Hậu Nhát GanTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Nương nương! Nương nương xin ngài nghĩ lại đi ạ!" Khi tỉnh lại Tống Bảo chỉ thấy đầu óc choáng váng, chung quanh ồn ào náo động quấy nhiễu y khó chịu. Y tự hỏi rõ ràng mình uống thuốc chuột mà sao lại đau đầu thế chứ. Dù sao y cũng ngu ngốc hết nửa đời, là phế vật cực kỳ vô dụng, hại người hại mình, chi bằng tự kết liễu đời mình rồi xuống lòng đất đền tội cho xong. "Nương nương, ngài phải bảo trọng phượng thể chứ ạ!" "Phiền chết......" Tống Bảo muốn chết cũng không được nên tức giận mở mắt ra, "Đừng ồn nữa, ta đang bận...... Cật Hảo? Hát Hảo?" Cật Hảo và Hát Hảo là người hầu khi y làm nương nương trong cung, là tiểu thái giám bệ hạ phái đến cho y sau khi cưới, từ vương phủ theo vào cung. Y vẫn cho rằng hai người này là tai mắt cài vào bên cạnh mình nên luôn tỏ vẻ không ưa, sau khi ly hôn xuất cung cũng chẳng gặp lại nữa. Giờ đột nhiên nhìn thấy hai người này khiến y hết sức kinh hãi. "Sao các ngươi lại ở đây?!" "Nương nương ngài bị đụng choáng rồi sao! Mau mau mau! Truyền thái y đi… Chẳng biết mộc qua ăn có ngon không nhưng người trong ngực chắc chắn là đồ ngốc.Đường Cảnh Hạo đưa tay chà xát loạn xạ, bé ngốc này chỉ có mỗi khuôn mặt dễ lừa người, ngốc như vậy cũng chỉ có hắn đủ kiên nhẫn dỗ dành thôi."Ui da bệ hạ!" Tống Bảo dậm chân liên tục, đang ở trước mặt mọi người mà hạ thấp mặt mũi Hoàng hậu một nước của y như vậy, Hoàng đế đúng là hiểm ác mà, "Mặt thần bị xoa đỏ hết rồi nè......""Ngươi còn biết đau à?" Đường Cảnh Hạo buông tay rồi cáu kỉnh dắt Hoàng hậu đi, "Ta còn tưởng ngươi là cọc gỗ không có cảm giác gì chứ.""Í!" Tống Bảo híp mắt, "Bệ hạ cũng biết nói mấy câu hờn dỗi này sao? Chỉ có tiểu nương tử trong thoại bản mới nói vậy thôi."Tống Bảo vỗ vỗ khuôn mặt bị xoa nóng hổi của mình.Đường Cảnh Hạo này đúng là kỳ quái mà, đọc Kinh Thi sến súa cho y nghe, còn trêu chọc y nữa, y cũng không muốn suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong đó, chỉ cần làm Hoàng hậu bù nhìn ngốc nghếch là được rồi, tuyệt đối không được mắc mưu Hoàng đế, nếu mình thật lòng với Đường Cảnh Hạo, lỡ sau này hắn lại bỏ rơi mình thì chẳng phải càng đau khổ hơn kiếp trước nữa sao.Ít nhất kiếp trước y cũng chỉ khóc thầm mấy lần chứ không để tâm lắm, y chỉ muốn sớm rời xa Hoàng đế phu quân đáng ghét này, sớm thoát khỏi cung điện hà khắc ngột ngạt này, ngay cả cốt nhục trong bụng cũng không cần, là một người mạnh mẽ.Ông trời chỉ cho y một cơ hội duy nhất, y càng không nên lưu luyến những tình cảm này, chỉ muốn ăn ngon uống sướng, mang thai khỏe mạnh là đủ rồi, còn lại đều là chuyện nhỏ.Nếu Đường Cảnh Hạo thích y thì tốt, nếu Đường Cảnh Hạo chán ghét vứt bỏ y thì y sống tạm qua ngày cũng được, sẽ không liên lụy đến ai.Trong lòng Tống Bảo ngổn ngang trăm mối mà Đường Cảnh Hạo không hề hay biết, còn đang trêu y: "Nếu ta là tiểu nương tử thì Hoàng hậu là ai, thư sinh bội tình bạc nghĩa à?""Ta đâu phải thư sinh!" Tống Bảo bỗng nhiên hất tay Hoàng đế ra, hai mắt đỏ hoe, "Ta cũng chưa bao giờ bội tình bạc nghĩa cả!"——————"Hoàng hậu ngang bướng, thực sự hết chịu nổi rồi.""Phẩm hạnh kém cỏi thế kia sao có thể làm Hoàng hậu một nước được.""Thượng bất chính hạ tắc loạn, một người cha như ngươi thì dạy dỗ Thái tử kiểu gì?""Không hiểu sao Tống gia lại sinh ra nghiệp chướng này nữa, sống yên lành không muốn mà cứ thích làm mấy chuyện ngu xuẩn đáng chém ngàn đao, tự hại mình thì thôi đi, còn liên luỵ cả nhà họ Tống cùng chịu khổ, đúng là thứ lòng lang dạ sói mà!"——————Đủ lời mắng chửi kiếp trước như ngọn lửa hừng hực dưới địa ngục A Tỳ thiêu đốt tâm trí Tống Bảo.Mặt y tái nhợt, toàn thân run rẩy.Y vốn đâu phải người xấu, sao trên đời không ai chịu tin y chứ.Y thật sự không thể nào hiểu được.
Hoàng Hậu Nhát GanTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Nương nương! Nương nương xin ngài nghĩ lại đi ạ!" Khi tỉnh lại Tống Bảo chỉ thấy đầu óc choáng váng, chung quanh ồn ào náo động quấy nhiễu y khó chịu. Y tự hỏi rõ ràng mình uống thuốc chuột mà sao lại đau đầu thế chứ. Dù sao y cũng ngu ngốc hết nửa đời, là phế vật cực kỳ vô dụng, hại người hại mình, chi bằng tự kết liễu đời mình rồi xuống lòng đất đền tội cho xong. "Nương nương, ngài phải bảo trọng phượng thể chứ ạ!" "Phiền chết......" Tống Bảo muốn chết cũng không được nên tức giận mở mắt ra, "Đừng ồn nữa, ta đang bận...... Cật Hảo? Hát Hảo?" Cật Hảo và Hát Hảo là người hầu khi y làm nương nương trong cung, là tiểu thái giám bệ hạ phái đến cho y sau khi cưới, từ vương phủ theo vào cung. Y vẫn cho rằng hai người này là tai mắt cài vào bên cạnh mình nên luôn tỏ vẻ không ưa, sau khi ly hôn xuất cung cũng chẳng gặp lại nữa. Giờ đột nhiên nhìn thấy hai người này khiến y hết sức kinh hãi. "Sao các ngươi lại ở đây?!" "Nương nương ngài bị đụng choáng rồi sao! Mau mau mau! Truyền thái y đi… Chẳng biết mộc qua ăn có ngon không nhưng người trong ngực chắc chắn là đồ ngốc.Đường Cảnh Hạo đưa tay chà xát loạn xạ, bé ngốc này chỉ có mỗi khuôn mặt dễ lừa người, ngốc như vậy cũng chỉ có hắn đủ kiên nhẫn dỗ dành thôi."Ui da bệ hạ!" Tống Bảo dậm chân liên tục, đang ở trước mặt mọi người mà hạ thấp mặt mũi Hoàng hậu một nước của y như vậy, Hoàng đế đúng là hiểm ác mà, "Mặt thần bị xoa đỏ hết rồi nè......""Ngươi còn biết đau à?" Đường Cảnh Hạo buông tay rồi cáu kỉnh dắt Hoàng hậu đi, "Ta còn tưởng ngươi là cọc gỗ không có cảm giác gì chứ.""Í!" Tống Bảo híp mắt, "Bệ hạ cũng biết nói mấy câu hờn dỗi này sao? Chỉ có tiểu nương tử trong thoại bản mới nói vậy thôi."Tống Bảo vỗ vỗ khuôn mặt bị xoa nóng hổi của mình.Đường Cảnh Hạo này đúng là kỳ quái mà, đọc Kinh Thi sến súa cho y nghe, còn trêu chọc y nữa, y cũng không muốn suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong đó, chỉ cần làm Hoàng hậu bù nhìn ngốc nghếch là được rồi, tuyệt đối không được mắc mưu Hoàng đế, nếu mình thật lòng với Đường Cảnh Hạo, lỡ sau này hắn lại bỏ rơi mình thì chẳng phải càng đau khổ hơn kiếp trước nữa sao.Ít nhất kiếp trước y cũng chỉ khóc thầm mấy lần chứ không để tâm lắm, y chỉ muốn sớm rời xa Hoàng đế phu quân đáng ghét này, sớm thoát khỏi cung điện hà khắc ngột ngạt này, ngay cả cốt nhục trong bụng cũng không cần, là một người mạnh mẽ.Ông trời chỉ cho y một cơ hội duy nhất, y càng không nên lưu luyến những tình cảm này, chỉ muốn ăn ngon uống sướng, mang thai khỏe mạnh là đủ rồi, còn lại đều là chuyện nhỏ.Nếu Đường Cảnh Hạo thích y thì tốt, nếu Đường Cảnh Hạo chán ghét vứt bỏ y thì y sống tạm qua ngày cũng được, sẽ không liên lụy đến ai.Trong lòng Tống Bảo ngổn ngang trăm mối mà Đường Cảnh Hạo không hề hay biết, còn đang trêu y: "Nếu ta là tiểu nương tử thì Hoàng hậu là ai, thư sinh bội tình bạc nghĩa à?""Ta đâu phải thư sinh!" Tống Bảo bỗng nhiên hất tay Hoàng đế ra, hai mắt đỏ hoe, "Ta cũng chưa bao giờ bội tình bạc nghĩa cả!"——————"Hoàng hậu ngang bướng, thực sự hết chịu nổi rồi.""Phẩm hạnh kém cỏi thế kia sao có thể làm Hoàng hậu một nước được.""Thượng bất chính hạ tắc loạn, một người cha như ngươi thì dạy dỗ Thái tử kiểu gì?""Không hiểu sao Tống gia lại sinh ra nghiệp chướng này nữa, sống yên lành không muốn mà cứ thích làm mấy chuyện ngu xuẩn đáng chém ngàn đao, tự hại mình thì thôi đi, còn liên luỵ cả nhà họ Tống cùng chịu khổ, đúng là thứ lòng lang dạ sói mà!"——————Đủ lời mắng chửi kiếp trước như ngọn lửa hừng hực dưới địa ngục A Tỳ thiêu đốt tâm trí Tống Bảo.Mặt y tái nhợt, toàn thân run rẩy.Y vốn đâu phải người xấu, sao trên đời không ai chịu tin y chứ.Y thật sự không thể nào hiểu được.