"Nương nương! Nương nương xin ngài nghĩ lại đi ạ!" Khi tỉnh lại Tống Bảo chỉ thấy đầu óc choáng váng, chung quanh ồn ào náo động quấy nhiễu y khó chịu. Y tự hỏi rõ ràng mình uống thuốc chuột mà sao lại đau đầu thế chứ. Dù sao y cũng ngu ngốc hết nửa đời, là phế vật cực kỳ vô dụng, hại người hại mình, chi bằng tự kết liễu đời mình rồi xuống lòng đất đền tội cho xong. "Nương nương, ngài phải bảo trọng phượng thể chứ ạ!" "Phiền chết......" Tống Bảo muốn chết cũng không được nên tức giận mở mắt ra, "Đừng ồn nữa, ta đang bận...... Cật Hảo? Hát Hảo?" Cật Hảo và Hát Hảo là người hầu khi y làm nương nương trong cung, là tiểu thái giám bệ hạ phái đến cho y sau khi cưới, từ vương phủ theo vào cung. Y vẫn cho rằng hai người này là tai mắt cài vào bên cạnh mình nên luôn tỏ vẻ không ưa, sau khi ly hôn xuất cung cũng chẳng gặp lại nữa. Giờ đột nhiên nhìn thấy hai người này khiến y hết sức kinh hãi. "Sao các ngươi lại ở đây?!" "Nương nương ngài bị đụng choáng rồi sao! Mau mau mau! Truyền thái y đi…
Chương 75: C75: Chương 75
Hoàng Hậu Nhát GanTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Nương nương! Nương nương xin ngài nghĩ lại đi ạ!" Khi tỉnh lại Tống Bảo chỉ thấy đầu óc choáng váng, chung quanh ồn ào náo động quấy nhiễu y khó chịu. Y tự hỏi rõ ràng mình uống thuốc chuột mà sao lại đau đầu thế chứ. Dù sao y cũng ngu ngốc hết nửa đời, là phế vật cực kỳ vô dụng, hại người hại mình, chi bằng tự kết liễu đời mình rồi xuống lòng đất đền tội cho xong. "Nương nương, ngài phải bảo trọng phượng thể chứ ạ!" "Phiền chết......" Tống Bảo muốn chết cũng không được nên tức giận mở mắt ra, "Đừng ồn nữa, ta đang bận...... Cật Hảo? Hát Hảo?" Cật Hảo và Hát Hảo là người hầu khi y làm nương nương trong cung, là tiểu thái giám bệ hạ phái đến cho y sau khi cưới, từ vương phủ theo vào cung. Y vẫn cho rằng hai người này là tai mắt cài vào bên cạnh mình nên luôn tỏ vẻ không ưa, sau khi ly hôn xuất cung cũng chẳng gặp lại nữa. Giờ đột nhiên nhìn thấy hai người này khiến y hết sức kinh hãi. "Sao các ngươi lại ở đây?!" "Nương nương ngài bị đụng choáng rồi sao! Mau mau mau! Truyền thái y đi… Vương gia kết hôn, tất nhiên là hồng trang mười dặm vô cùng náo nhiệt.Toàn bộ dân chúng ở đất phong đều hân hoan vui mừng, còn hăng hái hơn cả người trong cuộc.Tập tục cưới chính thê ở đây là tân lang phải đi quanh thành một vòng rồi đến phủ tân nương, sau khi bái biệt nhà vợ thì dẫn kiệu lớn tám người khiêng dạo quanh thành thêm một vòng nữa, lúc này mới được về phủ cử hành nghi thức.Vì rườm rà như thế nên dù buổi chiều mới mở tiệc nhưng phải đi từ sáng sớm, giờ trời đã sáng bửng mà tân lang Kính Vương điện hạ Đường Cảnh Văn lẽ ra phải đi từ lâu vẫn đang trong ngồi trong sảnh, người mặc áo cưới đỏ chót nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì vui mừng, không giống đi đón dâu mà giống đi viếng mộ hơn.Vừa bước vào sân, Tống Bảo và Hoàng đế phu quân của mình trông thấy Đường Cảnh Văn xụ mặt ngồi đó, y chưa kịp mở miệng thì Đường Cảnh Hạo đã lên tiếng trước."Sao còn chưa đi mà hậm hực ngồi đây."Hắn lớn hơn hai đệ đệ một giáp, lớn lên trong âm mưu quỷ kế, tuy là huynh trưởng nhưng rất có uy, quả nhiên nghe hắn nói xong Đường Cảnh Văn vẫn xụ mặt như cũ nhưng đã chịu dời mông khỏi ghế."Đại ca cứ kệ hắn đi, hôm nay hắn sẽ thành nam nhân thực thụ nên thẹn thùng ấy mà, lằng nhà lằng nhằng là chuyện bình thường." Hôm nay Đường Cảnh Võ cũng dậy sớm nhưng không phải để phụ giúp mà chủ yếu là xem náo nhiệt, hắn không thành thân nên rất nhàn nhã, chỉ thích nhìn bộ dạng chán đời của huynh đệ mình, trong thời khắc mấu chốt còn đang trêu chọc, "Chẳng biết trái dưa leo tóp teo thế kia có giữ được Kính Vương phi tương lai của chúng ta không nữa."Kính Vương liếc xéo đệ đệ tốt của mình, hôm nay hắn không có tâm trạng đấu võ mồm với tên lỗ mãng này nên chỉ nói một câu bâng quơ."Ít nhất bản vương còn có Vương phi để cưới, đâu giống ai kia ế chỏng ế chơ......""Ngươi......" Vĩnh Vương há to miệng muốn khịa tiếp nhưng bị nhét một cái bánh bao màu đỏ vào miệng, "Ô ô, Khoai Môn ngốc!""Gia, bánh bao ngọt này ngon lắm, ngài ăn nhiều một chút đi ạ."Đứa bé đang kiễng chân thấp thỏm thu tay về, y phải lấy hết can đảm để bịt miệng gia nhà mình, chỉ sợ hắn nói tiếp sẽ bị đánh.Ma ma nói ngày đại hỉ thấy máu sẽ xui lắm.Nhìn đám người trong phòng, Tống Bảo nhịn không được che mặt, sao lại rối bòng bong thế này, chẳng biết Hầu phủ bên kia sao rồi.Bảo Bảo lo lắng.
Hoàng Hậu Nhát GanTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Nương nương! Nương nương xin ngài nghĩ lại đi ạ!" Khi tỉnh lại Tống Bảo chỉ thấy đầu óc choáng váng, chung quanh ồn ào náo động quấy nhiễu y khó chịu. Y tự hỏi rõ ràng mình uống thuốc chuột mà sao lại đau đầu thế chứ. Dù sao y cũng ngu ngốc hết nửa đời, là phế vật cực kỳ vô dụng, hại người hại mình, chi bằng tự kết liễu đời mình rồi xuống lòng đất đền tội cho xong. "Nương nương, ngài phải bảo trọng phượng thể chứ ạ!" "Phiền chết......" Tống Bảo muốn chết cũng không được nên tức giận mở mắt ra, "Đừng ồn nữa, ta đang bận...... Cật Hảo? Hát Hảo?" Cật Hảo và Hát Hảo là người hầu khi y làm nương nương trong cung, là tiểu thái giám bệ hạ phái đến cho y sau khi cưới, từ vương phủ theo vào cung. Y vẫn cho rằng hai người này là tai mắt cài vào bên cạnh mình nên luôn tỏ vẻ không ưa, sau khi ly hôn xuất cung cũng chẳng gặp lại nữa. Giờ đột nhiên nhìn thấy hai người này khiến y hết sức kinh hãi. "Sao các ngươi lại ở đây?!" "Nương nương ngài bị đụng choáng rồi sao! Mau mau mau! Truyền thái y đi… Vương gia kết hôn, tất nhiên là hồng trang mười dặm vô cùng náo nhiệt.Toàn bộ dân chúng ở đất phong đều hân hoan vui mừng, còn hăng hái hơn cả người trong cuộc.Tập tục cưới chính thê ở đây là tân lang phải đi quanh thành một vòng rồi đến phủ tân nương, sau khi bái biệt nhà vợ thì dẫn kiệu lớn tám người khiêng dạo quanh thành thêm một vòng nữa, lúc này mới được về phủ cử hành nghi thức.Vì rườm rà như thế nên dù buổi chiều mới mở tiệc nhưng phải đi từ sáng sớm, giờ trời đã sáng bửng mà tân lang Kính Vương điện hạ Đường Cảnh Văn lẽ ra phải đi từ lâu vẫn đang trong ngồi trong sảnh, người mặc áo cưới đỏ chót nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì vui mừng, không giống đi đón dâu mà giống đi viếng mộ hơn.Vừa bước vào sân, Tống Bảo và Hoàng đế phu quân của mình trông thấy Đường Cảnh Văn xụ mặt ngồi đó, y chưa kịp mở miệng thì Đường Cảnh Hạo đã lên tiếng trước."Sao còn chưa đi mà hậm hực ngồi đây."Hắn lớn hơn hai đệ đệ một giáp, lớn lên trong âm mưu quỷ kế, tuy là huynh trưởng nhưng rất có uy, quả nhiên nghe hắn nói xong Đường Cảnh Văn vẫn xụ mặt như cũ nhưng đã chịu dời mông khỏi ghế."Đại ca cứ kệ hắn đi, hôm nay hắn sẽ thành nam nhân thực thụ nên thẹn thùng ấy mà, lằng nhà lằng nhằng là chuyện bình thường." Hôm nay Đường Cảnh Võ cũng dậy sớm nhưng không phải để phụ giúp mà chủ yếu là xem náo nhiệt, hắn không thành thân nên rất nhàn nhã, chỉ thích nhìn bộ dạng chán đời của huynh đệ mình, trong thời khắc mấu chốt còn đang trêu chọc, "Chẳng biết trái dưa leo tóp teo thế kia có giữ được Kính Vương phi tương lai của chúng ta không nữa."Kính Vương liếc xéo đệ đệ tốt của mình, hôm nay hắn không có tâm trạng đấu võ mồm với tên lỗ mãng này nên chỉ nói một câu bâng quơ."Ít nhất bản vương còn có Vương phi để cưới, đâu giống ai kia ế chỏng ế chơ......""Ngươi......" Vĩnh Vương há to miệng muốn khịa tiếp nhưng bị nhét một cái bánh bao màu đỏ vào miệng, "Ô ô, Khoai Môn ngốc!""Gia, bánh bao ngọt này ngon lắm, ngài ăn nhiều một chút đi ạ."Đứa bé đang kiễng chân thấp thỏm thu tay về, y phải lấy hết can đảm để bịt miệng gia nhà mình, chỉ sợ hắn nói tiếp sẽ bị đánh.Ma ma nói ngày đại hỉ thấy máu sẽ xui lắm.Nhìn đám người trong phòng, Tống Bảo nhịn không được che mặt, sao lại rối bòng bong thế này, chẳng biết Hầu phủ bên kia sao rồi.Bảo Bảo lo lắng.
Hoàng Hậu Nhát GanTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Nương nương! Nương nương xin ngài nghĩ lại đi ạ!" Khi tỉnh lại Tống Bảo chỉ thấy đầu óc choáng váng, chung quanh ồn ào náo động quấy nhiễu y khó chịu. Y tự hỏi rõ ràng mình uống thuốc chuột mà sao lại đau đầu thế chứ. Dù sao y cũng ngu ngốc hết nửa đời, là phế vật cực kỳ vô dụng, hại người hại mình, chi bằng tự kết liễu đời mình rồi xuống lòng đất đền tội cho xong. "Nương nương, ngài phải bảo trọng phượng thể chứ ạ!" "Phiền chết......" Tống Bảo muốn chết cũng không được nên tức giận mở mắt ra, "Đừng ồn nữa, ta đang bận...... Cật Hảo? Hát Hảo?" Cật Hảo và Hát Hảo là người hầu khi y làm nương nương trong cung, là tiểu thái giám bệ hạ phái đến cho y sau khi cưới, từ vương phủ theo vào cung. Y vẫn cho rằng hai người này là tai mắt cài vào bên cạnh mình nên luôn tỏ vẻ không ưa, sau khi ly hôn xuất cung cũng chẳng gặp lại nữa. Giờ đột nhiên nhìn thấy hai người này khiến y hết sức kinh hãi. "Sao các ngươi lại ở đây?!" "Nương nương ngài bị đụng choáng rồi sao! Mau mau mau! Truyền thái y đi… Vương gia kết hôn, tất nhiên là hồng trang mười dặm vô cùng náo nhiệt.Toàn bộ dân chúng ở đất phong đều hân hoan vui mừng, còn hăng hái hơn cả người trong cuộc.Tập tục cưới chính thê ở đây là tân lang phải đi quanh thành một vòng rồi đến phủ tân nương, sau khi bái biệt nhà vợ thì dẫn kiệu lớn tám người khiêng dạo quanh thành thêm một vòng nữa, lúc này mới được về phủ cử hành nghi thức.Vì rườm rà như thế nên dù buổi chiều mới mở tiệc nhưng phải đi từ sáng sớm, giờ trời đã sáng bửng mà tân lang Kính Vương điện hạ Đường Cảnh Văn lẽ ra phải đi từ lâu vẫn đang trong ngồi trong sảnh, người mặc áo cưới đỏ chót nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì vui mừng, không giống đi đón dâu mà giống đi viếng mộ hơn.Vừa bước vào sân, Tống Bảo và Hoàng đế phu quân của mình trông thấy Đường Cảnh Văn xụ mặt ngồi đó, y chưa kịp mở miệng thì Đường Cảnh Hạo đã lên tiếng trước."Sao còn chưa đi mà hậm hực ngồi đây."Hắn lớn hơn hai đệ đệ một giáp, lớn lên trong âm mưu quỷ kế, tuy là huynh trưởng nhưng rất có uy, quả nhiên nghe hắn nói xong Đường Cảnh Văn vẫn xụ mặt như cũ nhưng đã chịu dời mông khỏi ghế."Đại ca cứ kệ hắn đi, hôm nay hắn sẽ thành nam nhân thực thụ nên thẹn thùng ấy mà, lằng nhà lằng nhằng là chuyện bình thường." Hôm nay Đường Cảnh Võ cũng dậy sớm nhưng không phải để phụ giúp mà chủ yếu là xem náo nhiệt, hắn không thành thân nên rất nhàn nhã, chỉ thích nhìn bộ dạng chán đời của huynh đệ mình, trong thời khắc mấu chốt còn đang trêu chọc, "Chẳng biết trái dưa leo tóp teo thế kia có giữ được Kính Vương phi tương lai của chúng ta không nữa."Kính Vương liếc xéo đệ đệ tốt của mình, hôm nay hắn không có tâm trạng đấu võ mồm với tên lỗ mãng này nên chỉ nói một câu bâng quơ."Ít nhất bản vương còn có Vương phi để cưới, đâu giống ai kia ế chỏng ế chơ......""Ngươi......" Vĩnh Vương há to miệng muốn khịa tiếp nhưng bị nhét một cái bánh bao màu đỏ vào miệng, "Ô ô, Khoai Môn ngốc!""Gia, bánh bao ngọt này ngon lắm, ngài ăn nhiều một chút đi ạ."Đứa bé đang kiễng chân thấp thỏm thu tay về, y phải lấy hết can đảm để bịt miệng gia nhà mình, chỉ sợ hắn nói tiếp sẽ bị đánh.Ma ma nói ngày đại hỉ thấy máu sẽ xui lắm.Nhìn đám người trong phòng, Tống Bảo nhịn không được che mặt, sao lại rối bòng bong thế này, chẳng biết Hầu phủ bên kia sao rồi.Bảo Bảo lo lắng.