"Thật sự không đi học à!" Tiếng gọi vọng đến bị gió phân tán trong không trung. Giang Tinh Hoài chống một tay, phóng người qua ban công, thân thể tiếp đất lăn một vòng, tạo thành lớp bụi mịn sau lưng. Chưa đầy một giây, cậu nhanh chóng đứng dậy, xông thẳng về phía trước. Học hành gì tầm này, cậu vốn không thích đọc sách. Trước đây dùng ba cái thành tích kém cỏi ấy chỉ để tranh thủ giành giật sự chú ý của ba mà thôi. Bây giờ không cần nữa. "Con tự lo cho mình đi." Ba cậu đã nói như thế với cậu đấy. Cậu phải tuân theo, cậu phải ngoan ngoãn nghe lời. "Sắp thi đại học rồi! Thật sự không học hành gì hết à!" Từ sau lại vang đến âm thanh. Giang Tinh Hoài không quay đầu lại, không kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào cầu thang trước mặt: "Cẩn thận dây giày, bớt để tâm đến tao đi!" Trần Châu nghe vậy, cúi đầu kiểm tra dây giày của mình, đập vào mắt anh chàng là đôi giày vải cũ kĩ, nghi hoặc phàn nàn: "Giày này làm gì có dây!" Đang mải tán gẫu, cậu ta chợt quên nhìn cầu thang trước mặt. Lúc ý thức được…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...