Tác giả:

Ta là một Trắc phi. Người vừa xuyên không đến Nam triều, ở hậu viện của Tĩnh Vương phủ. Vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng tiểu cô nương khóc lóc sướt mướt, ta không phản đối việc nữ nhân khóc, dù sao thì, đôi khi khóc có thể phát ti3t cảm xúc ngăn ngừa chứng phì đại tuyến vú, nhưng ta không thích việc nữ nhân khóc lóc ỉ ôi ngay bên tai mình, nhất là khi cơ thể ta đang yếu ớt mà lại phải nghe tiếng khóc lóc bên tai. Không nhịn được nữa, cũng không cần phải nhịn nữa, ta bỗng nhiên mở mắt, xoay người đập tay vào mép giường một cái: “Có thôi đi không! Ta còn chưa chết! Ngươi lại khóc than cái gì chứ?” Tiểu nha đầu bị dọa sợ, trừng đôi mắt to to tròn xoe lên nhìn ta. Ta nhìn dáng vẻ mới tầm mười bốn tuổi của nha đầu trước mặt, gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe, hộp sọ hình cầu, chiếc cằm tròn trịa, hai búi tóc tròn vo trên đầu cũng được điểm thắt bằng hai viên ngọc trắng hình tròn, chiếc mũi tròn trĩnh hút hồn, môi trên môi dưới đôn hậu ngọt nào đang hé mở lúc này cũng tạo thành một hình…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...