1. Cự tuyệt Thiên Hữu, năm thứ hai mươi lăm, Trấn Viễn Hầu Phủ. Đầu xuân tháng hai, sau giờ ngọ, không khí vẫn lạnh lẽo. Hầu phủ nhã thất trước tháp có hỏa lò đang cháy. Dược hương lượn lờ. Một thiếu niên thanh quý không nhàn nằm trên tháp, cho dù nhắm mắt lại cũng không che dấu được ưu sầu bao phủ trên mặt mày. "Thế tử gia, người trong cung đến." Hầu phủ gã sai vặt vội vàng báo lại. "Cố Trung, ngươi lỗ m.ãng cái gì, đêm qua thế tử vô cùng đau đầu cả đêm không ngủ, thật vất vả mới vừa ngủ ngươi lại lớn tiếng ồn ào sẽ đánh thức ngài mất." Một cô gái dung mạo tú lệ kéo Cố Trung đến góc tường, nhịn không được mà quát, vì sợ quấy nhiễu người trên tháp mà tận lực áp chế thanh âm đến nhỏ nhất. "Công công trong cung đến, nói có việc cần gặp thế tử gia a." Cố Trung nhỏ giọng than thở. Thải Nguyệt nghe mà sửng sốt. Thế tử gia thân thể gầy yếu, ít giao du với bên ngoài, bình thường làm nhiều nhất cũng chỉ là đọc sách cùng thổi tiêu, cơ hồ không lui tới cùng ngoại nhân, khi nào thân thiết với…
Chương 119
Khế Ước Phò MãTác giả: Bút Phong Tung HoànhTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Quan Trường1. Cự tuyệt Thiên Hữu, năm thứ hai mươi lăm, Trấn Viễn Hầu Phủ. Đầu xuân tháng hai, sau giờ ngọ, không khí vẫn lạnh lẽo. Hầu phủ nhã thất trước tháp có hỏa lò đang cháy. Dược hương lượn lờ. Một thiếu niên thanh quý không nhàn nằm trên tháp, cho dù nhắm mắt lại cũng không che dấu được ưu sầu bao phủ trên mặt mày. "Thế tử gia, người trong cung đến." Hầu phủ gã sai vặt vội vàng báo lại. "Cố Trung, ngươi lỗ m.ãng cái gì, đêm qua thế tử vô cùng đau đầu cả đêm không ngủ, thật vất vả mới vừa ngủ ngươi lại lớn tiếng ồn ào sẽ đánh thức ngài mất." Một cô gái dung mạo tú lệ kéo Cố Trung đến góc tường, nhịn không được mà quát, vì sợ quấy nhiễu người trên tháp mà tận lực áp chế thanh âm đến nhỏ nhất. "Công công trong cung đến, nói có việc cần gặp thế tử gia a." Cố Trung nhỏ giọng than thở. Thải Nguyệt nghe mà sửng sốt. Thế tử gia thân thể gầy yếu, ít giao du với bên ngoài, bình thường làm nhiều nhất cũng chỉ là đọc sách cùng thổi tiêu, cơ hồ không lui tới cùng ngoại nhân, khi nào thân thiết với… 119. Uy phongĐịnh Văn Bá nhất thời nóng vội nhanh miệng, chỉ muốn liều mạng ngăn cản Tiêu Trạm giám quốc, chưa từng nghĩ nhiều như vậy. Ngay khi nghe Cố Vân Cảnh nói xong, hắn vội che miệng, nhưng đã chậm. Nghị luận bí sự Hoàng gia là tội mất đầu.Định Văn Bá quỳ xuống khẩn cầu Hoàng hậu:"Hoàng hậu nương nương, xin hãy thứ cho thần nhất thời nói năng vô lễ."Cố Vân Cảnh cười lạnh, chợt cảm giác Định Văn Bá không phải mặt hàng gì. An Vương là Hoàng hậu sở sinh, mẹ con như chân tay, vừa rồi là ai luôn mồm phản đối Tiêu Trạm giám quốc, thậm chí vì để Tiêu Trạm hoàn toàn mất đi cơ hội cạnh tranh còn xé ra chuyện cũ năm xưa, bây giờ lấy mặt mũi gì cầu xin Hoàng hậu khoan dung?Hoàng hậu không khách khí mà vô cùng uy nghiêm nói:"Tư nghị chuyện Hoàng gia, tội đáng hỏi chém! Bổn hậu không thể bởi vì ngươi nhất thời nói năng vô lễ mà loạn quy củ. Người đâu, kéo Định Văn Bá xuống, trưa mai chém đầu!"Định Văn Bá là người của Tiêu Tông, tuy bản thân ông ta không có chỗ dùng nhiều lắm nhưng chức vị còn đó. Có thể lợi dụng chức vụ giúp hắn làm rất nhiều chuyện. Tiêu Tông không muốn nhìn thấy ông ta dễ dàng bị giết như vậy, bởi vậy đứng ra nói chuyện."Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy mặc dù Định Văn Bá có tội nhưng cũng không đến chết. Xin mẫu hậu khai ân, tha cho hắn một mạng."Tần Nhiếp đang muốn kéo cháu trai trở về nhưng trễ quá, Tiêu Tông đã nói ra khỏi miệng.Hoàng hậu nhìn Tiêu Tông chằm chằm mà cười:"Định Văn Bá vũ nhục uy nghi Hoàng gia như thế, Chiêu Vương điện hạ còn muốn che chở. Điện hạ cảm thấy uy nghi Hoàng gia không nặng bằng mạng của Định Văn Bá?"Hoàng hậu rõ ràng đang gài Tiêu Tông, nếu hắn trả lời phải thì thể diện của hắn cũng mất hết, nghiêm trọng hơn là còn bị Hoàng hậu trách phạt. Nếu hắn trả lời không phải thì hắn lấy lập trường gì để thay Định Văn Bá xin tha tội?Trước đó, Tiêu Tông đã âm thầm tự mình giao hảo với Định Văn Bá, và cũng là hắn lén tiến cử với Tiêu Quan. Người ngoài không biết họ cấu kết với nhau. Cũng chính vì nguyên nhân như thế nên hôm nay, ngay trước mặt đông đảo triều thần, Định Văn Bá mới dám hùng hồn nói chuyện.Tiêu Tông hoảng hốt, không biết nên trả lời như thế nào. Trong nháy mắt, hắn hối hận cho mình vì sao không bình tĩnh, suy nghĩ cặn kẽ một phen rồi định đoạt.Chiêu Vương còn đang trái lo phải nghĩ, Hoàng hậu lại hỏi:"Bổn hậu hỏi Chiêu Vương điện hạ vì sao không trả lời? Chẳng lẽ điện hạ cảm thấy bổn hậu uy nghi không bằng bệ hạ, bởi vậy không để bổn hậu vào mắt?"Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Lúc trước Tiêu Tông đúng là một mực không để Hoàng hậu vào mắt, cảm thấy bà chỉ là một phụ nhân thất sủng, quyền không có, Hoàng đế sủng ái càng không có. Hoàng hậu sống một cách hèn mọn như vậy không khác gì vào Lãnh Cung. Nhưng hắn vạn vạn không ngờ được là người luôn luôn ăn chay niệm Phật bây giờ có thể trở nên mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn như thế. Tay chân Tiêu Tông lạnh ngắt, run giọng nói:"Mẫu hậu... Ý nhi thần không phải vậy... Có lẽ do phụ hoàng hôn mê, nhi thần ngày đêm lo lắng nên thần trí hơi rối loạn, nhất thời choáng váng đầu óc. Định Văn Bá vũ nhục Tam hoàng đệ như vậy tội đáng chết vạn lần! Mẫu hậu anh minh ạ."Hoàng hậu gật đầu: "Nếu nói như vậy, bổn hậu xử tử Định Văn Bá, Chiêu Vương điện hạ sẽ không không phục?"
119. Uy phong
Định Văn Bá nhất thời nóng vội nhanh miệng, chỉ muốn liều mạng ngăn cản Tiêu Trạm giám quốc, chưa từng nghĩ nhiều như vậy. Ngay khi nghe Cố Vân Cảnh nói xong, hắn vội che miệng, nhưng đã chậm. Nghị luận bí sự Hoàng gia là tội mất đầu.
Định Văn Bá quỳ xuống khẩn cầu Hoàng hậu:
"Hoàng hậu nương nương, xin hãy thứ cho thần nhất thời nói năng vô lễ."
Cố Vân Cảnh cười lạnh, chợt cảm giác Định Văn Bá không phải mặt hàng gì. An Vương là Hoàng hậu sở sinh, mẹ con như chân tay, vừa rồi là ai luôn mồm phản đối Tiêu Trạm giám quốc, thậm chí vì để Tiêu Trạm hoàn toàn mất đi cơ hội cạnh tranh còn xé ra chuyện cũ năm xưa, bây giờ lấy mặt mũi gì cầu xin Hoàng hậu khoan dung?
Hoàng hậu không khách khí mà vô cùng uy nghiêm nói:
"Tư nghị chuyện Hoàng gia, tội đáng hỏi chém! Bổn hậu không thể bởi vì ngươi nhất thời nói năng vô lễ mà loạn quy củ. Người đâu, kéo Định Văn Bá xuống, trưa mai chém đầu!"
Định Văn Bá là người của Tiêu Tông, tuy bản thân ông ta không có chỗ dùng nhiều lắm nhưng chức vị còn đó. Có thể lợi dụng chức vụ giúp hắn làm rất nhiều chuyện. Tiêu Tông không muốn nhìn thấy ông ta dễ dàng bị giết như vậy, bởi vậy đứng ra nói chuyện.
"Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy mặc dù Định Văn Bá có tội nhưng cũng không đến chết. Xin mẫu hậu khai ân, tha cho hắn một mạng."
Tần Nhiếp đang muốn kéo cháu trai trở về nhưng trễ quá, Tiêu Tông đã nói ra khỏi miệng.
Hoàng hậu nhìn Tiêu Tông chằm chằm mà cười:
"Định Văn Bá vũ nhục uy nghi Hoàng gia như thế, Chiêu Vương điện hạ còn muốn che chở. Điện hạ cảm thấy uy nghi Hoàng gia không nặng bằng mạng của Định Văn Bá?"
Hoàng hậu rõ ràng đang gài Tiêu Tông, nếu hắn trả lời phải thì thể diện của hắn cũng mất hết, nghiêm trọng hơn là còn bị Hoàng hậu trách phạt. Nếu hắn trả lời không phải thì hắn lấy lập trường gì để thay Định Văn Bá xin tha tội?
Trước đó, Tiêu Tông đã âm thầm tự mình giao hảo với Định Văn Bá, và cũng là hắn lén tiến cử với Tiêu Quan. Người ngoài không biết họ cấu kết với nhau. Cũng chính vì nguyên nhân như thế nên hôm nay, ngay trước mặt đông đảo triều thần, Định Văn Bá mới dám hùng hồn nói chuyện.
Tiêu Tông hoảng hốt, không biết nên trả lời như thế nào. Trong nháy mắt, hắn hối hận cho mình vì sao không bình tĩnh, suy nghĩ cặn kẽ một phen rồi định đoạt.
Chiêu Vương còn đang trái lo phải nghĩ, Hoàng hậu lại hỏi:
"Bổn hậu hỏi Chiêu Vương điện hạ vì sao không trả lời? Chẳng lẽ điện hạ cảm thấy bổn hậu uy nghi không bằng bệ hạ, bởi vậy không để bổn hậu vào mắt?"
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Lúc trước Tiêu Tông đúng là một mực không để Hoàng hậu vào mắt, cảm thấy bà chỉ là một phụ nhân thất sủng, quyền không có, Hoàng đế sủng ái càng không có. Hoàng hậu sống một cách hèn mọn như vậy không khác gì vào Lãnh Cung. Nhưng hắn vạn vạn không ngờ được là người luôn luôn ăn chay niệm Phật bây giờ có thể trở nên mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn như thế. Tay chân Tiêu Tông lạnh ngắt, run giọng nói:
"Mẫu hậu... Ý nhi thần không phải vậy... Có lẽ do phụ hoàng hôn mê, nhi thần ngày đêm lo lắng nên thần trí hơi rối loạn, nhất thời choáng váng đầu óc. Định Văn Bá vũ nhục Tam hoàng đệ như vậy tội đáng chết vạn lần! Mẫu hậu anh minh ạ."
Hoàng hậu gật đầu: "Nếu nói như vậy, bổn hậu xử tử Định Văn Bá, Chiêu Vương điện hạ sẽ không không phục?"
Khế Ước Phò MãTác giả: Bút Phong Tung HoànhTruyện Bách Hợp, Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Quan Trường1. Cự tuyệt Thiên Hữu, năm thứ hai mươi lăm, Trấn Viễn Hầu Phủ. Đầu xuân tháng hai, sau giờ ngọ, không khí vẫn lạnh lẽo. Hầu phủ nhã thất trước tháp có hỏa lò đang cháy. Dược hương lượn lờ. Một thiếu niên thanh quý không nhàn nằm trên tháp, cho dù nhắm mắt lại cũng không che dấu được ưu sầu bao phủ trên mặt mày. "Thế tử gia, người trong cung đến." Hầu phủ gã sai vặt vội vàng báo lại. "Cố Trung, ngươi lỗ m.ãng cái gì, đêm qua thế tử vô cùng đau đầu cả đêm không ngủ, thật vất vả mới vừa ngủ ngươi lại lớn tiếng ồn ào sẽ đánh thức ngài mất." Một cô gái dung mạo tú lệ kéo Cố Trung đến góc tường, nhịn không được mà quát, vì sợ quấy nhiễu người trên tháp mà tận lực áp chế thanh âm đến nhỏ nhất. "Công công trong cung đến, nói có việc cần gặp thế tử gia a." Cố Trung nhỏ giọng than thở. Thải Nguyệt nghe mà sửng sốt. Thế tử gia thân thể gầy yếu, ít giao du với bên ngoài, bình thường làm nhiều nhất cũng chỉ là đọc sách cùng thổi tiêu, cơ hồ không lui tới cùng ngoại nhân, khi nào thân thiết với… 119. Uy phongĐịnh Văn Bá nhất thời nóng vội nhanh miệng, chỉ muốn liều mạng ngăn cản Tiêu Trạm giám quốc, chưa từng nghĩ nhiều như vậy. Ngay khi nghe Cố Vân Cảnh nói xong, hắn vội che miệng, nhưng đã chậm. Nghị luận bí sự Hoàng gia là tội mất đầu.Định Văn Bá quỳ xuống khẩn cầu Hoàng hậu:"Hoàng hậu nương nương, xin hãy thứ cho thần nhất thời nói năng vô lễ."Cố Vân Cảnh cười lạnh, chợt cảm giác Định Văn Bá không phải mặt hàng gì. An Vương là Hoàng hậu sở sinh, mẹ con như chân tay, vừa rồi là ai luôn mồm phản đối Tiêu Trạm giám quốc, thậm chí vì để Tiêu Trạm hoàn toàn mất đi cơ hội cạnh tranh còn xé ra chuyện cũ năm xưa, bây giờ lấy mặt mũi gì cầu xin Hoàng hậu khoan dung?Hoàng hậu không khách khí mà vô cùng uy nghiêm nói:"Tư nghị chuyện Hoàng gia, tội đáng hỏi chém! Bổn hậu không thể bởi vì ngươi nhất thời nói năng vô lễ mà loạn quy củ. Người đâu, kéo Định Văn Bá xuống, trưa mai chém đầu!"Định Văn Bá là người của Tiêu Tông, tuy bản thân ông ta không có chỗ dùng nhiều lắm nhưng chức vị còn đó. Có thể lợi dụng chức vụ giúp hắn làm rất nhiều chuyện. Tiêu Tông không muốn nhìn thấy ông ta dễ dàng bị giết như vậy, bởi vậy đứng ra nói chuyện."Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy mặc dù Định Văn Bá có tội nhưng cũng không đến chết. Xin mẫu hậu khai ân, tha cho hắn một mạng."Tần Nhiếp đang muốn kéo cháu trai trở về nhưng trễ quá, Tiêu Tông đã nói ra khỏi miệng.Hoàng hậu nhìn Tiêu Tông chằm chằm mà cười:"Định Văn Bá vũ nhục uy nghi Hoàng gia như thế, Chiêu Vương điện hạ còn muốn che chở. Điện hạ cảm thấy uy nghi Hoàng gia không nặng bằng mạng của Định Văn Bá?"Hoàng hậu rõ ràng đang gài Tiêu Tông, nếu hắn trả lời phải thì thể diện của hắn cũng mất hết, nghiêm trọng hơn là còn bị Hoàng hậu trách phạt. Nếu hắn trả lời không phải thì hắn lấy lập trường gì để thay Định Văn Bá xin tha tội?Trước đó, Tiêu Tông đã âm thầm tự mình giao hảo với Định Văn Bá, và cũng là hắn lén tiến cử với Tiêu Quan. Người ngoài không biết họ cấu kết với nhau. Cũng chính vì nguyên nhân như thế nên hôm nay, ngay trước mặt đông đảo triều thần, Định Văn Bá mới dám hùng hồn nói chuyện.Tiêu Tông hoảng hốt, không biết nên trả lời như thế nào. Trong nháy mắt, hắn hối hận cho mình vì sao không bình tĩnh, suy nghĩ cặn kẽ một phen rồi định đoạt.Chiêu Vương còn đang trái lo phải nghĩ, Hoàng hậu lại hỏi:"Bổn hậu hỏi Chiêu Vương điện hạ vì sao không trả lời? Chẳng lẽ điện hạ cảm thấy bổn hậu uy nghi không bằng bệ hạ, bởi vậy không để bổn hậu vào mắt?"Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Lúc trước Tiêu Tông đúng là một mực không để Hoàng hậu vào mắt, cảm thấy bà chỉ là một phụ nhân thất sủng, quyền không có, Hoàng đế sủng ái càng không có. Hoàng hậu sống một cách hèn mọn như vậy không khác gì vào Lãnh Cung. Nhưng hắn vạn vạn không ngờ được là người luôn luôn ăn chay niệm Phật bây giờ có thể trở nên mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn như thế. Tay chân Tiêu Tông lạnh ngắt, run giọng nói:"Mẫu hậu... Ý nhi thần không phải vậy... Có lẽ do phụ hoàng hôn mê, nhi thần ngày đêm lo lắng nên thần trí hơi rối loạn, nhất thời choáng váng đầu óc. Định Văn Bá vũ nhục Tam hoàng đệ như vậy tội đáng chết vạn lần! Mẫu hậu anh minh ạ."Hoàng hậu gật đầu: "Nếu nói như vậy, bổn hậu xử tử Định Văn Bá, Chiêu Vương điện hạ sẽ không không phục?"