Tác giả:

Phương Minh Vũ về bàn ngồi xuống, hỏi câu đầu tiên chính là: "Thế thì rốt cuộc đã ai biết chưa? Lam Diệc Phi hồi trước thích ai?" Lúc ấy là tám giờ tối, còn hai tiếng nữa là bắt đầu dợt bài cho hôn lễ. Thành phố bên bờ biển, cầu vồng thấp thoáng, giữa sảnh khách sạn trống người, chỉ có chiếc bàn trong góc là xôm tụ đến điếc lỗ tai. Con trai bảnh toỏng đồ Tây, con gái xúng xính đầm váy, ai nấy hí húi gói trong tay những viên kẹo cưới đủ màu đủ sắc để gửi khách đem về. Câu hỏi Phương Minh Vũ đặt thật sự quá "trúng", con gái cả bàn đều bật cười, nét mặt của đám con trai cũng hết sức thú vị. Chung Niệm Từ cười nói: "Đây phải nói là câu đố không lời giải số một của trường chúng mình rồi." Tôi ném vỏ hạt dưa, nói: "Nào nào nào, đã là ngày xưa ơi rồi đừng giấu diếm chi nữa. Ai từng đi tỏ tình? Ai từng được tỏ tình? Các vị ai biết gì mau nói, không biết thì bịa cũng được! Còn không nữa nếu nghe được từ đâu khác chuyện gì cũng khai ra cả đi!" Quan Siêu giơ tay chịu trận đầu tiên: "Tớ chỉ biết…

Chương 57

Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?Tác giả: Ưng Thập LụcTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhPhương Minh Vũ về bàn ngồi xuống, hỏi câu đầu tiên chính là: "Thế thì rốt cuộc đã ai biết chưa? Lam Diệc Phi hồi trước thích ai?" Lúc ấy là tám giờ tối, còn hai tiếng nữa là bắt đầu dợt bài cho hôn lễ. Thành phố bên bờ biển, cầu vồng thấp thoáng, giữa sảnh khách sạn trống người, chỉ có chiếc bàn trong góc là xôm tụ đến điếc lỗ tai. Con trai bảnh toỏng đồ Tây, con gái xúng xính đầm váy, ai nấy hí húi gói trong tay những viên kẹo cưới đủ màu đủ sắc để gửi khách đem về. Câu hỏi Phương Minh Vũ đặt thật sự quá "trúng", con gái cả bàn đều bật cười, nét mặt của đám con trai cũng hết sức thú vị. Chung Niệm Từ cười nói: "Đây phải nói là câu đố không lời giải số một của trường chúng mình rồi." Tôi ném vỏ hạt dưa, nói: "Nào nào nào, đã là ngày xưa ơi rồi đừng giấu diếm chi nữa. Ai từng đi tỏ tình? Ai từng được tỏ tình? Các vị ai biết gì mau nói, không biết thì bịa cũng được! Còn không nữa nếu nghe được từ đâu khác chuyện gì cũng khai ra cả đi!" Quan Siêu giơ tay chịu trận đầu tiên: "Tớ chỉ biết… Có phải chỉ những người tay chân không ăn nhịp mới nhảy chung với nhau không?Tôi ở dưới sân khấu xem điệu múa của Tưởng Dực và Diệc Phi, hiếm được khi động não suy nghĩ về câu hỏi này.Nhưng cũng chẳng suy nghĩ được bao lâu, bởi trên sân khấu đã nảy sinh một vấn đề. Minh Vũ vừa hoàn thành khá suôn sẻ bài "Đồ rê mi", nhưng sang màn "Hoa tuyết nhung" khi mà đoạn nhạc của Maria vang lên, cậu ấy tự nhiên lại sựng lại giữa sân khấuBụng tôi phát hoảng.Minh Vũ không cất giọng ở chỗ cần hát, cậu ấy mất giọng rồi!Trang Viễn phản ứng siêu nhanh, lập tức hát thế vào. Vì hai người song ca, thế nên người không rõ chuyện tạm thời vẫn chưa thấy gì lạ. Nhưng đâu thể nào để cả một đoạn chỉ nghe mỗi giọng cậu ấy. Minh Vũ vẫn diễn được, chỉ có vẻ như không thể nào hát ra tiếng, kinh hoảng nhìn xuống sân khấu, bỗng cậu ấy hướng về phía tôi rồi rờ lên cổ họng mình.Tôi hiểu ngay ra ý của cậu ấy, tức thì quyết đoán tắt âm micro trên sân khấu của cậu ấy đi, gạt mở nút âm lượng của cây micro dự phòng chính mình cầm trong tay, ở cuối câu hát của Trang Viễn cất tiếng hoà giọng với cậu ấy.Trang Viễn ngay lập tức nhìn xuống chỗ tôi, để cả đoạn sau cho tôi hát, đến cuối thì cùng song ca.Đây là bài hát hồi bọn tôi còn nhỏ ở trong đội đồng ca đã cùng hát bao nhiêu là lần, dầu nhiều năm trôi qua nhưng vẫn rất ăn ý. Mà đây có lẽ là lần cùng hát gấp gáp nhất, nhưng cũng là hay nhất.Cũng lúc ấy, Tưởng Dực đang đứng ở hậu đài đợi tới màn của mình.Tôi căng thẳng đến mức không thể ngó sang cậu ấy, chỉ cảm thấy dường như cậu ấy đứng tại chỗ đó rất lâu.Khi tiếng nhạc "Sixteen Going On Seventeen" cất lên, Tưởng Dực và Diệc Phi đúng y kịch bản từ hai cánh bước ra, dẫn theo tất cả các bạn nam nữ lên sân khấu, múa đầu cho vũ khúc cuối.You are sixteen going on seventeen. Baby, it’s time to think.Tình cảm chân thành nhất, hãy bộc bạch vào cuối tuổi mười sáu sang mười bảy của bạn.Lúc bạn mười sáu tuổi, bạn có thể viện cớ mình hãy ngây ngô. Thế nhưng một năm sau, bạn sẽ thành người lớn rồi, nhất định bạn đã biết, mười bảy tuổi bạn thích ai.=======

Có phải chỉ những người tay chân không ăn nhịp mới nhảy chung với nhau không?

Tôi ở dưới sân khấu xem điệu múa của Tưởng Dực và Diệc Phi, hiếm được khi động não suy nghĩ về câu hỏi này.

Nhưng cũng chẳng suy nghĩ được bao lâu, bởi trên sân khấu đã nảy sinh một vấn đề. Minh Vũ vừa hoàn thành khá suôn sẻ bài "Đồ rê mi", nhưng sang màn "Hoa tuyết nhung" khi mà đoạn nhạc của Maria vang lên, cậu ấy tự nhiên lại sựng lại giữa sân khấu

Bụng tôi phát hoảng.

Minh Vũ không cất giọng ở chỗ cần hát, cậu ấy mất giọng rồi!

Trang Viễn phản ứng siêu nhanh, lập tức hát thế vào. Vì hai người song ca, thế nên người không rõ chuyện tạm thời vẫn chưa thấy gì lạ. Nhưng đâu thể nào để cả một đoạn chỉ nghe mỗi giọng cậu ấy. Minh Vũ vẫn diễn được, chỉ có vẻ như không thể nào hát ra tiếng, kinh hoảng nhìn xuống sân khấu, bỗng cậu ấy hướng về phía tôi rồi rờ lên cổ họng mình.

Tôi hiểu ngay ra ý của cậu ấy, tức thì quyết đoán tắt âm micro trên sân khấu của cậu ấy đi, gạt mở nút âm lượng của cây micro dự phòng chính mình cầm trong tay, ở cuối câu hát của Trang Viễn cất tiếng hoà giọng với cậu ấy.

Trang Viễn ngay lập tức nhìn xuống chỗ tôi, để cả đoạn sau cho tôi hát, đến cuối thì cùng song ca.

Đây là bài hát hồi bọn tôi còn nhỏ ở trong đội đồng ca đã cùng hát bao nhiêu là lần, dầu nhiều năm trôi qua nhưng vẫn rất ăn ý. Mà đây có lẽ là lần cùng hát gấp gáp nhất, nhưng cũng là hay nhất.

Cũng lúc ấy, Tưởng Dực đang đứng ở hậu đài đợi tới màn của mình.

Tôi căng thẳng đến mức không thể ngó sang cậu ấy, chỉ cảm thấy dường như cậu ấy đứng tại chỗ đó rất lâu.

Khi tiếng nhạc "Sixteen Going On Seventeen" cất lên, Tưởng Dực và Diệc Phi đúng y kịch bản từ hai cánh bước ra, dẫn theo tất cả các bạn nam nữ lên sân khấu, múa đầu cho vũ khúc cuối.

You are sixteen going on seventeen. Baby, it’s time to think.

Tình cảm chân thành nhất, hãy bộc bạch vào cuối tuổi mười sáu sang mười bảy của bạn.

Lúc bạn mười sáu tuổi, bạn có thể viện cớ mình hãy ngây ngô. Thế nhưng một năm sau, bạn sẽ thành người lớn rồi, nhất định bạn đã biết, mười bảy tuổi bạn thích ai.

=======

Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?Tác giả: Ưng Thập LụcTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhPhương Minh Vũ về bàn ngồi xuống, hỏi câu đầu tiên chính là: "Thế thì rốt cuộc đã ai biết chưa? Lam Diệc Phi hồi trước thích ai?" Lúc ấy là tám giờ tối, còn hai tiếng nữa là bắt đầu dợt bài cho hôn lễ. Thành phố bên bờ biển, cầu vồng thấp thoáng, giữa sảnh khách sạn trống người, chỉ có chiếc bàn trong góc là xôm tụ đến điếc lỗ tai. Con trai bảnh toỏng đồ Tây, con gái xúng xính đầm váy, ai nấy hí húi gói trong tay những viên kẹo cưới đủ màu đủ sắc để gửi khách đem về. Câu hỏi Phương Minh Vũ đặt thật sự quá "trúng", con gái cả bàn đều bật cười, nét mặt của đám con trai cũng hết sức thú vị. Chung Niệm Từ cười nói: "Đây phải nói là câu đố không lời giải số một của trường chúng mình rồi." Tôi ném vỏ hạt dưa, nói: "Nào nào nào, đã là ngày xưa ơi rồi đừng giấu diếm chi nữa. Ai từng đi tỏ tình? Ai từng được tỏ tình? Các vị ai biết gì mau nói, không biết thì bịa cũng được! Còn không nữa nếu nghe được từ đâu khác chuyện gì cũng khai ra cả đi!" Quan Siêu giơ tay chịu trận đầu tiên: "Tớ chỉ biết… Có phải chỉ những người tay chân không ăn nhịp mới nhảy chung với nhau không?Tôi ở dưới sân khấu xem điệu múa của Tưởng Dực và Diệc Phi, hiếm được khi động não suy nghĩ về câu hỏi này.Nhưng cũng chẳng suy nghĩ được bao lâu, bởi trên sân khấu đã nảy sinh một vấn đề. Minh Vũ vừa hoàn thành khá suôn sẻ bài "Đồ rê mi", nhưng sang màn "Hoa tuyết nhung" khi mà đoạn nhạc của Maria vang lên, cậu ấy tự nhiên lại sựng lại giữa sân khấuBụng tôi phát hoảng.Minh Vũ không cất giọng ở chỗ cần hát, cậu ấy mất giọng rồi!Trang Viễn phản ứng siêu nhanh, lập tức hát thế vào. Vì hai người song ca, thế nên người không rõ chuyện tạm thời vẫn chưa thấy gì lạ. Nhưng đâu thể nào để cả một đoạn chỉ nghe mỗi giọng cậu ấy. Minh Vũ vẫn diễn được, chỉ có vẻ như không thể nào hát ra tiếng, kinh hoảng nhìn xuống sân khấu, bỗng cậu ấy hướng về phía tôi rồi rờ lên cổ họng mình.Tôi hiểu ngay ra ý của cậu ấy, tức thì quyết đoán tắt âm micro trên sân khấu của cậu ấy đi, gạt mở nút âm lượng của cây micro dự phòng chính mình cầm trong tay, ở cuối câu hát của Trang Viễn cất tiếng hoà giọng với cậu ấy.Trang Viễn ngay lập tức nhìn xuống chỗ tôi, để cả đoạn sau cho tôi hát, đến cuối thì cùng song ca.Đây là bài hát hồi bọn tôi còn nhỏ ở trong đội đồng ca đã cùng hát bao nhiêu là lần, dầu nhiều năm trôi qua nhưng vẫn rất ăn ý. Mà đây có lẽ là lần cùng hát gấp gáp nhất, nhưng cũng là hay nhất.Cũng lúc ấy, Tưởng Dực đang đứng ở hậu đài đợi tới màn của mình.Tôi căng thẳng đến mức không thể ngó sang cậu ấy, chỉ cảm thấy dường như cậu ấy đứng tại chỗ đó rất lâu.Khi tiếng nhạc "Sixteen Going On Seventeen" cất lên, Tưởng Dực và Diệc Phi đúng y kịch bản từ hai cánh bước ra, dẫn theo tất cả các bạn nam nữ lên sân khấu, múa đầu cho vũ khúc cuối.You are sixteen going on seventeen. Baby, it’s time to think.Tình cảm chân thành nhất, hãy bộc bạch vào cuối tuổi mười sáu sang mười bảy của bạn.Lúc bạn mười sáu tuổi, bạn có thể viện cớ mình hãy ngây ngô. Thế nhưng một năm sau, bạn sẽ thành người lớn rồi, nhất định bạn đã biết, mười bảy tuổi bạn thích ai.=======

Chương 57