Nhà ăn số một. So với nhà ăn ngăn nắp xinh đẹp trong trường, nhà ăn số một dù cho mấy năm trước mới sửa chữa lại một lần vẫn lộ ra cảm giác thời đại riêng biệt chỉ có của nhà ăn cũ. "Tiểu Lâm, cần tôi phụ cô một tay không?"Lâm Sở Trì còn chưa nhìn thấy người đã nghe thấy âm thanh nhiệt tình truyền đến từ ngoài cửa, theo bản năng buông dao thái rau ra mới trả lời: "Cảm ơn dì Vương, cháu giải quyết được. "Nhà ăn số một là toà nhà hai tầng, lầu trên lầu dưới mỗi lầu có bảy ô cửa, lần lượt do các gia đình khác nhau nhận thầu. Người phụ nữ trung niên được cô gọi là dì Vương bán mì ở ô cửa số ba, mặc dù nghe cô nói không cần giúp đỡ, vẫn không yên lòng đi tới muốn tận mắt xem. Dì Vương mới vừa vào cũng đã ngửi thấy mùi thơm tản ra từ nồi cơm tẻ, lại nhìn dưa chua cắt gọn trong thau bên cạnh, còn có măng ở bên tay cô đang chuẩn bị cắt, lập tức quan tâm nói: "Đang chuẩn bị làm gì vậy?""Chuẩn bị nấu thịt xào dưa chua và măng xào. "Nhà họ Lâm nhận bán cơm ở ô cửa số bảy, Lâm Sở Trì mới đến…

Chương 36: Chương 36

Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]Tác giả: Tô Hương Lan SắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhà ăn số một. So với nhà ăn ngăn nắp xinh đẹp trong trường, nhà ăn số một dù cho mấy năm trước mới sửa chữa lại một lần vẫn lộ ra cảm giác thời đại riêng biệt chỉ có của nhà ăn cũ. "Tiểu Lâm, cần tôi phụ cô một tay không?"Lâm Sở Trì còn chưa nhìn thấy người đã nghe thấy âm thanh nhiệt tình truyền đến từ ngoài cửa, theo bản năng buông dao thái rau ra mới trả lời: "Cảm ơn dì Vương, cháu giải quyết được. "Nhà ăn số một là toà nhà hai tầng, lầu trên lầu dưới mỗi lầu có bảy ô cửa, lần lượt do các gia đình khác nhau nhận thầu. Người phụ nữ trung niên được cô gọi là dì Vương bán mì ở ô cửa số ba, mặc dù nghe cô nói không cần giúp đỡ, vẫn không yên lòng đi tới muốn tận mắt xem. Dì Vương mới vừa vào cũng đã ngửi thấy mùi thơm tản ra từ nồi cơm tẻ, lại nhìn dưa chua cắt gọn trong thau bên cạnh, còn có măng ở bên tay cô đang chuẩn bị cắt, lập tức quan tâm nói: "Đang chuẩn bị làm gì vậy?""Chuẩn bị nấu thịt xào dưa chua và măng xào. "Nhà họ Lâm nhận bán cơm ở ô cửa số bảy, Lâm Sở Trì mới đến… "Cám ơn em đã nhắc nhở.""Không có gì, không phải do em sợ chị bị nó cắn, buổi tối không có cơm ăn sao?"Nữ sinh nhanh miệng nói ra ý nghĩ tận đáy lòng, sau đó cảm thấy nói như vậy hơi không ổn, mau chóng giải thích: "Ý của em là lỡ như bị nó cắn bị thương sẽ ảnh hưởng chị nấu cơm."Lâm Sở Trì cảm thấy hơi buồn cười, theo lời của cô ấy hỏi "Vậy thì thật sự cám ơn em, em thích ăn cái gì buổi tối chị làm thêm.""Em thích ăn cơm thịt thái sợi sốt vị cá chị làm nhất, đặc biệt là ăn với cơm, đương nhiên em cũng thích những món khác."Hiếm thấy có cơ hội tốt như vậy, nữ sinh khen cô một trận sau đó hỏi: "Chị gái nhỏ, chị biết làm cá không?""Biết.""Vậy chị có thể làm món cá không, em cực kỳ thích ăn cá, muốn nếm thử món cá chị làm.""Em thích ăn kho, chua ngọt hay là khẩu vị khác?""Em thích cá kho."Lâm Sở Trì gật đầu nói: "Hôm nay không có nguyên liệu nấu ăn không làm được, có lẽ phải đợi hai ngày nữa.""A a a chị gái nhỏ, chị quá tốt rồi."Nữ sinh không nghĩ tới cô dễ nói chuyện như thế, cảm thấy cô thực sự là người đẹp thiện tâm."Chị gái nhỏ, chúng ta thêm phương thức liên lạc đi, em tên Triệu Nguyệt, là sinh viên khoa âm nhạc."Lâm Sở Trì trao đổi phương thức liên lạc với cô ấy xong, cũng nói cho cô ấy biết tên của mình.Hai người chia tay nhau, sau đó Lâm Sở Trì trở lại nhà ăn, dở khóc dở cười  phát hiện, thậm chí bây giờ có người chờ ở ngoài ô cửa của mình, hơn nữa còn ngồi ở trên ghế nhỏ.Người ngồi ở đó chính là một nam sinh, đang cầm điện thoại di động chơi game.Cậu ta vốn chơi ở ký túc xá, sau đó nghĩ chơi game chỗ nào mà không được, đến nhà ăn chơi game đến giờ vừa vặn có cơm ăn, quả thực là một công đôi việc.Nghe thấy tiếng cậu ta chơi game, Lâm Sở Trì cũng không quấy rối, mà trực tiếp tiến vào bếp sau.Người ta ăn cơm tích cực như vậy, cô không thể nhàn rỗi, ra tay bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.Không biết có phải nghe thấy tiếng động hay không, cô bận rộn một hồi, nam sinh vốn đang ngồi trên ghế chơi game ló đầu vào trước cửa sổ hỏi: "Xin hỏi bây giờ có thể gọi cơm không?"Đoán có lẽ những sinh viên khác cũng sắp đến, Lâm Sở Trì trực tiếp hỏi ngược lại cậu ta muốn ăn cái gì."Em muốn ăn cơm trứng xào cà chua, bây giờ không có ai, có thể chiên cho em thêm quả trứng không, em cực kỳ thích ăn trứng trong món trứng xào cà chua của chị."Xào một phần trứng xào cà chua đối với Lâm Sở Trì mà nói hoàn toàn không tốn bao nhiêu thời gian, cô gật đầu đồng ý, hỏi cậu ta muốn thêm mấy trứng."Ba, năm trứng đi."Nghĩ đến mức độ chào đón của ô cửa số bảy, cảm thấy cơ hội như thế không thường có, nam sinh bèn nói."Một lần ăn nhiều trứng như thế không sao chứ?" Lâm Sở Trì cảm thấy năm quả trứng gà thực sự hơi nhiều."Không sao đâu, ở nhà em thường ăn như thế."Cậu ta đã nói như vậy, Lâm Sở Trì cũng không nói gì nữa, đập trứng gà bật bếp nấu ăn.Nam sinh đúng là tự giác, sau khi trứng xào cà chua ra nồi thì cố ý quẹt thẻ nhiều lần.Quả nhiên là "chim nhỏ dậy sớm có sâu ăn", trứng gà bọc lấy nước sốt cà chua quá ngon.Cậu ta bưng cơm gắp mấy miếng trứng gà vào trong miệng, ở trong lòng thầm vui mừng vì sự thông minh của mình.Lúc nam sinh ăn cơm được một nửa, rất nhiều sinh viên tiến vào cửa, khi ngửi thấy mùi thơm của món trứng xào cà chua, dồn dập bước nhanh đến xếp hàng."Tớ còn tưởng rằng mình đã đến sớm rồi, không nghĩ tới đã có người ăn cơm.""Chậc, quả nhiên tất cả mọi người càng ngày càng sớm, dựa theo mức độ này, sau này e là đến ăn cơm trưa xong rồi ngồi tại chỗ chờ luôn.”"Cậu đừng có mà miệng quạ đen.".

Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]Tác giả: Tô Hương Lan SắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhà ăn số một. So với nhà ăn ngăn nắp xinh đẹp trong trường, nhà ăn số một dù cho mấy năm trước mới sửa chữa lại một lần vẫn lộ ra cảm giác thời đại riêng biệt chỉ có của nhà ăn cũ. "Tiểu Lâm, cần tôi phụ cô một tay không?"Lâm Sở Trì còn chưa nhìn thấy người đã nghe thấy âm thanh nhiệt tình truyền đến từ ngoài cửa, theo bản năng buông dao thái rau ra mới trả lời: "Cảm ơn dì Vương, cháu giải quyết được. "Nhà ăn số một là toà nhà hai tầng, lầu trên lầu dưới mỗi lầu có bảy ô cửa, lần lượt do các gia đình khác nhau nhận thầu. Người phụ nữ trung niên được cô gọi là dì Vương bán mì ở ô cửa số ba, mặc dù nghe cô nói không cần giúp đỡ, vẫn không yên lòng đi tới muốn tận mắt xem. Dì Vương mới vừa vào cũng đã ngửi thấy mùi thơm tản ra từ nồi cơm tẻ, lại nhìn dưa chua cắt gọn trong thau bên cạnh, còn có măng ở bên tay cô đang chuẩn bị cắt, lập tức quan tâm nói: "Đang chuẩn bị làm gì vậy?""Chuẩn bị nấu thịt xào dưa chua và măng xào. "Nhà họ Lâm nhận bán cơm ở ô cửa số bảy, Lâm Sở Trì mới đến… "Cám ơn em đã nhắc nhở.""Không có gì, không phải do em sợ chị bị nó cắn, buổi tối không có cơm ăn sao?"Nữ sinh nhanh miệng nói ra ý nghĩ tận đáy lòng, sau đó cảm thấy nói như vậy hơi không ổn, mau chóng giải thích: "Ý của em là lỡ như bị nó cắn bị thương sẽ ảnh hưởng chị nấu cơm."Lâm Sở Trì cảm thấy hơi buồn cười, theo lời của cô ấy hỏi "Vậy thì thật sự cám ơn em, em thích ăn cái gì buổi tối chị làm thêm.""Em thích ăn cơm thịt thái sợi sốt vị cá chị làm nhất, đặc biệt là ăn với cơm, đương nhiên em cũng thích những món khác."Hiếm thấy có cơ hội tốt như vậy, nữ sinh khen cô một trận sau đó hỏi: "Chị gái nhỏ, chị biết làm cá không?""Biết.""Vậy chị có thể làm món cá không, em cực kỳ thích ăn cá, muốn nếm thử món cá chị làm.""Em thích ăn kho, chua ngọt hay là khẩu vị khác?""Em thích cá kho."Lâm Sở Trì gật đầu nói: "Hôm nay không có nguyên liệu nấu ăn không làm được, có lẽ phải đợi hai ngày nữa.""A a a chị gái nhỏ, chị quá tốt rồi."Nữ sinh không nghĩ tới cô dễ nói chuyện như thế, cảm thấy cô thực sự là người đẹp thiện tâm."Chị gái nhỏ, chúng ta thêm phương thức liên lạc đi, em tên Triệu Nguyệt, là sinh viên khoa âm nhạc."Lâm Sở Trì trao đổi phương thức liên lạc với cô ấy xong, cũng nói cho cô ấy biết tên của mình.Hai người chia tay nhau, sau đó Lâm Sở Trì trở lại nhà ăn, dở khóc dở cười  phát hiện, thậm chí bây giờ có người chờ ở ngoài ô cửa của mình, hơn nữa còn ngồi ở trên ghế nhỏ.Người ngồi ở đó chính là một nam sinh, đang cầm điện thoại di động chơi game.Cậu ta vốn chơi ở ký túc xá, sau đó nghĩ chơi game chỗ nào mà không được, đến nhà ăn chơi game đến giờ vừa vặn có cơm ăn, quả thực là một công đôi việc.Nghe thấy tiếng cậu ta chơi game, Lâm Sở Trì cũng không quấy rối, mà trực tiếp tiến vào bếp sau.Người ta ăn cơm tích cực như vậy, cô không thể nhàn rỗi, ra tay bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.Không biết có phải nghe thấy tiếng động hay không, cô bận rộn một hồi, nam sinh vốn đang ngồi trên ghế chơi game ló đầu vào trước cửa sổ hỏi: "Xin hỏi bây giờ có thể gọi cơm không?"Đoán có lẽ những sinh viên khác cũng sắp đến, Lâm Sở Trì trực tiếp hỏi ngược lại cậu ta muốn ăn cái gì."Em muốn ăn cơm trứng xào cà chua, bây giờ không có ai, có thể chiên cho em thêm quả trứng không, em cực kỳ thích ăn trứng trong món trứng xào cà chua của chị."Xào một phần trứng xào cà chua đối với Lâm Sở Trì mà nói hoàn toàn không tốn bao nhiêu thời gian, cô gật đầu đồng ý, hỏi cậu ta muốn thêm mấy trứng."Ba, năm trứng đi."Nghĩ đến mức độ chào đón của ô cửa số bảy, cảm thấy cơ hội như thế không thường có, nam sinh bèn nói."Một lần ăn nhiều trứng như thế không sao chứ?" Lâm Sở Trì cảm thấy năm quả trứng gà thực sự hơi nhiều."Không sao đâu, ở nhà em thường ăn như thế."Cậu ta đã nói như vậy, Lâm Sở Trì cũng không nói gì nữa, đập trứng gà bật bếp nấu ăn.Nam sinh đúng là tự giác, sau khi trứng xào cà chua ra nồi thì cố ý quẹt thẻ nhiều lần.Quả nhiên là "chim nhỏ dậy sớm có sâu ăn", trứng gà bọc lấy nước sốt cà chua quá ngon.Cậu ta bưng cơm gắp mấy miếng trứng gà vào trong miệng, ở trong lòng thầm vui mừng vì sự thông minh của mình.Lúc nam sinh ăn cơm được một nửa, rất nhiều sinh viên tiến vào cửa, khi ngửi thấy mùi thơm của món trứng xào cà chua, dồn dập bước nhanh đến xếp hàng."Tớ còn tưởng rằng mình đã đến sớm rồi, không nghĩ tới đã có người ăn cơm.""Chậc, quả nhiên tất cả mọi người càng ngày càng sớm, dựa theo mức độ này, sau này e là đến ăn cơm trưa xong rồi ngồi tại chỗ chờ luôn.”"Cậu đừng có mà miệng quạ đen.".

Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]Tác giả: Tô Hương Lan SắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhà ăn số một. So với nhà ăn ngăn nắp xinh đẹp trong trường, nhà ăn số một dù cho mấy năm trước mới sửa chữa lại một lần vẫn lộ ra cảm giác thời đại riêng biệt chỉ có của nhà ăn cũ. "Tiểu Lâm, cần tôi phụ cô một tay không?"Lâm Sở Trì còn chưa nhìn thấy người đã nghe thấy âm thanh nhiệt tình truyền đến từ ngoài cửa, theo bản năng buông dao thái rau ra mới trả lời: "Cảm ơn dì Vương, cháu giải quyết được. "Nhà ăn số một là toà nhà hai tầng, lầu trên lầu dưới mỗi lầu có bảy ô cửa, lần lượt do các gia đình khác nhau nhận thầu. Người phụ nữ trung niên được cô gọi là dì Vương bán mì ở ô cửa số ba, mặc dù nghe cô nói không cần giúp đỡ, vẫn không yên lòng đi tới muốn tận mắt xem. Dì Vương mới vừa vào cũng đã ngửi thấy mùi thơm tản ra từ nồi cơm tẻ, lại nhìn dưa chua cắt gọn trong thau bên cạnh, còn có măng ở bên tay cô đang chuẩn bị cắt, lập tức quan tâm nói: "Đang chuẩn bị làm gì vậy?""Chuẩn bị nấu thịt xào dưa chua và măng xào. "Nhà họ Lâm nhận bán cơm ở ô cửa số bảy, Lâm Sở Trì mới đến… "Cám ơn em đã nhắc nhở.""Không có gì, không phải do em sợ chị bị nó cắn, buổi tối không có cơm ăn sao?"Nữ sinh nhanh miệng nói ra ý nghĩ tận đáy lòng, sau đó cảm thấy nói như vậy hơi không ổn, mau chóng giải thích: "Ý của em là lỡ như bị nó cắn bị thương sẽ ảnh hưởng chị nấu cơm."Lâm Sở Trì cảm thấy hơi buồn cười, theo lời của cô ấy hỏi "Vậy thì thật sự cám ơn em, em thích ăn cái gì buổi tối chị làm thêm.""Em thích ăn cơm thịt thái sợi sốt vị cá chị làm nhất, đặc biệt là ăn với cơm, đương nhiên em cũng thích những món khác."Hiếm thấy có cơ hội tốt như vậy, nữ sinh khen cô một trận sau đó hỏi: "Chị gái nhỏ, chị biết làm cá không?""Biết.""Vậy chị có thể làm món cá không, em cực kỳ thích ăn cá, muốn nếm thử món cá chị làm.""Em thích ăn kho, chua ngọt hay là khẩu vị khác?""Em thích cá kho."Lâm Sở Trì gật đầu nói: "Hôm nay không có nguyên liệu nấu ăn không làm được, có lẽ phải đợi hai ngày nữa.""A a a chị gái nhỏ, chị quá tốt rồi."Nữ sinh không nghĩ tới cô dễ nói chuyện như thế, cảm thấy cô thực sự là người đẹp thiện tâm."Chị gái nhỏ, chúng ta thêm phương thức liên lạc đi, em tên Triệu Nguyệt, là sinh viên khoa âm nhạc."Lâm Sở Trì trao đổi phương thức liên lạc với cô ấy xong, cũng nói cho cô ấy biết tên của mình.Hai người chia tay nhau, sau đó Lâm Sở Trì trở lại nhà ăn, dở khóc dở cười  phát hiện, thậm chí bây giờ có người chờ ở ngoài ô cửa của mình, hơn nữa còn ngồi ở trên ghế nhỏ.Người ngồi ở đó chính là một nam sinh, đang cầm điện thoại di động chơi game.Cậu ta vốn chơi ở ký túc xá, sau đó nghĩ chơi game chỗ nào mà không được, đến nhà ăn chơi game đến giờ vừa vặn có cơm ăn, quả thực là một công đôi việc.Nghe thấy tiếng cậu ta chơi game, Lâm Sở Trì cũng không quấy rối, mà trực tiếp tiến vào bếp sau.Người ta ăn cơm tích cực như vậy, cô không thể nhàn rỗi, ra tay bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.Không biết có phải nghe thấy tiếng động hay không, cô bận rộn một hồi, nam sinh vốn đang ngồi trên ghế chơi game ló đầu vào trước cửa sổ hỏi: "Xin hỏi bây giờ có thể gọi cơm không?"Đoán có lẽ những sinh viên khác cũng sắp đến, Lâm Sở Trì trực tiếp hỏi ngược lại cậu ta muốn ăn cái gì."Em muốn ăn cơm trứng xào cà chua, bây giờ không có ai, có thể chiên cho em thêm quả trứng không, em cực kỳ thích ăn trứng trong món trứng xào cà chua của chị."Xào một phần trứng xào cà chua đối với Lâm Sở Trì mà nói hoàn toàn không tốn bao nhiêu thời gian, cô gật đầu đồng ý, hỏi cậu ta muốn thêm mấy trứng."Ba, năm trứng đi."Nghĩ đến mức độ chào đón của ô cửa số bảy, cảm thấy cơ hội như thế không thường có, nam sinh bèn nói."Một lần ăn nhiều trứng như thế không sao chứ?" Lâm Sở Trì cảm thấy năm quả trứng gà thực sự hơi nhiều."Không sao đâu, ở nhà em thường ăn như thế."Cậu ta đã nói như vậy, Lâm Sở Trì cũng không nói gì nữa, đập trứng gà bật bếp nấu ăn.Nam sinh đúng là tự giác, sau khi trứng xào cà chua ra nồi thì cố ý quẹt thẻ nhiều lần.Quả nhiên là "chim nhỏ dậy sớm có sâu ăn", trứng gà bọc lấy nước sốt cà chua quá ngon.Cậu ta bưng cơm gắp mấy miếng trứng gà vào trong miệng, ở trong lòng thầm vui mừng vì sự thông minh của mình.Lúc nam sinh ăn cơm được một nửa, rất nhiều sinh viên tiến vào cửa, khi ngửi thấy mùi thơm của món trứng xào cà chua, dồn dập bước nhanh đến xếp hàng."Tớ còn tưởng rằng mình đã đến sớm rồi, không nghĩ tới đã có người ăn cơm.""Chậc, quả nhiên tất cả mọi người càng ngày càng sớm, dựa theo mức độ này, sau này e là đến ăn cơm trưa xong rồi ngồi tại chỗ chờ luôn.”"Cậu đừng có mà miệng quạ đen.".

Chương 36: Chương 36