Editor: Cua🌷 _ Tháng 7 năm 1999. Mùa hè ở thành phố Nam Giang giống như một chiếc tàu hơi nước khổng lồ, có cảm tưởng như hít phải điếu thuốc. Mỗi hơi thở giống như hít một ngụm nham thạch vào lồ ng ngực. Đặc biệt là trên một chiếc xe buýt đông đúc, nơi người người chen chúc và những tiếng ồn càng tạo cảm giác nóng nực hơn. Trên đường lần lượt vang lên những tiếng còi xe, cả một con đường dài đang bị chặn lại. "Sao hôm nay tắc đường thế?" Có người sốt ruột hỏi. Có người lên tiếng nói: "Anh không biết đó thôi, trên cầu vừa xảy ra một vụ tai nạn ô tô. Liên tiếp bảy vụ va chạm ô tô liên tiếp khiến nhiều người chết". Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng. Trong phút chốc, niềm khao khát bàn tán cháy bỏng trong lòng mọi người đã vượt qua cái nóng của thời tiết, có nhiều người bắt đầu lên tiếng hỏi thăm về vụ tai nạn xe hơi. Mặc dù những người này đang nói chuyện bên cạnh Yến Hoa, nhưng anh không hề để ý đến họ mà chỉ nhìn những hàng cây đang khô héo bên ngoài cửa sổ, nhìn hình ảnh phản chiếu…
Chương 81: C81: Bắc kinh
Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công RồiTác giả: Viễn ThụTruyện Đam MỹEditor: Cua🌷 _ Tháng 7 năm 1999. Mùa hè ở thành phố Nam Giang giống như một chiếc tàu hơi nước khổng lồ, có cảm tưởng như hít phải điếu thuốc. Mỗi hơi thở giống như hít một ngụm nham thạch vào lồ ng ngực. Đặc biệt là trên một chiếc xe buýt đông đúc, nơi người người chen chúc và những tiếng ồn càng tạo cảm giác nóng nực hơn. Trên đường lần lượt vang lên những tiếng còi xe, cả một con đường dài đang bị chặn lại. "Sao hôm nay tắc đường thế?" Có người sốt ruột hỏi. Có người lên tiếng nói: "Anh không biết đó thôi, trên cầu vừa xảy ra một vụ tai nạn ô tô. Liên tiếp bảy vụ va chạm ô tô liên tiếp khiến nhiều người chết". Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng. Trong phút chốc, niềm khao khát bàn tán cháy bỏng trong lòng mọi người đã vượt qua cái nóng của thời tiết, có nhiều người bắt đầu lên tiếng hỏi thăm về vụ tai nạn xe hơi. Mặc dù những người này đang nói chuyện bên cạnh Yến Hoa, nhưng anh không hề để ý đến họ mà chỉ nhìn những hàng cây đang khô héo bên ngoài cửa sổ, nhìn hình ảnh phản chiếu… Edit: Cua🌷_Yến Hoa đưa Giang Dã đến sân bay vào buổi chiều chủ nhật, anh luôn ghét cảm giác cả hai phải xa nhau."Sau khi về nhớ ăn cơm, canh đã nấu chín rồi, trở về chỉ cần hâm nóng lên là được.""Ừ."Yến Hoa lơ đãng nghe Giang Dã nhắc nhở.Giang Dã nhéo d ái tai anh, nhẹ nhàng hỏi: "Kiều Kiều, anh đang nghĩ gì thế?"Yến Hoa cau mày hỏi, "Khi nào em mới về?""Sau kỳ thực tập xã hội hè." Giang Dã suy nghĩ một chút rồi nói: "Thi xong còn dư hai ngày, nếu em mua được vé sẽ quay lại, còn không thì phải đợi buổi thực tập kết thúc."Giang Dã thầm thở dài, còn chưa chia tay hắn đã bắt đầu nhớ Yến Hoa.“Được.” Ngữ khí Yến Hoa bình tĩnh."Nhớ phải nhớ đến em." Giang Dã cười nói.Yến Hoa dừng một chút, hỏi: “Em thực tập ở đâu?”"Ngay tại Bắc Kinh thôi.”“Bao lâu?”“Mười ngày rưỡi.”Yến Hoa khẽ cau mày, “Anh biết rồi.”“Có phải không nỡ xa em không?" Giang Dã dùng đầu ngón tay chạm vào dấu hôn trên cổ áo sơ mi của Yến Hoa, cười hỏi.Yến Hoa không trả lời mà chỉ nói: “Lần sau đừng để lại dấu vết trên cổ, mùa hè khó mà che đậy được.”"Được.”Yến Hoa nói gì cũng được."Kiều Kiều." Giang Dã bất đắc dĩ gọi.“Ừ.”Trong giọng nói của Yến Hoa có chút lơ đãng, anh không thích cảm giác này."Một tháng nữa em sẽ về, nếu có thể mua được vé trong hai ngày nghỉ thì em có thể về sau nửa tháng."Giang Dã không biết đang an ủi Yến Hoa hay đang an ủi chính mình.“Đến giờ lên máy bay rồi.” Yến Hoa nhắc nhở."Được, em đi đây, về nhà nhớ ăn cơm."Yến Hoa khó khăn vẫy tay, nỗi buồn giữa hai lông mày tụ lại sau khi thấy Giang Dã quay người đi.Giang Dã lên máy bay, Yến Hoa một mình ở lại sân bay.Anh nghĩ lần sau sẽ không bao giờ đến tiễn Giang Dã nữa.Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Dã rời đi rồi một mình trở về nhà.Canh gà Giang Dã nấu vẫn còn ấm, Yến Hoa không có khẩu vị, chỉ múc một bát nhỏ từ từ uống.Trên bàn cà phê trong phòng khách là hoa quả Giang Dã mới mua về.Khi ở một mình anh thường xuyên chỉ ăn một hai miếng, thậm chí không nghĩ đến việc mua trái cây.Khi Giang Dã không ở nhà, anh cũng đi vắng phần lớn thời gian, anh ở trong cửa hàng cả ngày cho đến khi cửa hàng đóng cửa vào ban đêm mới về nhà ngủ.Đôi khi anh sẽ ngủ trên giường của Giang Dã, mặc dù về cơ bản Giang Dã luôn ngủ trên giường của anh sau khi cả hai xác định quan hệ.Anh sẽ nằm trên giường Giang Dã và xem đoạn video về mẹ.Điều này sẽ khiến Yến Hoa cảm thấy xung quanh vẫn còn những người anh yêu thương.Yến Hoa uống canh gà, rửa bát, ngồi ở mép giường, mở ngăn thứ ba của bàn đầu giường, lấy ra một tập tài liệu.Đây là một đề xuất dự án cho một địa điểm đua xe go-kart.Địa điểm đua xe go-kart mà Tông Nguyên đã đề cập vào tháng 10 năm ngoái.Bọn họ đã kiểm tra rất nhiều nơi, Tông Nguyên quyết định chọn địa điểm tổ chức ở Bắc Kinh vào một tháng trước.“Bắc Kinh rất lớn, địa điểm đua xe ở các thành phố lớn sẽ có nhiều triển vọng hơn.”Tông Nguyên hỏi anh có thời gian đến Bắc Kinh xem thử không.Yến Hoa cầm kế hoạch trong lòng nghĩ thầm, có lẽ mình phải đi xem một chút.Chỉ là đến xem địa chỉ dự kiến của trường đua mới thôi.Khi Giang Dã không có ở nhà, ban ngày Yến Ho sẽ ngồi sau quầy thu ngân và theo dõi công việc kinh doanh, nghe nhân viên cửa hàng nói chuyện và thỉnh thoảng xem xét kế hoạch.“Ông chủ Yến của cậu có ở đây không?” Yến Hoa đang sắp xếp tiền lẻ ở quầy tính tiền, đột nhiên nghe thấy giọng nói ồm ồm của ông chủ siêu thị đối diện.Kể từ khi Bùi Thanh Ưng gặp chuyện thì nhà hàng đối diện đã biến thành siêu thị.Mua sắm thuận tiện hơn nhiều và lượng người đi bộ ngày càng tăng.Tuy nhiên, cửa hàng sửa chữa Kiều Giang vẫn luôn là sự lựa chọn số một của rất nhiều phụ huynh, không chỉ muốn đến cọ chút vận may của thủ khoa mà còn tranh thủ hỏi thăm một vài bí quyết học tập cho các con của mình."Ông chủ Tiền, có chuyện gì vậy?" Yến Hoa đặt xấp tiền lẻ xuống rồi đi ra ngoài.“Ài, cậu ở đây thì tốt quá rồi.” Ông chủ Tiền xoa tay, cười nói: “Ông chủ Yến, tôi nhớ năm nay cậu hai mươi sáu tuổi phải không?”“Ừ.” Yến Hoa mơ hồ đoán được ông ta định nói cái gì.“Hai mươi sáu tuổi cũng không còn quá trẻ, đã đến lúc lập gia đình.” Ông chủ Tiền nháy mắt ra hiệu kiểu như cậu hiểu ý tôi mà.Yến Hoa rất nổi tiếng trên đường Kiều Giang. Phàm là nhà nào có con gái thì đều phải ghé qua đây hỏi thăm xem Yến Hoa có thích cô gái nhà họ không.Càng chối càng tới.Bọn họ không ngừng giới thiệu đối tượng xem mắt cho Yến Hoa.Yến Hoa có tiền, có một cửa hàng và có xe, anh hai mươi sáu tuổi, cao 1m82, chưa từng yêu, còn trẻ và đẹp trai, không có tật xấu, nhân cách tốt, cha mẹ đã chết, sau này cũng không lo có mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, anh còn có một đứa em trai đang học tại Đại học Thanh Hoa, rất có triển vọng.Thật khó để không bị cám dỗ bởi những điều kiện như vậy.Miếng bánh này quá ngon.Yến Hoa chưa kịp nói gì đã bị một giọng nói khác cắt ngang."Này này lão Tiền, sao ông lại tới đây trước?" Ông Trương bán xổ số đối diện cũng lật đật chạy tới nói.Ông chủ Tiền nhanh chóng hét lên: "Lão Trương, tôi tới đây gặp ông chủ Yến trước, cậu ấy phải gặp cháu gái của tôi trước!"Về việc ai có thể gặp anh trước, Yến Hoa đột nhiên nói: “Tôi có người yêu rồi.”Hai người đang tranh giành nhau đột nhiên trở nên im lặng, “Hả?”“Ừ.” Yến Hoa gật đầu, “Yêu xa.""Thật hay giả? Hay cậu đang muốn lừa chúng tôi?"Yến Hoa cố gắng bình tĩnh nhất có thể: "Là thật."Nhưng trái tim anh lo lắng đến mức sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, d ái tai cũng đỏ bừng xấu hổ."Chuyện xảy ra khi nào?""Cũng lâu rồi.""Àiii!" Hai ông chủ thở dài, người tốt như vậy, không biết là ai hớt tay trước.“Thế chúc mừng ông chủ Yến nhé!”“Cảm ơn.” Yến Hoa đơn giản gật đầu, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.“Nhớ phải mời chúng tôi đến uống rượu mừng đấy.” Vừa nói hai ông lão vừa ồn ào sóng vai đi ra ngoài, không ngừng ca thán không biết ai đến trước rồi.Cũng nhanh thật!Dù hai ông chủ đã đi nhưng các nhân viên trong cửa hàng đều đang chăm chú nhìn ông chủ của mình."Sếp ơi, chúc mừng anh ạ!" Nhân viên đi tới cười nói: "Chúc mừng sếp đã hết độc thân.""Chuyện này xảy ra khi nào vậy? Bọn em còn chưa nhìn thấy vợ của sếp."Ai nói là chưa thấy? Mười ngày trước không phải mới thấy sao?Yến Hoa căng thẳng đến mức không biết phải làm gì, anh ngồi trở lại quầy tính tiền, bàn tay nắm chặt lại đặt trên đầu gối.Đối mặt với câu hỏi của nhân viên, anh chỉ có thể khô khan nói: “Đi làm việc của mình đi.”Anh lau mồ hôi trên lòng bàn tay, không biết tại sao vừa rồi anh lại đột nhiên thừa nhận mình có người yêu.Nhưng rõ ràng là anh có.Sao anh không thể thừa nhận điều đó.Tại sao anh không thể công khai ở bên Giang Dã?Không có gì sai khi họ ở bên nhau cả.Lời nói của Giang Dã trước hết sẽ xâm nhập vào trái tim Yến Hoa, dần dần bén rễ và ảnh hưởng đến những quyết định của anh.Yến Hoa đột nhiên thấy nhớ Giang Dã.Anh muốn gặp Giang Dã ngay lập tức.Chuyến bay gần nhất từ Nam Giang đến Bắc Kinh là vào sáng sớm, Giang Dã đã bay mấy lần khi đến Bắc Kinh, khu ký túc xá vẫn chưa mở cửa nên phải tìm chỗ ngồi chờ đợi.Yến Hoa mua vé chuyến đi này mà không nói trước cho Giang Dã, anh cũng không nói cho hắn biết chuyện những người khác đã biết anh có người yêu.Tuần thi chỉ còn một môn cuối cùng, tối nay đội bóng của Giang Dã tổ chức một bữa liên hoan.Sau bữa tối, mọi người tụ tập lại trò chuyện, ngoại trừ Giang Dã thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại.“Giang Dã, sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại vậy?” Đội trưởng cười nói đùa, “Cậu đang nhắn tin với người mình thích à?”Một người trong đó lớn tiếng nói: “Chứ sao nữa, chỉ có người có tình yêu mới hay cười ngu khi nhìn điện thoại như thế thôi!"Những đồng đội quen nhau đều biết Giang Dã ở quê có người thích, mỗi lần được nghỉ lại chạy ngay về nhà.Mọi người trong bàn đều la ó trêu chọc Giang Dã " Đã lâu vậy mà vẫn chưa theo đuổi được sao?""Cô gái này lợi hại đến mức nào mà Giang Dã không thể theo đuổi nhỉ? Chậc, là thần tiên giáng trần à?"Mọi người đều cười phá lên. Ngôn Tình Xuyên KhôngGiang Dã nhìn vào điện thoại, hơi ngước mắt lên, thẳng thắn nói: "Anh ấy rất xuất sắc, một vị thần giáng thế xuống trái đất."Sau đó hắn nói thêm: "Nhưng anh ấy không phải là con gái, anh ấy là con trai."Sau Giang Dã nói xong, hắn cụp mắt xuống nhìn điện thoại.Kiều Kiều vẫn chưa trả lời tin nhắn.Nhưng bầu không khí sôi động trên bàn đột nhiên im bặt trong hai giây.Những người khác mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.Vừa rồi Giang Dã nói mình là gay phải không?Hắn nói hắn thích con trai?Họ có nghe lầm không?Huấn luyện viên của đội vẫn còn ở đây mà lại công khai là gay trước mặt?Thật dũng cảm.Ngữ khí của Giang Dã cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ chỉ đang thảo luận xem hôm nay trời mưa hay nắng.Biểu cảm phong phú của những người khác đối lập hoàn toàn với biểu cảm bình thản của Giang Dã.Cuối cùng, huấn luyện viên là người phá vỡ sự trầm mặc nói: “Vậy là Giang Dã, em thích con trai.”“Đúng vậy.” Giang Dã trả lời câu hỏi của huấn luyện viên.Yến Hoa là con trai.“Đúng là không ngờ.” Đội trưởng cũng cười vài tiếng.Giang Dã là người hiền lành, khiêm tốn lễ độ, rất dễ hòa đồng nên được cả nam lẫn nữ yêu thích.Hắn không tỏ ra quan tâm đặc biệt đến ai, ngoại trừ người trên điện thoại di động của hắn.Giang Dã chưa bao giờ đề cập đến người này nên bọn họ mặc định đây là con gái, thật bất ngờ.“Cậu giấu cũng kĩ thật đó!” Mấy người trong đội đồng thanh cười lớn.Ngoài việc ngạc nhiên vì Giang Dã thích đàn ông, bọn họ còn ngưỡng mộ sự dũng cảm của Giang Dã khi dám nói ra trước mặt nhiều người như vậy.Thực sự trâu bò!Yến Hoa chỉ trả lời Giang Dã một tin nhắn trước khi lên máy bay.Giang Dã hỏi anh đang làm gì, anh đã ăn gì chưa? Tại sao anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của hắn, hắn nhớ Kiều Kiều lắm.Nhưng không ai đề cập đến những gì họ vừa mới làm.Yến Hoa dùng ngón tay ấn nút, nhanh chóng trả lời tin nhắn.【Nghĩ về em. 】Giang Dã thậm chí còn tưởng mình nhìn lầm, chỉ là ba chữ này, cộng thêm một dấu chấm câu.Giang Dã nhìn đi nhìn lại mười phút, khóe môi không khép lại được.Yến Hoa gần như chưa bao giờ chủ động nói anh nhớ hắn, phần lớn là hắn hỏi còn Yến Hoa đồng ý, điều này vốn đã quá kinh ngạc rồi.Hắn nóng lòng muốn gọi cho Yến Hoa, nhưng đèn trong ký túc xá đã tắt và bây giờ đã là nửa đêm.Hắn cố gắng chịu đựng gửi nhiều tin nhắn hơn.[Em cũng nhớ Kiều Kiều rất rất rất nhiều. ][Em không mua vé về Nam Giang được nên chỉ có thể quay lại sau khi hết khóa thực tập. (>﹏
Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công RồiTác giả: Viễn ThụTruyện Đam MỹEditor: Cua🌷 _ Tháng 7 năm 1999. Mùa hè ở thành phố Nam Giang giống như một chiếc tàu hơi nước khổng lồ, có cảm tưởng như hít phải điếu thuốc. Mỗi hơi thở giống như hít một ngụm nham thạch vào lồ ng ngực. Đặc biệt là trên một chiếc xe buýt đông đúc, nơi người người chen chúc và những tiếng ồn càng tạo cảm giác nóng nực hơn. Trên đường lần lượt vang lên những tiếng còi xe, cả một con đường dài đang bị chặn lại. "Sao hôm nay tắc đường thế?" Có người sốt ruột hỏi. Có người lên tiếng nói: "Anh không biết đó thôi, trên cầu vừa xảy ra một vụ tai nạn ô tô. Liên tiếp bảy vụ va chạm ô tô liên tiếp khiến nhiều người chết". Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng. Trong phút chốc, niềm khao khát bàn tán cháy bỏng trong lòng mọi người đã vượt qua cái nóng của thời tiết, có nhiều người bắt đầu lên tiếng hỏi thăm về vụ tai nạn xe hơi. Mặc dù những người này đang nói chuyện bên cạnh Yến Hoa, nhưng anh không hề để ý đến họ mà chỉ nhìn những hàng cây đang khô héo bên ngoài cửa sổ, nhìn hình ảnh phản chiếu… Edit: Cua🌷_Yến Hoa đưa Giang Dã đến sân bay vào buổi chiều chủ nhật, anh luôn ghét cảm giác cả hai phải xa nhau."Sau khi về nhớ ăn cơm, canh đã nấu chín rồi, trở về chỉ cần hâm nóng lên là được.""Ừ."Yến Hoa lơ đãng nghe Giang Dã nhắc nhở.Giang Dã nhéo d ái tai anh, nhẹ nhàng hỏi: "Kiều Kiều, anh đang nghĩ gì thế?"Yến Hoa cau mày hỏi, "Khi nào em mới về?""Sau kỳ thực tập xã hội hè." Giang Dã suy nghĩ một chút rồi nói: "Thi xong còn dư hai ngày, nếu em mua được vé sẽ quay lại, còn không thì phải đợi buổi thực tập kết thúc."Giang Dã thầm thở dài, còn chưa chia tay hắn đã bắt đầu nhớ Yến Hoa.“Được.” Ngữ khí Yến Hoa bình tĩnh."Nhớ phải nhớ đến em." Giang Dã cười nói.Yến Hoa dừng một chút, hỏi: “Em thực tập ở đâu?”"Ngay tại Bắc Kinh thôi.”“Bao lâu?”“Mười ngày rưỡi.”Yến Hoa khẽ cau mày, “Anh biết rồi.”“Có phải không nỡ xa em không?" Giang Dã dùng đầu ngón tay chạm vào dấu hôn trên cổ áo sơ mi của Yến Hoa, cười hỏi.Yến Hoa không trả lời mà chỉ nói: “Lần sau đừng để lại dấu vết trên cổ, mùa hè khó mà che đậy được.”"Được.”Yến Hoa nói gì cũng được."Kiều Kiều." Giang Dã bất đắc dĩ gọi.“Ừ.”Trong giọng nói của Yến Hoa có chút lơ đãng, anh không thích cảm giác này."Một tháng nữa em sẽ về, nếu có thể mua được vé trong hai ngày nghỉ thì em có thể về sau nửa tháng."Giang Dã không biết đang an ủi Yến Hoa hay đang an ủi chính mình.“Đến giờ lên máy bay rồi.” Yến Hoa nhắc nhở."Được, em đi đây, về nhà nhớ ăn cơm."Yến Hoa khó khăn vẫy tay, nỗi buồn giữa hai lông mày tụ lại sau khi thấy Giang Dã quay người đi.Giang Dã lên máy bay, Yến Hoa một mình ở lại sân bay.Anh nghĩ lần sau sẽ không bao giờ đến tiễn Giang Dã nữa.Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Dã rời đi rồi một mình trở về nhà.Canh gà Giang Dã nấu vẫn còn ấm, Yến Hoa không có khẩu vị, chỉ múc một bát nhỏ từ từ uống.Trên bàn cà phê trong phòng khách là hoa quả Giang Dã mới mua về.Khi ở một mình anh thường xuyên chỉ ăn một hai miếng, thậm chí không nghĩ đến việc mua trái cây.Khi Giang Dã không ở nhà, anh cũng đi vắng phần lớn thời gian, anh ở trong cửa hàng cả ngày cho đến khi cửa hàng đóng cửa vào ban đêm mới về nhà ngủ.Đôi khi anh sẽ ngủ trên giường của Giang Dã, mặc dù về cơ bản Giang Dã luôn ngủ trên giường của anh sau khi cả hai xác định quan hệ.Anh sẽ nằm trên giường Giang Dã và xem đoạn video về mẹ.Điều này sẽ khiến Yến Hoa cảm thấy xung quanh vẫn còn những người anh yêu thương.Yến Hoa uống canh gà, rửa bát, ngồi ở mép giường, mở ngăn thứ ba của bàn đầu giường, lấy ra một tập tài liệu.Đây là một đề xuất dự án cho một địa điểm đua xe go-kart.Địa điểm đua xe go-kart mà Tông Nguyên đã đề cập vào tháng 10 năm ngoái.Bọn họ đã kiểm tra rất nhiều nơi, Tông Nguyên quyết định chọn địa điểm tổ chức ở Bắc Kinh vào một tháng trước.“Bắc Kinh rất lớn, địa điểm đua xe ở các thành phố lớn sẽ có nhiều triển vọng hơn.”Tông Nguyên hỏi anh có thời gian đến Bắc Kinh xem thử không.Yến Hoa cầm kế hoạch trong lòng nghĩ thầm, có lẽ mình phải đi xem một chút.Chỉ là đến xem địa chỉ dự kiến của trường đua mới thôi.Khi Giang Dã không có ở nhà, ban ngày Yến Ho sẽ ngồi sau quầy thu ngân và theo dõi công việc kinh doanh, nghe nhân viên cửa hàng nói chuyện và thỉnh thoảng xem xét kế hoạch.“Ông chủ Yến của cậu có ở đây không?” Yến Hoa đang sắp xếp tiền lẻ ở quầy tính tiền, đột nhiên nghe thấy giọng nói ồm ồm của ông chủ siêu thị đối diện.Kể từ khi Bùi Thanh Ưng gặp chuyện thì nhà hàng đối diện đã biến thành siêu thị.Mua sắm thuận tiện hơn nhiều và lượng người đi bộ ngày càng tăng.Tuy nhiên, cửa hàng sửa chữa Kiều Giang vẫn luôn là sự lựa chọn số một của rất nhiều phụ huynh, không chỉ muốn đến cọ chút vận may của thủ khoa mà còn tranh thủ hỏi thăm một vài bí quyết học tập cho các con của mình."Ông chủ Tiền, có chuyện gì vậy?" Yến Hoa đặt xấp tiền lẻ xuống rồi đi ra ngoài.“Ài, cậu ở đây thì tốt quá rồi.” Ông chủ Tiền xoa tay, cười nói: “Ông chủ Yến, tôi nhớ năm nay cậu hai mươi sáu tuổi phải không?”“Ừ.” Yến Hoa mơ hồ đoán được ông ta định nói cái gì.“Hai mươi sáu tuổi cũng không còn quá trẻ, đã đến lúc lập gia đình.” Ông chủ Tiền nháy mắt ra hiệu kiểu như cậu hiểu ý tôi mà.Yến Hoa rất nổi tiếng trên đường Kiều Giang. Phàm là nhà nào có con gái thì đều phải ghé qua đây hỏi thăm xem Yến Hoa có thích cô gái nhà họ không.Càng chối càng tới.Bọn họ không ngừng giới thiệu đối tượng xem mắt cho Yến Hoa.Yến Hoa có tiền, có một cửa hàng và có xe, anh hai mươi sáu tuổi, cao 1m82, chưa từng yêu, còn trẻ và đẹp trai, không có tật xấu, nhân cách tốt, cha mẹ đã chết, sau này cũng không lo có mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, anh còn có một đứa em trai đang học tại Đại học Thanh Hoa, rất có triển vọng.Thật khó để không bị cám dỗ bởi những điều kiện như vậy.Miếng bánh này quá ngon.Yến Hoa chưa kịp nói gì đã bị một giọng nói khác cắt ngang."Này này lão Tiền, sao ông lại tới đây trước?" Ông Trương bán xổ số đối diện cũng lật đật chạy tới nói.Ông chủ Tiền nhanh chóng hét lên: "Lão Trương, tôi tới đây gặp ông chủ Yến trước, cậu ấy phải gặp cháu gái của tôi trước!"Về việc ai có thể gặp anh trước, Yến Hoa đột nhiên nói: “Tôi có người yêu rồi.”Hai người đang tranh giành nhau đột nhiên trở nên im lặng, “Hả?”“Ừ.” Yến Hoa gật đầu, “Yêu xa.""Thật hay giả? Hay cậu đang muốn lừa chúng tôi?"Yến Hoa cố gắng bình tĩnh nhất có thể: "Là thật."Nhưng trái tim anh lo lắng đến mức sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, d ái tai cũng đỏ bừng xấu hổ."Chuyện xảy ra khi nào?""Cũng lâu rồi.""Àiii!" Hai ông chủ thở dài, người tốt như vậy, không biết là ai hớt tay trước.“Thế chúc mừng ông chủ Yến nhé!”“Cảm ơn.” Yến Hoa đơn giản gật đầu, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.“Nhớ phải mời chúng tôi đến uống rượu mừng đấy.” Vừa nói hai ông lão vừa ồn ào sóng vai đi ra ngoài, không ngừng ca thán không biết ai đến trước rồi.Cũng nhanh thật!Dù hai ông chủ đã đi nhưng các nhân viên trong cửa hàng đều đang chăm chú nhìn ông chủ của mình."Sếp ơi, chúc mừng anh ạ!" Nhân viên đi tới cười nói: "Chúc mừng sếp đã hết độc thân.""Chuyện này xảy ra khi nào vậy? Bọn em còn chưa nhìn thấy vợ của sếp."Ai nói là chưa thấy? Mười ngày trước không phải mới thấy sao?Yến Hoa căng thẳng đến mức không biết phải làm gì, anh ngồi trở lại quầy tính tiền, bàn tay nắm chặt lại đặt trên đầu gối.Đối mặt với câu hỏi của nhân viên, anh chỉ có thể khô khan nói: “Đi làm việc của mình đi.”Anh lau mồ hôi trên lòng bàn tay, không biết tại sao vừa rồi anh lại đột nhiên thừa nhận mình có người yêu.Nhưng rõ ràng là anh có.Sao anh không thể thừa nhận điều đó.Tại sao anh không thể công khai ở bên Giang Dã?Không có gì sai khi họ ở bên nhau cả.Lời nói của Giang Dã trước hết sẽ xâm nhập vào trái tim Yến Hoa, dần dần bén rễ và ảnh hưởng đến những quyết định của anh.Yến Hoa đột nhiên thấy nhớ Giang Dã.Anh muốn gặp Giang Dã ngay lập tức.Chuyến bay gần nhất từ Nam Giang đến Bắc Kinh là vào sáng sớm, Giang Dã đã bay mấy lần khi đến Bắc Kinh, khu ký túc xá vẫn chưa mở cửa nên phải tìm chỗ ngồi chờ đợi.Yến Hoa mua vé chuyến đi này mà không nói trước cho Giang Dã, anh cũng không nói cho hắn biết chuyện những người khác đã biết anh có người yêu.Tuần thi chỉ còn một môn cuối cùng, tối nay đội bóng của Giang Dã tổ chức một bữa liên hoan.Sau bữa tối, mọi người tụ tập lại trò chuyện, ngoại trừ Giang Dã thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại.“Giang Dã, sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại vậy?” Đội trưởng cười nói đùa, “Cậu đang nhắn tin với người mình thích à?”Một người trong đó lớn tiếng nói: “Chứ sao nữa, chỉ có người có tình yêu mới hay cười ngu khi nhìn điện thoại như thế thôi!"Những đồng đội quen nhau đều biết Giang Dã ở quê có người thích, mỗi lần được nghỉ lại chạy ngay về nhà.Mọi người trong bàn đều la ó trêu chọc Giang Dã " Đã lâu vậy mà vẫn chưa theo đuổi được sao?""Cô gái này lợi hại đến mức nào mà Giang Dã không thể theo đuổi nhỉ? Chậc, là thần tiên giáng trần à?"Mọi người đều cười phá lên. Ngôn Tình Xuyên KhôngGiang Dã nhìn vào điện thoại, hơi ngước mắt lên, thẳng thắn nói: "Anh ấy rất xuất sắc, một vị thần giáng thế xuống trái đất."Sau đó hắn nói thêm: "Nhưng anh ấy không phải là con gái, anh ấy là con trai."Sau Giang Dã nói xong, hắn cụp mắt xuống nhìn điện thoại.Kiều Kiều vẫn chưa trả lời tin nhắn.Nhưng bầu không khí sôi động trên bàn đột nhiên im bặt trong hai giây.Những người khác mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.Vừa rồi Giang Dã nói mình là gay phải không?Hắn nói hắn thích con trai?Họ có nghe lầm không?Huấn luyện viên của đội vẫn còn ở đây mà lại công khai là gay trước mặt?Thật dũng cảm.Ngữ khí của Giang Dã cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ chỉ đang thảo luận xem hôm nay trời mưa hay nắng.Biểu cảm phong phú của những người khác đối lập hoàn toàn với biểu cảm bình thản của Giang Dã.Cuối cùng, huấn luyện viên là người phá vỡ sự trầm mặc nói: “Vậy là Giang Dã, em thích con trai.”“Đúng vậy.” Giang Dã trả lời câu hỏi của huấn luyện viên.Yến Hoa là con trai.“Đúng là không ngờ.” Đội trưởng cũng cười vài tiếng.Giang Dã là người hiền lành, khiêm tốn lễ độ, rất dễ hòa đồng nên được cả nam lẫn nữ yêu thích.Hắn không tỏ ra quan tâm đặc biệt đến ai, ngoại trừ người trên điện thoại di động của hắn.Giang Dã chưa bao giờ đề cập đến người này nên bọn họ mặc định đây là con gái, thật bất ngờ.“Cậu giấu cũng kĩ thật đó!” Mấy người trong đội đồng thanh cười lớn.Ngoài việc ngạc nhiên vì Giang Dã thích đàn ông, bọn họ còn ngưỡng mộ sự dũng cảm của Giang Dã khi dám nói ra trước mặt nhiều người như vậy.Thực sự trâu bò!Yến Hoa chỉ trả lời Giang Dã một tin nhắn trước khi lên máy bay.Giang Dã hỏi anh đang làm gì, anh đã ăn gì chưa? Tại sao anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của hắn, hắn nhớ Kiều Kiều lắm.Nhưng không ai đề cập đến những gì họ vừa mới làm.Yến Hoa dùng ngón tay ấn nút, nhanh chóng trả lời tin nhắn.【Nghĩ về em. 】Giang Dã thậm chí còn tưởng mình nhìn lầm, chỉ là ba chữ này, cộng thêm một dấu chấm câu.Giang Dã nhìn đi nhìn lại mười phút, khóe môi không khép lại được.Yến Hoa gần như chưa bao giờ chủ động nói anh nhớ hắn, phần lớn là hắn hỏi còn Yến Hoa đồng ý, điều này vốn đã quá kinh ngạc rồi.Hắn nóng lòng muốn gọi cho Yến Hoa, nhưng đèn trong ký túc xá đã tắt và bây giờ đã là nửa đêm.Hắn cố gắng chịu đựng gửi nhiều tin nhắn hơn.[Em cũng nhớ Kiều Kiều rất rất rất nhiều. ][Em không mua vé về Nam Giang được nên chỉ có thể quay lại sau khi hết khóa thực tập. (>﹏
Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công RồiTác giả: Viễn ThụTruyện Đam MỹEditor: Cua🌷 _ Tháng 7 năm 1999. Mùa hè ở thành phố Nam Giang giống như một chiếc tàu hơi nước khổng lồ, có cảm tưởng như hít phải điếu thuốc. Mỗi hơi thở giống như hít một ngụm nham thạch vào lồ ng ngực. Đặc biệt là trên một chiếc xe buýt đông đúc, nơi người người chen chúc và những tiếng ồn càng tạo cảm giác nóng nực hơn. Trên đường lần lượt vang lên những tiếng còi xe, cả một con đường dài đang bị chặn lại. "Sao hôm nay tắc đường thế?" Có người sốt ruột hỏi. Có người lên tiếng nói: "Anh không biết đó thôi, trên cầu vừa xảy ra một vụ tai nạn ô tô. Liên tiếp bảy vụ va chạm ô tô liên tiếp khiến nhiều người chết". Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng. Trong phút chốc, niềm khao khát bàn tán cháy bỏng trong lòng mọi người đã vượt qua cái nóng của thời tiết, có nhiều người bắt đầu lên tiếng hỏi thăm về vụ tai nạn xe hơi. Mặc dù những người này đang nói chuyện bên cạnh Yến Hoa, nhưng anh không hề để ý đến họ mà chỉ nhìn những hàng cây đang khô héo bên ngoài cửa sổ, nhìn hình ảnh phản chiếu… Edit: Cua🌷_Yến Hoa đưa Giang Dã đến sân bay vào buổi chiều chủ nhật, anh luôn ghét cảm giác cả hai phải xa nhau."Sau khi về nhớ ăn cơm, canh đã nấu chín rồi, trở về chỉ cần hâm nóng lên là được.""Ừ."Yến Hoa lơ đãng nghe Giang Dã nhắc nhở.Giang Dã nhéo d ái tai anh, nhẹ nhàng hỏi: "Kiều Kiều, anh đang nghĩ gì thế?"Yến Hoa cau mày hỏi, "Khi nào em mới về?""Sau kỳ thực tập xã hội hè." Giang Dã suy nghĩ một chút rồi nói: "Thi xong còn dư hai ngày, nếu em mua được vé sẽ quay lại, còn không thì phải đợi buổi thực tập kết thúc."Giang Dã thầm thở dài, còn chưa chia tay hắn đã bắt đầu nhớ Yến Hoa.“Được.” Ngữ khí Yến Hoa bình tĩnh."Nhớ phải nhớ đến em." Giang Dã cười nói.Yến Hoa dừng một chút, hỏi: “Em thực tập ở đâu?”"Ngay tại Bắc Kinh thôi.”“Bao lâu?”“Mười ngày rưỡi.”Yến Hoa khẽ cau mày, “Anh biết rồi.”“Có phải không nỡ xa em không?" Giang Dã dùng đầu ngón tay chạm vào dấu hôn trên cổ áo sơ mi của Yến Hoa, cười hỏi.Yến Hoa không trả lời mà chỉ nói: “Lần sau đừng để lại dấu vết trên cổ, mùa hè khó mà che đậy được.”"Được.”Yến Hoa nói gì cũng được."Kiều Kiều." Giang Dã bất đắc dĩ gọi.“Ừ.”Trong giọng nói của Yến Hoa có chút lơ đãng, anh không thích cảm giác này."Một tháng nữa em sẽ về, nếu có thể mua được vé trong hai ngày nghỉ thì em có thể về sau nửa tháng."Giang Dã không biết đang an ủi Yến Hoa hay đang an ủi chính mình.“Đến giờ lên máy bay rồi.” Yến Hoa nhắc nhở."Được, em đi đây, về nhà nhớ ăn cơm."Yến Hoa khó khăn vẫy tay, nỗi buồn giữa hai lông mày tụ lại sau khi thấy Giang Dã quay người đi.Giang Dã lên máy bay, Yến Hoa một mình ở lại sân bay.Anh nghĩ lần sau sẽ không bao giờ đến tiễn Giang Dã nữa.Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Dã rời đi rồi một mình trở về nhà.Canh gà Giang Dã nấu vẫn còn ấm, Yến Hoa không có khẩu vị, chỉ múc một bát nhỏ từ từ uống.Trên bàn cà phê trong phòng khách là hoa quả Giang Dã mới mua về.Khi ở một mình anh thường xuyên chỉ ăn một hai miếng, thậm chí không nghĩ đến việc mua trái cây.Khi Giang Dã không ở nhà, anh cũng đi vắng phần lớn thời gian, anh ở trong cửa hàng cả ngày cho đến khi cửa hàng đóng cửa vào ban đêm mới về nhà ngủ.Đôi khi anh sẽ ngủ trên giường của Giang Dã, mặc dù về cơ bản Giang Dã luôn ngủ trên giường của anh sau khi cả hai xác định quan hệ.Anh sẽ nằm trên giường Giang Dã và xem đoạn video về mẹ.Điều này sẽ khiến Yến Hoa cảm thấy xung quanh vẫn còn những người anh yêu thương.Yến Hoa uống canh gà, rửa bát, ngồi ở mép giường, mở ngăn thứ ba của bàn đầu giường, lấy ra một tập tài liệu.Đây là một đề xuất dự án cho một địa điểm đua xe go-kart.Địa điểm đua xe go-kart mà Tông Nguyên đã đề cập vào tháng 10 năm ngoái.Bọn họ đã kiểm tra rất nhiều nơi, Tông Nguyên quyết định chọn địa điểm tổ chức ở Bắc Kinh vào một tháng trước.“Bắc Kinh rất lớn, địa điểm đua xe ở các thành phố lớn sẽ có nhiều triển vọng hơn.”Tông Nguyên hỏi anh có thời gian đến Bắc Kinh xem thử không.Yến Hoa cầm kế hoạch trong lòng nghĩ thầm, có lẽ mình phải đi xem một chút.Chỉ là đến xem địa chỉ dự kiến của trường đua mới thôi.Khi Giang Dã không có ở nhà, ban ngày Yến Ho sẽ ngồi sau quầy thu ngân và theo dõi công việc kinh doanh, nghe nhân viên cửa hàng nói chuyện và thỉnh thoảng xem xét kế hoạch.“Ông chủ Yến của cậu có ở đây không?” Yến Hoa đang sắp xếp tiền lẻ ở quầy tính tiền, đột nhiên nghe thấy giọng nói ồm ồm của ông chủ siêu thị đối diện.Kể từ khi Bùi Thanh Ưng gặp chuyện thì nhà hàng đối diện đã biến thành siêu thị.Mua sắm thuận tiện hơn nhiều và lượng người đi bộ ngày càng tăng.Tuy nhiên, cửa hàng sửa chữa Kiều Giang vẫn luôn là sự lựa chọn số một của rất nhiều phụ huynh, không chỉ muốn đến cọ chút vận may của thủ khoa mà còn tranh thủ hỏi thăm một vài bí quyết học tập cho các con của mình."Ông chủ Tiền, có chuyện gì vậy?" Yến Hoa đặt xấp tiền lẻ xuống rồi đi ra ngoài.“Ài, cậu ở đây thì tốt quá rồi.” Ông chủ Tiền xoa tay, cười nói: “Ông chủ Yến, tôi nhớ năm nay cậu hai mươi sáu tuổi phải không?”“Ừ.” Yến Hoa mơ hồ đoán được ông ta định nói cái gì.“Hai mươi sáu tuổi cũng không còn quá trẻ, đã đến lúc lập gia đình.” Ông chủ Tiền nháy mắt ra hiệu kiểu như cậu hiểu ý tôi mà.Yến Hoa rất nổi tiếng trên đường Kiều Giang. Phàm là nhà nào có con gái thì đều phải ghé qua đây hỏi thăm xem Yến Hoa có thích cô gái nhà họ không.Càng chối càng tới.Bọn họ không ngừng giới thiệu đối tượng xem mắt cho Yến Hoa.Yến Hoa có tiền, có một cửa hàng và có xe, anh hai mươi sáu tuổi, cao 1m82, chưa từng yêu, còn trẻ và đẹp trai, không có tật xấu, nhân cách tốt, cha mẹ đã chết, sau này cũng không lo có mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, anh còn có một đứa em trai đang học tại Đại học Thanh Hoa, rất có triển vọng.Thật khó để không bị cám dỗ bởi những điều kiện như vậy.Miếng bánh này quá ngon.Yến Hoa chưa kịp nói gì đã bị một giọng nói khác cắt ngang."Này này lão Tiền, sao ông lại tới đây trước?" Ông Trương bán xổ số đối diện cũng lật đật chạy tới nói.Ông chủ Tiền nhanh chóng hét lên: "Lão Trương, tôi tới đây gặp ông chủ Yến trước, cậu ấy phải gặp cháu gái của tôi trước!"Về việc ai có thể gặp anh trước, Yến Hoa đột nhiên nói: “Tôi có người yêu rồi.”Hai người đang tranh giành nhau đột nhiên trở nên im lặng, “Hả?”“Ừ.” Yến Hoa gật đầu, “Yêu xa.""Thật hay giả? Hay cậu đang muốn lừa chúng tôi?"Yến Hoa cố gắng bình tĩnh nhất có thể: "Là thật."Nhưng trái tim anh lo lắng đến mức sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, d ái tai cũng đỏ bừng xấu hổ."Chuyện xảy ra khi nào?""Cũng lâu rồi.""Àiii!" Hai ông chủ thở dài, người tốt như vậy, không biết là ai hớt tay trước.“Thế chúc mừng ông chủ Yến nhé!”“Cảm ơn.” Yến Hoa đơn giản gật đầu, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.“Nhớ phải mời chúng tôi đến uống rượu mừng đấy.” Vừa nói hai ông lão vừa ồn ào sóng vai đi ra ngoài, không ngừng ca thán không biết ai đến trước rồi.Cũng nhanh thật!Dù hai ông chủ đã đi nhưng các nhân viên trong cửa hàng đều đang chăm chú nhìn ông chủ của mình."Sếp ơi, chúc mừng anh ạ!" Nhân viên đi tới cười nói: "Chúc mừng sếp đã hết độc thân.""Chuyện này xảy ra khi nào vậy? Bọn em còn chưa nhìn thấy vợ của sếp."Ai nói là chưa thấy? Mười ngày trước không phải mới thấy sao?Yến Hoa căng thẳng đến mức không biết phải làm gì, anh ngồi trở lại quầy tính tiền, bàn tay nắm chặt lại đặt trên đầu gối.Đối mặt với câu hỏi của nhân viên, anh chỉ có thể khô khan nói: “Đi làm việc của mình đi.”Anh lau mồ hôi trên lòng bàn tay, không biết tại sao vừa rồi anh lại đột nhiên thừa nhận mình có người yêu.Nhưng rõ ràng là anh có.Sao anh không thể thừa nhận điều đó.Tại sao anh không thể công khai ở bên Giang Dã?Không có gì sai khi họ ở bên nhau cả.Lời nói của Giang Dã trước hết sẽ xâm nhập vào trái tim Yến Hoa, dần dần bén rễ và ảnh hưởng đến những quyết định của anh.Yến Hoa đột nhiên thấy nhớ Giang Dã.Anh muốn gặp Giang Dã ngay lập tức.Chuyến bay gần nhất từ Nam Giang đến Bắc Kinh là vào sáng sớm, Giang Dã đã bay mấy lần khi đến Bắc Kinh, khu ký túc xá vẫn chưa mở cửa nên phải tìm chỗ ngồi chờ đợi.Yến Hoa mua vé chuyến đi này mà không nói trước cho Giang Dã, anh cũng không nói cho hắn biết chuyện những người khác đã biết anh có người yêu.Tuần thi chỉ còn một môn cuối cùng, tối nay đội bóng của Giang Dã tổ chức một bữa liên hoan.Sau bữa tối, mọi người tụ tập lại trò chuyện, ngoại trừ Giang Dã thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại.“Giang Dã, sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại vậy?” Đội trưởng cười nói đùa, “Cậu đang nhắn tin với người mình thích à?”Một người trong đó lớn tiếng nói: “Chứ sao nữa, chỉ có người có tình yêu mới hay cười ngu khi nhìn điện thoại như thế thôi!"Những đồng đội quen nhau đều biết Giang Dã ở quê có người thích, mỗi lần được nghỉ lại chạy ngay về nhà.Mọi người trong bàn đều la ó trêu chọc Giang Dã " Đã lâu vậy mà vẫn chưa theo đuổi được sao?""Cô gái này lợi hại đến mức nào mà Giang Dã không thể theo đuổi nhỉ? Chậc, là thần tiên giáng trần à?"Mọi người đều cười phá lên. Ngôn Tình Xuyên KhôngGiang Dã nhìn vào điện thoại, hơi ngước mắt lên, thẳng thắn nói: "Anh ấy rất xuất sắc, một vị thần giáng thế xuống trái đất."Sau đó hắn nói thêm: "Nhưng anh ấy không phải là con gái, anh ấy là con trai."Sau Giang Dã nói xong, hắn cụp mắt xuống nhìn điện thoại.Kiều Kiều vẫn chưa trả lời tin nhắn.Nhưng bầu không khí sôi động trên bàn đột nhiên im bặt trong hai giây.Những người khác mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.Vừa rồi Giang Dã nói mình là gay phải không?Hắn nói hắn thích con trai?Họ có nghe lầm không?Huấn luyện viên của đội vẫn còn ở đây mà lại công khai là gay trước mặt?Thật dũng cảm.Ngữ khí của Giang Dã cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ chỉ đang thảo luận xem hôm nay trời mưa hay nắng.Biểu cảm phong phú của những người khác đối lập hoàn toàn với biểu cảm bình thản của Giang Dã.Cuối cùng, huấn luyện viên là người phá vỡ sự trầm mặc nói: “Vậy là Giang Dã, em thích con trai.”“Đúng vậy.” Giang Dã trả lời câu hỏi của huấn luyện viên.Yến Hoa là con trai.“Đúng là không ngờ.” Đội trưởng cũng cười vài tiếng.Giang Dã là người hiền lành, khiêm tốn lễ độ, rất dễ hòa đồng nên được cả nam lẫn nữ yêu thích.Hắn không tỏ ra quan tâm đặc biệt đến ai, ngoại trừ người trên điện thoại di động của hắn.Giang Dã chưa bao giờ đề cập đến người này nên bọn họ mặc định đây là con gái, thật bất ngờ.“Cậu giấu cũng kĩ thật đó!” Mấy người trong đội đồng thanh cười lớn.Ngoài việc ngạc nhiên vì Giang Dã thích đàn ông, bọn họ còn ngưỡng mộ sự dũng cảm của Giang Dã khi dám nói ra trước mặt nhiều người như vậy.Thực sự trâu bò!Yến Hoa chỉ trả lời Giang Dã một tin nhắn trước khi lên máy bay.Giang Dã hỏi anh đang làm gì, anh đã ăn gì chưa? Tại sao anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của hắn, hắn nhớ Kiều Kiều lắm.Nhưng không ai đề cập đến những gì họ vừa mới làm.Yến Hoa dùng ngón tay ấn nút, nhanh chóng trả lời tin nhắn.【Nghĩ về em. 】Giang Dã thậm chí còn tưởng mình nhìn lầm, chỉ là ba chữ này, cộng thêm một dấu chấm câu.Giang Dã nhìn đi nhìn lại mười phút, khóe môi không khép lại được.Yến Hoa gần như chưa bao giờ chủ động nói anh nhớ hắn, phần lớn là hắn hỏi còn Yến Hoa đồng ý, điều này vốn đã quá kinh ngạc rồi.Hắn nóng lòng muốn gọi cho Yến Hoa, nhưng đèn trong ký túc xá đã tắt và bây giờ đã là nửa đêm.Hắn cố gắng chịu đựng gửi nhiều tin nhắn hơn.[Em cũng nhớ Kiều Kiều rất rất rất nhiều. ][Em không mua vé về Nam Giang được nên chỉ có thể quay lại sau khi hết khóa thực tập. (>﹏