Tác giả:

Tháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu…

Chương 134: C134: Vua của các loài hoa

Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Biển hoa này, giải thích chân thực nhất cho cụm từ “Hoa cả mắt”.Đi về phía trước khoảng 10 mét, Bạch Ấu Vi thấy trong bụi hoa có hoa sen, cánh hoa trắng noãn như tuyết, nhụy hoa vàng óng ánh, trong bụi hoa có ba bông hoa nở rộ, cao vời vợi, xinh đẹp tuyệt trần động lòng người.Bạch Ấu Vi kéo áo Thẩm Mặc, để anh đỡ mình đứng lên, cô muốn hái hoa sen.“Em chọn nhanh như vậy à?” Ngô Lệ Lệ ở bên cạnh ngạc nhiên nói, “Phía trước còn rất nhiều loại hoa.”“Tôi thích cái này.” Bạch Ấu Vi để Thẩm Mặc dựng mình dậy, đỡ lấy cây gậy của mình, sau đó dùng một cây nạng khác quơ lấy bông hoa sen trong bụi hoa.Lúc kéo nó đến gần, túm lấy thân cây màu xanh đen, to mập, cường tráng, mọc ra những cái gai nhỏ.Vốn dĩ nghĩ rằng tốn ít sức lực, không ngờ nhẹ nhàng bấm một cái đã đứt, bông hoa sen màu trắng rơi vào tay Bạch Ấu Vi.Những người khác dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cô, không nghĩ ra vì sao có người hái hoa nhanh như vậy, không phải cần suy nghĩ lâu hơn à? Rõ ràng phía trước còn có rất nhiều loài hoa xinh đẹp!Kết quả một giây kế tiếp, Bạch Ấu Vi lại đưa tay!“Chỉ được hái một lần!” có người không nhịn được nhắc nhở.Lần này không phải Trương Kỳ, mà là một bà thím mập mạp, ánh mắt bà ta nhìn Bạch Ấu Vi chỉ thiếu nước không viết hai chữ “Ngu ngốc” lên mặt.Bạch Ấu Vi không để ý tới bà ta, tự tay quơ lấy đài sen ở bên cạnh đóa hoa vừa hái, lanh lẹ hái nó.Thẩm Mặc: “…”“Anh nói xem đài sen ở đây có ăn được không?” Bạch Ấu Vi giơ đài sen tươi mới hỏi anh.Thẩm Mặc im lặng, sau đó nhìn lướt qua bốn phía, những người khác quả nhiên đều nghẹn họng nhìn trân trối xem họ.Anh lại cúi đầu xem, phát hiện Bạch Ấu Vi đã bóc đài sen rồi.Mọi người: “…”Bạch Ấu Vi ngồi trên xe lăn, lần lượt lấy ra hạt sen tròn trịa, thả trên váy của mình, sau đó bóc vỏ ăn từng hạt một.“Hơi nhạt, không ngọt bằng cái lần trước anh hái giúp em.” cô bóc một hạt, không coi ai ra gì đưa tới bên miệng Thẩm Mặc, “Anh nếm thử.”Thẩm Mặc mím môi nhìn cô.Những người khác cảm thấy có lẽ hai anh em này có bệnh, ánh mắt phức tạp nhìn hai người, không để ý tới họ nữa, tự đi về phía trước tìm.Bạch Ấu Vi giơ một lúc, Thẩm Mặc không ăn, cánh tay cô hơi mỏi, thu lại hạt sen tươi kia để mình ăn, có vẻ không vui.Thẩm Mặc hỏi: “Em không sợ vi phạm quy tắc à?”“Tôi chỉ hái đài sen, đâu phải hoa, sợ cái gì.” cô không cho là đúng bĩu môi, “Hơn nữa không phải có mảnh ghép à.”. harry potter fanficThẩm Mặc bó tay với cô, lắc đầu, mình tiếp tục đi về phía trước.Bạch Ấu Vi đẩy xe lăn theo sau, tò mò hỏi anh: “Anh chuẩn bị chọn loại hoa nào?”Ánh mắt Thẩm Mặc không nhanh không chậm đảo qua hai bên con đường mòn, từ tốn nói: “Toàn thế giới có 45 vạn loài hoa, dù cho phân chia đơn giản cũng có năm nghìn giống loài, muốn chọn ra 10 bông hoa đẹp nhất trong số đó, việc này rất không thực tế, có điều…”Anh cúi người xuống, hái xuống một bông hoa màu đỏ diễm lệ trong bụi hoa, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, như làn váy của công chúa, hoa mỹ ung dung, tiên diễm ướt át.“Cây mẫu đơn từ thời cổ được coi là vua của các loài hoa, không có loài hoa nào hơn được, nếu chọn mẫu đơn, phần thắng sẽ khá lớn.”“Oa… Anh trai à, anh nói rất có lý.” Bạch Ấu Vi nhìn bông hoa trong tay anh, “Thế nhưng, tôi cảm thấy hoa trong tay anh, hình như là thược dược.”“…” Thẩm Mặc nhếch lông mày, nhìn cô, “Là hoa thược dược?”Bạch Ấu Vi: “Ừm, là thược dược.”Thẩm Mặc: “Hoa mẫu đơn trông như thế nào?”Bạch Ấu Vi hơi suy tư, “Thật ra không khác bông này lắm.”“Vậy là được rồi.” Thẩm Mặc đẩy xe lăn, “Đi thôi, quay về.”

Biển hoa này, giải thích chân thực nhất cho cụm từ “Hoa cả mắt”.

Đi về phía trước khoảng 10 mét, Bạch Ấu Vi thấy trong bụi hoa có hoa sen, cánh hoa trắng noãn như tuyết, nhụy hoa vàng óng ánh, trong bụi hoa có ba bông hoa nở rộ, cao vời vợi, xinh đẹp tuyệt trần động lòng người.

Bạch Ấu Vi kéo áo Thẩm Mặc, để anh đỡ mình đứng lên, cô muốn hái hoa sen.

“Em chọn nhanh như vậy à?” Ngô Lệ Lệ ở bên cạnh ngạc nhiên nói, “Phía trước còn rất nhiều loại hoa.”

“Tôi thích cái này.” Bạch Ấu Vi để Thẩm Mặc dựng mình dậy, đỡ lấy cây gậy của mình, sau đó dùng một cây nạng khác quơ lấy bông hoa sen trong bụi hoa.

Lúc kéo nó đến gần, túm lấy thân cây màu xanh đen, to mập, cường tráng, mọc ra những cái gai nhỏ.

Vốn dĩ nghĩ rằng tốn ít sức lực, không ngờ nhẹ nhàng bấm một cái đã đứt, bông hoa sen màu trắng rơi vào tay Bạch Ấu Vi.

Những người khác dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cô, không nghĩ ra vì sao có người hái hoa nhanh như vậy, không phải cần suy nghĩ lâu hơn à? Rõ ràng phía trước còn có rất nhiều loài hoa xinh đẹp!

Kết quả một giây kế tiếp, Bạch Ấu Vi lại đưa tay!

“Chỉ được hái một lần!” có người không nhịn được nhắc nhở.

Lần này không phải Trương Kỳ, mà là một bà thím mập mạp, ánh mắt bà ta nhìn Bạch Ấu Vi chỉ thiếu nước không viết hai chữ “Ngu ngốc” lên mặt.

Bạch Ấu Vi không để ý tới bà ta, tự tay quơ lấy đài sen ở bên cạnh đóa hoa vừa hái, lanh lẹ hái nó.

Thẩm Mặc: “…”

“Anh nói xem đài sen ở đây có ăn được không?” Bạch Ấu Vi giơ đài sen tươi mới hỏi anh.

Thẩm Mặc im lặng, sau đó nhìn lướt qua bốn phía, những người khác quả nhiên đều nghẹn họng nhìn trân trối xem họ.

Anh lại cúi đầu xem, phát hiện Bạch Ấu Vi đã bóc đài sen rồi.

Mọi người: “…”

Bạch Ấu Vi ngồi trên xe lăn, lần lượt lấy ra hạt sen tròn trịa, thả trên váy của mình, sau đó bóc vỏ ăn từng hạt một.

“Hơi nhạt, không ngọt bằng cái lần trước anh hái giúp em.” cô bóc một hạt, không coi ai ra gì đưa tới bên miệng Thẩm Mặc, “Anh nếm thử.”

Thẩm Mặc mím môi nhìn cô.

Những người khác cảm thấy có lẽ hai anh em này có bệnh, ánh mắt phức tạp nhìn hai người, không để ý tới họ nữa, tự đi về phía trước tìm.

Bạch Ấu Vi giơ một lúc, Thẩm Mặc không ăn, cánh tay cô hơi mỏi, thu lại hạt sen tươi kia để mình ăn, có vẻ không vui.

Thẩm Mặc hỏi: “Em không sợ vi phạm quy tắc à?”

“Tôi chỉ hái đài sen, đâu phải hoa, sợ cái gì.” cô không cho là đúng bĩu môi, “Hơn nữa không phải có mảnh ghép à.”. harry potter fanfic

Thẩm Mặc bó tay với cô, lắc đầu, mình tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Ấu Vi đẩy xe lăn theo sau, tò mò hỏi anh: “Anh chuẩn bị chọn loại hoa nào?”

Ánh mắt Thẩm Mặc không nhanh không chậm đảo qua hai bên con đường mòn, từ tốn nói: “Toàn thế giới có 45 vạn loài hoa, dù cho phân chia đơn giản cũng có năm nghìn giống loài, muốn chọn ra 10 bông hoa đẹp nhất trong số đó, việc này rất không thực tế, có điều…”

Anh cúi người xuống, hái xuống một bông hoa màu đỏ diễm lệ trong bụi hoa, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, như làn váy của công chúa, hoa mỹ ung dung, tiên diễm ướt át.

“Cây mẫu đơn từ thời cổ được coi là vua của các loài hoa, không có loài hoa nào hơn được, nếu chọn mẫu đơn, phần thắng sẽ khá lớn.”

“Oa… Anh trai à, anh nói rất có lý.” Bạch Ấu Vi nhìn bông hoa trong tay anh, “Thế nhưng, tôi cảm thấy hoa trong tay anh, hình như là thược dược.”

“…” Thẩm Mặc nhếch lông mày, nhìn cô, “Là hoa thược dược?”

Bạch Ấu Vi: “Ừm, là thược dược.”

Thẩm Mặc: “Hoa mẫu đơn trông như thế nào?”

Bạch Ấu Vi hơi suy tư, “Thật ra không khác bông này lắm.”

“Vậy là được rồi.” Thẩm Mặc đẩy xe lăn, “Đi thôi, quay về.”

Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Biển hoa này, giải thích chân thực nhất cho cụm từ “Hoa cả mắt”.Đi về phía trước khoảng 10 mét, Bạch Ấu Vi thấy trong bụi hoa có hoa sen, cánh hoa trắng noãn như tuyết, nhụy hoa vàng óng ánh, trong bụi hoa có ba bông hoa nở rộ, cao vời vợi, xinh đẹp tuyệt trần động lòng người.Bạch Ấu Vi kéo áo Thẩm Mặc, để anh đỡ mình đứng lên, cô muốn hái hoa sen.“Em chọn nhanh như vậy à?” Ngô Lệ Lệ ở bên cạnh ngạc nhiên nói, “Phía trước còn rất nhiều loại hoa.”“Tôi thích cái này.” Bạch Ấu Vi để Thẩm Mặc dựng mình dậy, đỡ lấy cây gậy của mình, sau đó dùng một cây nạng khác quơ lấy bông hoa sen trong bụi hoa.Lúc kéo nó đến gần, túm lấy thân cây màu xanh đen, to mập, cường tráng, mọc ra những cái gai nhỏ.Vốn dĩ nghĩ rằng tốn ít sức lực, không ngờ nhẹ nhàng bấm một cái đã đứt, bông hoa sen màu trắng rơi vào tay Bạch Ấu Vi.Những người khác dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cô, không nghĩ ra vì sao có người hái hoa nhanh như vậy, không phải cần suy nghĩ lâu hơn à? Rõ ràng phía trước còn có rất nhiều loài hoa xinh đẹp!Kết quả một giây kế tiếp, Bạch Ấu Vi lại đưa tay!“Chỉ được hái một lần!” có người không nhịn được nhắc nhở.Lần này không phải Trương Kỳ, mà là một bà thím mập mạp, ánh mắt bà ta nhìn Bạch Ấu Vi chỉ thiếu nước không viết hai chữ “Ngu ngốc” lên mặt.Bạch Ấu Vi không để ý tới bà ta, tự tay quơ lấy đài sen ở bên cạnh đóa hoa vừa hái, lanh lẹ hái nó.Thẩm Mặc: “…”“Anh nói xem đài sen ở đây có ăn được không?” Bạch Ấu Vi giơ đài sen tươi mới hỏi anh.Thẩm Mặc im lặng, sau đó nhìn lướt qua bốn phía, những người khác quả nhiên đều nghẹn họng nhìn trân trối xem họ.Anh lại cúi đầu xem, phát hiện Bạch Ấu Vi đã bóc đài sen rồi.Mọi người: “…”Bạch Ấu Vi ngồi trên xe lăn, lần lượt lấy ra hạt sen tròn trịa, thả trên váy của mình, sau đó bóc vỏ ăn từng hạt một.“Hơi nhạt, không ngọt bằng cái lần trước anh hái giúp em.” cô bóc một hạt, không coi ai ra gì đưa tới bên miệng Thẩm Mặc, “Anh nếm thử.”Thẩm Mặc mím môi nhìn cô.Những người khác cảm thấy có lẽ hai anh em này có bệnh, ánh mắt phức tạp nhìn hai người, không để ý tới họ nữa, tự đi về phía trước tìm.Bạch Ấu Vi giơ một lúc, Thẩm Mặc không ăn, cánh tay cô hơi mỏi, thu lại hạt sen tươi kia để mình ăn, có vẻ không vui.Thẩm Mặc hỏi: “Em không sợ vi phạm quy tắc à?”“Tôi chỉ hái đài sen, đâu phải hoa, sợ cái gì.” cô không cho là đúng bĩu môi, “Hơn nữa không phải có mảnh ghép à.”. harry potter fanficThẩm Mặc bó tay với cô, lắc đầu, mình tiếp tục đi về phía trước.Bạch Ấu Vi đẩy xe lăn theo sau, tò mò hỏi anh: “Anh chuẩn bị chọn loại hoa nào?”Ánh mắt Thẩm Mặc không nhanh không chậm đảo qua hai bên con đường mòn, từ tốn nói: “Toàn thế giới có 45 vạn loài hoa, dù cho phân chia đơn giản cũng có năm nghìn giống loài, muốn chọn ra 10 bông hoa đẹp nhất trong số đó, việc này rất không thực tế, có điều…”Anh cúi người xuống, hái xuống một bông hoa màu đỏ diễm lệ trong bụi hoa, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, như làn váy của công chúa, hoa mỹ ung dung, tiên diễm ướt át.“Cây mẫu đơn từ thời cổ được coi là vua của các loài hoa, không có loài hoa nào hơn được, nếu chọn mẫu đơn, phần thắng sẽ khá lớn.”“Oa… Anh trai à, anh nói rất có lý.” Bạch Ấu Vi nhìn bông hoa trong tay anh, “Thế nhưng, tôi cảm thấy hoa trong tay anh, hình như là thược dược.”“…” Thẩm Mặc nhếch lông mày, nhìn cô, “Là hoa thược dược?”Bạch Ấu Vi: “Ừm, là thược dược.”Thẩm Mặc: “Hoa mẫu đơn trông như thế nào?”Bạch Ấu Vi hơi suy tư, “Thật ra không khác bông này lắm.”“Vậy là được rồi.” Thẩm Mặc đẩy xe lăn, “Đi thôi, quay về.”

Chương 134: C134: Vua của các loài hoa