Tác giả:

Tháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu…

Chương 162: C162: Định kỳ đưa người đến

Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Dưới sườn núi là bậc thang đi bộ, không có lối đi đặc biệt, Bạch Ấu Vi ngồi lên xe lăn không cách nào xuống phía dưới, chỉ có thể đứng ở đỉnh núi lo lắng suông.“Thẩm Mặc! … Thẩm Mặc! …” cô gọi hết lần này tới lần khác.Ngô Lệ Lệ lau nước mắt, tốt tính hỏi: “Nếu không, để tôi đẩy cô xuống nhé?”Bạch Ấu Vi bực bội lườm cô ta, “Sức lực của cô lớn chút xíu? Tôi không muốn cùng cô lăn xuống dưới!”Ngô Lệ Lệ ấm ức cắn môi dưới.Bạch Ấu Vi lại sai bảo cô: “Cô xuống phía dưới! Đi tìm anh trai tôi về đây!”“Ở đây lớn như vậy… Tôi biết tìm ở đâu?” Ngô Lệ Lệ nói.“Bảo cô đi tìm thì cô phải đi tìm! Đừng nói nhảm nhí như vậy?!” Bạch Ấu Vi quát lên, “Cô chưa đi làm sao biết không tìm được!”Ngô Lệ Lệ sợ cô, lau nước mắt đi xuống dưới.Vừa đi chưa được mấy bước, trông thấy một căn nhà ở xa xa mở cửa, Thẩm Mặc đi ra từ bên trong, trong tay túm theo một người, chính là Chú Triệu!“Thẩm Mặc!” Bạch Ấu Vi hô to tên anh.Thẩm Mặc dùng cánh tay trống giơ giơ.Bạch Ấu Vi nói với Ngô Lệ Lệ: “Nhanh đẩy tôi xuống dưới!”“Hả?” Ngô Lệ Lệ ngẩn người, “Không phải khi nãy cô vừa nói…”“Bảo cô đẩy thì đẩy đi!” Bạch Ấu Vi nổi nóng lần thứ hai, “Lề mà lề mề!”“…” Ngô Lệ Lệ không dám chọc cô, yên lặng nâng xe lăn xuống bậc thang.Các cô đến gần thì thấy Triệu Kiến Đào bị Thẩm Mặc trói lại, khuôn mặt lão ta đen kịt không nói lời nào, đại khái không thể nói gì hơn.“Tất cả thú bông ở trong căn phòng kia.” Thẩm Mặc chỉ chỉ thôn nhỏ bên kia, “Hành lý mỗi người đều ở đó, ông ta làm việc rất cẩn thận, mỗi lần đưa nhóm người vào trò chơi, ông ta trông chừng gần đó, chỉ cần có người biến thành thú bông sẽ bị ông ta lôi đi giấu vào phòng, hành lý cũng thế. Cứ như vậy, lần sau ông ta đưa người lên trên đảo, cũng không bị người ta phát hiện.”“Ông ta đi theo chúng ta, vì sao ông ta không sao?” Bạch Ấu Vi hỏi.Thẩm Mặc nhìn lướt qua Chú Triệu, thản nhiên nói: “Anh đã hỏi, ông ta nói người chơi không thể trùng lặp đi vào một trò chơi, cho nên coi như ông ta đi vào khu vực của trò chơi thú bông cũng không phát động trò chơi.”Bạch Ấu Vi “ồ” một tiếng, “… Cũng đúng, nếu như nắm giữ phương pháp thông quan, quay về lặp đi lặp lại lấy phần thưởng trò chơi, quá ăn gian.”Ngô Lệ Lệ không nghĩ hai người bình tĩnh như vậy, mấy bước xông lên trước túm quần áo lão ta, tức giận chất vấn đối phương:“Triệu Kiến Đào! Vì sao ông làm như vậy? Vì sao?! Ông hại chết những người khác thì thôi, sao ông muốn hại Trương Kỳ hả? Trương Kỳ và Tôn Vĩ một mực ở trên đảo giúp ông làm việc! Lòng dạ của ông đến cùng làm bằng cái gì! Vì sao độc ác như thế! Hả! Vì sao hả!!!”Chú Triệu ngẩng đầu nhìn cô ta, trên mặt không có biểu cảm, “Là chính bản thân cậu ta không nên đi theo, cô cũng vậy.”— Bốp!Ngô Lệ Lệ tức giận không chịu nổi, một cái tát nặng nề đập vào mặt lão ta!“Súc sinh!” cô khóc mắng.Triệu Kiến Đào không động đậy, vẻ mặt hờ hững.Bạch Ấu Vi nhìn Ngô Lệ Lệ, lại nhìn Chú Triệu, tò mò hỏi: “Aizz, có một điểm tôi không nghĩ ra, ông đã biết rõ trên đảo này gặp nguy hiểm, hoàn toàn có thể sớm né tránh, vì sao ngược lại ông lừa gạt mọi người, nói trên đảo này có căn cứ an toàn?”Chú Triệu cúi đầu, không để ý tới cô.Bạch Ấu Vi tự suy đoán: “Lẽ nào, bởi vì người trên đảo quá nhiều, để tiết kiệm tài nguyên cho nên ông đưa người lên đảo? … Ừm, dường như cũng không đúng, hiện tại ở trên đảo chỉ có sáu mươi, bảy mươi người, không quá nhiều, nếu như nhân số lại giảm bớt, những công việc như bắt cá không làm được…”Ánh mắt của cô chuyển sang người Chú Triệu, “Chẳng lẽ… thật ra ông là tên sát, nhân, điên cuồng, lấy thế làm thú vui?”“A!” Triệu Kiến Đào cười gằn một tiếng, “Các người chẳng biết cái đếch gì, nếu không phải tôi định kỳ đưa người vào trò chơi, người trên đảo Tam Sơn sớm chết sạch!”

Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Dưới sườn núi là bậc thang đi bộ, không có lối đi đặc biệt, Bạch Ấu Vi ngồi lên xe lăn không cách nào xuống phía dưới, chỉ có thể đứng ở đỉnh núi lo lắng suông.“Thẩm Mặc! … Thẩm Mặc! …” cô gọi hết lần này tới lần khác.Ngô Lệ Lệ lau nước mắt, tốt tính hỏi: “Nếu không, để tôi đẩy cô xuống nhé?”Bạch Ấu Vi bực bội lườm cô ta, “Sức lực của cô lớn chút xíu? Tôi không muốn cùng cô lăn xuống dưới!”Ngô Lệ Lệ ấm ức cắn môi dưới.Bạch Ấu Vi lại sai bảo cô: “Cô xuống phía dưới! Đi tìm anh trai tôi về đây!”“Ở đây lớn như vậy… Tôi biết tìm ở đâu?” Ngô Lệ Lệ nói.“Bảo cô đi tìm thì cô phải đi tìm! Đừng nói nhảm nhí như vậy?!” Bạch Ấu Vi quát lên, “Cô chưa đi làm sao biết không tìm được!”Ngô Lệ Lệ sợ cô, lau nước mắt đi xuống dưới.Vừa đi chưa được mấy bước, trông thấy một căn nhà ở xa xa mở cửa, Thẩm Mặc đi ra từ bên trong, trong tay túm theo một người, chính là Chú Triệu!“Thẩm Mặc!” Bạch Ấu Vi hô to tên anh.Thẩm Mặc dùng cánh tay trống giơ giơ.Bạch Ấu Vi nói với Ngô Lệ Lệ: “Nhanh đẩy tôi xuống dưới!”“Hả?” Ngô Lệ Lệ ngẩn người, “Không phải khi nãy cô vừa nói…”“Bảo cô đẩy thì đẩy đi!” Bạch Ấu Vi nổi nóng lần thứ hai, “Lề mà lề mề!”“…” Ngô Lệ Lệ không dám chọc cô, yên lặng nâng xe lăn xuống bậc thang.Các cô đến gần thì thấy Triệu Kiến Đào bị Thẩm Mặc trói lại, khuôn mặt lão ta đen kịt không nói lời nào, đại khái không thể nói gì hơn.“Tất cả thú bông ở trong căn phòng kia.” Thẩm Mặc chỉ chỉ thôn nhỏ bên kia, “Hành lý mỗi người đều ở đó, ông ta làm việc rất cẩn thận, mỗi lần đưa nhóm người vào trò chơi, ông ta trông chừng gần đó, chỉ cần có người biến thành thú bông sẽ bị ông ta lôi đi giấu vào phòng, hành lý cũng thế. Cứ như vậy, lần sau ông ta đưa người lên trên đảo, cũng không bị người ta phát hiện.”“Ông ta đi theo chúng ta, vì sao ông ta không sao?” Bạch Ấu Vi hỏi.Thẩm Mặc nhìn lướt qua Chú Triệu, thản nhiên nói: “Anh đã hỏi, ông ta nói người chơi không thể trùng lặp đi vào một trò chơi, cho nên coi như ông ta đi vào khu vực của trò chơi thú bông cũng không phát động trò chơi.”Bạch Ấu Vi “ồ” một tiếng, “… Cũng đúng, nếu như nắm giữ phương pháp thông quan, quay về lặp đi lặp lại lấy phần thưởng trò chơi, quá ăn gian.”Ngô Lệ Lệ không nghĩ hai người bình tĩnh như vậy, mấy bước xông lên trước túm quần áo lão ta, tức giận chất vấn đối phương:“Triệu Kiến Đào! Vì sao ông làm như vậy? Vì sao?! Ông hại chết những người khác thì thôi, sao ông muốn hại Trương Kỳ hả? Trương Kỳ và Tôn Vĩ một mực ở trên đảo giúp ông làm việc! Lòng dạ của ông đến cùng làm bằng cái gì! Vì sao độc ác như thế! Hả! Vì sao hả!!!”Chú Triệu ngẩng đầu nhìn cô ta, trên mặt không có biểu cảm, “Là chính bản thân cậu ta không nên đi theo, cô cũng vậy.”— Bốp!Ngô Lệ Lệ tức giận không chịu nổi, một cái tát nặng nề đập vào mặt lão ta!“Súc sinh!” cô khóc mắng.Triệu Kiến Đào không động đậy, vẻ mặt hờ hững.Bạch Ấu Vi nhìn Ngô Lệ Lệ, lại nhìn Chú Triệu, tò mò hỏi: “Aizz, có một điểm tôi không nghĩ ra, ông đã biết rõ trên đảo này gặp nguy hiểm, hoàn toàn có thể sớm né tránh, vì sao ngược lại ông lừa gạt mọi người, nói trên đảo này có căn cứ an toàn?”Chú Triệu cúi đầu, không để ý tới cô.Bạch Ấu Vi tự suy đoán: “Lẽ nào, bởi vì người trên đảo quá nhiều, để tiết kiệm tài nguyên cho nên ông đưa người lên đảo? … Ừm, dường như cũng không đúng, hiện tại ở trên đảo chỉ có sáu mươi, bảy mươi người, không quá nhiều, nếu như nhân số lại giảm bớt, những công việc như bắt cá không làm được…”Ánh mắt của cô chuyển sang người Chú Triệu, “Chẳng lẽ… thật ra ông là tên sát, nhân, điên cuồng, lấy thế làm thú vui?”“A!” Triệu Kiến Đào cười gằn một tiếng, “Các người chẳng biết cái đếch gì, nếu không phải tôi định kỳ đưa người vào trò chơi, người trên đảo Tam Sơn sớm chết sạch!”

Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Dưới sườn núi là bậc thang đi bộ, không có lối đi đặc biệt, Bạch Ấu Vi ngồi lên xe lăn không cách nào xuống phía dưới, chỉ có thể đứng ở đỉnh núi lo lắng suông.“Thẩm Mặc! … Thẩm Mặc! …” cô gọi hết lần này tới lần khác.Ngô Lệ Lệ lau nước mắt, tốt tính hỏi: “Nếu không, để tôi đẩy cô xuống nhé?”Bạch Ấu Vi bực bội lườm cô ta, “Sức lực của cô lớn chút xíu? Tôi không muốn cùng cô lăn xuống dưới!”Ngô Lệ Lệ ấm ức cắn môi dưới.Bạch Ấu Vi lại sai bảo cô: “Cô xuống phía dưới! Đi tìm anh trai tôi về đây!”“Ở đây lớn như vậy… Tôi biết tìm ở đâu?” Ngô Lệ Lệ nói.“Bảo cô đi tìm thì cô phải đi tìm! Đừng nói nhảm nhí như vậy?!” Bạch Ấu Vi quát lên, “Cô chưa đi làm sao biết không tìm được!”Ngô Lệ Lệ sợ cô, lau nước mắt đi xuống dưới.Vừa đi chưa được mấy bước, trông thấy một căn nhà ở xa xa mở cửa, Thẩm Mặc đi ra từ bên trong, trong tay túm theo một người, chính là Chú Triệu!“Thẩm Mặc!” Bạch Ấu Vi hô to tên anh.Thẩm Mặc dùng cánh tay trống giơ giơ.Bạch Ấu Vi nói với Ngô Lệ Lệ: “Nhanh đẩy tôi xuống dưới!”“Hả?” Ngô Lệ Lệ ngẩn người, “Không phải khi nãy cô vừa nói…”“Bảo cô đẩy thì đẩy đi!” Bạch Ấu Vi nổi nóng lần thứ hai, “Lề mà lề mề!”“…” Ngô Lệ Lệ không dám chọc cô, yên lặng nâng xe lăn xuống bậc thang.Các cô đến gần thì thấy Triệu Kiến Đào bị Thẩm Mặc trói lại, khuôn mặt lão ta đen kịt không nói lời nào, đại khái không thể nói gì hơn.“Tất cả thú bông ở trong căn phòng kia.” Thẩm Mặc chỉ chỉ thôn nhỏ bên kia, “Hành lý mỗi người đều ở đó, ông ta làm việc rất cẩn thận, mỗi lần đưa nhóm người vào trò chơi, ông ta trông chừng gần đó, chỉ cần có người biến thành thú bông sẽ bị ông ta lôi đi giấu vào phòng, hành lý cũng thế. Cứ như vậy, lần sau ông ta đưa người lên trên đảo, cũng không bị người ta phát hiện.”“Ông ta đi theo chúng ta, vì sao ông ta không sao?” Bạch Ấu Vi hỏi.Thẩm Mặc nhìn lướt qua Chú Triệu, thản nhiên nói: “Anh đã hỏi, ông ta nói người chơi không thể trùng lặp đi vào một trò chơi, cho nên coi như ông ta đi vào khu vực của trò chơi thú bông cũng không phát động trò chơi.”Bạch Ấu Vi “ồ” một tiếng, “… Cũng đúng, nếu như nắm giữ phương pháp thông quan, quay về lặp đi lặp lại lấy phần thưởng trò chơi, quá ăn gian.”Ngô Lệ Lệ không nghĩ hai người bình tĩnh như vậy, mấy bước xông lên trước túm quần áo lão ta, tức giận chất vấn đối phương:“Triệu Kiến Đào! Vì sao ông làm như vậy? Vì sao?! Ông hại chết những người khác thì thôi, sao ông muốn hại Trương Kỳ hả? Trương Kỳ và Tôn Vĩ một mực ở trên đảo giúp ông làm việc! Lòng dạ của ông đến cùng làm bằng cái gì! Vì sao độc ác như thế! Hả! Vì sao hả!!!”Chú Triệu ngẩng đầu nhìn cô ta, trên mặt không có biểu cảm, “Là chính bản thân cậu ta không nên đi theo, cô cũng vậy.”— Bốp!Ngô Lệ Lệ tức giận không chịu nổi, một cái tát nặng nề đập vào mặt lão ta!“Súc sinh!” cô khóc mắng.Triệu Kiến Đào không động đậy, vẻ mặt hờ hững.Bạch Ấu Vi nhìn Ngô Lệ Lệ, lại nhìn Chú Triệu, tò mò hỏi: “Aizz, có một điểm tôi không nghĩ ra, ông đã biết rõ trên đảo này gặp nguy hiểm, hoàn toàn có thể sớm né tránh, vì sao ngược lại ông lừa gạt mọi người, nói trên đảo này có căn cứ an toàn?”Chú Triệu cúi đầu, không để ý tới cô.Bạch Ấu Vi tự suy đoán: “Lẽ nào, bởi vì người trên đảo quá nhiều, để tiết kiệm tài nguyên cho nên ông đưa người lên đảo? … Ừm, dường như cũng không đúng, hiện tại ở trên đảo chỉ có sáu mươi, bảy mươi người, không quá nhiều, nếu như nhân số lại giảm bớt, những công việc như bắt cá không làm được…”Ánh mắt của cô chuyển sang người Chú Triệu, “Chẳng lẽ… thật ra ông là tên sát, nhân, điên cuồng, lấy thế làm thú vui?”“A!” Triệu Kiến Đào cười gằn một tiếng, “Các người chẳng biết cái đếch gì, nếu không phải tôi định kỳ đưa người vào trò chơi, người trên đảo Tam Sơn sớm chết sạch!”

Chương 162: C162: Định kỳ đưa người đến