Tháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu…
Chương 295: C295: Vẫn còn còn thiếu cái đinh
Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Vòng thứ nhất của mùa hè, bọn họ tìm được một cái mô hình thuyền hải tặc trang bị đầy đủ vàng bạc châu báu, coi nó trở thành kho báu, đưa vào bụng cá cần câu —Bây giờ thiếu đinh, biết tìm ở đâu?Chẳng lẽ bị cầm tù ở đây, cho đến chết à?!Thì ra, độ khó của nhà thú bông không phải nằm ở manh mối mờ nhạt cỡ nào, cũng không phải thứ đó khó tìm ra cỡ nào, mà trong lúc vô tình bạn đã sử dụng đáp án của kỳ cuối cùng!Sắc mặt mọi người xám ngoét, không ai nói gì, cũng không biết nên nói gì.Tự bọn họ đưa mình vào ngõ cụt!Bạch Ấu Vi cắn cắn môi, kéo tay Thẩm Mặc: “Bế em lên.”Thẩm Mặc nhìn cô.Cô nhắm mắt lại, như thể hạ quyết tâm rất lớn, không cam lòng nói:“Tháo rời xe lăn đi!”Mọi người: “…”Cầu: “…”Đậu xanh!Cầu không nhịn được bay lên!“Các người mang cả xe lăn vào trò chơi! Điều này không công bằng! Điều này không công bằng!!!”Lý Lý mừng như điên: “Ha ha ha ha ha! Còn có xe lăn! Tại sao chúng ta quên mất cái xe lăn, ha ha ha ha ha!!!”Nghiêm Thanh Văn coi như ga lăng, hiểu rõ tầm quan trọng của xe lăn đối với Bạch Ấu Vi, nói: “Nếu có thể từ trò chơi đi ra ngoài, lúc đi tìm vật liệu, chúng tôi sẽ cố gắng tìm xe lăn tương tự cho cô.”Bạch Ấu Vi bĩu môi, không lên tiếng, chỉ yên lặng kéo Thẩm Mặc.Thẩm Mặc bế cô lên, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô giống như dỗ trẻ con.Cô ghé vào vai anh buồn bực nói: “Xe lăn của em nhập khẩu từ Đức, rất đắt.”Thẩm Mặc vỗ lưng cô nhè nhẹ: “Ừm.”Cô còn nói: “Loại này đã dừng sản xuất từ lâu, muốn tìm cũng không tìm được.”Thẩm Mặc tiếp tục vỗ về cô: “Ừm.”Trong lòng cô vẫn khó chịu, “Em đã ngồi nhiều năm, ngoại trừ lúc ngủ thì không rời nó…”Thẩm Mặc “ừ” một tiếng, nói: “Sớm muộn sẽ rời đi.”Bạch Ấu Vi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.Khóe miệng Thẩm Mặc có nụ cười hờ hững.Bạch Ấu Vi nháy mắt một cái, bỗng nhiên ý thức được ban nãy cô đẩy Tiểu Tân một cái, khả năng… có lẽ… hình như… ừm, bị Thẩm Mặc nhìn thấy.“Bây giờ có thể đứng lên không?” Thẩm Mặc cười nhìn cô.Bạch Ấu Vi trầm mặc hai giây, cong người trong ngực anh, vẻ mặt suy yếu: “Aizz, thân thể khó chịu…”Thẩm Mặc cười, tiếp tục ôm cô.Lúc hai người thì thầm nói chuyện với nhau, Nghiêm Thanh Văn và Lý Lý nhanh chóng tháo rời xe lăn, họ vừa tháo vừa kiểm kê số lượng đinh.Một cái, hai cái…Bốn cái, năm cái…Mười cái…Mười sáu cái……Cộng thêm 12 cái đinh tháo rời từ hộp âm nhạc, cuối cùng bọn họ có 38 cái đinh.38.Lúc trước Tô Mạn thả cái đinh, bọn họ tính ra số lượng đinh còn thiếu chính là 38!Quả cầu thủy tinh im lặng ngây người ở trên sàn nhà, không nói một tiếng, chỉ có bông hoa tuyết bên trong quả điên cuồng bay múa! Như thể trong lòng nó đang nổi cơn bão tuyết!Nghiêm Thanh Văn cuối cùng kiểm lại số lượng một lần, xác định là 38 cái không nhầm, thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía mọi người:“Lần này hẳn là không có vấn đề.”Quyên góp đủ cái đinh, tất cả mọi người nhẹ nhõm.Lý Lý nói: “Tay Tô Mạn bị thương, lần này đến lượt tôi làm cho.”“Tôi làm.” Bạch Ấu Vi đột nhiên ngồi dậy từ trong lòng Thẩm Mặc, giọng mang theo vài phần ngây thơ nhấn mạnh, “Xe lăn của tôi!”Mọi người: “…”Trong lòng mỗi người đều biết, Bạch Ấu Vi đột nhiên chủ động như vậy là vì người mời khách vào rất có thể dính dáng đến phân chia phần thưởng cuối cùng.Có điều… Cái đinh lấy được từ phá xe lăn của cô, do cô thả đinh cũng hợp lý.Hơn nữa trong tay cô có mảnh ghép trò chơi, có niềm tin hơn họ.Nghiêm Thanh Văn vuốt cằm nói: “Đã như vậy, những người khác tìm chỗ ẩn nấp, chuẩn bị đón khách!”
Vòng thứ nhất của mùa hè, bọn họ tìm được một cái mô hình thuyền hải tặc trang bị đầy đủ vàng bạc châu báu, coi nó trở thành kho báu, đưa vào bụng cá cần câu —
Bây giờ thiếu đinh, biết tìm ở đâu?
Chẳng lẽ bị cầm tù ở đây, cho đến chết à?!
Thì ra, độ khó của nhà thú bông không phải nằm ở manh mối mờ nhạt cỡ nào, cũng không phải thứ đó khó tìm ra cỡ nào, mà trong lúc vô tình bạn đã sử dụng đáp án của kỳ cuối cùng!
Sắc mặt mọi người xám ngoét, không ai nói gì, cũng không biết nên nói gì.
Tự bọn họ đưa mình vào ngõ cụt!
Bạch Ấu Vi cắn cắn môi, kéo tay Thẩm Mặc: “Bế em lên.”
Thẩm Mặc nhìn cô.
Cô nhắm mắt lại, như thể hạ quyết tâm rất lớn, không cam lòng nói:
“Tháo rời xe lăn đi!”
Mọi người: “…”
Cầu: “…”
Đậu xanh!
Cầu không nhịn được bay lên!
“Các người mang cả xe lăn vào trò chơi! Điều này không công bằng! Điều này không công bằng!!!”
Lý Lý mừng như điên: “Ha ha ha ha ha! Còn có xe lăn! Tại sao chúng ta quên mất cái xe lăn, ha ha ha ha ha!!!”
Nghiêm Thanh Văn coi như ga lăng, hiểu rõ tầm quan trọng của xe lăn đối với Bạch Ấu Vi, nói: “Nếu có thể từ trò chơi đi ra ngoài, lúc đi tìm vật liệu, chúng tôi sẽ cố gắng tìm xe lăn tương tự cho cô.”
Bạch Ấu Vi bĩu môi, không lên tiếng, chỉ yên lặng kéo Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc bế cô lên, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô giống như dỗ trẻ con.
Cô ghé vào vai anh buồn bực nói: “Xe lăn của em nhập khẩu từ Đức, rất đắt.”
Thẩm Mặc vỗ lưng cô nhè nhẹ: “Ừm.”
Cô còn nói: “Loại này đã dừng sản xuất từ lâu, muốn tìm cũng không tìm được.”
Thẩm Mặc tiếp tục vỗ về cô: “Ừm.”
Trong lòng cô vẫn khó chịu, “Em đã ngồi nhiều năm, ngoại trừ lúc ngủ thì không rời nó…”
Thẩm Mặc “ừ” một tiếng, nói: “Sớm muộn sẽ rời đi.”
Bạch Ấu Vi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.
Khóe miệng Thẩm Mặc có nụ cười hờ hững.
Bạch Ấu Vi nháy mắt một cái, bỗng nhiên ý thức được ban nãy cô đẩy Tiểu Tân một cái, khả năng… có lẽ… hình như… ừm, bị Thẩm Mặc nhìn thấy.
“Bây giờ có thể đứng lên không?” Thẩm Mặc cười nhìn cô.
Bạch Ấu Vi trầm mặc hai giây, cong người trong ngực anh, vẻ mặt suy yếu: “Aizz, thân thể khó chịu…”
Thẩm Mặc cười, tiếp tục ôm cô.
Lúc hai người thì thầm nói chuyện với nhau, Nghiêm Thanh Văn và Lý Lý nhanh chóng tháo rời xe lăn, họ vừa tháo vừa kiểm kê số lượng đinh.
Một cái, hai cái…
Bốn cái, năm cái…
Mười cái…
Mười sáu cái…
…
Cộng thêm 12 cái đinh tháo rời từ hộp âm nhạc, cuối cùng bọn họ có 38 cái đinh.
38.
Lúc trước Tô Mạn thả cái đinh, bọn họ tính ra số lượng đinh còn thiếu chính là 38!
Quả cầu thủy tinh im lặng ngây người ở trên sàn nhà, không nói một tiếng, chỉ có bông hoa tuyết bên trong quả điên cuồng bay múa! Như thể trong lòng nó đang nổi cơn bão tuyết!
Nghiêm Thanh Văn cuối cùng kiểm lại số lượng một lần, xác định là 38 cái không nhầm, thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía mọi người:
“Lần này hẳn là không có vấn đề.”
Quyên góp đủ cái đinh, tất cả mọi người nhẹ nhõm.
Lý Lý nói: “Tay Tô Mạn bị thương, lần này đến lượt tôi làm cho.”
“Tôi làm.” Bạch Ấu Vi đột nhiên ngồi dậy từ trong lòng Thẩm Mặc, giọng mang theo vài phần ngây thơ nhấn mạnh, “Xe lăn của tôi!”
Mọi người: “…”
Trong lòng mỗi người đều biết, Bạch Ấu Vi đột nhiên chủ động như vậy là vì người mời khách vào rất có thể dính dáng đến phân chia phần thưởng cuối cùng.
Có điều… Cái đinh lấy được từ phá xe lăn của cô, do cô thả đinh cũng hợp lý.
Hơn nữa trong tay cô có mảnh ghép trò chơi, có niềm tin hơn họ.
Nghiêm Thanh Văn vuốt cằm nói: “Đã như vậy, những người khác tìm chỗ ẩn nấp, chuẩn bị đón khách!”
Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Vòng thứ nhất của mùa hè, bọn họ tìm được một cái mô hình thuyền hải tặc trang bị đầy đủ vàng bạc châu báu, coi nó trở thành kho báu, đưa vào bụng cá cần câu —Bây giờ thiếu đinh, biết tìm ở đâu?Chẳng lẽ bị cầm tù ở đây, cho đến chết à?!Thì ra, độ khó của nhà thú bông không phải nằm ở manh mối mờ nhạt cỡ nào, cũng không phải thứ đó khó tìm ra cỡ nào, mà trong lúc vô tình bạn đã sử dụng đáp án của kỳ cuối cùng!Sắc mặt mọi người xám ngoét, không ai nói gì, cũng không biết nên nói gì.Tự bọn họ đưa mình vào ngõ cụt!Bạch Ấu Vi cắn cắn môi, kéo tay Thẩm Mặc: “Bế em lên.”Thẩm Mặc nhìn cô.Cô nhắm mắt lại, như thể hạ quyết tâm rất lớn, không cam lòng nói:“Tháo rời xe lăn đi!”Mọi người: “…”Cầu: “…”Đậu xanh!Cầu không nhịn được bay lên!“Các người mang cả xe lăn vào trò chơi! Điều này không công bằng! Điều này không công bằng!!!”Lý Lý mừng như điên: “Ha ha ha ha ha! Còn có xe lăn! Tại sao chúng ta quên mất cái xe lăn, ha ha ha ha ha!!!”Nghiêm Thanh Văn coi như ga lăng, hiểu rõ tầm quan trọng của xe lăn đối với Bạch Ấu Vi, nói: “Nếu có thể từ trò chơi đi ra ngoài, lúc đi tìm vật liệu, chúng tôi sẽ cố gắng tìm xe lăn tương tự cho cô.”Bạch Ấu Vi bĩu môi, không lên tiếng, chỉ yên lặng kéo Thẩm Mặc.Thẩm Mặc bế cô lên, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô giống như dỗ trẻ con.Cô ghé vào vai anh buồn bực nói: “Xe lăn của em nhập khẩu từ Đức, rất đắt.”Thẩm Mặc vỗ lưng cô nhè nhẹ: “Ừm.”Cô còn nói: “Loại này đã dừng sản xuất từ lâu, muốn tìm cũng không tìm được.”Thẩm Mặc tiếp tục vỗ về cô: “Ừm.”Trong lòng cô vẫn khó chịu, “Em đã ngồi nhiều năm, ngoại trừ lúc ngủ thì không rời nó…”Thẩm Mặc “ừ” một tiếng, nói: “Sớm muộn sẽ rời đi.”Bạch Ấu Vi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.Khóe miệng Thẩm Mặc có nụ cười hờ hững.Bạch Ấu Vi nháy mắt một cái, bỗng nhiên ý thức được ban nãy cô đẩy Tiểu Tân một cái, khả năng… có lẽ… hình như… ừm, bị Thẩm Mặc nhìn thấy.“Bây giờ có thể đứng lên không?” Thẩm Mặc cười nhìn cô.Bạch Ấu Vi trầm mặc hai giây, cong người trong ngực anh, vẻ mặt suy yếu: “Aizz, thân thể khó chịu…”Thẩm Mặc cười, tiếp tục ôm cô.Lúc hai người thì thầm nói chuyện với nhau, Nghiêm Thanh Văn và Lý Lý nhanh chóng tháo rời xe lăn, họ vừa tháo vừa kiểm kê số lượng đinh.Một cái, hai cái…Bốn cái, năm cái…Mười cái…Mười sáu cái……Cộng thêm 12 cái đinh tháo rời từ hộp âm nhạc, cuối cùng bọn họ có 38 cái đinh.38.Lúc trước Tô Mạn thả cái đinh, bọn họ tính ra số lượng đinh còn thiếu chính là 38!Quả cầu thủy tinh im lặng ngây người ở trên sàn nhà, không nói một tiếng, chỉ có bông hoa tuyết bên trong quả điên cuồng bay múa! Như thể trong lòng nó đang nổi cơn bão tuyết!Nghiêm Thanh Văn cuối cùng kiểm lại số lượng một lần, xác định là 38 cái không nhầm, thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía mọi người:“Lần này hẳn là không có vấn đề.”Quyên góp đủ cái đinh, tất cả mọi người nhẹ nhõm.Lý Lý nói: “Tay Tô Mạn bị thương, lần này đến lượt tôi làm cho.”“Tôi làm.” Bạch Ấu Vi đột nhiên ngồi dậy từ trong lòng Thẩm Mặc, giọng mang theo vài phần ngây thơ nhấn mạnh, “Xe lăn của tôi!”Mọi người: “…”Trong lòng mỗi người đều biết, Bạch Ấu Vi đột nhiên chủ động như vậy là vì người mời khách vào rất có thể dính dáng đến phân chia phần thưởng cuối cùng.Có điều… Cái đinh lấy được từ phá xe lăn của cô, do cô thả đinh cũng hợp lý.Hơn nữa trong tay cô có mảnh ghép trò chơi, có niềm tin hơn họ.Nghiêm Thanh Văn vuốt cằm nói: “Đã như vậy, những người khác tìm chỗ ẩn nấp, chuẩn bị đón khách!”