Tháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu…
Chương 310: C310: Đúng hạn vào trò chơi
Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Chàng trai trẻ tên Đỗ Lai này cười híp mắt vươn tay phải với Nghiêm Thanh Văn.Nghiêm Thanh Văn hờ hững nhìn anh một cái, không đưa tay.“Lòng cảnh giác không tệ.” Đỗ Lai giơ bàn tay lên, lộ ra lưỡi dao kẹp giữa hai ngón tay.Lữ Ngang ngay lập tức tức giận: “Mày! …”“Người cao to, đừng có gấp, anh nhìn hai quý cô đây, bình tĩnh hơn anh nhiều.” Đỗ Lai cười hì hì lật bàn tay, lưỡi dao vốn nên kẹp giữa ngón tay không cánh mà bay.Chu Xu giật mình hai mắt mở to.Lữ Ngang cũng bị sợ nhảy dựng lên: “Cái quỷ gì?! Đạo cụ?”“Là ảo thuật.” Bạch Ấu Vi lãnh đạm nói, “Hơn nữa còn là ảo thuật gia a ma tơ đầu đường phố, chú ý nhanh tay nhanh mắt, nhưng khuyết thiếu tính nghệ thuật và kỹ xảo.”Nụ cười Đỗ Lai hơi cứng ngắc, ánh mắt rơi vào trên người Bạch Ấu Vi, trong giọng điệu chậm rãi mang theo uy hiếp: “Em gái nhỏ, nói như thế không tốt, rất không đáng yêu ah ~”Bạch Ấu Vi cười, nhìn đôi tay kia, không nhanh không chậm nói: “Mỗi vị ảo thuật gia tôi từng gặp đều vô cùng chú trọng việc chăm sóc bàn tay, không được có tí tẹo cáu bẩn trong kẽ móng tay, mà tay anh… Rất dơ.”Cô thoáng ngước mắt, mỉm cười nhìn anh: “Cho nên, anh là một nghệ nhân lưu lạc trên phố? Hay… là một tên trộm hả?”Đỗ Lai như bị đâm một cái, nụ cười trên mặt đông lại.Dừng lại mấy giây, anh nhìn chằm chằm Bạch Ấu Vi, lùi về sau nửa bước.“Các người đúng là chẳng hề thân thiện…”Đỗ Lai nhếch miệng, bất đắc dĩ cười:“Được rồi, để tôi trực tiếp nói rõ mục đích! Phía tôi là trò chơi búp bê máy móc, hai thiếu một, có hướng dẫn, tôi cần người thân thủ không tệ hợp tác.”Ánh mắt của anh lưu luyến ở trên người Lữ Ngang nửa giây, nói bổ sung: “Hơn nữa không thể quá béo.”Lữ Ngang: “Đậu má!”Nghiêm Thanh Văn bật cười: “Chuyện gì xảy ra thế, hướng dẫn chơi trò chơi chạy đầy đất ở Thượng Hải này hả?”“Đương nhiên không phải.” Đỗ Lai khẽ gật đầu một cái, “Hướng dẫn ở trong tay tổ xác định và đánh giá trò chơi. Sau khi chúng ta hẹn trước thời gian chơi trò chơi, chuyên viên của tổ xác định và đánh giá sẽ nói cho chúng ta biết tất tật về hướng dẫn, có điều đừng ôm hy vọng quá lớn, bởi vì đa số trò chơi là đối kháng, cho nên, coi như biết cách tiến công chiếm đóng, cũng chưa chắc sống sót đi ra ngoài.”Nói đến đây, anh nghiêng người tựa vào cây khô dọc lối đi bộ, mắt nhìn về phía người thanh niên ban nãy chào hỏi Lữ Ngang.“Ví dụ tên vừa gọi các người, thật ra muốn dụ dỗ các người làm kẻ chết thay. Trò cò quay Nga cần chết ít nhất một người mới thông quan.”“Vậy còn cậu?” Nghiêm Thanh Văn hỏi, “Tại sao tìm tới chúng ta?”“Bởi vì người ở đây quá ngu.” Đỗ Lai thở dài, “Tôi rất tích mệnh, không muốn bị đồng đội ngu như heo níu áo. Các người yên tâm, cái trò chơi búp bê máy móc này không phải cơ chế người chơi đối kháng mà cần hai người hợp tác. Dĩ nhiên, nếu hợp tác thất bại, anh chết ở trong đó cũng đừng trách tôi.”Bạch Ấu Vi nhíu mày hỏi: “Trò chơi phiêu lưu lớn như vậy, vì sao các người còn muốn tìm người vào trò chơi?”“Đương nhiên là vì đạo cụ.” Đỗ Lai nói, “Một đạo cụ tốt có thể cứu mạng người vào thời khắc mấu chốt. Hơn nữa với người ở đây, mỗi người đều phải vào trò chơi, trong tay có nhiều đạo cụ, vào trò chơi cũng có nắm chắc.”“Mỗi người đều phải vào trò chơi?” Bạch Ấu Vi có chút bất ngờ.“A… Xem ra các người đúng là mới tới, chưa biết tình hình.” Đỗ Lai cười, “Người của tổ xác định và đánh giá trò chơi bao ăn bao ở cho chúng ta, hơn nữa định kỳ cung cấp hướng dẫn chơi cho chúng ta, dĩ nhiên cái này không phải phục vụ miễn phí, yêu cầu duy nhất của họ đối với những cư dân như chúng ta chính là… Đúng hạn vào trò chơi.”
Chàng trai trẻ tên Đỗ Lai này cười híp mắt vươn tay phải với Nghiêm Thanh Văn.
Nghiêm Thanh Văn hờ hững nhìn anh một cái, không đưa tay.
“Lòng cảnh giác không tệ.” Đỗ Lai giơ bàn tay lên, lộ ra lưỡi dao kẹp giữa hai ngón tay.
Lữ Ngang ngay lập tức tức giận: “Mày! …”
“Người cao to, đừng có gấp, anh nhìn hai quý cô đây, bình tĩnh hơn anh nhiều.” Đỗ Lai cười hì hì lật bàn tay, lưỡi dao vốn nên kẹp giữa ngón tay không cánh mà bay.
Chu Xu giật mình hai mắt mở to.
Lữ Ngang cũng bị sợ nhảy dựng lên: “Cái quỷ gì?! Đạo cụ?”
“Là ảo thuật.” Bạch Ấu Vi lãnh đạm nói, “Hơn nữa còn là ảo thuật gia a ma tơ đầu đường phố, chú ý nhanh tay nhanh mắt, nhưng khuyết thiếu tính nghệ thuật và kỹ xảo.”
Nụ cười Đỗ Lai hơi cứng ngắc, ánh mắt rơi vào trên người Bạch Ấu Vi, trong giọng điệu chậm rãi mang theo uy hiếp: “Em gái nhỏ, nói như thế không tốt, rất không đáng yêu ah ~”
Bạch Ấu Vi cười, nhìn đôi tay kia, không nhanh không chậm nói: “Mỗi vị ảo thuật gia tôi từng gặp đều vô cùng chú trọng việc chăm sóc bàn tay, không được có tí tẹo cáu bẩn trong kẽ móng tay, mà tay anh… Rất dơ.”
Cô thoáng ngước mắt, mỉm cười nhìn anh: “Cho nên, anh là một nghệ nhân lưu lạc trên phố? Hay… là một tên trộm hả?”
Đỗ Lai như bị đâm một cái, nụ cười trên mặt đông lại.
Dừng lại mấy giây, anh nhìn chằm chằm Bạch Ấu Vi, lùi về sau nửa bước.
“Các người đúng là chẳng hề thân thiện…”
Đỗ Lai nhếch miệng, bất đắc dĩ cười:
“Được rồi, để tôi trực tiếp nói rõ mục đích! Phía tôi là trò chơi búp bê máy móc, hai thiếu một, có hướng dẫn, tôi cần người thân thủ không tệ hợp tác.”
Ánh mắt của anh lưu luyến ở trên người Lữ Ngang nửa giây, nói bổ sung: “Hơn nữa không thể quá béo.”
Lữ Ngang: “Đậu má!”
Nghiêm Thanh Văn bật cười: “Chuyện gì xảy ra thế, hướng dẫn chơi trò chơi chạy đầy đất ở Thượng Hải này hả?”
“Đương nhiên không phải.” Đỗ Lai khẽ gật đầu một cái, “Hướng dẫn ở trong tay tổ xác định và đánh giá trò chơi. Sau khi chúng ta hẹn trước thời gian chơi trò chơi, chuyên viên của tổ xác định và đánh giá sẽ nói cho chúng ta biết tất tật về hướng dẫn, có điều đừng ôm hy vọng quá lớn, bởi vì đa số trò chơi là đối kháng, cho nên, coi như biết cách tiến công chiếm đóng, cũng chưa chắc sống sót đi ra ngoài.”
Nói đến đây, anh nghiêng người tựa vào cây khô dọc lối đi bộ, mắt nhìn về phía người thanh niên ban nãy chào hỏi Lữ Ngang.
“Ví dụ tên vừa gọi các người, thật ra muốn dụ dỗ các người làm kẻ chết thay. Trò cò quay Nga cần chết ít nhất một người mới thông quan.”
“Vậy còn cậu?” Nghiêm Thanh Văn hỏi, “Tại sao tìm tới chúng ta?”
“Bởi vì người ở đây quá ngu.” Đỗ Lai thở dài, “Tôi rất tích mệnh, không muốn bị đồng đội ngu như heo níu áo. Các người yên tâm, cái trò chơi búp bê máy móc này không phải cơ chế người chơi đối kháng mà cần hai người hợp tác. Dĩ nhiên, nếu hợp tác thất bại, anh chết ở trong đó cũng đừng trách tôi.”
Bạch Ấu Vi nhíu mày hỏi: “Trò chơi phiêu lưu lớn như vậy, vì sao các người còn muốn tìm người vào trò chơi?”
“Đương nhiên là vì đạo cụ.” Đỗ Lai nói, “Một đạo cụ tốt có thể cứu mạng người vào thời khắc mấu chốt. Hơn nữa với người ở đây, mỗi người đều phải vào trò chơi, trong tay có nhiều đạo cụ, vào trò chơi cũng có nắm chắc.”
“Mỗi người đều phải vào trò chơi?” Bạch Ấu Vi có chút bất ngờ.
“A… Xem ra các người đúng là mới tới, chưa biết tình hình.” Đỗ Lai cười, “Người của tổ xác định và đánh giá trò chơi bao ăn bao ở cho chúng ta, hơn nữa định kỳ cung cấp hướng dẫn chơi cho chúng ta, dĩ nhiên cái này không phải phục vụ miễn phí, yêu cầu duy nhất của họ đối với những cư dân như chúng ta chính là… Đúng hạn vào trò chơi.”
Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Chàng trai trẻ tên Đỗ Lai này cười híp mắt vươn tay phải với Nghiêm Thanh Văn.Nghiêm Thanh Văn hờ hững nhìn anh một cái, không đưa tay.“Lòng cảnh giác không tệ.” Đỗ Lai giơ bàn tay lên, lộ ra lưỡi dao kẹp giữa hai ngón tay.Lữ Ngang ngay lập tức tức giận: “Mày! …”“Người cao to, đừng có gấp, anh nhìn hai quý cô đây, bình tĩnh hơn anh nhiều.” Đỗ Lai cười hì hì lật bàn tay, lưỡi dao vốn nên kẹp giữa ngón tay không cánh mà bay.Chu Xu giật mình hai mắt mở to.Lữ Ngang cũng bị sợ nhảy dựng lên: “Cái quỷ gì?! Đạo cụ?”“Là ảo thuật.” Bạch Ấu Vi lãnh đạm nói, “Hơn nữa còn là ảo thuật gia a ma tơ đầu đường phố, chú ý nhanh tay nhanh mắt, nhưng khuyết thiếu tính nghệ thuật và kỹ xảo.”Nụ cười Đỗ Lai hơi cứng ngắc, ánh mắt rơi vào trên người Bạch Ấu Vi, trong giọng điệu chậm rãi mang theo uy hiếp: “Em gái nhỏ, nói như thế không tốt, rất không đáng yêu ah ~”Bạch Ấu Vi cười, nhìn đôi tay kia, không nhanh không chậm nói: “Mỗi vị ảo thuật gia tôi từng gặp đều vô cùng chú trọng việc chăm sóc bàn tay, không được có tí tẹo cáu bẩn trong kẽ móng tay, mà tay anh… Rất dơ.”Cô thoáng ngước mắt, mỉm cười nhìn anh: “Cho nên, anh là một nghệ nhân lưu lạc trên phố? Hay… là một tên trộm hả?”Đỗ Lai như bị đâm một cái, nụ cười trên mặt đông lại.Dừng lại mấy giây, anh nhìn chằm chằm Bạch Ấu Vi, lùi về sau nửa bước.“Các người đúng là chẳng hề thân thiện…”Đỗ Lai nhếch miệng, bất đắc dĩ cười:“Được rồi, để tôi trực tiếp nói rõ mục đích! Phía tôi là trò chơi búp bê máy móc, hai thiếu một, có hướng dẫn, tôi cần người thân thủ không tệ hợp tác.”Ánh mắt của anh lưu luyến ở trên người Lữ Ngang nửa giây, nói bổ sung: “Hơn nữa không thể quá béo.”Lữ Ngang: “Đậu má!”Nghiêm Thanh Văn bật cười: “Chuyện gì xảy ra thế, hướng dẫn chơi trò chơi chạy đầy đất ở Thượng Hải này hả?”“Đương nhiên không phải.” Đỗ Lai khẽ gật đầu một cái, “Hướng dẫn ở trong tay tổ xác định và đánh giá trò chơi. Sau khi chúng ta hẹn trước thời gian chơi trò chơi, chuyên viên của tổ xác định và đánh giá sẽ nói cho chúng ta biết tất tật về hướng dẫn, có điều đừng ôm hy vọng quá lớn, bởi vì đa số trò chơi là đối kháng, cho nên, coi như biết cách tiến công chiếm đóng, cũng chưa chắc sống sót đi ra ngoài.”Nói đến đây, anh nghiêng người tựa vào cây khô dọc lối đi bộ, mắt nhìn về phía người thanh niên ban nãy chào hỏi Lữ Ngang.“Ví dụ tên vừa gọi các người, thật ra muốn dụ dỗ các người làm kẻ chết thay. Trò cò quay Nga cần chết ít nhất một người mới thông quan.”“Vậy còn cậu?” Nghiêm Thanh Văn hỏi, “Tại sao tìm tới chúng ta?”“Bởi vì người ở đây quá ngu.” Đỗ Lai thở dài, “Tôi rất tích mệnh, không muốn bị đồng đội ngu như heo níu áo. Các người yên tâm, cái trò chơi búp bê máy móc này không phải cơ chế người chơi đối kháng mà cần hai người hợp tác. Dĩ nhiên, nếu hợp tác thất bại, anh chết ở trong đó cũng đừng trách tôi.”Bạch Ấu Vi nhíu mày hỏi: “Trò chơi phiêu lưu lớn như vậy, vì sao các người còn muốn tìm người vào trò chơi?”“Đương nhiên là vì đạo cụ.” Đỗ Lai nói, “Một đạo cụ tốt có thể cứu mạng người vào thời khắc mấu chốt. Hơn nữa với người ở đây, mỗi người đều phải vào trò chơi, trong tay có nhiều đạo cụ, vào trò chơi cũng có nắm chắc.”“Mỗi người đều phải vào trò chơi?” Bạch Ấu Vi có chút bất ngờ.“A… Xem ra các người đúng là mới tới, chưa biết tình hình.” Đỗ Lai cười, “Người của tổ xác định và đánh giá trò chơi bao ăn bao ở cho chúng ta, hơn nữa định kỳ cung cấp hướng dẫn chơi cho chúng ta, dĩ nhiên cái này không phải phục vụ miễn phí, yêu cầu duy nhất của họ đối với những cư dân như chúng ta chính là… Đúng hạn vào trò chơi.”