Tháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu…
Chương 346: C346: Thử vận may
Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… “Các cô dâu xinh đẹp, tối hôm qua ngủ có ngon không?”Quan giám sát mỉm cười đứng ở bên cạnh bàn ăn, ưu nhã dáng vẻ như giống như hôm qua.Bạch Ấu Vi đẩy xe lăn đi lướt qua nó, thản nhiên nói: “Ngủ không ngon, cách âm quá kém, cả đêm ầm ĩ quỷ khóc sói tru.”Cô nói những lời này không có ý châm chọc mà ăn ngay nói thật.Đại não luôn suy nghĩ đến từng manh mối có khả năng tồn tại trong trò chơi, cô thực sự không có tâm trạng cãi nhau với quan giám sát ở đây.Nhưng mà quan giám sát lại cực kỳ lưu ý đến từng lời nói của cô.“Nếu vậy cần ta đổi phòng cho cô không?” Mỹ nam trong mang nhếch miệng nở nụ cười âm trầm, “Tầng ba rất yên tĩnh, cô có muốn đổi lên phòng ở tầng ba không?”Tầng ba.Triệu Lan Phân biến mất ở tầng ba.Trình Thiến, Hồ Nhã, Vu Á Thanh cùng với Chu Xu và Tô Mạn, tất cả biến sắc, cảnh giác nhìn chằm chằm quan giám sát.Xe lăn của Bạch Ấu Vi cũng dừng lại.Cô cau mày, quay đầu nhìn, không vui nói: “Có phải mi không có não không hả? Làm phiền nhìn chân tôi xem, xin hỏi tôi đi tầng ba bằng cách nào? Bay hả?!”Quan giám sát: “…”Bạch Ấu Vi không quan tâm đến nó, tâm tình không tốt đẩy xe lăn đi tới cạnh bàn ăn, tùy tiện ăn vài miếng, biểu cảm càng bực bội.“Không thấy ngon miệng, tôi muốn mang những thứ này về phòng ăn.”Cô công khai cầm mấy đĩa thức ăn trên bàn đặt vào trong cái mâm, đặt lên trên đùi, trong tay bê đĩa hoa quả nhiệt đới, thản nhiên quay về phòng.Những người khác thấy thế, làm theo, nói không thấy ngon miệng muốn về phòng ăn.Các cô đều biết ăn bữa tối nay không yên ổn, vì vậy đều cầm gấp đôi, thậm chí gấp ba lượng thức ăn, để đề phòng buổi tối không có đồ ăn.Không lâu sau, trong phòng ăn không có bóng người.Chỉ còn mình quan giám sát.Nó nhìn chăm chú vào hướng mấy người phụ nữ bỏ đi, nụ cười đúng lễ nghi ngưng ở khóe miệng, sắc mắt càng ngày càng lạnh…Đột nhiên, nó cười.Không cần tức giận.Cho dù cô ta có đạo cụ gây mất cân bằng thì sao? Chỉ cần cô chết ở đây, sự lệch lạc tự nhiên sẽ được điều chỉnh. Mà trò chơi của nó tiếp tục sáng tạo giá trị cho hệ thống.Mấy quan giám sát khác nói không sai, nó đúng là hơi lún sâu vào, trò chơi muốn vừa phải, muốn vừa phải…Quan giám sát chậm rãi rời khỏi nhà hàng……Mấy người phụ nữ ăn bữa trưa trong phòng Bạch Ấu Vi.Bạch Ấu Vi không hiểu tại sao sẽ như vậy.Có lẽ vì Chu Xu và Tô Mạn muốn ăn chung với cô, mà Vu Á Thanh muốn tìm Tô Mạn. Hồ Nhã và Trình Thiến đi theo Vu Á Thanh, cuối cùng biến thành cảnh tượng mọi người tụ tập ăn cơm trong phòng cô.Vu Á Thanh nói: “Hôm qua ánh sáng tối tăm, không tìm được manh mối, ăn trưa xong, chúng ta đi tầng ba một chuyến nữa, xem có thu hoạch hay không.”“Vẫn muốn đi à?” Bạch Ấu Vi ăn không nhanh không chậm, hỏi, “Đã tìm nhiều lần, có muốn đổi sang xem chỗ khác không?”“Đổi sang đâu?” Hồ Nhã chen ngang, “Công tước biến mất ở tầng ba, chúng ta thấy rất rõ ràng!”“Tôi biết.” Bạch Ấu Vi thản nhiên nói, “Ý tôi là có muốn đi chỗ khác tìm manh mối không, dù sao đã đi tầng ba rất nhiều lần, có thêm mấy lần nữa chưa chắc có kết quả.”Cô biểu hiện rất bình tĩnh, cho nên mặc dù không quen nhìn cô, Vu Á Thanh cũng không coi thường cô, nghiêm túc hỏi: “Cô thấy chúng tôi nên lục soát ở đâu?”Bạch Ấu Vi nói: “Tôi định đi tầng hầm xem, nghe nói phía dưới có một lồng giam.”Vu Á Thanh nhíu mày: “Đúng là có lồng giam, nhưng trong đó không có gì cả, trống rỗng. Còn lại một đống đồ linh tinh rải rác trong tầng hầm, vỏ chai rượu, rương gỗ mục, đủ loại lon sắt rỉ sét, chúng tôi đã tìm hết một lượt.”“Tôi muốn đi xem một lần.” Bạch Ấu Vi bình tĩnh nói, “Tôi cứ nghĩ căn phòng bị khóa ở đâu, sau đó tôi suy nghĩ kĩ, biết đâu căn phòng bị khóa là nhà giam thì sao? Ở tầng ba hiện giờ không có phát hiện, chi bằng đi tầng hầm thử vận may! ~”
“Các cô dâu xinh đẹp, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Quan giám sát mỉm cười đứng ở bên cạnh bàn ăn, ưu nhã dáng vẻ như giống như hôm qua.
Bạch Ấu Vi đẩy xe lăn đi lướt qua nó, thản nhiên nói: “Ngủ không ngon, cách âm quá kém, cả đêm ầm ĩ quỷ khóc sói tru.”
Cô nói những lời này không có ý châm chọc mà ăn ngay nói thật.
Đại não luôn suy nghĩ đến từng manh mối có khả năng tồn tại trong trò chơi, cô thực sự không có tâm trạng cãi nhau với quan giám sát ở đây.
Nhưng mà quan giám sát lại cực kỳ lưu ý đến từng lời nói của cô.
“Nếu vậy cần ta đổi phòng cho cô không?” Mỹ nam trong mang nhếch miệng nở nụ cười âm trầm, “Tầng ba rất yên tĩnh, cô có muốn đổi lên phòng ở tầng ba không?”
Tầng ba.
Triệu Lan Phân biến mất ở tầng ba.
Trình Thiến, Hồ Nhã, Vu Á Thanh cùng với Chu Xu và Tô Mạn, tất cả biến sắc, cảnh giác nhìn chằm chằm quan giám sát.
Xe lăn của Bạch Ấu Vi cũng dừng lại.
Cô cau mày, quay đầu nhìn, không vui nói: “Có phải mi không có não không hả? Làm phiền nhìn chân tôi xem, xin hỏi tôi đi tầng ba bằng cách nào? Bay hả?!”
Quan giám sát: “…”
Bạch Ấu Vi không quan tâm đến nó, tâm tình không tốt đẩy xe lăn đi tới cạnh bàn ăn, tùy tiện ăn vài miếng, biểu cảm càng bực bội.
“Không thấy ngon miệng, tôi muốn mang những thứ này về phòng ăn.”
Cô công khai cầm mấy đĩa thức ăn trên bàn đặt vào trong cái mâm, đặt lên trên đùi, trong tay bê đĩa hoa quả nhiệt đới, thản nhiên quay về phòng.
Những người khác thấy thế, làm theo, nói không thấy ngon miệng muốn về phòng ăn.
Các cô đều biết ăn bữa tối nay không yên ổn, vì vậy đều cầm gấp đôi, thậm chí gấp ba lượng thức ăn, để đề phòng buổi tối không có đồ ăn.
Không lâu sau, trong phòng ăn không có bóng người.
Chỉ còn mình quan giám sát.
Nó nhìn chăm chú vào hướng mấy người phụ nữ bỏ đi, nụ cười đúng lễ nghi ngưng ở khóe miệng, sắc mắt càng ngày càng lạnh…
Đột nhiên, nó cười.
Không cần tức giận.
Cho dù cô ta có đạo cụ gây mất cân bằng thì sao? Chỉ cần cô chết ở đây, sự lệch lạc tự nhiên sẽ được điều chỉnh. Mà trò chơi của nó tiếp tục sáng tạo giá trị cho hệ thống.
Mấy quan giám sát khác nói không sai, nó đúng là hơi lún sâu vào, trò chơi muốn vừa phải, muốn vừa phải…
Quan giám sát chậm rãi rời khỏi nhà hàng…
…
Mấy người phụ nữ ăn bữa trưa trong phòng Bạch Ấu Vi.
Bạch Ấu Vi không hiểu tại sao sẽ như vậy.
Có lẽ vì Chu Xu và Tô Mạn muốn ăn chung với cô, mà Vu Á Thanh muốn tìm Tô Mạn. Hồ Nhã và Trình Thiến đi theo Vu Á Thanh, cuối cùng biến thành cảnh tượng mọi người tụ tập ăn cơm trong phòng cô.
Vu Á Thanh nói: “Hôm qua ánh sáng tối tăm, không tìm được manh mối, ăn trưa xong, chúng ta đi tầng ba một chuyến nữa, xem có thu hoạch hay không.”
“Vẫn muốn đi à?” Bạch Ấu Vi ăn không nhanh không chậm, hỏi, “Đã tìm nhiều lần, có muốn đổi sang xem chỗ khác không?”
“Đổi sang đâu?” Hồ Nhã chen ngang, “Công tước biến mất ở tầng ba, chúng ta thấy rất rõ ràng!”
“Tôi biết.” Bạch Ấu Vi thản nhiên nói, “Ý tôi là có muốn đi chỗ khác tìm manh mối không, dù sao đã đi tầng ba rất nhiều lần, có thêm mấy lần nữa chưa chắc có kết quả.”
Cô biểu hiện rất bình tĩnh, cho nên mặc dù không quen nhìn cô, Vu Á Thanh cũng không coi thường cô, nghiêm túc hỏi: “Cô thấy chúng tôi nên lục soát ở đâu?”
Bạch Ấu Vi nói: “Tôi định đi tầng hầm xem, nghe nói phía dưới có một lồng giam.”
Vu Á Thanh nhíu mày: “Đúng là có lồng giam, nhưng trong đó không có gì cả, trống rỗng. Còn lại một đống đồ linh tinh rải rác trong tầng hầm, vỏ chai rượu, rương gỗ mục, đủ loại lon sắt rỉ sét, chúng tôi đã tìm hết một lượt.”
“Tôi muốn đi xem một lần.” Bạch Ấu Vi bình tĩnh nói, “Tôi cứ nghĩ căn phòng bị khóa ở đâu, sau đó tôi suy nghĩ kĩ, biết đâu căn phòng bị khóa là nhà giam thì sao? Ở tầng ba hiện giờ không có phát hiện, chi bằng đi tầng hầm thử vận may! ~”
Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… “Các cô dâu xinh đẹp, tối hôm qua ngủ có ngon không?”Quan giám sát mỉm cười đứng ở bên cạnh bàn ăn, ưu nhã dáng vẻ như giống như hôm qua.Bạch Ấu Vi đẩy xe lăn đi lướt qua nó, thản nhiên nói: “Ngủ không ngon, cách âm quá kém, cả đêm ầm ĩ quỷ khóc sói tru.”Cô nói những lời này không có ý châm chọc mà ăn ngay nói thật.Đại não luôn suy nghĩ đến từng manh mối có khả năng tồn tại trong trò chơi, cô thực sự không có tâm trạng cãi nhau với quan giám sát ở đây.Nhưng mà quan giám sát lại cực kỳ lưu ý đến từng lời nói của cô.“Nếu vậy cần ta đổi phòng cho cô không?” Mỹ nam trong mang nhếch miệng nở nụ cười âm trầm, “Tầng ba rất yên tĩnh, cô có muốn đổi lên phòng ở tầng ba không?”Tầng ba.Triệu Lan Phân biến mất ở tầng ba.Trình Thiến, Hồ Nhã, Vu Á Thanh cùng với Chu Xu và Tô Mạn, tất cả biến sắc, cảnh giác nhìn chằm chằm quan giám sát.Xe lăn của Bạch Ấu Vi cũng dừng lại.Cô cau mày, quay đầu nhìn, không vui nói: “Có phải mi không có não không hả? Làm phiền nhìn chân tôi xem, xin hỏi tôi đi tầng ba bằng cách nào? Bay hả?!”Quan giám sát: “…”Bạch Ấu Vi không quan tâm đến nó, tâm tình không tốt đẩy xe lăn đi tới cạnh bàn ăn, tùy tiện ăn vài miếng, biểu cảm càng bực bội.“Không thấy ngon miệng, tôi muốn mang những thứ này về phòng ăn.”Cô công khai cầm mấy đĩa thức ăn trên bàn đặt vào trong cái mâm, đặt lên trên đùi, trong tay bê đĩa hoa quả nhiệt đới, thản nhiên quay về phòng.Những người khác thấy thế, làm theo, nói không thấy ngon miệng muốn về phòng ăn.Các cô đều biết ăn bữa tối nay không yên ổn, vì vậy đều cầm gấp đôi, thậm chí gấp ba lượng thức ăn, để đề phòng buổi tối không có đồ ăn.Không lâu sau, trong phòng ăn không có bóng người.Chỉ còn mình quan giám sát.Nó nhìn chăm chú vào hướng mấy người phụ nữ bỏ đi, nụ cười đúng lễ nghi ngưng ở khóe miệng, sắc mắt càng ngày càng lạnh…Đột nhiên, nó cười.Không cần tức giận.Cho dù cô ta có đạo cụ gây mất cân bằng thì sao? Chỉ cần cô chết ở đây, sự lệch lạc tự nhiên sẽ được điều chỉnh. Mà trò chơi của nó tiếp tục sáng tạo giá trị cho hệ thống.Mấy quan giám sát khác nói không sai, nó đúng là hơi lún sâu vào, trò chơi muốn vừa phải, muốn vừa phải…Quan giám sát chậm rãi rời khỏi nhà hàng……Mấy người phụ nữ ăn bữa trưa trong phòng Bạch Ấu Vi.Bạch Ấu Vi không hiểu tại sao sẽ như vậy.Có lẽ vì Chu Xu và Tô Mạn muốn ăn chung với cô, mà Vu Á Thanh muốn tìm Tô Mạn. Hồ Nhã và Trình Thiến đi theo Vu Á Thanh, cuối cùng biến thành cảnh tượng mọi người tụ tập ăn cơm trong phòng cô.Vu Á Thanh nói: “Hôm qua ánh sáng tối tăm, không tìm được manh mối, ăn trưa xong, chúng ta đi tầng ba một chuyến nữa, xem có thu hoạch hay không.”“Vẫn muốn đi à?” Bạch Ấu Vi ăn không nhanh không chậm, hỏi, “Đã tìm nhiều lần, có muốn đổi sang xem chỗ khác không?”“Đổi sang đâu?” Hồ Nhã chen ngang, “Công tước biến mất ở tầng ba, chúng ta thấy rất rõ ràng!”“Tôi biết.” Bạch Ấu Vi thản nhiên nói, “Ý tôi là có muốn đi chỗ khác tìm manh mối không, dù sao đã đi tầng ba rất nhiều lần, có thêm mấy lần nữa chưa chắc có kết quả.”Cô biểu hiện rất bình tĩnh, cho nên mặc dù không quen nhìn cô, Vu Á Thanh cũng không coi thường cô, nghiêm túc hỏi: “Cô thấy chúng tôi nên lục soát ở đâu?”Bạch Ấu Vi nói: “Tôi định đi tầng hầm xem, nghe nói phía dưới có một lồng giam.”Vu Á Thanh nhíu mày: “Đúng là có lồng giam, nhưng trong đó không có gì cả, trống rỗng. Còn lại một đống đồ linh tinh rải rác trong tầng hầm, vỏ chai rượu, rương gỗ mục, đủ loại lon sắt rỉ sét, chúng tôi đã tìm hết một lượt.”“Tôi muốn đi xem một lần.” Bạch Ấu Vi bình tĩnh nói, “Tôi cứ nghĩ căn phòng bị khóa ở đâu, sau đó tôi suy nghĩ kĩ, biết đâu căn phòng bị khóa là nhà giam thì sao? Ở tầng ba hiện giờ không có phát hiện, chi bằng đi tầng hầm thử vận may! ~”