Tháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu…
Chương 372: C372: Người thứ tư
Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Thời khắc sống còn, Hồ Nhã chết thảm không khiến bất kỳ ai chú ý.Các cô ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ muốn thoát khỏi sự truy kích sau lưng!Nhưng tốc độ Công tước quá nhanh, hắn bắt kịp các cô, móng vuốt cường tráng nhắm ngay lưng Bạch Ấu Vi cào một phát!Vu Á Thanh đẩy gục Bạch Ấu Vi, chặn cú cào này! Lưng của cô lại bị róc xương lóc thịt!Tô Mạn quay người ném hạt trân châu vào mặt Công tước!Cô được chia 10 hạt trong nhà thú bông, lúc này ném ra 5 hạt. Vận may bùng nổ, có hai hạt nổ tung trên người Công tước! Ngay lập tức nổ máu thịt be bét!Công tước phát ra tiếng kêu gào đau đớn, người ngửa ra sau, túm được vào tay vịn cầu thang tránh cảnh nguy hiểm ngã chổng vó!Bốn người phụ nữ chạy phía trước đã xông lên tầng ba, chạy về chỗ sâu trong hành lang.Công tước tức giận không kiềm được rống to hơn!Hắn xông lên cầu thang lần nữa, tốc độ nhanh hơn trước đây! Cường độ càng mạnh hơn trước! Hoàn toàn không để cho mấy người phụ nữ có cơ hội thở dốc, gào thét nhào tới!Một giây tiếp theo, Tô Mạn lần nữa ném ra 5 hạt trân châu còn lại!Nhưng lần này, hạt trân châu của cô không nổ lấy một hạt, thân hình Công tước chỉ dừng lại một chút, lần nữa tới gần cô và Chu Xu —Nếu nói người hắn hận nhất, chính là Bạch Ấu Vi và Chu Xu!Một người thả ra tia chớp, làm toàn thân anh bị bỏng và lở loét!Một người triệu hoán quái vật tuyết, cắn hắn ngàn vết lở loét!Tia chớp của Bạch Ấu Vi được thả ra lặp đi lặp lại, hắn không thể không kiêng dè, nhưng loại đạo cụ quái vật tuyết này không xuất hiện lần nữa, cho nên hắn không chút do dự đi bắt Chu Xu!Vút!Tiếng roi vụt trong không khí tạo ra tiếng rít! Sắc bén quấn lấy cổ tay hắn!“Đi mau!!!” Tô Mạn nắm một đầu khác của cái roi da, quát lớn.Chu Xu lập tức lăn lông lốc, đứng lên chạy về phía trước!Công tước tức giận gầm rú, cổ tay vung lên, theo cái roi, tay kia chộp Tô Mạn vào tay!“Tô Mạn!”Bạch Ấu Vi nhào qua!Vu Á Thanh cũng lao tới!Hai người một người giữ tay Tô Mạn, một người ôm chân Tô Mạn.Viền mắt Chu Xu đỏ bừng, cô vốn đã chạy xa lại quay về, xô ngã xuống đất, ôm chặt eo Tô Mạn!Ba người phụ nữ dùng hết sức lực của bản thân, song không ngăn cản được Công tước kéo Tô Mạn về phía phòng tra tấn.Đạo cụ có thể sử dụng đã dùng hết, không còn cách nào!Các cô đã hết cách!Mắt thấy khoảng cách phòng tra tấn càng ngày càng gần —Vu Á Thanh chừa ra một tay, từ dưới đất nhặt lên mảnh kiếm gãy, dùng sức đâm vào sàn nhà, theo cú lôi đi, lòng bàn tay máu chảy xuôi, mũi kiếm vạch lên sàn nhà một đường máu.Cánh tay Bạch Ấu Vi ma sát trên mặt đất rách da, sắc mặt cô tái nhợt, siết chặt tay Tô Mạn, nhiều lần nói: “Tô Mạn, cô chịu đựng… Cô phải kiên trì…”Chu Xu ôm eo Tô Mạn khóc không thành tiếng, cô không ngừng dùng sức ghì mũi giày xuống mặt đất, nỗ lực tạo ra lực cản với Công tước, nhưng tất cả chỉ là phí công.“Bắt tao đi! –“ Tô Mạn gào khóc, “Đêm nay tao làm cô dâu của mày! Mày bắt tao đi thằng chó!!!”Bức tường xoay bên ngoài phòng tra tấn đã mở.Chu Xu phát điên khóc kêu: “Đừng!!!”“Thả tay đi!” Tô Mạn nở nụ cười thê lương, “Đừng lãng phí đạo cụ nữa, Hồ Nhã chết, còn lại bốn người chúng ta, đêm nay bất kể như thế nào cũng phải có một người vào phòng tra tấn…”Mỗi đêm Công tước giết chết một cô dâu, đây là quy tắc rắn như sắt thép không thể sửa đổi.Cho dù không bắt cô, hắn cũng bắt cô dâu khác!Người Tô Mạn đã vào trong phòng tra tấn một nửa.Vu Á Thanh không nhịn được, thả mẩu kiếm gãy đầy máu trong tay, Bạch Ấu Vi cũng bị ngăn cản bên ngoài tường đá.Tường đá xoay vào trong, Chu Xu dùng sức đẩy, dùng sức đấm đá, không làm được gì.Giây phút bức tường đóng lại, cô nghe Tô Mạn ở bên trong nói:“Chu Xu, xin lỗi… trước đây…”
Thời khắc sống còn, Hồ Nhã chết thảm không khiến bất kỳ ai chú ý.
Các cô ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ muốn thoát khỏi sự truy kích sau lưng!
Nhưng tốc độ Công tước quá nhanh, hắn bắt kịp các cô, móng vuốt cường tráng nhắm ngay lưng Bạch Ấu Vi cào một phát!
Vu Á Thanh đẩy gục Bạch Ấu Vi, chặn cú cào này! Lưng của cô lại bị róc xương lóc thịt!
Tô Mạn quay người ném hạt trân châu vào mặt Công tước!
Cô được chia 10 hạt trong nhà thú bông, lúc này ném ra 5 hạt. Vận may bùng nổ, có hai hạt nổ tung trên người Công tước! Ngay lập tức nổ máu thịt be bét!
Công tước phát ra tiếng kêu gào đau đớn, người ngửa ra sau, túm được vào tay vịn cầu thang tránh cảnh nguy hiểm ngã chổng vó!
Bốn người phụ nữ chạy phía trước đã xông lên tầng ba, chạy về chỗ sâu trong hành lang.
Công tước tức giận không kiềm được rống to hơn!
Hắn xông lên cầu thang lần nữa, tốc độ nhanh hơn trước đây! Cường độ càng mạnh hơn trước! Hoàn toàn không để cho mấy người phụ nữ có cơ hội thở dốc, gào thét nhào tới!
Một giây tiếp theo, Tô Mạn lần nữa ném ra 5 hạt trân châu còn lại!
Nhưng lần này, hạt trân châu của cô không nổ lấy một hạt, thân hình Công tước chỉ dừng lại một chút, lần nữa tới gần cô và Chu Xu —
Nếu nói người hắn hận nhất, chính là Bạch Ấu Vi và Chu Xu!
Một người thả ra tia chớp, làm toàn thân anh bị bỏng và lở loét!
Một người triệu hoán quái vật tuyết, cắn hắn ngàn vết lở loét!
Tia chớp của Bạch Ấu Vi được thả ra lặp đi lặp lại, hắn không thể không kiêng dè, nhưng loại đạo cụ quái vật tuyết này không xuất hiện lần nữa, cho nên hắn không chút do dự đi bắt Chu Xu!
Vút!
Tiếng roi vụt trong không khí tạo ra tiếng rít! Sắc bén quấn lấy cổ tay hắn!
“Đi mau!!!” Tô Mạn nắm một đầu khác của cái roi da, quát lớn.
Chu Xu lập tức lăn lông lốc, đứng lên chạy về phía trước!
Công tước tức giận gầm rú, cổ tay vung lên, theo cái roi, tay kia chộp Tô Mạn vào tay!
“Tô Mạn!”
Bạch Ấu Vi nhào qua!
Vu Á Thanh cũng lao tới!
Hai người một người giữ tay Tô Mạn, một người ôm chân Tô Mạn.
Viền mắt Chu Xu đỏ bừng, cô vốn đã chạy xa lại quay về, xô ngã xuống đất, ôm chặt eo Tô Mạn!
Ba người phụ nữ dùng hết sức lực của bản thân, song không ngăn cản được Công tước kéo Tô Mạn về phía phòng tra tấn.
Đạo cụ có thể sử dụng đã dùng hết, không còn cách nào!
Các cô đã hết cách!
Mắt thấy khoảng cách phòng tra tấn càng ngày càng gần —
Vu Á Thanh chừa ra một tay, từ dưới đất nhặt lên mảnh kiếm gãy, dùng sức đâm vào sàn nhà, theo cú lôi đi, lòng bàn tay máu chảy xuôi, mũi kiếm vạch lên sàn nhà một đường máu.
Cánh tay Bạch Ấu Vi ma sát trên mặt đất rách da, sắc mặt cô tái nhợt, siết chặt tay Tô Mạn, nhiều lần nói: “Tô Mạn, cô chịu đựng… Cô phải kiên trì…”
Chu Xu ôm eo Tô Mạn khóc không thành tiếng, cô không ngừng dùng sức ghì mũi giày xuống mặt đất, nỗ lực tạo ra lực cản với Công tước, nhưng tất cả chỉ là phí công.
“Bắt tao đi! –“ Tô Mạn gào khóc, “Đêm nay tao làm cô dâu của mày! Mày bắt tao đi thằng chó!!!”
Bức tường xoay bên ngoài phòng tra tấn đã mở.
Chu Xu phát điên khóc kêu: “Đừng!!!”
“Thả tay đi!” Tô Mạn nở nụ cười thê lương, “Đừng lãng phí đạo cụ nữa, Hồ Nhã chết, còn lại bốn người chúng ta, đêm nay bất kể như thế nào cũng phải có một người vào phòng tra tấn…”
Mỗi đêm Công tước giết chết một cô dâu, đây là quy tắc rắn như sắt thép không thể sửa đổi.
Cho dù không bắt cô, hắn cũng bắt cô dâu khác!
Người Tô Mạn đã vào trong phòng tra tấn một nửa.
Vu Á Thanh không nhịn được, thả mẩu kiếm gãy đầy máu trong tay, Bạch Ấu Vi cũng bị ngăn cản bên ngoài tường đá.
Tường đá xoay vào trong, Chu Xu dùng sức đẩy, dùng sức đấm đá, không làm được gì.
Giây phút bức tường đóng lại, cô nghe Tô Mạn ở bên trong nói:
“Chu Xu, xin lỗi… trước đây…”
Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú BôngTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngTháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông. Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người. Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân. Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông. Dần dần mọi người chết lặng. Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó. Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn —— Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu… Thời khắc sống còn, Hồ Nhã chết thảm không khiến bất kỳ ai chú ý.Các cô ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ muốn thoát khỏi sự truy kích sau lưng!Nhưng tốc độ Công tước quá nhanh, hắn bắt kịp các cô, móng vuốt cường tráng nhắm ngay lưng Bạch Ấu Vi cào một phát!Vu Á Thanh đẩy gục Bạch Ấu Vi, chặn cú cào này! Lưng của cô lại bị róc xương lóc thịt!Tô Mạn quay người ném hạt trân châu vào mặt Công tước!Cô được chia 10 hạt trong nhà thú bông, lúc này ném ra 5 hạt. Vận may bùng nổ, có hai hạt nổ tung trên người Công tước! Ngay lập tức nổ máu thịt be bét!Công tước phát ra tiếng kêu gào đau đớn, người ngửa ra sau, túm được vào tay vịn cầu thang tránh cảnh nguy hiểm ngã chổng vó!Bốn người phụ nữ chạy phía trước đã xông lên tầng ba, chạy về chỗ sâu trong hành lang.Công tước tức giận không kiềm được rống to hơn!Hắn xông lên cầu thang lần nữa, tốc độ nhanh hơn trước đây! Cường độ càng mạnh hơn trước! Hoàn toàn không để cho mấy người phụ nữ có cơ hội thở dốc, gào thét nhào tới!Một giây tiếp theo, Tô Mạn lần nữa ném ra 5 hạt trân châu còn lại!Nhưng lần này, hạt trân châu của cô không nổ lấy một hạt, thân hình Công tước chỉ dừng lại một chút, lần nữa tới gần cô và Chu Xu —Nếu nói người hắn hận nhất, chính là Bạch Ấu Vi và Chu Xu!Một người thả ra tia chớp, làm toàn thân anh bị bỏng và lở loét!Một người triệu hoán quái vật tuyết, cắn hắn ngàn vết lở loét!Tia chớp của Bạch Ấu Vi được thả ra lặp đi lặp lại, hắn không thể không kiêng dè, nhưng loại đạo cụ quái vật tuyết này không xuất hiện lần nữa, cho nên hắn không chút do dự đi bắt Chu Xu!Vút!Tiếng roi vụt trong không khí tạo ra tiếng rít! Sắc bén quấn lấy cổ tay hắn!“Đi mau!!!” Tô Mạn nắm một đầu khác của cái roi da, quát lớn.Chu Xu lập tức lăn lông lốc, đứng lên chạy về phía trước!Công tước tức giận gầm rú, cổ tay vung lên, theo cái roi, tay kia chộp Tô Mạn vào tay!“Tô Mạn!”Bạch Ấu Vi nhào qua!Vu Á Thanh cũng lao tới!Hai người một người giữ tay Tô Mạn, một người ôm chân Tô Mạn.Viền mắt Chu Xu đỏ bừng, cô vốn đã chạy xa lại quay về, xô ngã xuống đất, ôm chặt eo Tô Mạn!Ba người phụ nữ dùng hết sức lực của bản thân, song không ngăn cản được Công tước kéo Tô Mạn về phía phòng tra tấn.Đạo cụ có thể sử dụng đã dùng hết, không còn cách nào!Các cô đã hết cách!Mắt thấy khoảng cách phòng tra tấn càng ngày càng gần —Vu Á Thanh chừa ra một tay, từ dưới đất nhặt lên mảnh kiếm gãy, dùng sức đâm vào sàn nhà, theo cú lôi đi, lòng bàn tay máu chảy xuôi, mũi kiếm vạch lên sàn nhà một đường máu.Cánh tay Bạch Ấu Vi ma sát trên mặt đất rách da, sắc mặt cô tái nhợt, siết chặt tay Tô Mạn, nhiều lần nói: “Tô Mạn, cô chịu đựng… Cô phải kiên trì…”Chu Xu ôm eo Tô Mạn khóc không thành tiếng, cô không ngừng dùng sức ghì mũi giày xuống mặt đất, nỗ lực tạo ra lực cản với Công tước, nhưng tất cả chỉ là phí công.“Bắt tao đi! –“ Tô Mạn gào khóc, “Đêm nay tao làm cô dâu của mày! Mày bắt tao đi thằng chó!!!”Bức tường xoay bên ngoài phòng tra tấn đã mở.Chu Xu phát điên khóc kêu: “Đừng!!!”“Thả tay đi!” Tô Mạn nở nụ cười thê lương, “Đừng lãng phí đạo cụ nữa, Hồ Nhã chết, còn lại bốn người chúng ta, đêm nay bất kể như thế nào cũng phải có một người vào phòng tra tấn…”Mỗi đêm Công tước giết chết một cô dâu, đây là quy tắc rắn như sắt thép không thể sửa đổi.Cho dù không bắt cô, hắn cũng bắt cô dâu khác!Người Tô Mạn đã vào trong phòng tra tấn một nửa.Vu Á Thanh không nhịn được, thả mẩu kiếm gãy đầy máu trong tay, Bạch Ấu Vi cũng bị ngăn cản bên ngoài tường đá.Tường đá xoay vào trong, Chu Xu dùng sức đẩy, dùng sức đấm đá, không làm được gì.Giây phút bức tường đóng lại, cô nghe Tô Mạn ở bên trong nói:“Chu Xu, xin lỗi… trước đây…”