Sau cơn mưa mùa thu rả rích, đường phố ẩm ướt. Nhiều ổ gà chứa các vũng nước nông giống như những tấm kính nước, phản chiếu thành phố kỳ lạ này. Xe buýt dừng ở trạm, cửa xe mở ra. Thẩm Băng Đàn nhanh chóng giải quyết nốt miếng bánh kếp cuối cùng, ném vỏ gói bánh vào thùng rác bên cạnh. Lau đi những mảnh vụn vương lại bên khóe miệng, cô khép chặt chiếc áo khoác len quấn quanh người, bước lên xe cùng với đám đông. Ở trạm xuất bến đầu tiên không có nhiều khách lắm, cô đi về phía sau tìm chỗ ngồi xuống. Ngồi ngay phía trước cô là hai mẹ con. Bé gái khoảng bảy tuổi, có đôi mắt to tròn. Khi xe chuyển bánh, cô bé ngồi tựa vào vai mẹ quay đầu lại nhìn, đôi mắt trong veo sáng ngời rơi trên khuôn mặt Thẩm Băng Đàn. Đôi mắt sáng ấy chớp chớp mấy cái, cô bé thì thầm vào tai mẹ: "Mẹ ơi, con nhìn thấy có một chị xinh gái quá!" Giọng nói của cô bé không lớn, nhưng Thẩm Băng Đàn ngồi ngay phía sau vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Cô vốn luôn không giỏi giao tiếp, gặp phải tình huống như thế này cũng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...