Tác giả:

Tủ lạnh trống không. Tủ đồ ăn vặt cũng hết sạch. Mì gói, chocolate, kẹo không còn miếng nào. Trong căn nhà trống rỗng yên tĩnh này, có lẽ thứ duy nhất còn sót lại đó là một Lý Tích Thần vẫn còn đang thở. Nếu như có thể, Lý Tích Thần cũng chẳng buồn hô hấp. Nhưng... hình như cô không làm được. Lý Tích Thần ôm gối ngồi xổm trước tủ đồ ăn vặt, hồi lâu sau cô đặt mông ngồi bệt xuống đất. Trong không khí, một lớp bụi bay tán loạn. Chúng bay lượn dưới ánh mặt trời rực rỡ bừng bừng sức sống. Khung cảnh mặt trời mọc thật đẹp, những hạt bụi bay lượn trong không trung kia cũng như được mạ một tầng sáng mềm mại. Như thể chúng đang hòa quyện trong không khí. Lý Tích Thần nhắm hai mắt, gục đầu trên đầu gối. Ánh mặt trời ấm áp rơi trên gương mặt trắng nõn của cô, lướt qua từng tấc từng tấc trên gương mặt ấy. Từ cánh môi tinh tế xinh xắn, sống mũi cao, hàng mi mỏng mà dài, đến mái tóc dày đen nhánh, ánh mặt trời cứ thế bao bọc cả người cô vào trong sự ấm áp của mình. Trong ánh nắng khó mà có được…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...