1. Lớp 10, sau khi chia ban, kết quả học tập của tôi bị giảm sút nghiêm trọng. Sợ sẽ không đỗ được vào Thanh Hoa, tôi đành lên mạng kết bạn với một tiểu ca ca có nickname là "Ứng viên thất lạc của Bắc Đại", nhờ anh giảng bài giúp mình. Anh trai cực kì tốt bụng, chu đáo, nhiệt tình lại tự tin. "Yên tâm, có tôi ở đây, nhất định em sẽ đỗ vào Bắc Đại." "Không không không, không cần Bắc Đại đâu ạ." "Em có thể không đánh giá cao IQ của mình nhưng không được coi thường năng lực của tôi." "..." Tôi nào dám coi thường chứ. Bởi vì anh trai Bắc Đại thật sự rất đỉnh. Dưới sự giúp đỡ của anh, thành tích của tôi có thể nói như diều gặp gió. Trong kì thi thử lần thứ 2 tôi đã đạt 689 điểm. Lúc thông báo tin này cho đối phương, anh chỉ bình tĩnh rep rằng. "Ừm, thành tích này cũng đủ đỗ Bắc Đại rồi." Đúng là đủ rồi, nhưng thực lòng tôi không muốn học ở đó. Giấc mơ của tôi là Thanh Hoa yêu dấu cơ. Nhưng sau hơn một năm được anh trai dạy kèm, tôi sâu sắc cảm nhận được chấp niệm to lớn của anh với Bắc Đại…
Chương 6
Chấp Niệm Bắc ĐạiTác giả: ZhihuTruyện Ngôn Tình1. Lớp 10, sau khi chia ban, kết quả học tập của tôi bị giảm sút nghiêm trọng. Sợ sẽ không đỗ được vào Thanh Hoa, tôi đành lên mạng kết bạn với một tiểu ca ca có nickname là "Ứng viên thất lạc của Bắc Đại", nhờ anh giảng bài giúp mình. Anh trai cực kì tốt bụng, chu đáo, nhiệt tình lại tự tin. "Yên tâm, có tôi ở đây, nhất định em sẽ đỗ vào Bắc Đại." "Không không không, không cần Bắc Đại đâu ạ." "Em có thể không đánh giá cao IQ của mình nhưng không được coi thường năng lực của tôi." "..." Tôi nào dám coi thường chứ. Bởi vì anh trai Bắc Đại thật sự rất đỉnh. Dưới sự giúp đỡ của anh, thành tích của tôi có thể nói như diều gặp gió. Trong kì thi thử lần thứ 2 tôi đã đạt 689 điểm. Lúc thông báo tin này cho đối phương, anh chỉ bình tĩnh rep rằng. "Ừm, thành tích này cũng đủ đỗ Bắc Đại rồi." Đúng là đủ rồi, nhưng thực lòng tôi không muốn học ở đó. Giấc mơ của tôi là Thanh Hoa yêu dấu cơ. Nhưng sau hơn một năm được anh trai dạy kèm, tôi sâu sắc cảm nhận được chấp niệm to lớn của anh với Bắc Đại… Chỉ có một khả năng duy nhất là anh trai Bắc Đại đã nhìn thấy ảnh khai giảng trên tường của tôi.Chuyện tới nước này, tôi chỉ có thể thành khẩn xin lỗi mà thôi.Thuận tiện cũng nói cho anh ấy biết từ trước đến giờ lòng tôi luôn hướng về Thanh Hoa.Nhưng vì anh vẫn luôn khích lệ tôi vào Bắc Đại nên mọi thứ mới ra nông nỗi này.Tôi lúi húi nhắn một đoạn dài rồi gửi đi.Nhưng lần này, mãi vẫn không thấy đối phương trả lời.Tôi tưởng anh vẫn còn giận.Thế nhưng khoảng mười phút sau, anh cuối cùng đã rep lại.[Vừa mới làm thí nghiệm xong. Thanh Hoa cũng không tệ.]Ồ, thì ra anh trai Bắc Đại không phản ứng tiêu cực như tôi nghĩ.Tôi thở phào nhẹ nhõm.Dường như lại tìm thấy cảm giác quen thuộc trước đây, tôi thuận thế tiến lên.[Anh học chuyên ngành gì thế ạ?][Kỹ sư vật liệu.]??! Đây không phải là chuyên ngành của tôi sao?Trời giúp tôi rồi!!!!!! Tôi vui mừng đến mức suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.[Em cũng học ngành này, anh à, chúng ta thật sự có duyên đấy.][…]Lại không nói gì.Nhưng mà không sao cả.Tảng đá đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng buông xuống được rồi.Sau khi bình thường hóa mối quan hệ với anh trai Bắc Đại, tâm trạng của tôi tốt lên không ít.Ngay cả việc Tề Vũ kéo tôi đi làm thí nghiệm lúc 9 giờ tối cũng không thể khiến tôi gục ngã như ngày trước nữa.Cũng vì vậy mà con bé Lâm Y Y tối ngày lo tôi sẽ bị anh đồng hoá.Nhưng lý do sâu xa là từ khi biết anh trai Bắc Đại học cùng chuyên ngành với mình, có gì không hiểu tôi liền lập tức hỏi anh.Giống như hồi cấp 3 anh phụ đạo cho tôi vậy.Số liệu thí nghiệm hôm nay có một chỗ tôi không load kịp nên đã ghi chép thật kỹ rồi về hỏi anh.Sau khi giảng giải xong, anh trai Bắc Đại tự nhiên hỏi tôi:[Lúc làm thí nghiệm sao em không hỏi?]Tôi: [Em sợ đàn anh chê em ngốc.][…]Vừa nhắc đến đàn anh Tề Vũ, tôi liền không kìm được mà kêu ca một thôi một hồi.Đi theo làm trợ lý của Tề Vũ không phải là không tốt.Tôi quả thực đã học được rất nhiều thứ.Nhưng mà, đầu óc anh ấy nhảy số quá nhanh.Tôi còn chưa hiểu bước một hình thành như thế nào, anh ta đã nhảy đến kết quả rồi.Tôi thật sự không theo kịp.[Em còn tưởng đầu anh ấy là một cái máy tính đấy, không cần suy nghĩ, trong não đều lập trình sẵn rồi...]Nói đến đây, anh trai Bắc Đại lại không trả lời nữa.Nhưng tôi cũng không lấy làm lạ lắm, chắc là lại đi làm thí nghiệm rồi.Ngày hôm sau lúc tôi tới nơi, thời gian vẫn còn khá sớm.Cửa phòng cũng chưa có ai mở.May mà không bao lâu sau, Tề Vũ đã tới.“Em chào anh.”Tôi lễ phép chào hỏi.Vậy mà đối phương chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi “ừm” một tiếng.Lúc thí nghiệm kết thúc, tôi đang thu dọn thì Tề Vũ bỗng nhiên gọi tôi lại:“Nhan Ngôn.”“Dạ.”“Thí nghiệm hôm nay có chỗ nào không hiểu không?”???Tôi kinh ngạc nhìn anh.Thấy tôi nhìn, Tề Vũ ho khan một cái.Biểu cảm không được bình tĩnh cho lắm.“Tôi hỏi, thí nghiệm hôm nay, có chỗ nào không hiểu không?”“À… có, có ạ.”Tôi lập tức móc cuốn sổ nhỏ ra.
Chỉ có một khả năng duy nhất là anh trai Bắc Đại đã nhìn thấy ảnh khai giảng trên tường của tôi.
Chuyện tới nước này, tôi chỉ có thể thành khẩn xin lỗi mà thôi.
Thuận tiện cũng nói cho anh ấy biết từ trước đến giờ lòng tôi luôn hướng về Thanh Hoa.
Nhưng vì anh vẫn luôn khích lệ tôi vào Bắc Đại nên mọi thứ mới ra nông nỗi này.
Tôi lúi húi nhắn một đoạn dài rồi gửi đi.
Nhưng lần này, mãi vẫn không thấy đối phương trả lời.
Tôi tưởng anh vẫn còn giận.
Thế nhưng khoảng mười phút sau, anh cuối cùng đã rep lại.
[Vừa mới làm thí nghiệm xong. Thanh Hoa cũng không tệ.]
Ồ, thì ra anh trai Bắc Đại không phản ứng tiêu cực như tôi nghĩ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Dường như lại tìm thấy cảm giác quen thuộc trước đây, tôi thuận thế tiến lên.
[Anh học chuyên ngành gì thế ạ?]
[Kỹ sư vật liệu.]
??! Đây không phải là chuyên ngành của tôi sao?
Trời giúp tôi rồi!!!!!! Tôi vui mừng đến mức suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.
[Em cũng học ngành này, anh à, chúng ta thật sự có duyên đấy.]
[…]
Lại không nói gì.
Nhưng mà không sao cả.
Tảng đá đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng buông xuống được rồi.
Sau khi bình thường hóa mối quan hệ với anh trai Bắc Đại, tâm trạng của tôi tốt lên không ít.
Ngay cả việc Tề Vũ kéo tôi đi làm thí nghiệm lúc 9 giờ tối cũng không thể khiến tôi gục ngã như ngày trước nữa.
Cũng vì vậy mà con bé Lâm Y Y tối ngày lo tôi sẽ bị anh đồng hoá.
Nhưng lý do sâu xa là từ khi biết anh trai Bắc Đại học cùng chuyên ngành với mình, có gì không hiểu tôi liền lập tức hỏi anh.
Giống như hồi cấp 3 anh phụ đạo cho tôi vậy.
Số liệu thí nghiệm hôm nay có một chỗ tôi không load kịp nên đã ghi chép thật kỹ rồi về hỏi anh.
Sau khi giảng giải xong, anh trai Bắc Đại tự nhiên hỏi tôi:
[Lúc làm thí nghiệm sao em không hỏi?]
Tôi: [Em sợ đàn anh chê em ngốc.]
[…]
Vừa nhắc đến đàn anh Tề Vũ, tôi liền không kìm được mà kêu ca một thôi một hồi.
Đi theo làm trợ lý của Tề Vũ không phải là không tốt.
Tôi quả thực đã học được rất nhiều thứ.
Nhưng mà, đầu óc anh ấy nhảy số quá nhanh.
Tôi còn chưa hiểu bước một hình thành như thế nào, anh ta đã nhảy đến kết quả rồi.
Tôi thật sự không theo kịp.
[Em còn tưởng đầu anh ấy là một cái máy tính đấy, không cần suy nghĩ, trong não đều lập trình sẵn rồi...]
Nói đến đây, anh trai Bắc Đại lại không trả lời nữa.
Nhưng tôi cũng không lấy làm lạ lắm, chắc là lại đi làm thí nghiệm rồi.
Ngày hôm sau lúc tôi tới nơi, thời gian vẫn còn khá sớm.
Cửa phòng cũng chưa có ai mở.
May mà không bao lâu sau, Tề Vũ đã tới.
“Em chào anh.”
Tôi lễ phép chào hỏi.
Vậy mà đối phương chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi “ừm” một tiếng.
Lúc thí nghiệm kết thúc, tôi đang thu dọn thì Tề Vũ bỗng nhiên gọi tôi lại:
“Nhan Ngôn.”
“Dạ.”
“Thí nghiệm hôm nay có chỗ nào không hiểu không?”
???
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Thấy tôi nhìn, Tề Vũ ho khan một cái.
Biểu cảm không được bình tĩnh cho lắm.
“Tôi hỏi, thí nghiệm hôm nay, có chỗ nào không hiểu không?”
“À… có, có ạ.”
Tôi lập tức móc cuốn sổ nhỏ ra.
Chấp Niệm Bắc ĐạiTác giả: ZhihuTruyện Ngôn Tình1. Lớp 10, sau khi chia ban, kết quả học tập của tôi bị giảm sút nghiêm trọng. Sợ sẽ không đỗ được vào Thanh Hoa, tôi đành lên mạng kết bạn với một tiểu ca ca có nickname là "Ứng viên thất lạc của Bắc Đại", nhờ anh giảng bài giúp mình. Anh trai cực kì tốt bụng, chu đáo, nhiệt tình lại tự tin. "Yên tâm, có tôi ở đây, nhất định em sẽ đỗ vào Bắc Đại." "Không không không, không cần Bắc Đại đâu ạ." "Em có thể không đánh giá cao IQ của mình nhưng không được coi thường năng lực của tôi." "..." Tôi nào dám coi thường chứ. Bởi vì anh trai Bắc Đại thật sự rất đỉnh. Dưới sự giúp đỡ của anh, thành tích của tôi có thể nói như diều gặp gió. Trong kì thi thử lần thứ 2 tôi đã đạt 689 điểm. Lúc thông báo tin này cho đối phương, anh chỉ bình tĩnh rep rằng. "Ừm, thành tích này cũng đủ đỗ Bắc Đại rồi." Đúng là đủ rồi, nhưng thực lòng tôi không muốn học ở đó. Giấc mơ của tôi là Thanh Hoa yêu dấu cơ. Nhưng sau hơn một năm được anh trai dạy kèm, tôi sâu sắc cảm nhận được chấp niệm to lớn của anh với Bắc Đại… Chỉ có một khả năng duy nhất là anh trai Bắc Đại đã nhìn thấy ảnh khai giảng trên tường của tôi.Chuyện tới nước này, tôi chỉ có thể thành khẩn xin lỗi mà thôi.Thuận tiện cũng nói cho anh ấy biết từ trước đến giờ lòng tôi luôn hướng về Thanh Hoa.Nhưng vì anh vẫn luôn khích lệ tôi vào Bắc Đại nên mọi thứ mới ra nông nỗi này.Tôi lúi húi nhắn một đoạn dài rồi gửi đi.Nhưng lần này, mãi vẫn không thấy đối phương trả lời.Tôi tưởng anh vẫn còn giận.Thế nhưng khoảng mười phút sau, anh cuối cùng đã rep lại.[Vừa mới làm thí nghiệm xong. Thanh Hoa cũng không tệ.]Ồ, thì ra anh trai Bắc Đại không phản ứng tiêu cực như tôi nghĩ.Tôi thở phào nhẹ nhõm.Dường như lại tìm thấy cảm giác quen thuộc trước đây, tôi thuận thế tiến lên.[Anh học chuyên ngành gì thế ạ?][Kỹ sư vật liệu.]??! Đây không phải là chuyên ngành của tôi sao?Trời giúp tôi rồi!!!!!! Tôi vui mừng đến mức suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.[Em cũng học ngành này, anh à, chúng ta thật sự có duyên đấy.][…]Lại không nói gì.Nhưng mà không sao cả.Tảng đá đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng buông xuống được rồi.Sau khi bình thường hóa mối quan hệ với anh trai Bắc Đại, tâm trạng của tôi tốt lên không ít.Ngay cả việc Tề Vũ kéo tôi đi làm thí nghiệm lúc 9 giờ tối cũng không thể khiến tôi gục ngã như ngày trước nữa.Cũng vì vậy mà con bé Lâm Y Y tối ngày lo tôi sẽ bị anh đồng hoá.Nhưng lý do sâu xa là từ khi biết anh trai Bắc Đại học cùng chuyên ngành với mình, có gì không hiểu tôi liền lập tức hỏi anh.Giống như hồi cấp 3 anh phụ đạo cho tôi vậy.Số liệu thí nghiệm hôm nay có một chỗ tôi không load kịp nên đã ghi chép thật kỹ rồi về hỏi anh.Sau khi giảng giải xong, anh trai Bắc Đại tự nhiên hỏi tôi:[Lúc làm thí nghiệm sao em không hỏi?]Tôi: [Em sợ đàn anh chê em ngốc.][…]Vừa nhắc đến đàn anh Tề Vũ, tôi liền không kìm được mà kêu ca một thôi một hồi.Đi theo làm trợ lý của Tề Vũ không phải là không tốt.Tôi quả thực đã học được rất nhiều thứ.Nhưng mà, đầu óc anh ấy nhảy số quá nhanh.Tôi còn chưa hiểu bước một hình thành như thế nào, anh ta đã nhảy đến kết quả rồi.Tôi thật sự không theo kịp.[Em còn tưởng đầu anh ấy là một cái máy tính đấy, không cần suy nghĩ, trong não đều lập trình sẵn rồi...]Nói đến đây, anh trai Bắc Đại lại không trả lời nữa.Nhưng tôi cũng không lấy làm lạ lắm, chắc là lại đi làm thí nghiệm rồi.Ngày hôm sau lúc tôi tới nơi, thời gian vẫn còn khá sớm.Cửa phòng cũng chưa có ai mở.May mà không bao lâu sau, Tề Vũ đã tới.“Em chào anh.”Tôi lễ phép chào hỏi.Vậy mà đối phương chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi “ừm” một tiếng.Lúc thí nghiệm kết thúc, tôi đang thu dọn thì Tề Vũ bỗng nhiên gọi tôi lại:“Nhan Ngôn.”“Dạ.”“Thí nghiệm hôm nay có chỗ nào không hiểu không?”???Tôi kinh ngạc nhìn anh.Thấy tôi nhìn, Tề Vũ ho khan một cái.Biểu cảm không được bình tĩnh cho lắm.“Tôi hỏi, thí nghiệm hôm nay, có chỗ nào không hiểu không?”“À… có, có ạ.”Tôi lập tức móc cuốn sổ nhỏ ra.