Ta xuyên thành nữ chính trong một quyển truyện ngược. Ngày đầu tiên thành thân còn chưa kịp viên phòng, phu quân Lâm An Đình đã bị phái đi đánh giặc. Ba tháng sau, hắn đưa về một cô nương xinh đẹp như hoa, yếu ớt mềm mại như một chú thỏ trắng. Cô nương này là thiên kim Hứa Như Vân của Hứa thượng thư, đến chùa Hương tích ngoài thành cầu phúc thì gặp phải sơn tặc, may mắn gặp Lâm An Đình vừa thắng trận trở về. Từ đó, Hứa Như Vân vừa gặp đã thương, tìm mọi cách trở thành thiếp thất của Lâm An Đình, không ngại trả bất cứ giá nào. Nàng ta bắt đầu ở trong phủ tướng quân bắt đầu diễn mấy tiết mục đầy mùi trà xanh*. *nguyên tác là trà lý trà khí, từ này dùng để tả mấy cô gái muốn dụ dỗ (cướp giật) các chàng trai đã in relationship rồi bằng cách giả vờ yếu đuối, cần được giúp đỡ bảo vệ, kiểu very bitchy, thường nó mang nghĩ châm biếm hơn là khen ngợi. Ngặt nổi nữ chính là người có trái tim pha lê. Vốn dĩ nàng ấy chỉ muốn được cùng nam chính yêu đương vui vẻ, lại vô tình nhiều lần rơi vào bẫy…
Chương 8
Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam ChínhTác giả: Hắc Dương Vu HòaTruyện Cổ Đại, Truyện SủngTa xuyên thành nữ chính trong một quyển truyện ngược. Ngày đầu tiên thành thân còn chưa kịp viên phòng, phu quân Lâm An Đình đã bị phái đi đánh giặc. Ba tháng sau, hắn đưa về một cô nương xinh đẹp như hoa, yếu ớt mềm mại như một chú thỏ trắng. Cô nương này là thiên kim Hứa Như Vân của Hứa thượng thư, đến chùa Hương tích ngoài thành cầu phúc thì gặp phải sơn tặc, may mắn gặp Lâm An Đình vừa thắng trận trở về. Từ đó, Hứa Như Vân vừa gặp đã thương, tìm mọi cách trở thành thiếp thất của Lâm An Đình, không ngại trả bất cứ giá nào. Nàng ta bắt đầu ở trong phủ tướng quân bắt đầu diễn mấy tiết mục đầy mùi trà xanh*. *nguyên tác là trà lý trà khí, từ này dùng để tả mấy cô gái muốn dụ dỗ (cướp giật) các chàng trai đã in relationship rồi bằng cách giả vờ yếu đuối, cần được giúp đỡ bảo vệ, kiểu very bitchy, thường nó mang nghĩ châm biếm hơn là khen ngợi. Ngặt nổi nữ chính là người có trái tim pha lê. Vốn dĩ nàng ấy chỉ muốn được cùng nam chính yêu đương vui vẻ, lại vô tình nhiều lần rơi vào bẫy… Hứa Diệu Vân quỳ dưới đất, Huệ An công chúa tức giận, Lâm An Đình và An Dương hầu không hiểu chuyện gì, còn ta lại đứng bên cạnh vui sướng trong yên lặng.Ta không cần tự mình ra tay đã có người đứng ra giáo huấn các nàng, nhìn Hứa Diệu Vân quỳ ở đó cúi gằm mặt, hẳn là đang rất hối hận vì nghe lời xúi giục của Hứa Như Vân rồi.Ta chỉ hận không thể lập tức cười to ha hả, đành đè nén trong lòng.Ngay lúc này, ta thấy Huệ Bình công chúa dường như đang lơ đãng nhìn về phía ta.Tuy chỉ là lơ đãng, nhưng mắt cũng là đảo qua hướng này.Với kinh nghiệm xem 180 kịch bản cung đấu, ta hoàn toàn có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải là một cái liếc mắt bình thường.Ta tức khắc ngốc ra, suy nghĩ bay loạn xạ trong đầu.Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật Huệ Bình công chúa thực sự không cần phải ở trước mặt bọn ta tỏ ra nghiêm khắc với Hứa Diệu Vân như thế. Tuy nàng ta phạm sai lầm, nhưng bà ấy cũng không nhất thiết phải vả mặt con dâu mình trước mặt bọn ta.Chắc chắn là Huệ Bình công chúa cố tình làm như vậy, hơn nữa còn tỏ rõ sự lạnh lùng sắc bén của mình.Có khi nào là… Là muốn thử ta hay không?Ta hít sâu một ngụm khí lạnh.Thật sự rất có khả năng.Bằng chứng là, ngoại trừ ta, chỉ còn hai kẻ ngốc không hiểu chút nào về tranh đấu giữa các nữ nhân ở đây, cho nên việc thành ra thế này, chỉ có thể là làm cho ta xem!Nghĩ vậy, nội tâm ta khóc ròng, quả nhiên chuyện giữa các nữ nhân một khắc cũng không thể thả lỏng, bản năng cảm nhận được nguy hiểm của ta báo động lên.Mặc kệ mục đích thử ta của Huệ Bình công chúa là gì, trước tình huống này, ta không muốn tiếp chiêu cũng phải làm.Ôm tâm tình thê thảm, ta hít sâu hai cái, kéo Lâm An Đình một phen.Thấy hắn nhìn qua đây, ta nghiêm túc nói nhỏ với hắn: “Chàng nghe đây, ta sắp phải nói giúp Hứa Như Vân, chỉ là chàng đừng suy nghĩ nhiều, ta tuyệt đối không có thích ả đâu!”Dứt lời, không đợi hắn có phản ứng, ta nhanh chóng bước lên phía trước, mềm giọng nói: “Công chúa, xin bớt giận……”
Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam ChínhTác giả: Hắc Dương Vu HòaTruyện Cổ Đại, Truyện SủngTa xuyên thành nữ chính trong một quyển truyện ngược. Ngày đầu tiên thành thân còn chưa kịp viên phòng, phu quân Lâm An Đình đã bị phái đi đánh giặc. Ba tháng sau, hắn đưa về một cô nương xinh đẹp như hoa, yếu ớt mềm mại như một chú thỏ trắng. Cô nương này là thiên kim Hứa Như Vân của Hứa thượng thư, đến chùa Hương tích ngoài thành cầu phúc thì gặp phải sơn tặc, may mắn gặp Lâm An Đình vừa thắng trận trở về. Từ đó, Hứa Như Vân vừa gặp đã thương, tìm mọi cách trở thành thiếp thất của Lâm An Đình, không ngại trả bất cứ giá nào. Nàng ta bắt đầu ở trong phủ tướng quân bắt đầu diễn mấy tiết mục đầy mùi trà xanh*. *nguyên tác là trà lý trà khí, từ này dùng để tả mấy cô gái muốn dụ dỗ (cướp giật) các chàng trai đã in relationship rồi bằng cách giả vờ yếu đuối, cần được giúp đỡ bảo vệ, kiểu very bitchy, thường nó mang nghĩ châm biếm hơn là khen ngợi. Ngặt nổi nữ chính là người có trái tim pha lê. Vốn dĩ nàng ấy chỉ muốn được cùng nam chính yêu đương vui vẻ, lại vô tình nhiều lần rơi vào bẫy… Hứa Diệu Vân quỳ dưới đất, Huệ An công chúa tức giận, Lâm An Đình và An Dương hầu không hiểu chuyện gì, còn ta lại đứng bên cạnh vui sướng trong yên lặng.Ta không cần tự mình ra tay đã có người đứng ra giáo huấn các nàng, nhìn Hứa Diệu Vân quỳ ở đó cúi gằm mặt, hẳn là đang rất hối hận vì nghe lời xúi giục của Hứa Như Vân rồi.Ta chỉ hận không thể lập tức cười to ha hả, đành đè nén trong lòng.Ngay lúc này, ta thấy Huệ Bình công chúa dường như đang lơ đãng nhìn về phía ta.Tuy chỉ là lơ đãng, nhưng mắt cũng là đảo qua hướng này.Với kinh nghiệm xem 180 kịch bản cung đấu, ta hoàn toàn có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải là một cái liếc mắt bình thường.Ta tức khắc ngốc ra, suy nghĩ bay loạn xạ trong đầu.Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật Huệ Bình công chúa thực sự không cần phải ở trước mặt bọn ta tỏ ra nghiêm khắc với Hứa Diệu Vân như thế. Tuy nàng ta phạm sai lầm, nhưng bà ấy cũng không nhất thiết phải vả mặt con dâu mình trước mặt bọn ta.Chắc chắn là Huệ Bình công chúa cố tình làm như vậy, hơn nữa còn tỏ rõ sự lạnh lùng sắc bén của mình.Có khi nào là… Là muốn thử ta hay không?Ta hít sâu một ngụm khí lạnh.Thật sự rất có khả năng.Bằng chứng là, ngoại trừ ta, chỉ còn hai kẻ ngốc không hiểu chút nào về tranh đấu giữa các nữ nhân ở đây, cho nên việc thành ra thế này, chỉ có thể là làm cho ta xem!Nghĩ vậy, nội tâm ta khóc ròng, quả nhiên chuyện giữa các nữ nhân một khắc cũng không thể thả lỏng, bản năng cảm nhận được nguy hiểm của ta báo động lên.Mặc kệ mục đích thử ta của Huệ Bình công chúa là gì, trước tình huống này, ta không muốn tiếp chiêu cũng phải làm.Ôm tâm tình thê thảm, ta hít sâu hai cái, kéo Lâm An Đình một phen.Thấy hắn nhìn qua đây, ta nghiêm túc nói nhỏ với hắn: “Chàng nghe đây, ta sắp phải nói giúp Hứa Như Vân, chỉ là chàng đừng suy nghĩ nhiều, ta tuyệt đối không có thích ả đâu!”Dứt lời, không đợi hắn có phản ứng, ta nhanh chóng bước lên phía trước, mềm giọng nói: “Công chúa, xin bớt giận……”
Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam ChínhTác giả: Hắc Dương Vu HòaTruyện Cổ Đại, Truyện SủngTa xuyên thành nữ chính trong một quyển truyện ngược. Ngày đầu tiên thành thân còn chưa kịp viên phòng, phu quân Lâm An Đình đã bị phái đi đánh giặc. Ba tháng sau, hắn đưa về một cô nương xinh đẹp như hoa, yếu ớt mềm mại như một chú thỏ trắng. Cô nương này là thiên kim Hứa Như Vân của Hứa thượng thư, đến chùa Hương tích ngoài thành cầu phúc thì gặp phải sơn tặc, may mắn gặp Lâm An Đình vừa thắng trận trở về. Từ đó, Hứa Như Vân vừa gặp đã thương, tìm mọi cách trở thành thiếp thất của Lâm An Đình, không ngại trả bất cứ giá nào. Nàng ta bắt đầu ở trong phủ tướng quân bắt đầu diễn mấy tiết mục đầy mùi trà xanh*. *nguyên tác là trà lý trà khí, từ này dùng để tả mấy cô gái muốn dụ dỗ (cướp giật) các chàng trai đã in relationship rồi bằng cách giả vờ yếu đuối, cần được giúp đỡ bảo vệ, kiểu very bitchy, thường nó mang nghĩ châm biếm hơn là khen ngợi. Ngặt nổi nữ chính là người có trái tim pha lê. Vốn dĩ nàng ấy chỉ muốn được cùng nam chính yêu đương vui vẻ, lại vô tình nhiều lần rơi vào bẫy… Hứa Diệu Vân quỳ dưới đất, Huệ An công chúa tức giận, Lâm An Đình và An Dương hầu không hiểu chuyện gì, còn ta lại đứng bên cạnh vui sướng trong yên lặng.Ta không cần tự mình ra tay đã có người đứng ra giáo huấn các nàng, nhìn Hứa Diệu Vân quỳ ở đó cúi gằm mặt, hẳn là đang rất hối hận vì nghe lời xúi giục của Hứa Như Vân rồi.Ta chỉ hận không thể lập tức cười to ha hả, đành đè nén trong lòng.Ngay lúc này, ta thấy Huệ Bình công chúa dường như đang lơ đãng nhìn về phía ta.Tuy chỉ là lơ đãng, nhưng mắt cũng là đảo qua hướng này.Với kinh nghiệm xem 180 kịch bản cung đấu, ta hoàn toàn có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải là một cái liếc mắt bình thường.Ta tức khắc ngốc ra, suy nghĩ bay loạn xạ trong đầu.Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật Huệ Bình công chúa thực sự không cần phải ở trước mặt bọn ta tỏ ra nghiêm khắc với Hứa Diệu Vân như thế. Tuy nàng ta phạm sai lầm, nhưng bà ấy cũng không nhất thiết phải vả mặt con dâu mình trước mặt bọn ta.Chắc chắn là Huệ Bình công chúa cố tình làm như vậy, hơn nữa còn tỏ rõ sự lạnh lùng sắc bén của mình.Có khi nào là… Là muốn thử ta hay không?Ta hít sâu một ngụm khí lạnh.Thật sự rất có khả năng.Bằng chứng là, ngoại trừ ta, chỉ còn hai kẻ ngốc không hiểu chút nào về tranh đấu giữa các nữ nhân ở đây, cho nên việc thành ra thế này, chỉ có thể là làm cho ta xem!Nghĩ vậy, nội tâm ta khóc ròng, quả nhiên chuyện giữa các nữ nhân một khắc cũng không thể thả lỏng, bản năng cảm nhận được nguy hiểm của ta báo động lên.Mặc kệ mục đích thử ta của Huệ Bình công chúa là gì, trước tình huống này, ta không muốn tiếp chiêu cũng phải làm.Ôm tâm tình thê thảm, ta hít sâu hai cái, kéo Lâm An Đình một phen.Thấy hắn nhìn qua đây, ta nghiêm túc nói nhỏ với hắn: “Chàng nghe đây, ta sắp phải nói giúp Hứa Như Vân, chỉ là chàng đừng suy nghĩ nhiều, ta tuyệt đối không có thích ả đâu!”Dứt lời, không đợi hắn có phản ứng, ta nhanh chóng bước lên phía trước, mềm giọng nói: “Công chúa, xin bớt giận……”