Ta xuyên thành nữ chính trong một quyển truyện ngược. Ngày đầu tiên thành thân còn chưa kịp viên phòng, phu quân Lâm An Đình đã bị phái đi đánh giặc. Ba tháng sau, hắn đưa về một cô nương xinh đẹp như hoa, yếu ớt mềm mại như một chú thỏ trắng. Cô nương này là thiên kim Hứa Như Vân của Hứa thượng thư, đến chùa Hương tích ngoài thành cầu phúc thì gặp phải sơn tặc, may mắn gặp Lâm An Đình vừa thắng trận trở về. Từ đó, Hứa Như Vân vừa gặp đã thương, tìm mọi cách trở thành thiếp thất của Lâm An Đình, không ngại trả bất cứ giá nào. Nàng ta bắt đầu ở trong phủ tướng quân bắt đầu diễn mấy tiết mục đầy mùi trà xanh*. *nguyên tác là trà lý trà khí, từ này dùng để tả mấy cô gái muốn dụ dỗ (cướp giật) các chàng trai đã in relationship rồi bằng cách giả vờ yếu đuối, cần được giúp đỡ bảo vệ, kiểu very bitchy, thường nó mang nghĩ châm biếm hơn là khen ngợi. Ngặt nổi nữ chính là người có trái tim pha lê. Vốn dĩ nàng ấy chỉ muốn được cùng nam chính yêu đương vui vẻ, lại vô tình nhiều lần rơi vào bẫy…
Chương 12
Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam ChínhTác giả: Hắc Dương Vu HòaTruyện Cổ Đại, Truyện SủngTa xuyên thành nữ chính trong một quyển truyện ngược. Ngày đầu tiên thành thân còn chưa kịp viên phòng, phu quân Lâm An Đình đã bị phái đi đánh giặc. Ba tháng sau, hắn đưa về một cô nương xinh đẹp như hoa, yếu ớt mềm mại như một chú thỏ trắng. Cô nương này là thiên kim Hứa Như Vân của Hứa thượng thư, đến chùa Hương tích ngoài thành cầu phúc thì gặp phải sơn tặc, may mắn gặp Lâm An Đình vừa thắng trận trở về. Từ đó, Hứa Như Vân vừa gặp đã thương, tìm mọi cách trở thành thiếp thất của Lâm An Đình, không ngại trả bất cứ giá nào. Nàng ta bắt đầu ở trong phủ tướng quân bắt đầu diễn mấy tiết mục đầy mùi trà xanh*. *nguyên tác là trà lý trà khí, từ này dùng để tả mấy cô gái muốn dụ dỗ (cướp giật) các chàng trai đã in relationship rồi bằng cách giả vờ yếu đuối, cần được giúp đỡ bảo vệ, kiểu very bitchy, thường nó mang nghĩ châm biếm hơn là khen ngợi. Ngặt nổi nữ chính là người có trái tim pha lê. Vốn dĩ nàng ấy chỉ muốn được cùng nam chính yêu đương vui vẻ, lại vô tình nhiều lần rơi vào bẫy… Phu quân hoài nghi ta thích tình địch của chính mình.Chuyện này nghĩ thế nào cũng rất kì cục.Cho nên ta không thèm suy nghĩ nữa.Sau khi trở về phủ, ta bắt đầu sinh hoạt như bình thường, hết ăn ăn ngủ ngủ, rồi đọc thoại bản.Mấy ngày sau ta nhận được một thiệp mời.Tĩnh Quốc công tổ chức tiệc trăm ngày cho cháu nội trai của mình, Lâm An Đình được mời đi dự.Yến tiệc?Ta nhăn mày lại.Chẳng phải trong mấy quyển trạch đấu, yến hội là nơi chiến trường quan trọng nhất hay sao.Ta cũng đoán được rất có thể sẽ đụng phải Hứa Như Vân ở đó.Để thắng ả ta, mấy ngày qua ta đã bắt đầu chăm sóc nhan sắc, tuyển chọn quần áo.Lâm An Đình ở bên cạnh ta hỏi với giọng chua lét: “Nàng đang mong sẽ gặp được ai ở yến tiệc vậy hả?”Rốt cuộc ngày dự tiệc cũng đã đến, Lâm An Đình vẫn như cũ đi xe ngựa cùng ta.Lúc bọn ta lên xe đã là giờ cao điểm.Trên đường từng chiếc xe ngựa nối tiếp nhau đến.Nếu là ở hiện đại, nhiều xe như vậy rất dễ xảy ra tai nạn.Không cần phải nói, xe ngựa cũng không khác gì.Đi được nửa đường, bỗng dưng xe ngựa của ta dừng lại.Ta ló đầu ra, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.Thì thấy phía trước có một chiếc xe ngựa đụng vào một sạp hàng, người ngựa đều ngổn ngang.Thúy nhi ở phía trước chạy đến nói: “Tiểu thư, cô gia, là xe ngựa của Hứa thượng thư né người đi đường, bất cẩn đụng phải sạp hàng, người thì không sao, chỉ là không có cách nào dựng xe lên lại.Hứa thượng thư?Ta sửng sốt, nghĩ thầm sẽ không trùng hợp đến vậy chứ?Ta chồm ra phía trước, quả nhiên nhìn thấy bên đường là một cô nương dùng khăn che hờ gương mặt, không phải Hứa Như Vân thì là ai.Là ta may mắn, trường hợp này cũng có thể gặp được ả?!Không phải ả cố ý bày ra chuyện này thì là ai?
Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam ChínhTác giả: Hắc Dương Vu HòaTruyện Cổ Đại, Truyện SủngTa xuyên thành nữ chính trong một quyển truyện ngược. Ngày đầu tiên thành thân còn chưa kịp viên phòng, phu quân Lâm An Đình đã bị phái đi đánh giặc. Ba tháng sau, hắn đưa về một cô nương xinh đẹp như hoa, yếu ớt mềm mại như một chú thỏ trắng. Cô nương này là thiên kim Hứa Như Vân của Hứa thượng thư, đến chùa Hương tích ngoài thành cầu phúc thì gặp phải sơn tặc, may mắn gặp Lâm An Đình vừa thắng trận trở về. Từ đó, Hứa Như Vân vừa gặp đã thương, tìm mọi cách trở thành thiếp thất của Lâm An Đình, không ngại trả bất cứ giá nào. Nàng ta bắt đầu ở trong phủ tướng quân bắt đầu diễn mấy tiết mục đầy mùi trà xanh*. *nguyên tác là trà lý trà khí, từ này dùng để tả mấy cô gái muốn dụ dỗ (cướp giật) các chàng trai đã in relationship rồi bằng cách giả vờ yếu đuối, cần được giúp đỡ bảo vệ, kiểu very bitchy, thường nó mang nghĩ châm biếm hơn là khen ngợi. Ngặt nổi nữ chính là người có trái tim pha lê. Vốn dĩ nàng ấy chỉ muốn được cùng nam chính yêu đương vui vẻ, lại vô tình nhiều lần rơi vào bẫy… Phu quân hoài nghi ta thích tình địch của chính mình.Chuyện này nghĩ thế nào cũng rất kì cục.Cho nên ta không thèm suy nghĩ nữa.Sau khi trở về phủ, ta bắt đầu sinh hoạt như bình thường, hết ăn ăn ngủ ngủ, rồi đọc thoại bản.Mấy ngày sau ta nhận được một thiệp mời.Tĩnh Quốc công tổ chức tiệc trăm ngày cho cháu nội trai của mình, Lâm An Đình được mời đi dự.Yến tiệc?Ta nhăn mày lại.Chẳng phải trong mấy quyển trạch đấu, yến hội là nơi chiến trường quan trọng nhất hay sao.Ta cũng đoán được rất có thể sẽ đụng phải Hứa Như Vân ở đó.Để thắng ả ta, mấy ngày qua ta đã bắt đầu chăm sóc nhan sắc, tuyển chọn quần áo.Lâm An Đình ở bên cạnh ta hỏi với giọng chua lét: “Nàng đang mong sẽ gặp được ai ở yến tiệc vậy hả?”Rốt cuộc ngày dự tiệc cũng đã đến, Lâm An Đình vẫn như cũ đi xe ngựa cùng ta.Lúc bọn ta lên xe đã là giờ cao điểm.Trên đường từng chiếc xe ngựa nối tiếp nhau đến.Nếu là ở hiện đại, nhiều xe như vậy rất dễ xảy ra tai nạn.Không cần phải nói, xe ngựa cũng không khác gì.Đi được nửa đường, bỗng dưng xe ngựa của ta dừng lại.Ta ló đầu ra, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.Thì thấy phía trước có một chiếc xe ngựa đụng vào một sạp hàng, người ngựa đều ngổn ngang.Thúy nhi ở phía trước chạy đến nói: “Tiểu thư, cô gia, là xe ngựa của Hứa thượng thư né người đi đường, bất cẩn đụng phải sạp hàng, người thì không sao, chỉ là không có cách nào dựng xe lên lại.Hứa thượng thư?Ta sửng sốt, nghĩ thầm sẽ không trùng hợp đến vậy chứ?Ta chồm ra phía trước, quả nhiên nhìn thấy bên đường là một cô nương dùng khăn che hờ gương mặt, không phải Hứa Như Vân thì là ai.Là ta may mắn, trường hợp này cũng có thể gặp được ả?!Không phải ả cố ý bày ra chuyện này thì là ai?
Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam ChínhTác giả: Hắc Dương Vu HòaTruyện Cổ Đại, Truyện SủngTa xuyên thành nữ chính trong một quyển truyện ngược. Ngày đầu tiên thành thân còn chưa kịp viên phòng, phu quân Lâm An Đình đã bị phái đi đánh giặc. Ba tháng sau, hắn đưa về một cô nương xinh đẹp như hoa, yếu ớt mềm mại như một chú thỏ trắng. Cô nương này là thiên kim Hứa Như Vân của Hứa thượng thư, đến chùa Hương tích ngoài thành cầu phúc thì gặp phải sơn tặc, may mắn gặp Lâm An Đình vừa thắng trận trở về. Từ đó, Hứa Như Vân vừa gặp đã thương, tìm mọi cách trở thành thiếp thất của Lâm An Đình, không ngại trả bất cứ giá nào. Nàng ta bắt đầu ở trong phủ tướng quân bắt đầu diễn mấy tiết mục đầy mùi trà xanh*. *nguyên tác là trà lý trà khí, từ này dùng để tả mấy cô gái muốn dụ dỗ (cướp giật) các chàng trai đã in relationship rồi bằng cách giả vờ yếu đuối, cần được giúp đỡ bảo vệ, kiểu very bitchy, thường nó mang nghĩ châm biếm hơn là khen ngợi. Ngặt nổi nữ chính là người có trái tim pha lê. Vốn dĩ nàng ấy chỉ muốn được cùng nam chính yêu đương vui vẻ, lại vô tình nhiều lần rơi vào bẫy… Phu quân hoài nghi ta thích tình địch của chính mình.Chuyện này nghĩ thế nào cũng rất kì cục.Cho nên ta không thèm suy nghĩ nữa.Sau khi trở về phủ, ta bắt đầu sinh hoạt như bình thường, hết ăn ăn ngủ ngủ, rồi đọc thoại bản.Mấy ngày sau ta nhận được một thiệp mời.Tĩnh Quốc công tổ chức tiệc trăm ngày cho cháu nội trai của mình, Lâm An Đình được mời đi dự.Yến tiệc?Ta nhăn mày lại.Chẳng phải trong mấy quyển trạch đấu, yến hội là nơi chiến trường quan trọng nhất hay sao.Ta cũng đoán được rất có thể sẽ đụng phải Hứa Như Vân ở đó.Để thắng ả ta, mấy ngày qua ta đã bắt đầu chăm sóc nhan sắc, tuyển chọn quần áo.Lâm An Đình ở bên cạnh ta hỏi với giọng chua lét: “Nàng đang mong sẽ gặp được ai ở yến tiệc vậy hả?”Rốt cuộc ngày dự tiệc cũng đã đến, Lâm An Đình vẫn như cũ đi xe ngựa cùng ta.Lúc bọn ta lên xe đã là giờ cao điểm.Trên đường từng chiếc xe ngựa nối tiếp nhau đến.Nếu là ở hiện đại, nhiều xe như vậy rất dễ xảy ra tai nạn.Không cần phải nói, xe ngựa cũng không khác gì.Đi được nửa đường, bỗng dưng xe ngựa của ta dừng lại.Ta ló đầu ra, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.Thì thấy phía trước có một chiếc xe ngựa đụng vào một sạp hàng, người ngựa đều ngổn ngang.Thúy nhi ở phía trước chạy đến nói: “Tiểu thư, cô gia, là xe ngựa của Hứa thượng thư né người đi đường, bất cẩn đụng phải sạp hàng, người thì không sao, chỉ là không có cách nào dựng xe lên lại.Hứa thượng thư?Ta sửng sốt, nghĩ thầm sẽ không trùng hợp đến vậy chứ?Ta chồm ra phía trước, quả nhiên nhìn thấy bên đường là một cô nương dùng khăn che hờ gương mặt, không phải Hứa Như Vân thì là ai.Là ta may mắn, trường hợp này cũng có thể gặp được ả?!Không phải ả cố ý bày ra chuyện này thì là ai?