Châu Thanh chết rồi. Nhưng cậu lại sống lại rồi. Đây là việc mà ngay cả chính cậu cũng không ngờ được. Một buổi sáng sớm trong viện điều dưỡng khi ánh nắng vẫn còn chưa gay gắt. Ánh sáng xuyên qua ô cửa kính tầng 4 chiếu xiên vào trong phòng bệnh, xuyên qua một chậu cây xanh nhỏ bên bệ cửa sổ, cuối cùng chiếu vào ly nước trong suốt đầy một nửa trên tủ đầu giường. Châu Thanh mở mắt ra lần thứ hai. Nhìn xung quanh có rất nhiều thiết bị điều trị tiên tiến và xa lạ, Châu Thanh luôn cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ. Một giấc mơ về sự sống và cái chết như du hành thời gian, như bị ma quỷ quấn thân. Một y tá nhỏ sắp đi đến cửa, tiếng trò chuyện nhẹ nhàng dần rơi vào màng nhĩ. "Thật sự tỉnh rồi à? Cũng đã gần một năm rồi, còn tưởng sẽ không thể tỉnh lại chứ." "Nếu không thì sao còn gọi là kỳ tích nữa." "Đúng thật, người bình thường bị nổ thành như cậu ta thì đã sớm từ bỏ việc điều trị rồi, may mà nhà cậu ta có tiền nên cứ để như thế một năm, thế mà cũng tỉnh được, cũng xem như mệnh tốt đấy." "…
Chương 10: C10: Chương 10
Cậu Ấy Đến Từ 1945Tác giả: Thính NguyênTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Xuyên KhôngChâu Thanh chết rồi. Nhưng cậu lại sống lại rồi. Đây là việc mà ngay cả chính cậu cũng không ngờ được. Một buổi sáng sớm trong viện điều dưỡng khi ánh nắng vẫn còn chưa gay gắt. Ánh sáng xuyên qua ô cửa kính tầng 4 chiếu xiên vào trong phòng bệnh, xuyên qua một chậu cây xanh nhỏ bên bệ cửa sổ, cuối cùng chiếu vào ly nước trong suốt đầy một nửa trên tủ đầu giường. Châu Thanh mở mắt ra lần thứ hai. Nhìn xung quanh có rất nhiều thiết bị điều trị tiên tiến và xa lạ, Châu Thanh luôn cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ. Một giấc mơ về sự sống và cái chết như du hành thời gian, như bị ma quỷ quấn thân. Một y tá nhỏ sắp đi đến cửa, tiếng trò chuyện nhẹ nhàng dần rơi vào màng nhĩ. "Thật sự tỉnh rồi à? Cũng đã gần một năm rồi, còn tưởng sẽ không thể tỉnh lại chứ." "Nếu không thì sao còn gọi là kỳ tích nữa." "Đúng thật, người bình thường bị nổ thành như cậu ta thì đã sớm từ bỏ việc điều trị rồi, may mà nhà cậu ta có tiền nên cứ để như thế một năm, thế mà cũng tỉnh được, cũng xem như mệnh tốt đấy." "… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhHiếm khi thấy hai người cùng đi vào cửa.Mặc dù đã quá giờ ăn tối nhưng thím Trương vẫn cố gắng chuẩn bị bữa đêm cho bọn họ.Châu Thanh lên lầu thay quần áo xong đi xuống lại thì bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn, trong đó có một món thịt lợn ninh măng (*), Châu Thanh vừa nếm thử hai miếng đã nói: "Món Tô Châu này của thím Trương làm rất chính tông."(*) bản gốc là 腌笃鲜, một món ăn vùng Giang Nam được chế biến từ hai loại thịt lợn là thịt lợn đã được ninh nhừ và thịt lợn tươi với măng tươi mùa đông.Thím Trương vừa nghe liền bật cười, nói: "Nguyên quán của tôi là ở Tô Châu, mấy món làm giỏi nhất là mấy món địa phương Tô Châu này đấy. Không ngờ cậu Châu cũng nhạy thật, đã từng ăn rồi à?""Lúc nhỏ thường ăn ạ." Châu Thanh cười nói.Năm đó, đầu bếp nữ nhà họ Châu được đưa tới xem như của hồi môn của mẹ cậu.Đều là hương vị cậu đã ăn rất quen khi còn bé, giống như vằn thắn lục dương, đậu hũ khô ướp gia vị, cá sóc, v.v...(*) mình chèn hình cho mọi người dễ hình dung kèm theo tên gốc để mọi người tra nheee, còn tên món ăn mình chỉ để phiên phiến ra được thôi chứ không đúng hẳn được vì tên mấy món Trung nó khá là hoa mỹ ấy:
Cậu Ấy Đến Từ 1945Tác giả: Thính NguyênTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Xuyên KhôngChâu Thanh chết rồi. Nhưng cậu lại sống lại rồi. Đây là việc mà ngay cả chính cậu cũng không ngờ được. Một buổi sáng sớm trong viện điều dưỡng khi ánh nắng vẫn còn chưa gay gắt. Ánh sáng xuyên qua ô cửa kính tầng 4 chiếu xiên vào trong phòng bệnh, xuyên qua một chậu cây xanh nhỏ bên bệ cửa sổ, cuối cùng chiếu vào ly nước trong suốt đầy một nửa trên tủ đầu giường. Châu Thanh mở mắt ra lần thứ hai. Nhìn xung quanh có rất nhiều thiết bị điều trị tiên tiến và xa lạ, Châu Thanh luôn cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ. Một giấc mơ về sự sống và cái chết như du hành thời gian, như bị ma quỷ quấn thân. Một y tá nhỏ sắp đi đến cửa, tiếng trò chuyện nhẹ nhàng dần rơi vào màng nhĩ. "Thật sự tỉnh rồi à? Cũng đã gần một năm rồi, còn tưởng sẽ không thể tỉnh lại chứ." "Nếu không thì sao còn gọi là kỳ tích nữa." "Đúng thật, người bình thường bị nổ thành như cậu ta thì đã sớm từ bỏ việc điều trị rồi, may mà nhà cậu ta có tiền nên cứ để như thế một năm, thế mà cũng tỉnh được, cũng xem như mệnh tốt đấy." "… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhHiếm khi thấy hai người cùng đi vào cửa.Mặc dù đã quá giờ ăn tối nhưng thím Trương vẫn cố gắng chuẩn bị bữa đêm cho bọn họ.Châu Thanh lên lầu thay quần áo xong đi xuống lại thì bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn, trong đó có một món thịt lợn ninh măng (*), Châu Thanh vừa nếm thử hai miếng đã nói: "Món Tô Châu này của thím Trương làm rất chính tông."(*) bản gốc là 腌笃鲜, một món ăn vùng Giang Nam được chế biến từ hai loại thịt lợn là thịt lợn đã được ninh nhừ và thịt lợn tươi với măng tươi mùa đông.Thím Trương vừa nghe liền bật cười, nói: "Nguyên quán của tôi là ở Tô Châu, mấy món làm giỏi nhất là mấy món địa phương Tô Châu này đấy. Không ngờ cậu Châu cũng nhạy thật, đã từng ăn rồi à?""Lúc nhỏ thường ăn ạ." Châu Thanh cười nói.Năm đó, đầu bếp nữ nhà họ Châu được đưa tới xem như của hồi môn của mẹ cậu.Đều là hương vị cậu đã ăn rất quen khi còn bé, giống như vằn thắn lục dương, đậu hũ khô ướp gia vị, cá sóc, v.v...(*) mình chèn hình cho mọi người dễ hình dung kèm theo tên gốc để mọi người tra nheee, còn tên món ăn mình chỉ để phiên phiến ra được thôi chứ không đúng hẳn được vì tên mấy món Trung nó khá là hoa mỹ ấy:
Cậu Ấy Đến Từ 1945Tác giả: Thính NguyênTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Xuyên KhôngChâu Thanh chết rồi. Nhưng cậu lại sống lại rồi. Đây là việc mà ngay cả chính cậu cũng không ngờ được. Một buổi sáng sớm trong viện điều dưỡng khi ánh nắng vẫn còn chưa gay gắt. Ánh sáng xuyên qua ô cửa kính tầng 4 chiếu xiên vào trong phòng bệnh, xuyên qua một chậu cây xanh nhỏ bên bệ cửa sổ, cuối cùng chiếu vào ly nước trong suốt đầy một nửa trên tủ đầu giường. Châu Thanh mở mắt ra lần thứ hai. Nhìn xung quanh có rất nhiều thiết bị điều trị tiên tiến và xa lạ, Châu Thanh luôn cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ. Một giấc mơ về sự sống và cái chết như du hành thời gian, như bị ma quỷ quấn thân. Một y tá nhỏ sắp đi đến cửa, tiếng trò chuyện nhẹ nhàng dần rơi vào màng nhĩ. "Thật sự tỉnh rồi à? Cũng đã gần một năm rồi, còn tưởng sẽ không thể tỉnh lại chứ." "Nếu không thì sao còn gọi là kỳ tích nữa." "Đúng thật, người bình thường bị nổ thành như cậu ta thì đã sớm từ bỏ việc điều trị rồi, may mà nhà cậu ta có tiền nên cứ để như thế một năm, thế mà cũng tỉnh được, cũng xem như mệnh tốt đấy." "… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnhHiếm khi thấy hai người cùng đi vào cửa.Mặc dù đã quá giờ ăn tối nhưng thím Trương vẫn cố gắng chuẩn bị bữa đêm cho bọn họ.Châu Thanh lên lầu thay quần áo xong đi xuống lại thì bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn, trong đó có một món thịt lợn ninh măng (*), Châu Thanh vừa nếm thử hai miếng đã nói: "Món Tô Châu này của thím Trương làm rất chính tông."(*) bản gốc là 腌笃鲜, một món ăn vùng Giang Nam được chế biến từ hai loại thịt lợn là thịt lợn đã được ninh nhừ và thịt lợn tươi với măng tươi mùa đông.Thím Trương vừa nghe liền bật cười, nói: "Nguyên quán của tôi là ở Tô Châu, mấy món làm giỏi nhất là mấy món địa phương Tô Châu này đấy. Không ngờ cậu Châu cũng nhạy thật, đã từng ăn rồi à?""Lúc nhỏ thường ăn ạ." Châu Thanh cười nói.Năm đó, đầu bếp nữ nhà họ Châu được đưa tới xem như của hồi môn của mẹ cậu.Đều là hương vị cậu đã ăn rất quen khi còn bé, giống như vằn thắn lục dương, đậu hũ khô ướp gia vị, cá sóc, v.v...(*) mình chèn hình cho mọi người dễ hình dung kèm theo tên gốc để mọi người tra nheee, còn tên món ăn mình chỉ để phiên phiến ra được thôi chứ không đúng hẳn được vì tên mấy món Trung nó khá là hoa mỹ ấy: