Rèm cửa của phòng ngủ kéo lại thật kín, trong phòng tối đen như mực, nhìn qua giống như đêm khuya. Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh. Ôn Dư cau mày quay người lại nhưng tiếng chuông vẫn không ngừng kêu. Cô lần mò sờ s0ạng hai cái trên giường mới tìm thấy điện thoại. Cô muốn tắt máy nhưng lại không cẩn thận ấn vào nút nghe. “Xin chào? Có phải cô Ôn không?” “Cô Ôn, tôi là Amy của quầy chuyên doanh (1) HXX, khuy cài tay áo bằng đá quý đen mà cô đặt làm ở chỗ chúng tôi đã có rồi, cô có thể đến lấy bất cứ lúc nào.” Trong phòng ngủ yên tĩnh, giọng nói của Sa rất rõ ràng. Do Ôn Dư còn ở đảo, bị chênh lệch thời gian nên cô có chút không vui. Nhưng khuy cài tay áo mà cô chờ hơn nửa năm đã có, đúng là một tin tốt. Hai cảm xúc lẫn lộn cũng làm dịu đi cảm giác nóng nảy khi rời giường của Ôn Dư. Cô cầm điện thoại áp lên tai: “Tôi biết rồi.” Sau khi cúp điện thoại, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, Ôn Dư vén chăn lên xem giờ. Năm giờ chiều. Còn nửa tiếng đồng hồ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...