Tác giả:

Không khí thay đổi, mây đen kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa to nặng trĩu cứ thế trút xuống, lúc đầu là nhẹ nhàng, sau đó là gấp rút và mạnh dần. Cơn mưa đầu mùa tưới qua thành phố hanh khô đã nhiều tháng, cảnh vật như được sống lại. Đường phố trống trải, chỉ thấy trong màn mưa, đến cả một chiếc taxi cũng không có. Tịch Hân Nghiêng từ studio bước ra, tay cầm dù gấp rút chạy dưới trời mưa lớn, giẫm nước mà chạy, đôi giầy mang trên chân bị nước văng lên, bẩn một mảnh lớn, cô hít mạnh một cái, chần chừ một chút rồi quyết định mặc kệ, tiếp tục tăng tốc chạy đi. Cô có thể đứng chờ xe bus, có thể bắt taxi, cũng có thể chờ tạnh mưa mới trở về, nhưng cô không muốn như thế, bởi vì cô trễ rồi. Hôm nay trên Tấn Giang, Đại thần vừa ra chương mới của bộ tiểu thuyết đang rất được ưa chuộng hiện nay là “ Những Ngày chúng ta cùng vui vẻ”. Tịch Hân Nghiêng là fan trung thành của Thất Tịch Dương Quang, cũng vì cuốn tiểu thuyết đình đám này mà yêu mến đại thần, nói đến vì sao cô biết được bộ…

Chương 56: Người nói là nữ chính?

Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải NgoanTác giả: Di Hoàn NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụKhông khí thay đổi, mây đen kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa to nặng trĩu cứ thế trút xuống, lúc đầu là nhẹ nhàng, sau đó là gấp rút và mạnh dần. Cơn mưa đầu mùa tưới qua thành phố hanh khô đã nhiều tháng, cảnh vật như được sống lại. Đường phố trống trải, chỉ thấy trong màn mưa, đến cả một chiếc taxi cũng không có. Tịch Hân Nghiêng từ studio bước ra, tay cầm dù gấp rút chạy dưới trời mưa lớn, giẫm nước mà chạy, đôi giầy mang trên chân bị nước văng lên, bẩn một mảnh lớn, cô hít mạnh một cái, chần chừ một chút rồi quyết định mặc kệ, tiếp tục tăng tốc chạy đi. Cô có thể đứng chờ xe bus, có thể bắt taxi, cũng có thể chờ tạnh mưa mới trở về, nhưng cô không muốn như thế, bởi vì cô trễ rồi. Hôm nay trên Tấn Giang, Đại thần vừa ra chương mới của bộ tiểu thuyết đang rất được ưa chuộng hiện nay là “ Những Ngày chúng ta cùng vui vẻ”. Tịch Hân Nghiêng là fan trung thành của Thất Tịch Dương Quang, cũng vì cuốn tiểu thuyết đình đám này mà yêu mến đại thần, nói đến vì sao cô biết được bộ… Tịch Hân Nghiêng hỏi lại:" là Tịch Điềm Điềm đúng không ạ ?".Ông cụ Tịch lạnh không trả lời, biểu hiện như vậy liền chứng tỏ người nói chính xác là nữ chính." Chuyện này xem ra còn phải cảm ơn em ấy rồi". Cô đi đến cầm lấy tay anh, nhìn ông cụ thẳng thắn tuyên bố:" ông à, sẵn tiện cháu muốn nói với ông là cháu và anh ấy sẽ đến với nhau, bây giờ mọi người cũng biết thì...."." cút, hai người cô cậu cút ngay cho tôi". Ông cụ Tịch không chấp nhận.Cô khó hiểu:" ông~ vì sao chứ?, bọn cháu không làm gì sai cả, cháu và anh ấy yêu nhau thật lòng, dù có như thế nào bọn cháu sẽ không chia xa....hy vọng ông cũng chúc phúc, bọn cháu sẽ đi ngay ạ"." chúng cháu sẽ đi, ông giữ gìn sức khỏe".Kết thúc không vui vẻ gì, nếu đã ngay mặt như thế thì còn níu kéo để làm gì, còn không bằng rời đi, bởi vì đến Tịch gia, cả hai người đều có cảm giác không thoải mái.Ra khỏi nhà, khi ngồi vào xe, lúc này anh mới ôm lấy, khẽ vuốt tóc cô, hỏi:" có sợ không?, anh biết em rất yêu ông nội, nhưng...".Cô lắc đầu:" em không sợ".Cô cũng thẳng thắng đối mặt, buồn buồn nói:" ông nội dù sao đã đứng về phía Tịch Điềm Điềm, em cũng không còn trông chờ vào đoạn tình cảm ông cháu này nữa. Em sẽ không sợ"."bởi vì có anh à?"." Đúng rồi, bởi vì có anh đó ".Cô nghịch ngợm nháy mắt với anh.Tịch Húc Sâm lại không nhịn được hôn cô." Không sao đâu, em không cần ông nội chúc phúc, chỉ cần ông ngoại, mẹ em và anh là được rồi". Cô sợ anh suy nghĩ nhiều nên an ủi, cô chỉ sợ anh vì chuyện xích mích tình cảm ông cháu giữa cô và ông cụ Tịch mà canh cánh trong lòng.Với ai thì anh sẽ không nhưng những chuyện liên quan đến cô, chắc chắn người đàn ông này sẽ vô cùng để ý." Ừ ". Tịch Húc Sâm đáp lại.Trưa nay hai người không về nhà. Cô xung phong ôm theo con mèo ú đến nhà ông ngoại.Phượng lão gia và mẹ đang chuẩn bị ăn cơm thì hai người đến thì cũng bảo người dọn thêm chén đũa.Khi trò chuyện, biết tin vừa nãy hai người gặp phải, Phượng Vũ Vân liền nổi nóng." con gái của tôi, ông ấy có quyền gì mà giở cái trò đó chứ?, hết đính hôn giờ đến chuyện này, ông ấy còn xem Phượng gia ra gì không?, ông ấy bất nhân thì cũng đừng trách Phượng gia bất nghĩa".Bà lại lật ngược nói:" còn tên Húc Diệu kia, đến cả con gái của mình cũng không bảo vệ được"......... ~

Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải NgoanTác giả: Di Hoàn NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụKhông khí thay đổi, mây đen kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa to nặng trĩu cứ thế trút xuống, lúc đầu là nhẹ nhàng, sau đó là gấp rút và mạnh dần. Cơn mưa đầu mùa tưới qua thành phố hanh khô đã nhiều tháng, cảnh vật như được sống lại. Đường phố trống trải, chỉ thấy trong màn mưa, đến cả một chiếc taxi cũng không có. Tịch Hân Nghiêng từ studio bước ra, tay cầm dù gấp rút chạy dưới trời mưa lớn, giẫm nước mà chạy, đôi giầy mang trên chân bị nước văng lên, bẩn một mảnh lớn, cô hít mạnh một cái, chần chừ một chút rồi quyết định mặc kệ, tiếp tục tăng tốc chạy đi. Cô có thể đứng chờ xe bus, có thể bắt taxi, cũng có thể chờ tạnh mưa mới trở về, nhưng cô không muốn như thế, bởi vì cô trễ rồi. Hôm nay trên Tấn Giang, Đại thần vừa ra chương mới của bộ tiểu thuyết đang rất được ưa chuộng hiện nay là “ Những Ngày chúng ta cùng vui vẻ”. Tịch Hân Nghiêng là fan trung thành của Thất Tịch Dương Quang, cũng vì cuốn tiểu thuyết đình đám này mà yêu mến đại thần, nói đến vì sao cô biết được bộ… Tịch Hân Nghiêng hỏi lại:" là Tịch Điềm Điềm đúng không ạ ?".Ông cụ Tịch lạnh không trả lời, biểu hiện như vậy liền chứng tỏ người nói chính xác là nữ chính." Chuyện này xem ra còn phải cảm ơn em ấy rồi". Cô đi đến cầm lấy tay anh, nhìn ông cụ thẳng thắn tuyên bố:" ông à, sẵn tiện cháu muốn nói với ông là cháu và anh ấy sẽ đến với nhau, bây giờ mọi người cũng biết thì...."." cút, hai người cô cậu cút ngay cho tôi". Ông cụ Tịch không chấp nhận.Cô khó hiểu:" ông~ vì sao chứ?, bọn cháu không làm gì sai cả, cháu và anh ấy yêu nhau thật lòng, dù có như thế nào bọn cháu sẽ không chia xa....hy vọng ông cũng chúc phúc, bọn cháu sẽ đi ngay ạ"." chúng cháu sẽ đi, ông giữ gìn sức khỏe".Kết thúc không vui vẻ gì, nếu đã ngay mặt như thế thì còn níu kéo để làm gì, còn không bằng rời đi, bởi vì đến Tịch gia, cả hai người đều có cảm giác không thoải mái.Ra khỏi nhà, khi ngồi vào xe, lúc này anh mới ôm lấy, khẽ vuốt tóc cô, hỏi:" có sợ không?, anh biết em rất yêu ông nội, nhưng...".Cô lắc đầu:" em không sợ".Cô cũng thẳng thắng đối mặt, buồn buồn nói:" ông nội dù sao đã đứng về phía Tịch Điềm Điềm, em cũng không còn trông chờ vào đoạn tình cảm ông cháu này nữa. Em sẽ không sợ"."bởi vì có anh à?"." Đúng rồi, bởi vì có anh đó ".Cô nghịch ngợm nháy mắt với anh.Tịch Húc Sâm lại không nhịn được hôn cô." Không sao đâu, em không cần ông nội chúc phúc, chỉ cần ông ngoại, mẹ em và anh là được rồi". Cô sợ anh suy nghĩ nhiều nên an ủi, cô chỉ sợ anh vì chuyện xích mích tình cảm ông cháu giữa cô và ông cụ Tịch mà canh cánh trong lòng.Với ai thì anh sẽ không nhưng những chuyện liên quan đến cô, chắc chắn người đàn ông này sẽ vô cùng để ý." Ừ ". Tịch Húc Sâm đáp lại.Trưa nay hai người không về nhà. Cô xung phong ôm theo con mèo ú đến nhà ông ngoại.Phượng lão gia và mẹ đang chuẩn bị ăn cơm thì hai người đến thì cũng bảo người dọn thêm chén đũa.Khi trò chuyện, biết tin vừa nãy hai người gặp phải, Phượng Vũ Vân liền nổi nóng." con gái của tôi, ông ấy có quyền gì mà giở cái trò đó chứ?, hết đính hôn giờ đến chuyện này, ông ấy còn xem Phượng gia ra gì không?, ông ấy bất nhân thì cũng đừng trách Phượng gia bất nghĩa".Bà lại lật ngược nói:" còn tên Húc Diệu kia, đến cả con gái của mình cũng không bảo vệ được"......... ~

Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải NgoanTác giả: Di Hoàn NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ PhụKhông khí thay đổi, mây đen kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa to nặng trĩu cứ thế trút xuống, lúc đầu là nhẹ nhàng, sau đó là gấp rút và mạnh dần. Cơn mưa đầu mùa tưới qua thành phố hanh khô đã nhiều tháng, cảnh vật như được sống lại. Đường phố trống trải, chỉ thấy trong màn mưa, đến cả một chiếc taxi cũng không có. Tịch Hân Nghiêng từ studio bước ra, tay cầm dù gấp rút chạy dưới trời mưa lớn, giẫm nước mà chạy, đôi giầy mang trên chân bị nước văng lên, bẩn một mảnh lớn, cô hít mạnh một cái, chần chừ một chút rồi quyết định mặc kệ, tiếp tục tăng tốc chạy đi. Cô có thể đứng chờ xe bus, có thể bắt taxi, cũng có thể chờ tạnh mưa mới trở về, nhưng cô không muốn như thế, bởi vì cô trễ rồi. Hôm nay trên Tấn Giang, Đại thần vừa ra chương mới của bộ tiểu thuyết đang rất được ưa chuộng hiện nay là “ Những Ngày chúng ta cùng vui vẻ”. Tịch Hân Nghiêng là fan trung thành của Thất Tịch Dương Quang, cũng vì cuốn tiểu thuyết đình đám này mà yêu mến đại thần, nói đến vì sao cô biết được bộ… Tịch Hân Nghiêng hỏi lại:" là Tịch Điềm Điềm đúng không ạ ?".Ông cụ Tịch lạnh không trả lời, biểu hiện như vậy liền chứng tỏ người nói chính xác là nữ chính." Chuyện này xem ra còn phải cảm ơn em ấy rồi". Cô đi đến cầm lấy tay anh, nhìn ông cụ thẳng thắn tuyên bố:" ông à, sẵn tiện cháu muốn nói với ông là cháu và anh ấy sẽ đến với nhau, bây giờ mọi người cũng biết thì...."." cút, hai người cô cậu cút ngay cho tôi". Ông cụ Tịch không chấp nhận.Cô khó hiểu:" ông~ vì sao chứ?, bọn cháu không làm gì sai cả, cháu và anh ấy yêu nhau thật lòng, dù có như thế nào bọn cháu sẽ không chia xa....hy vọng ông cũng chúc phúc, bọn cháu sẽ đi ngay ạ"." chúng cháu sẽ đi, ông giữ gìn sức khỏe".Kết thúc không vui vẻ gì, nếu đã ngay mặt như thế thì còn níu kéo để làm gì, còn không bằng rời đi, bởi vì đến Tịch gia, cả hai người đều có cảm giác không thoải mái.Ra khỏi nhà, khi ngồi vào xe, lúc này anh mới ôm lấy, khẽ vuốt tóc cô, hỏi:" có sợ không?, anh biết em rất yêu ông nội, nhưng...".Cô lắc đầu:" em không sợ".Cô cũng thẳng thắng đối mặt, buồn buồn nói:" ông nội dù sao đã đứng về phía Tịch Điềm Điềm, em cũng không còn trông chờ vào đoạn tình cảm ông cháu này nữa. Em sẽ không sợ"."bởi vì có anh à?"." Đúng rồi, bởi vì có anh đó ".Cô nghịch ngợm nháy mắt với anh.Tịch Húc Sâm lại không nhịn được hôn cô." Không sao đâu, em không cần ông nội chúc phúc, chỉ cần ông ngoại, mẹ em và anh là được rồi". Cô sợ anh suy nghĩ nhiều nên an ủi, cô chỉ sợ anh vì chuyện xích mích tình cảm ông cháu giữa cô và ông cụ Tịch mà canh cánh trong lòng.Với ai thì anh sẽ không nhưng những chuyện liên quan đến cô, chắc chắn người đàn ông này sẽ vô cùng để ý." Ừ ". Tịch Húc Sâm đáp lại.Trưa nay hai người không về nhà. Cô xung phong ôm theo con mèo ú đến nhà ông ngoại.Phượng lão gia và mẹ đang chuẩn bị ăn cơm thì hai người đến thì cũng bảo người dọn thêm chén đũa.Khi trò chuyện, biết tin vừa nãy hai người gặp phải, Phượng Vũ Vân liền nổi nóng." con gái của tôi, ông ấy có quyền gì mà giở cái trò đó chứ?, hết đính hôn giờ đến chuyện này, ông ấy còn xem Phượng gia ra gì không?, ông ấy bất nhân thì cũng đừng trách Phượng gia bất nghĩa".Bà lại lật ngược nói:" còn tên Húc Diệu kia, đến cả con gái của mình cũng không bảo vệ được"......... ~

Chương 56: Người nói là nữ chính?