" Thiên Vũ chúng ta ly hôn đi!" Một câu nói cất lên khiến căn phòng rơi vào im lặng đến đỉnh điểm. Vài phút sau Âu Mạc Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính. " Tại sao ?" Âu Mạc Thiên Vũ vẫn cấm đầu trong máy tính hỏi. " Vì mệt mỏi không có hứng thú trong tình yêu với anh nữa" " Em có hối hận không?" Hứ! Nếu như có hỏi cô một trăm lần thì câu trả lời của cô vẫn sẽ là Không! Cô đã dại khờ ngu dốt rất lâu rồi nhưng bây giờ thì sẽ không bao giờ cô đi vào vết xe đổ của mình. Chuyện kể về mấy tuần trước. Do cô bị bệnh khá nặng nên vào viện nằm nhưng lại chả ai vào chăm sóc cô cả người chồng trên danh nghĩa này cũng vậy. Vài ngày sao cô thôn mê và tỉnh dậy là đang nằm trong phòng hai năm cưới của cô. " Âu Phu Nhân người tỉnh dậy rồi à?" Một cô gái trẻ bước vào hỏi. " Á Hân sao cô lại ở đây?" Thẩm Lạc Ngưng thắc mắc hỏi trong sự ngạc nhiên vì một năm trước thì Á Hân đã nghỉ làm do công việc dưới quên rồi. " Thiếu phu nhân ơi…
Chương 40: Chương 40
Ông Xã À, Chia Tài Sản Nào!Tác giả: Tg Thanh TuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh" Thiên Vũ chúng ta ly hôn đi!" Một câu nói cất lên khiến căn phòng rơi vào im lặng đến đỉnh điểm. Vài phút sau Âu Mạc Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính. " Tại sao ?" Âu Mạc Thiên Vũ vẫn cấm đầu trong máy tính hỏi. " Vì mệt mỏi không có hứng thú trong tình yêu với anh nữa" " Em có hối hận không?" Hứ! Nếu như có hỏi cô một trăm lần thì câu trả lời của cô vẫn sẽ là Không! Cô đã dại khờ ngu dốt rất lâu rồi nhưng bây giờ thì sẽ không bao giờ cô đi vào vết xe đổ của mình. Chuyện kể về mấy tuần trước. Do cô bị bệnh khá nặng nên vào viện nằm nhưng lại chả ai vào chăm sóc cô cả người chồng trên danh nghĩa này cũng vậy. Vài ngày sao cô thôn mê và tỉnh dậy là đang nằm trong phòng hai năm cưới của cô. " Âu Phu Nhân người tỉnh dậy rồi à?" Một cô gái trẻ bước vào hỏi. " Á Hân sao cô lại ở đây?" Thẩm Lạc Ngưng thắc mắc hỏi trong sự ngạc nhiên vì một năm trước thì Á Hân đã nghỉ làm do công việc dưới quên rồi. " Thiếu phu nhân ơi… " Dạ, cháu đi ra nước ngoài lập nghiệp ạ" Thẩm Lạc Ngưng biết nếu mình không nói gì sẽ khó mà rời đi được.Cô cũng không biết cái lí do này có đáng tin không nữa biết vậy đã chuẩn bị kịch bản cụ thể rồi mới đến.Ông nội Âu nghe vậy càng không hiểu nổi"Sao con phải ra nước ngoài lập nghiệp chứ?Ở trong nước không tốt hơn sao?"Nói tới đây Thẩm Lạc Ngưng càng khó nói, Âu Mạc Thiên Vũ đã không nói chuyện ly hôn cô cũng không tiện nói." Ông ơi, ở trong nước chắc chắn sẽ đụng chạm nhiều người ạ.Với lại cháu cũng muốn đi du lịch dài hạng"Ông nội Âu gật gù tỏ ý đã hiểu.Từ lúc vào đến giờ Thẩm Lạc Ngưng cũng không liếc nhìn Âu Mạc Thiên Vũ lấy một cái dù anh luôn luôn dán ánh mắt vào cô.Thẩm Lạc Ngưng ngồi chơi nói chuyện với người nhà Âu Mạc Thiên Vũ tới bốn giờ thì cô định tạm biệt đi về thì lại bị ông nội Âu kéo lại ăn cơm.Lúc đầu cô định từ chối nhưng nghĩ mình đã đi rất lâu mới có cơ hội trở lại ăn bữa cơm cũng không thành vấn đề.Trên bàn ăn Thẩm Lạc Ngưng ngồi kế ông nội Âu trò chuyện phiếm trên bữa ăn những người còn lại lâu lâu góp vào vài tiếng cho không khí vui hơn.Ăn cơm xong Thẩm Lạc Ngưng đi dạo quanh khuôn viên nhà cho tiêu cơm rồi mới về.Xung quanh toàn là hoa khiến cho căn nhà luôn luôn tỏa ra hương hoa kích thích lũ bươm bướm đến đây.Thẩm Lạc Ngưng đi dạo không chỉ để tiêu hóa thức ăn mà còn để tránh mặt nhà họ Âu.Đột nhiên con dâu họ chạy ra nước ngoài biệt tâm biệt tích rồi một ngày quay lại nói do đi lập nghiệp không có thời gian thông báo thì ai mà tin được.Thật không biết Âu Mạc Thiên Vũ đã dùng lý do gì để nói với gia đình anh việc cô ra nước ngoài.Đang vừa đi vừa suy nghĩ thì ở đằng sau bỗng có tiếng bước chân bước đến.Cô quay đầu liền thấy khuôn mặt Âu Mạc Thiên Vũ hiện rõ lên." Em muốn về chưa?"À thì ra anh ra đây là hỏi cô muốn về chưa cô cứ tưởng!." Muốn, nhưng anh hỏi làm gì?"" Ông nội bảo anh đưa em về" Âu Mạc Thiên Vũ càng ngày càng bước lại gần cô nói.Thẩm Lạc Ngưng nhíu mày, rồi từ từ nói với giọng nói lạnh lùng" Không cần đâu, tôi tự về được"Nói rồi Thẩm Lạc Ngưng đi vào nhà không nhìn mặt Âu Mạc Thiên Vũ dù chỉ một lần.Âu Mạc Thiên Vũ thở dài trong lòng theo bước cô nhóc cứng đầu đi vào bên trong.Thẩm Lạc Ngưng lấy túi xách ngay trên ghê so fa chào ông nội Mạc và mẹ chồng." Để ông kêu Thiên Vũ đưa con về"Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng ngăn lại" Dạ khỏi ông ạ cháu tự về được"" Sao mà được chứ, cháu là phụ nữ về đêm hôm như vậy nguy hiểm lắm"" Đúng đó Lạc Ngưng để Thiên Vũ đưa con về, xa cách nhau 5 năm vợ chồng chắc chắn phải có đều cần nói chứ" Lý Thiên Thư góp vào vài câu để xem có lai động được Thẩm Lạc Ngưng hay không.Thẩm Lạc Ngưng bất lực biết chắc chắn không thể tự làm theo ý mình được chỉ gật nhẹ đầu.Âu Mạc Thiên Vũ phía sau cười nhoẻn miệng, nhanh chóng đi ra theo sau cô.Ông nội Mạc và Lý Thiên Thư trong nhà chỉ biết cười lắc đầu.Thẩm Lạc Ngưng đi ở phía trước Âu Mạc Thiên Vũ đi ở phía sau cả hai chỉ cách nhau không quá xa nhưng lại cảm nhận nó xa như 5 năm nay không gặp nhau vậy.Ngồi trên xe Thẩm Lạc Ngưng chỉ cầu nhanh chóng đến nhà để khỏi nhìn mặt Âu Mạc Thiên Vũ dù chỉ một khắt.Còn Âu Mạc Thiên Vũ thì lại cố gắng lái xe chậm hết mức có thể.Thấy tốc độ xe này chắc đến khuya mới về đến nhà Thẩm Lạc Ngưng phá vỡ bầu không khí im lặng" Anh lái xe như vậy biết chừng nào mới về tới nhà?"Âu Mạc Thiên Vũ nhìn qua Thẩm Lạc Ngưng" Đêm khuya chắc chắn sẽ kẹt xe, lái như vậy cho an toàn"Thẩm Lạc Ngưng thật sự khó hiểu, nhíu mày nói" Chúng ta lái xe còn chậm hơn cả xe đạp nữa đấy!"Quả thật đúng vậy chiếc siêu xe còn chậm hơn cả xe đạp khiến cô bất lực với cái vận tốc như vậy." Chúng ta lái chậm để an toàn cho tính mạng thì có gì sao?" Âu Mạc Thiên Vũ vẫn gáng tự tìm lí do biện hộ.Thẩm Lạc Ngưng nhướn mày, giọng nói trầm thấp" Sao tôi thấy bình thường anh lái xe như dân đua xe mà?"Âu Mạc Thiên Vũ: "!."Sao cô ấy biết chứ?Như nhìn thấu được suy nghĩ của Âu Mạc Thiên Vũ cô lên tiếng" Anh đừng thắc mắc sao tôi biết,cả thành phố này ai mà chả biết"Âu Mạc Thiên Vũ: "!." Không có gì để nói cả.Đưa cô về đến chung cư Thẩm Lạc Ngưng nói một tiếng cảm ơn, lái xe cẩn thận rồi nhanh chóng đi vào khu chung cư.Âu Mạc Thiên Vũ đợi đến khi Thẩm Lạc Ngưng lên lầu anh mới lái xe về.Về đến nhà Tiểu Lạc đã ngủ,cô cũng nhanh chóng tắm rửa lên giường ngủ.Ngày tiếp theo cô ở nhà chọn địa điểm để du lịch rồi phải ngồi phê duyệt các bản báo cáo.Cô định sẽ bỏ Tiểu Lạc ở nhà.
" Dạ, cháu đi ra nước ngoài lập nghiệp ạ" Thẩm Lạc Ngưng biết nếu mình không nói gì sẽ khó mà rời đi được.
Cô cũng không biết cái lí do này có đáng tin không nữa biết vậy đã chuẩn bị kịch bản cụ thể rồi mới đến.
Ông nội Âu nghe vậy càng không hiểu nổi"Sao con phải ra nước ngoài lập nghiệp chứ?Ở trong nước không tốt hơn sao?"
Nói tới đây Thẩm Lạc Ngưng càng khó nói, Âu Mạc Thiên Vũ đã không nói chuyện ly hôn cô cũng không tiện nói.
" Ông ơi, ở trong nước chắc chắn sẽ đụng chạm nhiều người ạ.
Với lại cháu cũng muốn đi du lịch dài hạng"
Ông nội Âu gật gù tỏ ý đã hiểu.
Từ lúc vào đến giờ Thẩm Lạc Ngưng cũng không liếc nhìn Âu Mạc Thiên Vũ lấy một cái dù anh luôn luôn dán ánh mắt vào cô.
Thẩm Lạc Ngưng ngồi chơi nói chuyện với người nhà Âu Mạc Thiên Vũ tới bốn giờ thì cô định tạm biệt đi về thì lại bị ông nội Âu kéo lại ăn cơm.
Lúc đầu cô định từ chối nhưng nghĩ mình đã đi rất lâu mới có cơ hội trở lại ăn bữa cơm cũng không thành vấn đề.
Trên bàn ăn Thẩm Lạc Ngưng ngồi kế ông nội Âu trò chuyện phiếm trên bữa ăn những người còn lại lâu lâu góp vào vài tiếng cho không khí vui hơn.
Ăn cơm xong Thẩm Lạc Ngưng đi dạo quanh khuôn viên nhà cho tiêu cơm rồi mới về.
Xung quanh toàn là hoa khiến cho căn nhà luôn luôn tỏa ra hương hoa kích thích lũ bươm bướm đến đây.
Thẩm Lạc Ngưng đi dạo không chỉ để tiêu hóa thức ăn mà còn để tránh mặt nhà họ Âu.
Đột nhiên con dâu họ chạy ra nước ngoài biệt tâm biệt tích rồi một ngày quay lại nói do đi lập nghiệp không có thời gian thông báo thì ai mà tin được.
Thật không biết Âu Mạc Thiên Vũ đã dùng lý do gì để nói với gia đình anh việc cô ra nước ngoài.
Đang vừa đi vừa suy nghĩ thì ở đằng sau bỗng có tiếng bước chân bước đến.
Cô quay đầu liền thấy khuôn mặt Âu Mạc Thiên Vũ hiện rõ lên.
" Em muốn về chưa?"
À thì ra anh ra đây là hỏi cô muốn về chưa cô cứ tưởng!.
" Muốn, nhưng anh hỏi làm gì?"
" Ông nội bảo anh đưa em về" Âu Mạc Thiên Vũ càng ngày càng bước lại gần cô nói.
Thẩm Lạc Ngưng nhíu mày, rồi từ từ nói với giọng nói lạnh lùng" Không cần đâu, tôi tự về được"
Nói rồi Thẩm Lạc Ngưng đi vào nhà không nhìn mặt Âu Mạc Thiên Vũ dù chỉ một lần.
Âu Mạc Thiên Vũ thở dài trong lòng theo bước cô nhóc cứng đầu đi vào bên trong.
Thẩm Lạc Ngưng lấy túi xách ngay trên ghê so fa chào ông nội Mạc và mẹ chồng.
" Để ông kêu Thiên Vũ đưa con về"
Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng ngăn lại" Dạ khỏi ông ạ cháu tự về được"
" Sao mà được chứ, cháu là phụ nữ về đêm hôm như vậy nguy hiểm lắm"
" Đúng đó Lạc Ngưng để Thiên Vũ đưa con về, xa cách nhau 5 năm vợ chồng chắc chắn phải có đều cần nói chứ" Lý Thiên Thư góp vào vài câu để xem có lai động được Thẩm Lạc Ngưng hay không.
Thẩm Lạc Ngưng bất lực biết chắc chắn không thể tự làm theo ý mình được chỉ gật nhẹ đầu.
Âu Mạc Thiên Vũ phía sau cười nhoẻn miệng, nhanh chóng đi ra theo sau cô.
Ông nội Mạc và Lý Thiên Thư trong nhà chỉ biết cười lắc đầu.
Thẩm Lạc Ngưng đi ở phía trước Âu Mạc Thiên Vũ đi ở phía sau cả hai chỉ cách nhau không quá xa nhưng lại cảm nhận nó xa như 5 năm nay không gặp nhau vậy.
Ngồi trên xe Thẩm Lạc Ngưng chỉ cầu nhanh chóng đến nhà để khỏi nhìn mặt Âu Mạc Thiên Vũ dù chỉ một khắt.
Còn Âu Mạc Thiên Vũ thì lại cố gắng lái xe chậm hết mức có thể.
Thấy tốc độ xe này chắc đến khuya mới về đến nhà Thẩm Lạc Ngưng phá vỡ bầu không khí im lặng" Anh lái xe như vậy biết chừng nào mới về tới nhà?"
Âu Mạc Thiên Vũ nhìn qua Thẩm Lạc Ngưng" Đêm khuya chắc chắn sẽ kẹt xe, lái như vậy cho an toàn"
Thẩm Lạc Ngưng thật sự khó hiểu, nhíu mày nói" Chúng ta lái xe còn chậm hơn cả xe đạp nữa đấy!"
Quả thật đúng vậy chiếc siêu xe còn chậm hơn cả xe đạp khiến cô bất lực với cái vận tốc như vậy.
" Chúng ta lái chậm để an toàn cho tính mạng thì có gì sao?" Âu Mạc Thiên Vũ vẫn gáng tự tìm lí do biện hộ.
Thẩm Lạc Ngưng nhướn mày, giọng nói trầm thấp" Sao tôi thấy bình thường anh lái xe như dân đua xe mà?"
Âu Mạc Thiên Vũ: "!.
"
Sao cô ấy biết chứ?
Như nhìn thấu được suy nghĩ của Âu Mạc Thiên Vũ cô lên tiếng" Anh đừng thắc mắc sao tôi biết,cả thành phố này ai mà chả biết"
Âu Mạc Thiên Vũ: "!.
" Không có gì để nói cả.
Đưa cô về đến chung cư Thẩm Lạc Ngưng nói một tiếng cảm ơn, lái xe cẩn thận rồi nhanh chóng đi vào khu chung cư.
Âu Mạc Thiên Vũ đợi đến khi Thẩm Lạc Ngưng lên lầu anh mới lái xe về.
Về đến nhà Tiểu Lạc đã ngủ,cô cũng nhanh chóng tắm rửa lên giường ngủ.
Ngày tiếp theo cô ở nhà chọn địa điểm để du lịch rồi phải ngồi phê duyệt các bản báo cáo.
Cô định sẽ bỏ Tiểu Lạc ở nhà.
Ông Xã À, Chia Tài Sản Nào!Tác giả: Tg Thanh TuyềnTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh" Thiên Vũ chúng ta ly hôn đi!" Một câu nói cất lên khiến căn phòng rơi vào im lặng đến đỉnh điểm. Vài phút sau Âu Mạc Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính. " Tại sao ?" Âu Mạc Thiên Vũ vẫn cấm đầu trong máy tính hỏi. " Vì mệt mỏi không có hứng thú trong tình yêu với anh nữa" " Em có hối hận không?" Hứ! Nếu như có hỏi cô một trăm lần thì câu trả lời của cô vẫn sẽ là Không! Cô đã dại khờ ngu dốt rất lâu rồi nhưng bây giờ thì sẽ không bao giờ cô đi vào vết xe đổ của mình. Chuyện kể về mấy tuần trước. Do cô bị bệnh khá nặng nên vào viện nằm nhưng lại chả ai vào chăm sóc cô cả người chồng trên danh nghĩa này cũng vậy. Vài ngày sao cô thôn mê và tỉnh dậy là đang nằm trong phòng hai năm cưới của cô. " Âu Phu Nhân người tỉnh dậy rồi à?" Một cô gái trẻ bước vào hỏi. " Á Hân sao cô lại ở đây?" Thẩm Lạc Ngưng thắc mắc hỏi trong sự ngạc nhiên vì một năm trước thì Á Hân đã nghỉ làm do công việc dưới quên rồi. " Thiếu phu nhân ơi… " Dạ, cháu đi ra nước ngoài lập nghiệp ạ" Thẩm Lạc Ngưng biết nếu mình không nói gì sẽ khó mà rời đi được.Cô cũng không biết cái lí do này có đáng tin không nữa biết vậy đã chuẩn bị kịch bản cụ thể rồi mới đến.Ông nội Âu nghe vậy càng không hiểu nổi"Sao con phải ra nước ngoài lập nghiệp chứ?Ở trong nước không tốt hơn sao?"Nói tới đây Thẩm Lạc Ngưng càng khó nói, Âu Mạc Thiên Vũ đã không nói chuyện ly hôn cô cũng không tiện nói." Ông ơi, ở trong nước chắc chắn sẽ đụng chạm nhiều người ạ.Với lại cháu cũng muốn đi du lịch dài hạng"Ông nội Âu gật gù tỏ ý đã hiểu.Từ lúc vào đến giờ Thẩm Lạc Ngưng cũng không liếc nhìn Âu Mạc Thiên Vũ lấy một cái dù anh luôn luôn dán ánh mắt vào cô.Thẩm Lạc Ngưng ngồi chơi nói chuyện với người nhà Âu Mạc Thiên Vũ tới bốn giờ thì cô định tạm biệt đi về thì lại bị ông nội Âu kéo lại ăn cơm.Lúc đầu cô định từ chối nhưng nghĩ mình đã đi rất lâu mới có cơ hội trở lại ăn bữa cơm cũng không thành vấn đề.Trên bàn ăn Thẩm Lạc Ngưng ngồi kế ông nội Âu trò chuyện phiếm trên bữa ăn những người còn lại lâu lâu góp vào vài tiếng cho không khí vui hơn.Ăn cơm xong Thẩm Lạc Ngưng đi dạo quanh khuôn viên nhà cho tiêu cơm rồi mới về.Xung quanh toàn là hoa khiến cho căn nhà luôn luôn tỏa ra hương hoa kích thích lũ bươm bướm đến đây.Thẩm Lạc Ngưng đi dạo không chỉ để tiêu hóa thức ăn mà còn để tránh mặt nhà họ Âu.Đột nhiên con dâu họ chạy ra nước ngoài biệt tâm biệt tích rồi một ngày quay lại nói do đi lập nghiệp không có thời gian thông báo thì ai mà tin được.Thật không biết Âu Mạc Thiên Vũ đã dùng lý do gì để nói với gia đình anh việc cô ra nước ngoài.Đang vừa đi vừa suy nghĩ thì ở đằng sau bỗng có tiếng bước chân bước đến.Cô quay đầu liền thấy khuôn mặt Âu Mạc Thiên Vũ hiện rõ lên." Em muốn về chưa?"À thì ra anh ra đây là hỏi cô muốn về chưa cô cứ tưởng!." Muốn, nhưng anh hỏi làm gì?"" Ông nội bảo anh đưa em về" Âu Mạc Thiên Vũ càng ngày càng bước lại gần cô nói.Thẩm Lạc Ngưng nhíu mày, rồi từ từ nói với giọng nói lạnh lùng" Không cần đâu, tôi tự về được"Nói rồi Thẩm Lạc Ngưng đi vào nhà không nhìn mặt Âu Mạc Thiên Vũ dù chỉ một lần.Âu Mạc Thiên Vũ thở dài trong lòng theo bước cô nhóc cứng đầu đi vào bên trong.Thẩm Lạc Ngưng lấy túi xách ngay trên ghê so fa chào ông nội Mạc và mẹ chồng." Để ông kêu Thiên Vũ đưa con về"Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng ngăn lại" Dạ khỏi ông ạ cháu tự về được"" Sao mà được chứ, cháu là phụ nữ về đêm hôm như vậy nguy hiểm lắm"" Đúng đó Lạc Ngưng để Thiên Vũ đưa con về, xa cách nhau 5 năm vợ chồng chắc chắn phải có đều cần nói chứ" Lý Thiên Thư góp vào vài câu để xem có lai động được Thẩm Lạc Ngưng hay không.Thẩm Lạc Ngưng bất lực biết chắc chắn không thể tự làm theo ý mình được chỉ gật nhẹ đầu.Âu Mạc Thiên Vũ phía sau cười nhoẻn miệng, nhanh chóng đi ra theo sau cô.Ông nội Mạc và Lý Thiên Thư trong nhà chỉ biết cười lắc đầu.Thẩm Lạc Ngưng đi ở phía trước Âu Mạc Thiên Vũ đi ở phía sau cả hai chỉ cách nhau không quá xa nhưng lại cảm nhận nó xa như 5 năm nay không gặp nhau vậy.Ngồi trên xe Thẩm Lạc Ngưng chỉ cầu nhanh chóng đến nhà để khỏi nhìn mặt Âu Mạc Thiên Vũ dù chỉ một khắt.Còn Âu Mạc Thiên Vũ thì lại cố gắng lái xe chậm hết mức có thể.Thấy tốc độ xe này chắc đến khuya mới về đến nhà Thẩm Lạc Ngưng phá vỡ bầu không khí im lặng" Anh lái xe như vậy biết chừng nào mới về tới nhà?"Âu Mạc Thiên Vũ nhìn qua Thẩm Lạc Ngưng" Đêm khuya chắc chắn sẽ kẹt xe, lái như vậy cho an toàn"Thẩm Lạc Ngưng thật sự khó hiểu, nhíu mày nói" Chúng ta lái xe còn chậm hơn cả xe đạp nữa đấy!"Quả thật đúng vậy chiếc siêu xe còn chậm hơn cả xe đạp khiến cô bất lực với cái vận tốc như vậy." Chúng ta lái chậm để an toàn cho tính mạng thì có gì sao?" Âu Mạc Thiên Vũ vẫn gáng tự tìm lí do biện hộ.Thẩm Lạc Ngưng nhướn mày, giọng nói trầm thấp" Sao tôi thấy bình thường anh lái xe như dân đua xe mà?"Âu Mạc Thiên Vũ: "!."Sao cô ấy biết chứ?Như nhìn thấu được suy nghĩ của Âu Mạc Thiên Vũ cô lên tiếng" Anh đừng thắc mắc sao tôi biết,cả thành phố này ai mà chả biết"Âu Mạc Thiên Vũ: "!." Không có gì để nói cả.Đưa cô về đến chung cư Thẩm Lạc Ngưng nói một tiếng cảm ơn, lái xe cẩn thận rồi nhanh chóng đi vào khu chung cư.Âu Mạc Thiên Vũ đợi đến khi Thẩm Lạc Ngưng lên lầu anh mới lái xe về.Về đến nhà Tiểu Lạc đã ngủ,cô cũng nhanh chóng tắm rửa lên giường ngủ.Ngày tiếp theo cô ở nhà chọn địa điểm để du lịch rồi phải ngồi phê duyệt các bản báo cáo.Cô định sẽ bỏ Tiểu Lạc ở nhà.