Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…
Chương 29
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 29: Dáng người anh sao chuẩn quá vậyLần này Diệp Tĩnh Gia bị ốm thật, bệnhnặng rất lâu nhưng mẹ Hoäc dường nhưkhông có chút cảm giác mình có lỗi nào.Ngay cả Diệp Tĩnh Gia sống hay chết, bàcũng không buồn quan tâm.Hoäc Minh Dương đợi trong phòng củaDiệp Tĩnh Gia một lát, nhìn Lữ Hoàng Trunggiúp cô khám bệnh, còn đợi cô tỉnh lại màmãi không chịu đi, anh cũng không vui vẻlàm bao, gọi Lữ Hoàng Trung: “Đừng quấyrầy vợ tôi nghỉ ngơi nữa, cậu về phòng sáchchờ tôi đi”.Lữ Hoàng Trung có chút ngu ngơ khônghiểu vì sao, theo Hoắc Minh Dương trở vềphòng sách, không lâu sau đó, chị Tiết mangcơm lên trên: “Bà chủ phân phó cho tôichuẩn bị, cậu chủ ăn nhiều một chút ạ”. Nóixong, chị Tiết đặt cơm ở đó rồi đi.Bất luận ở nhà họ Hoắc bao lâu rồi, vẫncó chút e sợ cậu chủ.Khi Diệp Tĩnh Gia tỉnh lại thì đã là nửađêm, Lữ Hoàng Trung đã bị Hoắc MinhDương ép trở về rồi.Người đàn ông cứ ngồi bên giường DiệpTĩnh Gia như vậy, ánh trăng soi tỏ gương mặtanh, gương mặt không có chút thay đổi, thithoảng anh đưa tay thử nhiệt độ trên ngườicô, nhìn hơi thở vững vàng của cô, mới cảmnhận được thực sự là cô còn đang sống.“Cậu chủ đã ăn chưa?” Bà Hoắc nhìn chịTiết cầm thức ăn còn thừa từ phòng HoắcMinh Dương ra, trông như chưa từng độngđũa vào vậy.Thấy con trai ăn không được ngon, bàHoắc càng thấy bực bội thêm, bỏ tiền lớnmua vợ về cho con, mà chút chuyện nhỏ nhưvậy cũng không làm nổi.Trong mấy ngày Diệp Tĩnh Gia bị bệnh,đều là do Lý Vân chăm sóc cho Hoắc MinhDương, thỉnh thoảng Hoặc Minh Dương dànhchút thời gian tới thăm Diệp Tĩnh Gia.Cô gái vẫn mệt mỏi nằm trên giường,muốn ngồi dậy cũng cần có người đỡ: “Tôimuốn nấu cơm cho anh, anh dìu tôi đứngdậy đi…” Sắp tới giờ ăn cơm rồi, mỗi bữaHoắc Minh Dương không ăn được bao nhiêucơm cả, cô lo anh ăn không vào miệng.“Cô chăm sóc chính bản thân mình trướcđi đã”. Đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng của anhtràn ngập sự khinh thường, trong lòng lại cógì sụp đổ.Nhìn thấy da môi nứt nẻ của Diệp TĩnhGia, còn có sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đầutóc rối bù, anh có nỗi lo lắng không sao nóiđược.Mỗi ngày truyền một bình nước, tròn mộttuần, cô mới đỡ hơn.Hoắc Minh Dương còn chưa tới, cô ngồiđờ đẫn trên giường, thật ra đã nhiều ngày mẹkhông gọi điện thoại cho cô, có lẽ ngaychuyện cô ốm rồi, bà cũng không biết.Tối nay, người đàn ông tắm rửa xongxuôi tới giúp Diệp Tĩnh Gia tắm.Thấy Hoắc Minh Dương càng ngày càngquen thuộc việc lau rửa bằng khăn, gươngmặt già của Diệp Tĩnh Gia đỏ lên, mấy ngàyhôm nay căn bản cô không có sức mà tựtắm, lúc đầu luôn là cô cố tự tắm, nhưng anhvẫn luôn tới giúp đỡ: “Qua đây nào”.Nhăn nhó, ngượng ngùng trên giườngmột hồi, cô vẫn chưa quá quen với việc cứtrần trụi hoàn toàn trước mặt Hoắc MinhDương.Mặc dù ngọn đèn có phần tăm tối, nhưngcô vân cảm giác được ánh mắt của HoắcMinh Dương có thể nhìn thấu cô.“Gọi chị Tiết đi!” Chị Tiết cũng là phụ nữ,giúp đỡ cô cũng dễ dàng hơn.“Con dâu nhà họ Hoắc mà có thể để chongười khác tuỳ tiện nhìn cơ thể sao?Lại là câu này, ngày nào tắm cũng phảinói một lần, lần nào cũng là lí do đó để từchối.Cô chấp nhận nằm ở trên giường, cốgắng quay lưng ra cho anh lau, mỗi lần lau vềphía trước, cô tự động vòng tay qua giành lấykhăn mặt tự mình lau.“Ngày mai cô muốn ăn gì?” Gần đây, DiệpTĩnh Gia ăn không quá ngon miệng, HoắcMinh Dương hỏi xem cô muốn ăn gì.“Ăn mì chay đi!”Sáng hôm sau, món cô ăn chính là mì chay.Diệp Tĩnh Gia che mặt, tỉ mỉ gắp cà rốtmà Hoäc Minh Dương thích ăn bỏ vào trongbát anh: “Mau ăn đi”.Hoắc Minh Dương nhìn thức ăn trên bàn,nhíu mày: “Chị Tiết, tương ớt, sao lại khôngcó tương ớt vậy?”Cũng không lâu lắm, chị Tiết mang tươngớt lên.Diệp Tĩnh Gia nhìn chai tương ớt trênbàn, Hoắc Minh Dương không phải ngườithích ăn cay, bây giờ cô đang bị bệnh cũngkhông thể ăn tương ớt, không biết anh gọitương ớt là muốn cho ai ăn nữa.Đây hình như không phải lần đầu tiênHoắc Minh Dương yêu cầu mang tương ớtlên, không biết vì sao anh lại có chấp niệmkhăng khít với tương ớt như vậy nữa.Hôm nay sức khoẻ của Diệp Tĩnh Gia đãkhá hơn nhiều rồi, ăn chút mì rồi quay lạiphòng, kéo rèm cửa sổ ra.Ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, mở cửasổ ra, không khí đều có hương vị tươi mátcủa cây cỏ.Cô đứng trước cửa sổ, đưa mắt nhìnphong cảnh bên ngoài, chỉ chừa lại cho anhbóng lưng.Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Tĩnh Giaquay đầu lại nhìn, là gương mặt góc cạnhtuấn tú quen thuộc đó.Cô phát hiện gần đây Hoắc Minh Dươngvào phòng của cô không còn tránh né ánhsáng nữa.“Tôi bây giờ bi ốm còn chưa khỏi hắn, bácsĩ nói phải ra ngoài nhiều hơn, anh đi tản bộvới tôi có được không?”“Bác sĩ bảo bao giờ vậy?”Đôi mắt thâm thuý của anh nhìn thẳngvào mắt cô, Hoắc Minh Dương nhớ kĩ ánhmắt Diệp Tĩnh Gia nhìn Lữ Hoàng Trung.“Đọc báo, xem TV người ta nói vậy mà”.Đó là kiến thức thường ngày, Hoắc MinhDương không biết hay sao, anh sống ở trongtối tăm bao lâu rồi, không có ánh sáng thì cơthể sao có thể chịu nổi.Hoắc Minh Dương gật đầu.Diệp Tĩnh Gia lập tức đỡ xe lăn của HoắcMinh Dương, đẩy anh xuống tầng, chị Tiết đitheo sau, rất sợ Diệp Tĩnh Gia gầy yếu khônglo được cho cậu chủ.Bao lâu rồi chưa ra khỏi nhà.Vừa ra cửa, cô đã cảm nhận được vầngdương và gió nhẹ.Ánh mắt trời soi chiếu khiến anh khôngmở được mắt ra.Diệp Tĩnh Gia không quá quen thuộc vớinơi này, nên đẩy anh dọc theo đường nhỏgần đó để đi bộ.Dọc đường có rất nhiều hoa dại không rõtên, Diệp Tĩnh Gia vô cùng thích thú, nhìnđông nhìn tây, chỉ chỉ trỏ trỏ.“Cô thích tản bộ tới vậy sao?” Hoắc MinhDương suy tư chốc lát rồi hỏi.Mặc kệở đâu, dù sao cũng hơn là cứ đènén ở nhà họ Hoắc, để cho cô thoải mái mộtchút vậy.“Cũng không hẳn vậy, chỉ là có thể ra cửavới anh thôi”.Trong lòng cô chính là muốn như vậy,nhưng nếu là cô đi một mình thì cô sẽ khôngbao giờ đi lung tung không có mục đích nhưvậy đâu, bình thường cô hay đi dạo phố, rồitìm chỗ nghỉ ngơi uống chén trà.Hoäc Minh Dương không nói gì, nhưngđáp án Diệp Tĩnh Gia đưa ra khiến anh vôcùng hài lòng.Ở nhà họ Hoắc càng lâu, Diệp Tĩnh Giacàng hiểu rõ đạo lí trong nhà họ Hoắc, còncả cách chăm sóc Hoắc Minh Dương nữa.Tản bộ xong quay về, bà Hoắc cũng đã ởnhà rồi, thấy Diệp Tĩnh Gia đẩy Hoắc MinhDương về, phân phó: “Ngày mai tiếp tục đưaMinh Dương đi tản bộ.”Diệp Tĩnh Gia gật đầu: “Con biết rồi thưamẹ”.Hoắc Minh Dương bất mãn nhíu mày:“Chúng ta lên tầng trước đi”.Mẹ Hoắc không nói gì thêm, thực ra nhìntheo phương diện khác mà nói, Diệp Tĩnh Giakhông hổ là con dâu bà chọn, không tệ lắm.Mấy lần trước mẹ Hoäc lưu lại bóng maám ảnh cho nhà họ Diệp, cô vẫn ghi nhớtrong đầu.Nhìn thấy mẹ Hoắc là căng thẳng, maymà có Hoắc Minh Dương cứu cô: “Cảm ơn anh”.“Là do tôi quá mệt rồi thôi”.Cô đã quen với việc Hoắc Minh Dươnghay nói lời dối lòng, Diệp Tĩnh Gia khôngbuồn vạch trần anh.“Tôi muốn đi tắm, cô đi chuẩn bị đi”.Phòng của người đàn ông rất tối, nhưngcô đã quen thuộc với cảnh vật ở đây, quen lốiquen nẻo mà vào phòng tắm chuẩn bị nướcnóng.Con ngươi đẹp đẽ của anh nhìn chămchú vào từng cử chỉ của người phụ nữ.Diệp Tĩnh Gia làm gì dường như đều nằmtrong lòng bàn tay anh.Nước tắm còn chưa chuẩn bị xong, hômnay đúng là một ngày mệt mỏi.Buổi tối hơi lạnh, cô chuẩn bị nấu choHoắc Minh Dương một ly nước gừng, để anhtắm rửa xong thì uống.Nhưng vừa ra hỏi phòng, cô đã thấyHoắc Minh Vũ đứng dựa vào cầu thang, nhìncô cười mờ ám.Trong lòng Diệp Tĩnh Gia cả kinh, vốnđịnh quay đầu chui vào phòng Hoắc MinhDương, nhưng lại nghĩ tới tấm vé mình đặt.Cô rất muốn Hoắc Minh Dương có thểđứng dậy, cho dù trong lòng anh có bónghình người khác, cô vẫn mong anh có thể tốthơn.Một người đàn ông ưu tú như vậy, nênđứng ở đỉnh cao nhất của kim tự tháp.Chỉ là anh gấy chân, cũng như thiên sứgấy cánh vậy.“Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp chị?”Trong mắt của Hoắc Minh Vũ, Diệp Tĩnh Giay hệt một tên hề, luôn dùng nhiều cách khiếnanh buồn cười.Còn yêu cầu anh ta tới giúp cô hay sao?“Dựa vào việc tôi có thể giải thích đỡ chocậu với cô Từ Thanh Lam”. Diệp Tĩnh Gia togan nói vậy với Hoắc Minh Vũ, cô không nămchắc bao nhiêu phần, có thể thành công haykhông thì chỉ dựa vào việc Hoắc Minh Vũthích Từ Thanh Lam nhiều hay ít.Nhắc tới Từ Thanh Lam, trong ánh mắtanh ta có ánh sáng không giống như bìnhthường.“Nói đi”. Dường như anh ta nghiến răngnghiến lợi nói ra.Diệp Tĩnh Gia nhìn xung quanh một chút,dẫn anh ta tới một nơi vắng vẻ.“Tôi mua vé buổi diễn của Tô Thanh Anhrồi, anh có thể giúp tôi, tìm một cơ hội chohai người họ gặp mặt riêng được không?”Trong ánh mắt cô là vẻ thành khẩnkhông hề giả dối.Người phụ nữ này vẫn đơn thuần, ngốcnghếch như vậy, Tô Thanh Anh ở nhà họHoắc là một điều cấm kị, không ai được phépnhắc tới.Đó là bởi vì Hoắc Minh Dương không chophép.Vì sao cô lại ngây thơ quá mức như vậy,khiến anh ta không nhịn được mà thương xót.“Cô muốn chắp tay dâng chồng củamình cho người khác hay sao?” Anh ta khếhừ lạnh, ánh mắt nhìn Diệp Tĩnh Gia vô cùngcoi thường: “Đúng là một chị dâu rộng lượng,khó trách mẹ tôi coi trọng chị đó”.“Không phải vậy”. Diệp Tĩnh Gia vội vànggiải thích cho mình.Tiện đà lại nói thêm một câu: “Chỉ là tôithấy anh cậu khá cô đơn…”Nói chuyện của người khác, lại thêm vẻthương xót: “Một người ngồi trên xe lăn, chỉcó đợi chờ và hoài niệm, anh ấy thực sự quáđáng thương”.Những lời này đâm thẳng vào trong lòngHoắc Minh Vũ, Diệp Tĩnh Gia ngu ngốc nhưvậy cũng có thể cảm nhận được nỗi u buồntrên người Hoắc Minh Dương, vì sao anh lạikhông thể cơ chứ?“Được, chị thuyết phục được tôi rồi, tôiđồng ý với chị, vậy lúc nào chị sẽ giải thíchvới Từ Thanh Lam đây?”Thực ra anh ta đã đồng ý rồi, nguyênnhân chủ yếu cũng chỉ vì Từ Thanh Lam.“Cậu tìm thời gian đi, tôi lúc nào cũngđược hết”. Nước tắm có lẽ đã nóng rồi, côkhông cần chuẩn bị nước gừng nữa.“Cô đi đâu vậy?” Cô vừa về lại phòngHoắc Minh Dương đã nghe thấy anh hỏi.“Xin lỗi, vừa nãy tôi muốn đi chuẩn bịchút nước gừng cho anh, nhưng tìm mãicũng không thấy gừng đâu”.Diệp Tĩnh Gia nói dối muốn cắn rụng đầulưỡi, muốn sinh tồn ở nhà họ Hoắc phải biếtcách dùng lời nói dối ngọt ngào.Lần trước nhắc tới tên người phụ nữ kia,anh thực sự quá đáng sợ, cô không dám nóithêm gì.Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.Anh nửa tin nửa ngờ nhìn cô: “Nướcnóng cũng sắp nguội rồi”.Nghe được ý trong lời anh nói: “Tôi biếtrồi, chúng ta đi tắm nào”.Cô hiển nhiên không phát giác được lờimình nói có điểm gì khác thường, cô đãthành thói quen, khi tắm cho Hoắc MinhDương, cũng không nhăn nhó như trước nữa.“Ngày mai tôi muốn ăn cà”.Cô đang nhắm mắt cởi quần giúp anh, aingờ anh lại phun ra một câu như vậy.Diệp Tĩnh Gia đương nhiên biết anhmuốn ăn cà cô sốt.“Được, ngày mai tôi sốt cho anh ăn”.Cái tay ngày càng quen thuộc với việc cởiquần áo cho anh, thích ứng với trọng lượngcơ thể của anh, dìu anh vào bồn tắm cũng dễdàng hơn ban đầu nhiều.Quả nhiên tiềm lực của con người cầnđược khai phá và bồi dưỡng.Diệp Tĩnh Gia té nước lên lưng anh, rồigiúp anh kì cọ: “Sao dáng người anh chuẩnquá vậy?”
Chương 29: Dáng người anh sao chuẩn quá vậy
Lần này Diệp Tĩnh Gia bị ốm thật, bệnh
nặng rất lâu nhưng mẹ Hoäc dường như
không có chút cảm giác mình có lỗi nào.
Ngay cả Diệp Tĩnh Gia sống hay chết, bà
cũng không buồn quan tâm.
Hoäc Minh Dương đợi trong phòng của
Diệp Tĩnh Gia một lát, nhìn Lữ Hoàng Trung
giúp cô khám bệnh, còn đợi cô tỉnh lại mà
mãi không chịu đi, anh cũng không vui vẻ
làm bao, gọi Lữ Hoàng Trung: “Đừng quấy
rầy vợ tôi nghỉ ngơi nữa, cậu về phòng sách
chờ tôi đi”.
Lữ Hoàng Trung có chút ngu ngơ không
hiểu vì sao, theo Hoắc Minh Dương trở về
phòng sách, không lâu sau đó, chị Tiết mang
cơm lên trên: “Bà chủ phân phó cho tôi
chuẩn bị, cậu chủ ăn nhiều một chút ạ”. Nói
xong, chị Tiết đặt cơm ở đó rồi đi.
Bất luận ở nhà họ Hoắc bao lâu rồi, vẫn
có chút e sợ cậu chủ.
Khi Diệp Tĩnh Gia tỉnh lại thì đã là nửa
đêm, Lữ Hoàng Trung đã bị Hoắc Minh
Dương ép trở về rồi.
Người đàn ông cứ ngồi bên giường Diệp
Tĩnh Gia như vậy, ánh trăng soi tỏ gương mặt
anh, gương mặt không có chút thay đổi, thi
thoảng anh đưa tay thử nhiệt độ trên người
cô, nhìn hơi thở vững vàng của cô, mới cảm
nhận được thực sự là cô còn đang sống.
“Cậu chủ đã ăn chưa?” Bà Hoắc nhìn chị
Tiết cầm thức ăn còn thừa từ phòng Hoắc
Minh Dương ra, trông như chưa từng động
đũa vào vậy.
Thấy con trai ăn không được ngon, bà
Hoắc càng thấy bực bội thêm, bỏ tiền lớn
mua vợ về cho con, mà chút chuyện nhỏ như
vậy cũng không làm nổi.
Trong mấy ngày Diệp Tĩnh Gia bị bệnh,
đều là do Lý Vân chăm sóc cho Hoắc Minh
Dương, thỉnh thoảng Hoặc Minh Dương dành
chút thời gian tới thăm Diệp Tĩnh Gia.
Cô gái vẫn mệt mỏi nằm trên giường,
muốn ngồi dậy cũng cần có người đỡ: “Tôi
muốn nấu cơm cho anh, anh dìu tôi đứng
dậy đi…” Sắp tới giờ ăn cơm rồi, mỗi bữa
Hoắc Minh Dương không ăn được bao nhiêu
cơm cả, cô lo anh ăn không vào miệng.
“Cô chăm sóc chính bản thân mình trước
đi đã”. Đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng của anh
tràn ngập sự khinh thường, trong lòng lại có
gì sụp đổ.
Nhìn thấy da môi nứt nẻ của Diệp Tĩnh
Gia, còn có sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đầu
tóc rối bù, anh có nỗi lo lắng không sao nói
được.
Mỗi ngày truyền một bình nước, tròn một
tuần, cô mới đỡ hơn.
Hoắc Minh Dương còn chưa tới, cô ngồi
đờ đẫn trên giường, thật ra đã nhiều ngày mẹ
không gọi điện thoại cho cô, có lẽ ngay
chuyện cô ốm rồi, bà cũng không biết.
Tối nay, người đàn ông tắm rửa xong
xuôi tới giúp Diệp Tĩnh Gia tắm.
Thấy Hoắc Minh Dương càng ngày càng
quen thuộc việc lau rửa bằng khăn, gương
mặt già của Diệp Tĩnh Gia đỏ lên, mấy ngày
hôm nay căn bản cô không có sức mà tự
tắm, lúc đầu luôn là cô cố tự tắm, nhưng anh
vẫn luôn tới giúp đỡ: “Qua đây nào”.
Nhăn nhó, ngượng ngùng trên giường
một hồi, cô vẫn chưa quá quen với việc cứ
trần trụi hoàn toàn trước mặt Hoắc Minh
Dương.
Mặc dù ngọn đèn có phần tăm tối, nhưng
cô vân cảm giác được ánh mắt của Hoắc
Minh Dương có thể nhìn thấu cô.
“Gọi chị Tiết đi!” Chị Tiết cũng là phụ nữ,
giúp đỡ cô cũng dễ dàng hơn.
“Con dâu nhà họ Hoắc mà có thể để cho
người khác tuỳ tiện nhìn cơ thể sao?
Lại là câu này, ngày nào tắm cũng phải
nói một lần, lần nào cũng là lí do đó để từ
chối.
Cô chấp nhận nằm ở trên giường, cố
gắng quay lưng ra cho anh lau, mỗi lần lau về
phía trước, cô tự động vòng tay qua giành lấy
khăn mặt tự mình lau.
“Ngày mai cô muốn ăn gì?” Gần đây, Diệp
Tĩnh Gia ăn không quá ngon miệng, Hoắc
Minh Dương hỏi xem cô muốn ăn gì.
“Ăn mì chay đi!”
Sáng hôm sau, món cô ăn chính là mì chay.
Diệp Tĩnh Gia che mặt, tỉ mỉ gắp cà rốt
mà Hoäc Minh Dương thích ăn bỏ vào trong
bát anh: “Mau ăn đi”.
Hoắc Minh Dương nhìn thức ăn trên bàn,
nhíu mày: “Chị Tiết, tương ớt, sao lại không
có tương ớt vậy?”
Cũng không lâu lắm, chị Tiết mang tương
ớt lên.
Diệp Tĩnh Gia nhìn chai tương ớt trên
bàn, Hoắc Minh Dương không phải người
thích ăn cay, bây giờ cô đang bị bệnh cũng
không thể ăn tương ớt, không biết anh gọi
tương ớt là muốn cho ai ăn nữa.
Đây hình như không phải lần đầu tiên
Hoắc Minh Dương yêu cầu mang tương ớt
lên, không biết vì sao anh lại có chấp niệm
khăng khít với tương ớt như vậy nữa.
Hôm nay sức khoẻ của Diệp Tĩnh Gia đã
khá hơn nhiều rồi, ăn chút mì rồi quay lại
phòng, kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, mở cửa
sổ ra, không khí đều có hương vị tươi mát
của cây cỏ.
Cô đứng trước cửa sổ, đưa mắt nhìn
phong cảnh bên ngoài, chỉ chừa lại cho anh
bóng lưng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Tĩnh Gia
quay đầu lại nhìn, là gương mặt góc cạnh
tuấn tú quen thuộc đó.
Cô phát hiện gần đây Hoắc Minh Dương
vào phòng của cô không còn tránh né ánh
sáng nữa.
“Tôi bây giờ bi ốm còn chưa khỏi hắn, bác
sĩ nói phải ra ngoài nhiều hơn, anh đi tản bộ
với tôi có được không?”
“Bác sĩ bảo bao giờ vậy?”
Đôi mắt thâm thuý của anh nhìn thẳng
vào mắt cô, Hoắc Minh Dương nhớ kĩ ánh
mắt Diệp Tĩnh Gia nhìn Lữ Hoàng Trung.
“Đọc báo, xem TV người ta nói vậy mà”.
Đó là kiến thức thường ngày, Hoắc Minh
Dương không biết hay sao, anh sống ở trong
tối tăm bao lâu rồi, không có ánh sáng thì cơ
thể sao có thể chịu nổi.
Hoắc Minh Dương gật đầu.
Diệp Tĩnh Gia lập tức đỡ xe lăn của Hoắc
Minh Dương, đẩy anh xuống tầng, chị Tiết đi
theo sau, rất sợ Diệp Tĩnh Gia gầy yếu không
lo được cho cậu chủ.
Bao lâu rồi chưa ra khỏi nhà.
Vừa ra cửa, cô đã cảm nhận được vầng
dương và gió nhẹ.
Ánh mắt trời soi chiếu khiến anh không
mở được mắt ra.
Diệp Tĩnh Gia không quá quen thuộc với
nơi này, nên đẩy anh dọc theo đường nhỏ
gần đó để đi bộ.
Dọc đường có rất nhiều hoa dại không rõ
tên, Diệp Tĩnh Gia vô cùng thích thú, nhìn
đông nhìn tây, chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Cô thích tản bộ tới vậy sao?” Hoắc Minh
Dương suy tư chốc lát rồi hỏi.
Mặc kệở đâu, dù sao cũng hơn là cứ đè
nén ở nhà họ Hoắc, để cho cô thoải mái một
chút vậy.
“Cũng không hẳn vậy, chỉ là có thể ra cửa
với anh thôi”.
Trong lòng cô chính là muốn như vậy,
nhưng nếu là cô đi một mình thì cô sẽ không
bao giờ đi lung tung không có mục đích như
vậy đâu, bình thường cô hay đi dạo phố, rồi
tìm chỗ nghỉ ngơi uống chén trà.
Hoäc Minh Dương không nói gì, nhưng
đáp án Diệp Tĩnh Gia đưa ra khiến anh vô
cùng hài lòng.
Ở nhà họ Hoắc càng lâu, Diệp Tĩnh Gia
càng hiểu rõ đạo lí trong nhà họ Hoắc, còn
cả cách chăm sóc Hoắc Minh Dương nữa.
Tản bộ xong quay về, bà Hoắc cũng đã ở
nhà rồi, thấy Diệp Tĩnh Gia đẩy Hoắc Minh
Dương về, phân phó: “Ngày mai tiếp tục đưa
Minh Dương đi tản bộ.”
Diệp Tĩnh Gia gật đầu: “Con biết rồi thưa
mẹ”.
Hoắc Minh Dương bất mãn nhíu mày:
“Chúng ta lên tầng trước đi”.
Mẹ Hoắc không nói gì thêm, thực ra nhìn
theo phương diện khác mà nói, Diệp Tĩnh Gia
không hổ là con dâu bà chọn, không tệ lắm.
Mấy lần trước mẹ Hoäc lưu lại bóng ma
ám ảnh cho nhà họ Diệp, cô vẫn ghi nhớ
trong đầu.
Nhìn thấy mẹ Hoắc là căng thẳng, may
mà có Hoắc Minh Dương cứu cô: “Cảm ơn anh”.
“Là do tôi quá mệt rồi thôi”.
Cô đã quen với việc Hoắc Minh Dương
hay nói lời dối lòng, Diệp Tĩnh Gia không
buồn vạch trần anh.
“Tôi muốn đi tắm, cô đi chuẩn bị đi”.
Phòng của người đàn ông rất tối, nhưng
cô đã quen thuộc với cảnh vật ở đây, quen lối
quen nẻo mà vào phòng tắm chuẩn bị nước
nóng.
Con ngươi đẹp đẽ của anh nhìn chăm
chú vào từng cử chỉ của người phụ nữ.
Diệp Tĩnh Gia làm gì dường như đều nằm
trong lòng bàn tay anh.
Nước tắm còn chưa chuẩn bị xong, hôm
nay đúng là một ngày mệt mỏi.
Buổi tối hơi lạnh, cô chuẩn bị nấu cho
Hoắc Minh Dương một ly nước gừng, để anh
tắm rửa xong thì uống.
Nhưng vừa ra hỏi phòng, cô đã thấy
Hoắc Minh Vũ đứng dựa vào cầu thang, nhìn
cô cười mờ ám.
Trong lòng Diệp Tĩnh Gia cả kinh, vốn
định quay đầu chui vào phòng Hoắc Minh
Dương, nhưng lại nghĩ tới tấm vé mình đặt.
Cô rất muốn Hoắc Minh Dương có thể
đứng dậy, cho dù trong lòng anh có bóng
hình người khác, cô vẫn mong anh có thể tốt
hơn.
Một người đàn ông ưu tú như vậy, nên
đứng ở đỉnh cao nhất của kim tự tháp.
Chỉ là anh gấy chân, cũng như thiên sứ
gấy cánh vậy.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp chị?”
Trong mắt của Hoắc Minh Vũ, Diệp Tĩnh Gia
y hệt một tên hề, luôn dùng nhiều cách khiến
anh buồn cười.
Còn yêu cầu anh ta tới giúp cô hay sao?
“Dựa vào việc tôi có thể giải thích đỡ cho
cậu với cô Từ Thanh Lam”. Diệp Tĩnh Gia to
gan nói vậy với Hoắc Minh Vũ, cô không năm
chắc bao nhiêu phần, có thể thành công hay
không thì chỉ dựa vào việc Hoắc Minh Vũ
thích Từ Thanh Lam nhiều hay ít.
Nhắc tới Từ Thanh Lam, trong ánh mắt
anh ta có ánh sáng không giống như bình
thường.
“Nói đi”. Dường như anh ta nghiến răng
nghiến lợi nói ra.
Diệp Tĩnh Gia nhìn xung quanh một chút,
dẫn anh ta tới một nơi vắng vẻ.
“Tôi mua vé buổi diễn của Tô Thanh Anh
rồi, anh có thể giúp tôi, tìm một cơ hội cho
hai người họ gặp mặt riêng được không?”
Trong ánh mắt cô là vẻ thành khẩn
không hề giả dối.
Người phụ nữ này vẫn đơn thuần, ngốc
nghếch như vậy, Tô Thanh Anh ở nhà họ
Hoắc là một điều cấm kị, không ai được phép
nhắc tới.
Đó là bởi vì Hoắc Minh Dương không cho
phép.
Vì sao cô lại ngây thơ quá mức như vậy,
khiến anh ta không nhịn được mà thương xót.
“Cô muốn chắp tay dâng chồng của
mình cho người khác hay sao?” Anh ta khế
hừ lạnh, ánh mắt nhìn Diệp Tĩnh Gia vô cùng
coi thường: “Đúng là một chị dâu rộng lượng,
khó trách mẹ tôi coi trọng chị đó”.
“Không phải vậy”. Diệp Tĩnh Gia vội vàng
giải thích cho mình.
Tiện đà lại nói thêm một câu: “Chỉ là tôi
thấy anh cậu khá cô đơn…”
Nói chuyện của người khác, lại thêm vẻ
thương xót: “Một người ngồi trên xe lăn, chỉ
có đợi chờ và hoài niệm, anh ấy thực sự quá
đáng thương”.
Những lời này đâm thẳng vào trong lòng
Hoắc Minh Vũ, Diệp Tĩnh Gia ngu ngốc như
vậy cũng có thể cảm nhận được nỗi u buồn
trên người Hoắc Minh Dương, vì sao anh lại
không thể cơ chứ?
“Được, chị thuyết phục được tôi rồi, tôi
đồng ý với chị, vậy lúc nào chị sẽ giải thích
với Từ Thanh Lam đây?”
Thực ra anh ta đã đồng ý rồi, nguyên
nhân chủ yếu cũng chỉ vì Từ Thanh Lam.
“Cậu tìm thời gian đi, tôi lúc nào cũng
được hết”. Nước tắm có lẽ đã nóng rồi, cô
không cần chuẩn bị nước gừng nữa.
“Cô đi đâu vậy?” Cô vừa về lại phòng
Hoắc Minh Dương đã nghe thấy anh hỏi.
“Xin lỗi, vừa nãy tôi muốn đi chuẩn bị
chút nước gừng cho anh, nhưng tìm mãi
cũng không thấy gừng đâu”.
Diệp Tĩnh Gia nói dối muốn cắn rụng đầu
lưỡi, muốn sinh tồn ở nhà họ Hoắc phải biết
cách dùng lời nói dối ngọt ngào.
Lần trước nhắc tới tên người phụ nữ kia,
anh thực sự quá đáng sợ, cô không dám nói
thêm gì.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Anh nửa tin nửa ngờ nhìn cô: “Nước
nóng cũng sắp nguội rồi”.
Nghe được ý trong lời anh nói: “Tôi biết
rồi, chúng ta đi tắm nào”.
Cô hiển nhiên không phát giác được lời
mình nói có điểm gì khác thường, cô đã
thành thói quen, khi tắm cho Hoắc Minh
Dương, cũng không nhăn nhó như trước nữa.
“Ngày mai tôi muốn ăn cà”.
Cô đang nhắm mắt cởi quần giúp anh, ai
ngờ anh lại phun ra một câu như vậy.
Diệp Tĩnh Gia đương nhiên biết anh
muốn ăn cà cô sốt.
“Được, ngày mai tôi sốt cho anh ăn”.
Cái tay ngày càng quen thuộc với việc cởi
quần áo cho anh, thích ứng với trọng lượng
cơ thể của anh, dìu anh vào bồn tắm cũng dễ
dàng hơn ban đầu nhiều.
Quả nhiên tiềm lực của con người cần
được khai phá và bồi dưỡng.
Diệp Tĩnh Gia té nước lên lưng anh, rồi
giúp anh kì cọ: “Sao dáng người anh chuẩn
quá vậy?”
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 29: Dáng người anh sao chuẩn quá vậyLần này Diệp Tĩnh Gia bị ốm thật, bệnhnặng rất lâu nhưng mẹ Hoäc dường nhưkhông có chút cảm giác mình có lỗi nào.Ngay cả Diệp Tĩnh Gia sống hay chết, bàcũng không buồn quan tâm.Hoäc Minh Dương đợi trong phòng củaDiệp Tĩnh Gia một lát, nhìn Lữ Hoàng Trunggiúp cô khám bệnh, còn đợi cô tỉnh lại màmãi không chịu đi, anh cũng không vui vẻlàm bao, gọi Lữ Hoàng Trung: “Đừng quấyrầy vợ tôi nghỉ ngơi nữa, cậu về phòng sáchchờ tôi đi”.Lữ Hoàng Trung có chút ngu ngơ khônghiểu vì sao, theo Hoắc Minh Dương trở vềphòng sách, không lâu sau đó, chị Tiết mangcơm lên trên: “Bà chủ phân phó cho tôichuẩn bị, cậu chủ ăn nhiều một chút ạ”. Nóixong, chị Tiết đặt cơm ở đó rồi đi.Bất luận ở nhà họ Hoắc bao lâu rồi, vẫncó chút e sợ cậu chủ.Khi Diệp Tĩnh Gia tỉnh lại thì đã là nửađêm, Lữ Hoàng Trung đã bị Hoắc MinhDương ép trở về rồi.Người đàn ông cứ ngồi bên giường DiệpTĩnh Gia như vậy, ánh trăng soi tỏ gương mặtanh, gương mặt không có chút thay đổi, thithoảng anh đưa tay thử nhiệt độ trên ngườicô, nhìn hơi thở vững vàng của cô, mới cảmnhận được thực sự là cô còn đang sống.“Cậu chủ đã ăn chưa?” Bà Hoắc nhìn chịTiết cầm thức ăn còn thừa từ phòng HoắcMinh Dương ra, trông như chưa từng độngđũa vào vậy.Thấy con trai ăn không được ngon, bàHoắc càng thấy bực bội thêm, bỏ tiền lớnmua vợ về cho con, mà chút chuyện nhỏ nhưvậy cũng không làm nổi.Trong mấy ngày Diệp Tĩnh Gia bị bệnh,đều là do Lý Vân chăm sóc cho Hoắc MinhDương, thỉnh thoảng Hoặc Minh Dương dànhchút thời gian tới thăm Diệp Tĩnh Gia.Cô gái vẫn mệt mỏi nằm trên giường,muốn ngồi dậy cũng cần có người đỡ: “Tôimuốn nấu cơm cho anh, anh dìu tôi đứngdậy đi…” Sắp tới giờ ăn cơm rồi, mỗi bữaHoắc Minh Dương không ăn được bao nhiêucơm cả, cô lo anh ăn không vào miệng.“Cô chăm sóc chính bản thân mình trướcđi đã”. Đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng của anhtràn ngập sự khinh thường, trong lòng lại cógì sụp đổ.Nhìn thấy da môi nứt nẻ của Diệp TĩnhGia, còn có sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đầutóc rối bù, anh có nỗi lo lắng không sao nóiđược.Mỗi ngày truyền một bình nước, tròn mộttuần, cô mới đỡ hơn.Hoắc Minh Dương còn chưa tới, cô ngồiđờ đẫn trên giường, thật ra đã nhiều ngày mẹkhông gọi điện thoại cho cô, có lẽ ngaychuyện cô ốm rồi, bà cũng không biết.Tối nay, người đàn ông tắm rửa xongxuôi tới giúp Diệp Tĩnh Gia tắm.Thấy Hoắc Minh Dương càng ngày càngquen thuộc việc lau rửa bằng khăn, gươngmặt già của Diệp Tĩnh Gia đỏ lên, mấy ngàyhôm nay căn bản cô không có sức mà tựtắm, lúc đầu luôn là cô cố tự tắm, nhưng anhvẫn luôn tới giúp đỡ: “Qua đây nào”.Nhăn nhó, ngượng ngùng trên giườngmột hồi, cô vẫn chưa quá quen với việc cứtrần trụi hoàn toàn trước mặt Hoắc MinhDương.Mặc dù ngọn đèn có phần tăm tối, nhưngcô vân cảm giác được ánh mắt của HoắcMinh Dương có thể nhìn thấu cô.“Gọi chị Tiết đi!” Chị Tiết cũng là phụ nữ,giúp đỡ cô cũng dễ dàng hơn.“Con dâu nhà họ Hoắc mà có thể để chongười khác tuỳ tiện nhìn cơ thể sao?Lại là câu này, ngày nào tắm cũng phảinói một lần, lần nào cũng là lí do đó để từchối.Cô chấp nhận nằm ở trên giường, cốgắng quay lưng ra cho anh lau, mỗi lần lau vềphía trước, cô tự động vòng tay qua giành lấykhăn mặt tự mình lau.“Ngày mai cô muốn ăn gì?” Gần đây, DiệpTĩnh Gia ăn không quá ngon miệng, HoắcMinh Dương hỏi xem cô muốn ăn gì.“Ăn mì chay đi!”Sáng hôm sau, món cô ăn chính là mì chay.Diệp Tĩnh Gia che mặt, tỉ mỉ gắp cà rốtmà Hoäc Minh Dương thích ăn bỏ vào trongbát anh: “Mau ăn đi”.Hoắc Minh Dương nhìn thức ăn trên bàn,nhíu mày: “Chị Tiết, tương ớt, sao lại khôngcó tương ớt vậy?”Cũng không lâu lắm, chị Tiết mang tươngớt lên.Diệp Tĩnh Gia nhìn chai tương ớt trênbàn, Hoắc Minh Dương không phải ngườithích ăn cay, bây giờ cô đang bị bệnh cũngkhông thể ăn tương ớt, không biết anh gọitương ớt là muốn cho ai ăn nữa.Đây hình như không phải lần đầu tiênHoắc Minh Dương yêu cầu mang tương ớtlên, không biết vì sao anh lại có chấp niệmkhăng khít với tương ớt như vậy nữa.Hôm nay sức khoẻ của Diệp Tĩnh Gia đãkhá hơn nhiều rồi, ăn chút mì rồi quay lạiphòng, kéo rèm cửa sổ ra.Ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, mở cửasổ ra, không khí đều có hương vị tươi mátcủa cây cỏ.Cô đứng trước cửa sổ, đưa mắt nhìnphong cảnh bên ngoài, chỉ chừa lại cho anhbóng lưng.Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Tĩnh Giaquay đầu lại nhìn, là gương mặt góc cạnhtuấn tú quen thuộc đó.Cô phát hiện gần đây Hoắc Minh Dươngvào phòng của cô không còn tránh né ánhsáng nữa.“Tôi bây giờ bi ốm còn chưa khỏi hắn, bácsĩ nói phải ra ngoài nhiều hơn, anh đi tản bộvới tôi có được không?”“Bác sĩ bảo bao giờ vậy?”Đôi mắt thâm thuý của anh nhìn thẳngvào mắt cô, Hoắc Minh Dương nhớ kĩ ánhmắt Diệp Tĩnh Gia nhìn Lữ Hoàng Trung.“Đọc báo, xem TV người ta nói vậy mà”.Đó là kiến thức thường ngày, Hoắc MinhDương không biết hay sao, anh sống ở trongtối tăm bao lâu rồi, không có ánh sáng thì cơthể sao có thể chịu nổi.Hoắc Minh Dương gật đầu.Diệp Tĩnh Gia lập tức đỡ xe lăn của HoắcMinh Dương, đẩy anh xuống tầng, chị Tiết đitheo sau, rất sợ Diệp Tĩnh Gia gầy yếu khônglo được cho cậu chủ.Bao lâu rồi chưa ra khỏi nhà.Vừa ra cửa, cô đã cảm nhận được vầngdương và gió nhẹ.Ánh mắt trời soi chiếu khiến anh khôngmở được mắt ra.Diệp Tĩnh Gia không quá quen thuộc vớinơi này, nên đẩy anh dọc theo đường nhỏgần đó để đi bộ.Dọc đường có rất nhiều hoa dại không rõtên, Diệp Tĩnh Gia vô cùng thích thú, nhìnđông nhìn tây, chỉ chỉ trỏ trỏ.“Cô thích tản bộ tới vậy sao?” Hoắc MinhDương suy tư chốc lát rồi hỏi.Mặc kệở đâu, dù sao cũng hơn là cứ đènén ở nhà họ Hoắc, để cho cô thoải mái mộtchút vậy.“Cũng không hẳn vậy, chỉ là có thể ra cửavới anh thôi”.Trong lòng cô chính là muốn như vậy,nhưng nếu là cô đi một mình thì cô sẽ khôngbao giờ đi lung tung không có mục đích nhưvậy đâu, bình thường cô hay đi dạo phố, rồitìm chỗ nghỉ ngơi uống chén trà.Hoäc Minh Dương không nói gì, nhưngđáp án Diệp Tĩnh Gia đưa ra khiến anh vôcùng hài lòng.Ở nhà họ Hoắc càng lâu, Diệp Tĩnh Giacàng hiểu rõ đạo lí trong nhà họ Hoắc, còncả cách chăm sóc Hoắc Minh Dương nữa.Tản bộ xong quay về, bà Hoắc cũng đã ởnhà rồi, thấy Diệp Tĩnh Gia đẩy Hoắc MinhDương về, phân phó: “Ngày mai tiếp tục đưaMinh Dương đi tản bộ.”Diệp Tĩnh Gia gật đầu: “Con biết rồi thưamẹ”.Hoắc Minh Dương bất mãn nhíu mày:“Chúng ta lên tầng trước đi”.Mẹ Hoắc không nói gì thêm, thực ra nhìntheo phương diện khác mà nói, Diệp Tĩnh Giakhông hổ là con dâu bà chọn, không tệ lắm.Mấy lần trước mẹ Hoäc lưu lại bóng maám ảnh cho nhà họ Diệp, cô vẫn ghi nhớtrong đầu.Nhìn thấy mẹ Hoắc là căng thẳng, maymà có Hoắc Minh Dương cứu cô: “Cảm ơn anh”.“Là do tôi quá mệt rồi thôi”.Cô đã quen với việc Hoắc Minh Dươnghay nói lời dối lòng, Diệp Tĩnh Gia khôngbuồn vạch trần anh.“Tôi muốn đi tắm, cô đi chuẩn bị đi”.Phòng của người đàn ông rất tối, nhưngcô đã quen thuộc với cảnh vật ở đây, quen lốiquen nẻo mà vào phòng tắm chuẩn bị nướcnóng.Con ngươi đẹp đẽ của anh nhìn chămchú vào từng cử chỉ của người phụ nữ.Diệp Tĩnh Gia làm gì dường như đều nằmtrong lòng bàn tay anh.Nước tắm còn chưa chuẩn bị xong, hômnay đúng là một ngày mệt mỏi.Buổi tối hơi lạnh, cô chuẩn bị nấu choHoắc Minh Dương một ly nước gừng, để anhtắm rửa xong thì uống.Nhưng vừa ra hỏi phòng, cô đã thấyHoắc Minh Vũ đứng dựa vào cầu thang, nhìncô cười mờ ám.Trong lòng Diệp Tĩnh Gia cả kinh, vốnđịnh quay đầu chui vào phòng Hoắc MinhDương, nhưng lại nghĩ tới tấm vé mình đặt.Cô rất muốn Hoắc Minh Dương có thểđứng dậy, cho dù trong lòng anh có bónghình người khác, cô vẫn mong anh có thể tốthơn.Một người đàn ông ưu tú như vậy, nênđứng ở đỉnh cao nhất của kim tự tháp.Chỉ là anh gấy chân, cũng như thiên sứgấy cánh vậy.“Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp chị?”Trong mắt của Hoắc Minh Vũ, Diệp Tĩnh Giay hệt một tên hề, luôn dùng nhiều cách khiếnanh buồn cười.Còn yêu cầu anh ta tới giúp cô hay sao?“Dựa vào việc tôi có thể giải thích đỡ chocậu với cô Từ Thanh Lam”. Diệp Tĩnh Gia togan nói vậy với Hoắc Minh Vũ, cô không nămchắc bao nhiêu phần, có thể thành công haykhông thì chỉ dựa vào việc Hoắc Minh Vũthích Từ Thanh Lam nhiều hay ít.Nhắc tới Từ Thanh Lam, trong ánh mắtanh ta có ánh sáng không giống như bìnhthường.“Nói đi”. Dường như anh ta nghiến răngnghiến lợi nói ra.Diệp Tĩnh Gia nhìn xung quanh một chút,dẫn anh ta tới một nơi vắng vẻ.“Tôi mua vé buổi diễn của Tô Thanh Anhrồi, anh có thể giúp tôi, tìm một cơ hội chohai người họ gặp mặt riêng được không?”Trong ánh mắt cô là vẻ thành khẩnkhông hề giả dối.Người phụ nữ này vẫn đơn thuần, ngốcnghếch như vậy, Tô Thanh Anh ở nhà họHoắc là một điều cấm kị, không ai được phépnhắc tới.Đó là bởi vì Hoắc Minh Dương không chophép.Vì sao cô lại ngây thơ quá mức như vậy,khiến anh ta không nhịn được mà thương xót.“Cô muốn chắp tay dâng chồng củamình cho người khác hay sao?” Anh ta khếhừ lạnh, ánh mắt nhìn Diệp Tĩnh Gia vô cùngcoi thường: “Đúng là một chị dâu rộng lượng,khó trách mẹ tôi coi trọng chị đó”.“Không phải vậy”. Diệp Tĩnh Gia vội vànggiải thích cho mình.Tiện đà lại nói thêm một câu: “Chỉ là tôithấy anh cậu khá cô đơn…”Nói chuyện của người khác, lại thêm vẻthương xót: “Một người ngồi trên xe lăn, chỉcó đợi chờ và hoài niệm, anh ấy thực sự quáđáng thương”.Những lời này đâm thẳng vào trong lòngHoắc Minh Vũ, Diệp Tĩnh Gia ngu ngốc nhưvậy cũng có thể cảm nhận được nỗi u buồntrên người Hoắc Minh Dương, vì sao anh lạikhông thể cơ chứ?“Được, chị thuyết phục được tôi rồi, tôiđồng ý với chị, vậy lúc nào chị sẽ giải thíchvới Từ Thanh Lam đây?”Thực ra anh ta đã đồng ý rồi, nguyênnhân chủ yếu cũng chỉ vì Từ Thanh Lam.“Cậu tìm thời gian đi, tôi lúc nào cũngđược hết”. Nước tắm có lẽ đã nóng rồi, côkhông cần chuẩn bị nước gừng nữa.“Cô đi đâu vậy?” Cô vừa về lại phòngHoắc Minh Dương đã nghe thấy anh hỏi.“Xin lỗi, vừa nãy tôi muốn đi chuẩn bịchút nước gừng cho anh, nhưng tìm mãicũng không thấy gừng đâu”.Diệp Tĩnh Gia nói dối muốn cắn rụng đầulưỡi, muốn sinh tồn ở nhà họ Hoắc phải biếtcách dùng lời nói dối ngọt ngào.Lần trước nhắc tới tên người phụ nữ kia,anh thực sự quá đáng sợ, cô không dám nóithêm gì.Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.Anh nửa tin nửa ngờ nhìn cô: “Nướcnóng cũng sắp nguội rồi”.Nghe được ý trong lời anh nói: “Tôi biếtrồi, chúng ta đi tắm nào”.Cô hiển nhiên không phát giác được lờimình nói có điểm gì khác thường, cô đãthành thói quen, khi tắm cho Hoắc MinhDương, cũng không nhăn nhó như trước nữa.“Ngày mai tôi muốn ăn cà”.Cô đang nhắm mắt cởi quần giúp anh, aingờ anh lại phun ra một câu như vậy.Diệp Tĩnh Gia đương nhiên biết anhmuốn ăn cà cô sốt.“Được, ngày mai tôi sốt cho anh ăn”.Cái tay ngày càng quen thuộc với việc cởiquần áo cho anh, thích ứng với trọng lượngcơ thể của anh, dìu anh vào bồn tắm cũng dễdàng hơn ban đầu nhiều.Quả nhiên tiềm lực của con người cầnđược khai phá và bồi dưỡng.Diệp Tĩnh Gia té nước lên lưng anh, rồigiúp anh kì cọ: “Sao dáng người anh chuẩnquá vậy?”