Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…

Chương 43

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 43: Đến nhà Lữ Hoàng Trung ăn cơmĐây là lần đầu tiên Diệp Tĩnh Gia đếnbệnh viện cùng Hoắc Minh Dương, cho nêncô tìm khắp nơi cũng không tìm được nơicần đến, cũng may là Hoắc Minh Dương cóthể tự mình tìm được.Người đàn ông ngồi trên xe lăn đọc mộtđống tài liệu về bệnh của mình mà Diệp TĩnhGia vừa mang đến, thỉnh thoảng ngẩng đầuhướng dẫn nên đi như thế nào.Lúc đang đứng ngoài cửa để chờ chụp Xquang, Hoäc Minh Dương lo lắng cho DiệpTĩnh Gia, không biết cô có chịu nổi haykhông.“Không có việc gì đâu, đừng khẩn trương,chỉ là chụp X quang thôi mà.” Nhìn thấy anhxem tài liệu mãi, cô còn tưởng rằng HoắcMinh Dương lo lắng cho đôi chân của mình.“Tôi cũng chỉ nhìn xem rốt cuộc cónghiêm trọng hay không.” Tuy rằng anhkhông học y nhưng chữ viết trên tài liệu anhvẫn đọc hiểu được.Bên kia, sau khi đưa bọn họ đến bệnhviện, Hoắc Minh Vũ lập tức chạy đến nhà TừThanh Lam.Từ Thanh Lam tỉ mỉ trang điểm, sợ HoắcMinh Vũ không hài lòng nên đã cẩn thận soigương lại một lượt.Lúc tiếng chuông cửa vang lên, cô tađứng ở cửa rồi nhưng không lập tức mở cửamà đứng chờ Hoặc Minh Vũ gõ cửa ba lầnrồi thì Từ Thanh Lam mới mở cửa ra, lườibiếng nói: “Sao anh lại đến sớm như vậy?”Hoắc Minh Vũ đưa bó hoa hồng từ saulưng ra trước mặt Từ Thanh Lam: “Anh nhớem mà”.“Anh chỉ được cái dẻo miệng”. Hànhđộng và lời nói của Hoắc Minh Vũ khiến cô tarất vừa lòng, tất cả mọi người đều nói TừThanh Lam cô tu phúc tám đời mới có thểtìm được người đàn ông tốt như vậy, nhưngmà chính cô lại không cảm nhận được điềunày.“Em đã suy nghĩ rất kỹ, cho dù mẹ anhkhông đồng ý cho chúng ta ở bên nhaunhưng em vẫn muốn được ở cạnh anh.” TừThanh Lam ôm Hoắc Minh Vũ, hai châmvòng quanh hông anh ta, Hoắc Minh Vũ vộiđỡ mông cô ta, sợ cô ta rơi xuống đất.Nếu cô ấy chẳng may rơi xuống, khôngphải mình sẽ đau lòng chết mất sao?“Em cẩn thận kẻo bị rơi xuống đấy”.“Anh sẽ bảo vệ em mà”.Người phụ nữ này luôn dùng cách này đểnói cho anh ta, rằng cô yêu và ỷ lại anh tanhiều như thế nào.“Sao Diệp Tĩnh Gia không đến đây cùnganh?” Cô ta ôm Hoäc Minh Vũ, trong lòngnhớ đến Diệp Tĩnh Gia, gần đây cô ta và DiệpTĩnh Gia rất hay nói chuyện điện thoại vớinhau, hai người trở thành bạn tốt, đươngnhiên là phải hỏi chút tình huống hiện tại củaDiệp Tĩnh Gia.“Em nhắc đến cô ấy làm gì, không cần đểý đến cô ấy, anh đến chơi cùng em thôi”.Hoắc Minh Vũ nói chơi thì thật sự là đếnchơi.Từ Thanh Lam chưa kịp tiêu hóa thì đã bịHoắc Minh Vũ đưa đến công viên trò chơi rồi.“Sao anh lại đưa em đến nơi như thếnày?” Ở trong suy nghĩ của cô ta, công viêntrò chơi chỉ dành cho trẻ con thôi, nhưng vìđón hùa ý của Hoặc Minh Vũ nên cô takhông nói gì cả.“Con gái đều thích nơi này nên anh nghĩem cũng sẽ thích”. Lúc ở trên xe, anh ta đã cốý hỏi Diệp Tĩnh Gia, kết quả là được anh cảlườm một cái.Từ Thanh Lam lập tức không còn nơi nàođể nói, có lẽ chính anh cảm thấy nơi này thậtsự không tồi.Suy nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn kéo anhta ra khỏi công viên.Từ Thanh Lam lắc lắc tay anh ta, làmnũng dậm chân: “Chúng ta có thể đi dạo phố,mua đồ gì đó xinh đẹp, vì sao phải đến côngviên trò chơi chứ, em mặc váy thì chơi saođược?”“Đến đây rồi vì phải chơi cái gì đó chứ”.Mất công lúc trước anh ta chuẩn bị tốt nhưvậy, dặn dò nhân viên công tác rải đầy hoahồng trên bánh xe khổng lồ, anh nghĩ tuyrằng mình không có cách nào để có thể kếthôn với cô nhưng vẫn có thể cầu hôn côđược.“Em mặc kệ, dù sao em cũng khôngthích. Đi chỗ khác được không?” Cô ta làngười nổi tiếng, đi ra ngoài là phải đeo kínhrâm, giờ phút này cũng cố gắng nhỏ giọngnói chuyện vì sợ người khác nghe thấy.Tâm trạng hơi thất vọng, anh ta nhìnbánh xe khổng lồ quay trên trên không kia.Đôi khi anh ta luôn suy nghĩ một số việcvới viên cảnh thật tốt đẹp nhưng thực tế thìkhông được tốt như vậy.“Vậy cũng được, chúng ta đi về trước”.Anh ta cũng khá kiêng kị, nói thế nào thì TừThanh Lam cũng là người nổi tiếng, vẫnkhông nên xuất hiện ở nơi có nhiều ngườinhư thế này.“Vâng”.Hoắc Mĩnh Vũ rời đi với bao nhiêu lưuluyến trong lòng, cuối cùng tâm trạng của côấy cũng tốt hơn, rốt cuộc mình đã nghĩ nhưthế nào mà lại đưa cô ấy đến nơi này cơ chứ?“Lần trước ở trung tâm thương mại emcó thấy một bộ quần áo đặc biệt hợp với anh,nhưng em không biết số đo của anh nênkhông mua, hay bây giờ chúng ta đi xem luônnhé?”Lần trước lúc đi dạo phố cô đã nhìn thấymột bộ đồ rất hợp với mình, nhưng sau khinhìn loạt giá cả đến tám chữ số, cô chỉ cóthể từ bỏ trong luyến tiếc, phụ nữ không nêntiêu quá nhiều tiền cho thứ này, nghĩ chờ cơhội đưa Hoắc Minh Vũ đến đây mua chomình, hiện tại vừa lúc cơ hội đến rồi.“Ừ, lâu rồi chưa đi cùng em, em vui vẻ làđược”. Bàn tay cầm nhẫn cầu hôn ở trong túiquần chậm rãi siết chặt.Chuyện này chờ lần nào có cơ hội lại nói,hiện tại không phải cơ hội thích hợp để cầuhôn cô ấy.“Anh yêu, anh là tốt nhất, em biết anhhiểu em rõ nhất mà”. Nói xong, cô ta nháymắt với Hoắc Minh Vũ, anh ta không chỉ làcây rụng tiền cho sự nghiệp của cô ta màcòn là máy rút tiên trong cuộc đời cô ta nữa.Từ Thanh Lam ra sức mua, Hoắc MinhVũ không nói gì cả, chỉ biết đi theo quẹt thẻ.Trước đây, khi bà Hoắc kiểm tra biên laitiêu tiền của anh ta, chỉ cần là mua Từ ThanhLam, trên cơ bản anh ta đều nói mình muatặng, rất ít khi nói là cho Từ Thanh Lam muađồ.Nghĩ đến gần đây bà Hoắc không kiểmtra biên lai nữa, qua một thời gian có lẽ bàcũng không nhớ hôm nay mình có đi ra ngoàihay không.Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.Không biết mình tiêu tiền cho ai, nghĩđến đây anh ta mới yên tâm hơn đôi chút,anh ta rất sợ bà Hoäc có ấn tượng không tốtvề Từ Thanh Lam.Một cái váy đơn giản anh ta cũng khôngthấy tốt ở chỗ nào, nhưng vì Từ Thanh Lamthích nên mấy trăm triệu anh ta cũng mua.Diệp Tĩnh Gia mua mười, hai mươi cáiváy cũng không đắt bằng một cái của cô ta.Dường như phát hiện ra suy nghĩ củamình đã chạy đến trên người Diệp Tĩnh Gia,như vậy rất không tốt, anh ta vội chạy đếnbên cạnh Từ Thanh Lam, giúp cô ta xem bộđồ nào phù hợp.Lúc này, Diệp Tĩnh Gia đang ở bên ngoàichờ Hoắc Minh Dương và Lữ Hoàng Trungnói chuyện.Không biết hai người họ nói chuyện gì,dù sao hai người họ cũng kêu cô đi ra ngoài,cô chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài thôi.Thậm chí cô cũng không nghĩ tới, dù làLữ Hoàng Trung hay em gái của anh ta đềuche chở Tô Thanh Anh như vậy, người HoắcMinh Dương nói sau lưng cô cũng chỉ cóngười này.Rốt cuộc là dạng tồn tại như thế nào đây?Cô đã đặt vé rồi, Hoắc Minh Vũ cũngchuẩn bị tốt, đến lúc đó chỉ cần gọi HoắcMinh Dương là được.Nhưng mà làm thế nào để có thể đưaHoắc Minh Dương đi mới là quan trọng.Cô đi qua đi lại, tự hỏi phải làm như thếnào mới có thể để Hoắc Minh Dương tựnguyện đi gặp Tô Thanh Anh.Theo lời của Hoắc Minh Vũ, nếu TôThanh Anh bằng lòng để tâm đến Hoắc MinhDương thì hiện tại chân anh đã không xấuđến mức này.Cô tuyệt đối không phải người đầu tiênrối rắm chuyện làm thế nào để Hoắc MinhDương chủ động.Hoắc Minh Dương bị thương ở chân đềulà người phụ nữ kia ban tặng, là tình yêu sâmđậm như thế nào mới có thể dễ dàng tha thứchuyện như vậy.Diệp Tĩnh Gia ở bên ngoài suy nghĩchuyện đời, ở bên trong, hai người đàn ôngmột đứng một ngồi, giằng co nhau, ai cũngkhông chịu nói trước.Lữ Hoàng Trung đợi một lát, anh ta cònphải khám cho bệnh nhân khác cho nên chỉcó thể mở miệng trước: “Minh Dương, TôThanh Anh sắp về, cậu định làm sao bâygiờ?”“Cái gì làm sao bây giờ?”Mỗi ngày Hoắc Minh Dương đều tính thờigian, trong lòng nhớ còn có vài ngày, nhưngngày hôm sau trước khi lên giường đi ngủ,anh vẫn muốn xem lại ngày, để chắc rằngmình không nhớ lầm.Mong chờ đến như vậy, hiện tại đợi đượcđến ngày cô ấy trở về, thế nhưng chính HoắcMinh Dương lại không thể nói ra được cảmthụ trong lòng.“Cậu định không đi gặp cô ấy à? Hay làsẽ giữ cô ấy ở lại?” Đây mới là vấn đề anh talo lắng, nếu Tô Thanh Anh trở về vậy DiệpTĩnh Gia ở nhà họ Hoắc sẽ ra sao? Nếu TôThanh Anh thật sự trở về, vậy Tô Thanh Anhở nhà họ Hoắc được coi là gì?“Chờ cô ấy đến tìm tôi, nếu cô ấy khôngtrở lại, tôi sẽ tiếp tục chờ, nếu cô ấy không cócông việc thì kiểu gì cũng sẽ trở về.” Dườngnhư Hoäc Minh Dương đã hạ quyết tâm, anhcũng không biết mình đang chờ cái gì, nhưngchỉ cần có tin tức về Tô Thanh Anh, anh sẽkhông nhịn được mà muốn đợi, dường nhưlâu như vậy, anh đã quen với những điều nàycủa Tô Thanh Anh, cũng đã quen với việcchờ đợi.Ngoại trừ việc chờ đợi, anh cũng khôngbiết mình có thể làm cái gì.Yêu sâu đậm như vậy…Lữ Hoàng Trung thở dài một hơi, em gáianh cũng nói là Tô Thanh Anh sẽ trở về.Với tính cách của Hoäc Minh Dương, cậuta nhất định sẽ không muốn thiếu nợ DiệpTĩnh Gia, rất nhiều chuyện đã nằm ngoài tâmkiểm soát, cô ấy không muốn nghĩ tới, cũngkhông muốn đi suy đoán.“Hiện tại điều tôi lo lắng nhất chính làDiệp Tĩnh Gia, nếu Tô Thanh Anh trở về, vậycậu định làm thế nào với Diệp Tĩnh Gia?”Lữ Hoàng Trung suy nghĩ một lát, cuốicùng vẫn nói thắc mắc trong nội tâm ra.Diệp Tĩnh Gia là cô gái tốt, Hoắc MinhDương không nên tổn thương cô ấy như vậy.Hoäc Minh Dương không nói gì, anh cănbản không để ý chuyện Diệp Tĩnh Gia vui vẻhay khổ sở, anh cũng không bằng lòng cướicô, là do mẹ cố tình ép anh phải cưới, cótrách cũng chỉ trách người cô lấy không phảingười yêu cô.“Thế giới này không có ai là có thể cóđược hạnh phúc một cách đơn giản”. Lời nàycủa Hoắc Minh Dương chính là câu nói rấtnổi tiếng của Tô Thanh Anh gần đây.Những lời này cũng đồng thời chứng tỏrằng Hoắc Minh Dương vấn luôn chú ý đếnTô Thanh Anh chứ không hề giảm bớt.Trong lòng Lữ Hoàng Trung hiểu rõ, biếtmình không có lời nào có thể khuyên bảoHoắc Minh Dương được.Đối với người đàn ông như Hoắc MinhDương, đã trôi qua lâu như vậy, dù Tô ThanhAnh không cần đến sự chú ý của Hoắc MinhDương, nhưng anh vẫn chưa từng từ bỏ. “Gần đây cô ấy có gọi điện thoại cho cậukhông?” Lữ Hoàng Trung nhớ đến chuyệnmấy ngày trước Tô Thanh Anh trở về, còn gọiđiện thoại cho em gái mình, không biết HoäcMinh Dương có nhận được điện thoại haykhông.Hoắc Minh Dương không nói gì, nhưngvẻ mặt của anh đã nói rằng có lẽ Tô ThanhAnh thật sự đã gọi điện thoại cho anh.“Gọi cho cậu rồi?” Ngay cả việc HoắcMinh Dương bị thương nặng như thế màcũng không thèm quan tâm, hiện tại lại gọiđiện thoại để làm gì? “Đừng trách tôi khôngnhắc nhở cậu, hiện tại cậu là người đã có giađình, cậu có vợ rồi.”Hoắc Minh Dương nhìn Lữ Hoàng Trung,trong lòng nghĩ vợ là cái gì?Anh rất không muốn thừa nhận mình quảthật có một người vợ: “Tôi và Diệp Tĩnh Gia?Chúng tôi chưa từng thật sự ở bên nhau”.Lữ Hoàng Trung lập tức không biết nênnói gì, anh ta đoán được chuyện này, hiện tạidáng vẻ của Hoắc Minh Dương thật giốngnhư đang đánh bạc.Anh dùng hạnh phúc và sức khỏe cả đờicủa mình để làm tiền cược với Tô Thanh Anh,cược Tô Thanh Anh có đồng ý trở về haykhông.“Cậu hy sinh nhiều như vậy chỉ vì chờ côấy, hơn nữa cậu còn không biết liệu cô ấy cótrở về hay không?”Hiện tại anh ta cảm thấy Hoắc MinhDương như bị điên rồi, hoặc là cậu ta vốnchính là người điên, người bình thường tuyệtđối sẽ không làm như vậy, làm gì có ai sẽ đểmột người phụ nữ tra tấn mình đến mức này.“Cậu như thế này đã từng hỏi ý kiến bàHoắc chưa?”Người nghiêm khắc muốn mọi ngườinghe theo ý của mình như bà Hoắc tuyệt đốisẽ không cho phép Hoắc Minh Dương đibước đi sai lầm như vậy.“Tôi làm việc không cần có sự đồng ýcủa bất kỳ người nào cả”.Biết có nói tiếp cũng không có tác dụnggì, anh ta đành chuyển chủ đề: “Trạng tháicủa chân cậu hiện tại có lẽ chính cậu cũngbiết”. Nói xong, anh ta viết đơn thuốc lêngiấy, sau đó thuận miệng nói với Hoắc MinhDương: “Buổi tối cậu đến nhà tôi ăn cơm đi,lâu rồi em tôi chưa gặp cậu”.Em gái Lữ Hoàng Trung rất để ý đếnHoắc Minh Dương, thậm chí sự để ý đấy cònkhông kém anh trai mình chút nào.“Cô ấy nhờ cậu nói như vậy?” Anh hoàinghỉ nhìn Lữ Hoàng Trung, đã lâu rồi anhchưa gặp em gái Lữ Hoàng Trung, lúc nàynói muốn gặp anh, quả thật có chút khôngthích hợp.   

Chương 43: Đến nhà Lữ Hoàng Trung ăn cơm

Đây là lần đầu tiên Diệp Tĩnh Gia đến

bệnh viện cùng Hoắc Minh Dương, cho nên

cô tìm khắp nơi cũng không tìm được nơi

cần đến, cũng may là Hoắc Minh Dương có

thể tự mình tìm được.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn đọc một

đống tài liệu về bệnh của mình mà Diệp Tĩnh

Gia vừa mang đến, thỉnh thoảng ngẩng đầu

hướng dẫn nên đi như thế nào.

Lúc đang đứng ngoài cửa để chờ chụp X

quang, Hoäc Minh Dương lo lắng cho Diệp

Tĩnh Gia, không biết cô có chịu nổi hay

không.

“Không có việc gì đâu, đừng khẩn trương,

chỉ là chụp X quang thôi mà.” Nhìn thấy anh

xem tài liệu mãi, cô còn tưởng rằng Hoắc

Minh Dương lo lắng cho đôi chân của mình.

“Tôi cũng chỉ nhìn xem rốt cuộc có

nghiêm trọng hay không.” Tuy rằng anh

không học y nhưng chữ viết trên tài liệu anh

vẫn đọc hiểu được.

Bên kia, sau khi đưa bọn họ đến bệnh

viện, Hoắc Minh Vũ lập tức chạy đến nhà Từ

Thanh Lam.

Từ Thanh Lam tỉ mỉ trang điểm, sợ Hoắc

Minh Vũ không hài lòng nên đã cẩn thận soi

gương lại một lượt.

Lúc tiếng chuông cửa vang lên, cô ta

đứng ở cửa rồi nhưng không lập tức mở cửa

mà đứng chờ Hoặc Minh Vũ gõ cửa ba lần

rồi thì Từ Thanh Lam mới mở cửa ra, lười

biếng nói: “Sao anh lại đến sớm như vậy?”

Hoắc Minh Vũ đưa bó hoa hồng từ sau

lưng ra trước mặt Từ Thanh Lam: “Anh nhớ

em mà”.

“Anh chỉ được cái dẻo miệng”. Hành

động và lời nói của Hoắc Minh Vũ khiến cô ta

rất vừa lòng, tất cả mọi người đều nói Từ

Thanh Lam cô tu phúc tám đời mới có thể

tìm được người đàn ông tốt như vậy, nhưng

mà chính cô lại không cảm nhận được điều

này.

“Em đã suy nghĩ rất kỹ, cho dù mẹ anh

không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau

nhưng em vẫn muốn được ở cạnh anh.” Từ

Thanh Lam ôm Hoắc Minh Vũ, hai châm

vòng quanh hông anh ta, Hoắc Minh Vũ vội

đỡ mông cô ta, sợ cô ta rơi xuống đất.

Nếu cô ấy chẳng may rơi xuống, không

phải mình sẽ đau lòng chết mất sao?

“Em cẩn thận kẻo bị rơi xuống đấy”.

“Anh sẽ bảo vệ em mà”.

Người phụ nữ này luôn dùng cách này để

nói cho anh ta, rằng cô yêu và ỷ lại anh ta

nhiều như thế nào.

“Sao Diệp Tĩnh Gia không đến đây cùng

anh?” Cô ta ôm Hoäc Minh Vũ, trong lòng

nhớ đến Diệp Tĩnh Gia, gần đây cô ta và Diệp

Tĩnh Gia rất hay nói chuyện điện thoại với

nhau, hai người trở thành bạn tốt, đương

nhiên là phải hỏi chút tình huống hiện tại của

Diệp Tĩnh Gia.

“Em nhắc đến cô ấy làm gì, không cần để

ý đến cô ấy, anh đến chơi cùng em thôi”.

Hoắc Minh Vũ nói chơi thì thật sự là đến

chơi.

Từ Thanh Lam chưa kịp tiêu hóa thì đã bị

Hoắc Minh Vũ đưa đến công viên trò chơi rồi.

“Sao anh lại đưa em đến nơi như thế

này?” Ở trong suy nghĩ của cô ta, công viên

trò chơi chỉ dành cho trẻ con thôi, nhưng vì

đón hùa ý của Hoặc Minh Vũ nên cô ta

không nói gì cả.

“Con gái đều thích nơi này nên anh nghĩ

em cũng sẽ thích”. Lúc ở trên xe, anh ta đã cố

ý hỏi Diệp Tĩnh Gia, kết quả là được anh cả

lườm một cái.

Từ Thanh Lam lập tức không còn nơi nào

để nói, có lẽ chính anh cảm thấy nơi này thật

sự không tồi.

Suy nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn kéo anh

ta ra khỏi công viên.

Từ Thanh Lam lắc lắc tay anh ta, làm

nũng dậm chân: “Chúng ta có thể đi dạo phố,

mua đồ gì đó xinh đẹp, vì sao phải đến công

viên trò chơi chứ, em mặc váy thì chơi sao

được?”

“Đến đây rồi vì phải chơi cái gì đó chứ”.

Mất công lúc trước anh ta chuẩn bị tốt như

vậy, dặn dò nhân viên công tác rải đầy hoa

hồng trên bánh xe khổng lồ, anh nghĩ tuy

rằng mình không có cách nào để có thể kết

hôn với cô nhưng vẫn có thể cầu hôn cô

được.

“Em mặc kệ, dù sao em cũng không

thích. Đi chỗ khác được không?” Cô ta là

người nổi tiếng, đi ra ngoài là phải đeo kính

râm, giờ phút này cũng cố gắng nhỏ giọng

nói chuyện vì sợ người khác nghe thấy.

Tâm trạng hơi thất vọng, anh ta nhìn

bánh xe khổng lồ quay trên trên không kia.

Đôi khi anh ta luôn suy nghĩ một số việc

với viên cảnh thật tốt đẹp nhưng thực tế thì

không được tốt như vậy.

“Vậy cũng được, chúng ta đi về trước”.

Anh ta cũng khá kiêng kị, nói thế nào thì Từ

Thanh Lam cũng là người nổi tiếng, vẫn

không nên xuất hiện ở nơi có nhiều người

như thế này.

“Vâng”.

Hoắc Mĩnh Vũ rời đi với bao nhiêu lưu

luyến trong lòng, cuối cùng tâm trạng của cô

ấy cũng tốt hơn, rốt cuộc mình đã nghĩ như

thế nào mà lại đưa cô ấy đến nơi này cơ chứ?

“Lần trước ở trung tâm thương mại em

có thấy một bộ quần áo đặc biệt hợp với anh,

nhưng em không biết số đo của anh nên

không mua, hay bây giờ chúng ta đi xem luôn

nhé?”

Lần trước lúc đi dạo phố cô đã nhìn thấy

một bộ đồ rất hợp với mình, nhưng sau khi

nhìn loạt giá cả đến tám chữ số, cô chỉ có

thể từ bỏ trong luyến tiếc, phụ nữ không nên

tiêu quá nhiều tiền cho thứ này, nghĩ chờ cơ

hội đưa Hoắc Minh Vũ đến đây mua cho

mình, hiện tại vừa lúc cơ hội đến rồi.

“Ừ, lâu rồi chưa đi cùng em, em vui vẻ là

được”. Bàn tay cầm nhẫn cầu hôn ở trong túi

quần chậm rãi siết chặt.

Chuyện này chờ lần nào có cơ hội lại nói,

hiện tại không phải cơ hội thích hợp để cầu

hôn cô ấy.

“Anh yêu, anh là tốt nhất, em biết anh

hiểu em rõ nhất mà”. Nói xong, cô ta nháy

mắt với Hoắc Minh Vũ, anh ta không chỉ là

cây rụng tiền cho sự nghiệp của cô ta mà

còn là máy rút tiên trong cuộc đời cô ta nữa.

Từ Thanh Lam ra sức mua, Hoắc Minh

Vũ không nói gì cả, chỉ biết đi theo quẹt thẻ.

Trước đây, khi bà Hoắc kiểm tra biên lai

tiêu tiền của anh ta, chỉ cần là mua Từ Thanh

Lam, trên cơ bản anh ta đều nói mình mua

tặng, rất ít khi nói là cho Từ Thanh Lam mua

đồ.

Nghĩ đến gần đây bà Hoắc không kiểm

tra biên lai nữa, qua một thời gian có lẽ bà

cũng không nhớ hôm nay mình có đi ra ngoài

hay không.

Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.

Không biết mình tiêu tiền cho ai, nghĩ

đến đây anh ta mới yên tâm hơn đôi chút,

anh ta rất sợ bà Hoäc có ấn tượng không tốt

về Từ Thanh Lam.

Một cái váy đơn giản anh ta cũng không

thấy tốt ở chỗ nào, nhưng vì Từ Thanh Lam

thích nên mấy trăm triệu anh ta cũng mua.

Diệp Tĩnh Gia mua mười, hai mươi cái

váy cũng không đắt bằng một cái của cô ta.

Dường như phát hiện ra suy nghĩ của

mình đã chạy đến trên người Diệp Tĩnh Gia,

như vậy rất không tốt, anh ta vội chạy đến

bên cạnh Từ Thanh Lam, giúp cô ta xem bộ

đồ nào phù hợp.

Lúc này, Diệp Tĩnh Gia đang ở bên ngoài

chờ Hoắc Minh Dương và Lữ Hoàng Trung

nói chuyện.

Không biết hai người họ nói chuyện gì,

dù sao hai người họ cũng kêu cô đi ra ngoài,

cô chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài thôi.

Thậm chí cô cũng không nghĩ tới, dù là

Lữ Hoàng Trung hay em gái của anh ta đều

che chở Tô Thanh Anh như vậy, người Hoắc

Minh Dương nói sau lưng cô cũng chỉ có

người này.

Rốt cuộc là dạng tồn tại như thế nào đây?

Cô đã đặt vé rồi, Hoắc Minh Vũ cũng

chuẩn bị tốt, đến lúc đó chỉ cần gọi Hoắc

Minh Dương là được.

Nhưng mà làm thế nào để có thể đưa

Hoắc Minh Dương đi mới là quan trọng.

Cô đi qua đi lại, tự hỏi phải làm như thế

nào mới có thể để Hoắc Minh Dương tự

nguyện đi gặp Tô Thanh Anh.

Theo lời của Hoắc Minh Vũ, nếu Tô

Thanh Anh bằng lòng để tâm đến Hoắc Minh

Dương thì hiện tại chân anh đã không xấu

đến mức này.

Cô tuyệt đối không phải người đầu tiên

rối rắm chuyện làm thế nào để Hoắc Minh

Dương chủ động.

Hoắc Minh Dương bị thương ở chân đều

là người phụ nữ kia ban tặng, là tình yêu sâm

đậm như thế nào mới có thể dễ dàng tha thứ

chuyện như vậy.

Diệp Tĩnh Gia ở bên ngoài suy nghĩ

chuyện đời, ở bên trong, hai người đàn ông

một đứng một ngồi, giằng co nhau, ai cũng

không chịu nói trước.

Lữ Hoàng Trung đợi một lát, anh ta còn

phải khám cho bệnh nhân khác cho nên chỉ

có thể mở miệng trước: “Minh Dương, Tô

Thanh Anh sắp về, cậu định làm sao bây

giờ?”

“Cái gì làm sao bây giờ?”

Mỗi ngày Hoắc Minh Dương đều tính thời

gian, trong lòng nhớ còn có vài ngày, nhưng

ngày hôm sau trước khi lên giường đi ngủ,

anh vẫn muốn xem lại ngày, để chắc rằng

mình không nhớ lầm.

Mong chờ đến như vậy, hiện tại đợi được

đến ngày cô ấy trở về, thế nhưng chính Hoắc

Minh Dương lại không thể nói ra được cảm

thụ trong lòng.

“Cậu định không đi gặp cô ấy à? Hay là

sẽ giữ cô ấy ở lại?” Đây mới là vấn đề anh ta

lo lắng, nếu Tô Thanh Anh trở về vậy Diệp

Tĩnh Gia ở nhà họ Hoắc sẽ ra sao? Nếu Tô

Thanh Anh thật sự trở về, vậy Tô Thanh Anh

ở nhà họ Hoắc được coi là gì?

“Chờ cô ấy đến tìm tôi, nếu cô ấy không

trở lại, tôi sẽ tiếp tục chờ, nếu cô ấy không có

công việc thì kiểu gì cũng sẽ trở về.” Dường

như Hoäc Minh Dương đã hạ quyết tâm, anh

cũng không biết mình đang chờ cái gì, nhưng

chỉ cần có tin tức về Tô Thanh Anh, anh sẽ

không nhịn được mà muốn đợi, dường như

lâu như vậy, anh đã quen với những điều này

của Tô Thanh Anh, cũng đã quen với việc

chờ đợi.

Ngoại trừ việc chờ đợi, anh cũng không

biết mình có thể làm cái gì.

Yêu sâu đậm như vậy…

Lữ Hoàng Trung thở dài một hơi, em gái

anh cũng nói là Tô Thanh Anh sẽ trở về.

Với tính cách của Hoäc Minh Dương, cậu

ta nhất định sẽ không muốn thiếu nợ Diệp

Tĩnh Gia, rất nhiều chuyện đã nằm ngoài tâm

kiểm soát, cô ấy không muốn nghĩ tới, cũng

không muốn đi suy đoán.

“Hiện tại điều tôi lo lắng nhất chính là

Diệp Tĩnh Gia, nếu Tô Thanh Anh trở về, vậy

cậu định làm thế nào với Diệp Tĩnh Gia?”

Lữ Hoàng Trung suy nghĩ một lát, cuối

cùng vẫn nói thắc mắc trong nội tâm ra.

Diệp Tĩnh Gia là cô gái tốt, Hoắc Minh

Dương không nên tổn thương cô ấy như vậy.

Hoäc Minh Dương không nói gì, anh căn

bản không để ý chuyện Diệp Tĩnh Gia vui vẻ

hay khổ sở, anh cũng không bằng lòng cưới

cô, là do mẹ cố tình ép anh phải cưới, có

trách cũng chỉ trách người cô lấy không phải

người yêu cô.

“Thế giới này không có ai là có thể có

được hạnh phúc một cách đơn giản”. Lời này

của Hoắc Minh Dương chính là câu nói rất

nổi tiếng của Tô Thanh Anh gần đây.

Những lời này cũng đồng thời chứng tỏ

rằng Hoắc Minh Dương vấn luôn chú ý đến

Tô Thanh Anh chứ không hề giảm bớt.

Trong lòng Lữ Hoàng Trung hiểu rõ, biết

mình không có lời nào có thể khuyên bảo

Hoắc Minh Dương được.

Đối với người đàn ông như Hoắc Minh

Dương, đã trôi qua lâu như vậy, dù Tô Thanh

Anh không cần đến sự chú ý của Hoắc Minh

Dương, nhưng anh vẫn chưa từng từ bỏ.

 

“Gần đây cô ấy có gọi điện thoại cho cậu

không?” Lữ Hoàng Trung nhớ đến chuyện

mấy ngày trước Tô Thanh Anh trở về, còn gọi

điện thoại cho em gái mình, không biết Hoäc

Minh Dương có nhận được điện thoại hay

không.

Hoắc Minh Dương không nói gì, nhưng

vẻ mặt của anh đã nói rằng có lẽ Tô Thanh

Anh thật sự đã gọi điện thoại cho anh.

“Gọi cho cậu rồi?” Ngay cả việc Hoắc

Minh Dương bị thương nặng như thế mà

cũng không thèm quan tâm, hiện tại lại gọi

điện thoại để làm gì? “Đừng trách tôi không

nhắc nhở cậu, hiện tại cậu là người đã có gia

đình, cậu có vợ rồi.”

Hoắc Minh Dương nhìn Lữ Hoàng Trung,

trong lòng nghĩ vợ là cái gì?

Anh rất không muốn thừa nhận mình quả

thật có một người vợ: “Tôi và Diệp Tĩnh Gia?

Chúng tôi chưa từng thật sự ở bên nhau”.

Lữ Hoàng Trung lập tức không biết nên

nói gì, anh ta đoán được chuyện này, hiện tại

dáng vẻ của Hoắc Minh Dương thật giống

như đang đánh bạc.

Anh dùng hạnh phúc và sức khỏe cả đời

của mình để làm tiền cược với Tô Thanh Anh,

cược Tô Thanh Anh có đồng ý trở về hay

không.

“Cậu hy sinh nhiều như vậy chỉ vì chờ cô

ấy, hơn nữa cậu còn không biết liệu cô ấy có

trở về hay không?”

Hiện tại anh ta cảm thấy Hoắc Minh

Dương như bị điên rồi, hoặc là cậu ta vốn

chính là người điên, người bình thường tuyệt

đối sẽ không làm như vậy, làm gì có ai sẽ để

một người phụ nữ tra tấn mình đến mức này.

“Cậu như thế này đã từng hỏi ý kiến bà

Hoắc chưa?”

Người nghiêm khắc muốn mọi người

nghe theo ý của mình như bà Hoắc tuyệt đối

sẽ không cho phép Hoắc Minh Dương đi

bước đi sai lầm như vậy.

“Tôi làm việc không cần có sự đồng ý

của bất kỳ người nào cả”.

Biết có nói tiếp cũng không có tác dụng

gì, anh ta đành chuyển chủ đề: “Trạng thái

của chân cậu hiện tại có lẽ chính cậu cũng

biết”. Nói xong, anh ta viết đơn thuốc lên

giấy, sau đó thuận miệng nói với Hoắc Minh

Dương: “Buổi tối cậu đến nhà tôi ăn cơm đi,

lâu rồi em tôi chưa gặp cậu”.

Em gái Lữ Hoàng Trung rất để ý đến

Hoắc Minh Dương, thậm chí sự để ý đấy còn

không kém anh trai mình chút nào.

“Cô ấy nhờ cậu nói như vậy?” Anh hoài

nghỉ nhìn Lữ Hoàng Trung, đã lâu rồi anh

chưa gặp em gái Lữ Hoàng Trung, lúc này

nói muốn gặp anh, quả thật có chút không

thích hợp.

 

 

 

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 43: Đến nhà Lữ Hoàng Trung ăn cơmĐây là lần đầu tiên Diệp Tĩnh Gia đếnbệnh viện cùng Hoắc Minh Dương, cho nêncô tìm khắp nơi cũng không tìm được nơicần đến, cũng may là Hoắc Minh Dương cóthể tự mình tìm được.Người đàn ông ngồi trên xe lăn đọc mộtđống tài liệu về bệnh của mình mà Diệp TĩnhGia vừa mang đến, thỉnh thoảng ngẩng đầuhướng dẫn nên đi như thế nào.Lúc đang đứng ngoài cửa để chờ chụp Xquang, Hoäc Minh Dương lo lắng cho DiệpTĩnh Gia, không biết cô có chịu nổi haykhông.“Không có việc gì đâu, đừng khẩn trương,chỉ là chụp X quang thôi mà.” Nhìn thấy anhxem tài liệu mãi, cô còn tưởng rằng HoắcMinh Dương lo lắng cho đôi chân của mình.“Tôi cũng chỉ nhìn xem rốt cuộc cónghiêm trọng hay không.” Tuy rằng anhkhông học y nhưng chữ viết trên tài liệu anhvẫn đọc hiểu được.Bên kia, sau khi đưa bọn họ đến bệnhviện, Hoắc Minh Vũ lập tức chạy đến nhà TừThanh Lam.Từ Thanh Lam tỉ mỉ trang điểm, sợ HoắcMinh Vũ không hài lòng nên đã cẩn thận soigương lại một lượt.Lúc tiếng chuông cửa vang lên, cô tađứng ở cửa rồi nhưng không lập tức mở cửamà đứng chờ Hoặc Minh Vũ gõ cửa ba lầnrồi thì Từ Thanh Lam mới mở cửa ra, lườibiếng nói: “Sao anh lại đến sớm như vậy?”Hoắc Minh Vũ đưa bó hoa hồng từ saulưng ra trước mặt Từ Thanh Lam: “Anh nhớem mà”.“Anh chỉ được cái dẻo miệng”. Hànhđộng và lời nói của Hoắc Minh Vũ khiến cô tarất vừa lòng, tất cả mọi người đều nói TừThanh Lam cô tu phúc tám đời mới có thểtìm được người đàn ông tốt như vậy, nhưngmà chính cô lại không cảm nhận được điềunày.“Em đã suy nghĩ rất kỹ, cho dù mẹ anhkhông đồng ý cho chúng ta ở bên nhaunhưng em vẫn muốn được ở cạnh anh.” TừThanh Lam ôm Hoắc Minh Vũ, hai châmvòng quanh hông anh ta, Hoắc Minh Vũ vộiđỡ mông cô ta, sợ cô ta rơi xuống đất.Nếu cô ấy chẳng may rơi xuống, khôngphải mình sẽ đau lòng chết mất sao?“Em cẩn thận kẻo bị rơi xuống đấy”.“Anh sẽ bảo vệ em mà”.Người phụ nữ này luôn dùng cách này đểnói cho anh ta, rằng cô yêu và ỷ lại anh tanhiều như thế nào.“Sao Diệp Tĩnh Gia không đến đây cùnganh?” Cô ta ôm Hoäc Minh Vũ, trong lòngnhớ đến Diệp Tĩnh Gia, gần đây cô ta và DiệpTĩnh Gia rất hay nói chuyện điện thoại vớinhau, hai người trở thành bạn tốt, đươngnhiên là phải hỏi chút tình huống hiện tại củaDiệp Tĩnh Gia.“Em nhắc đến cô ấy làm gì, không cần đểý đến cô ấy, anh đến chơi cùng em thôi”.Hoắc Minh Vũ nói chơi thì thật sự là đếnchơi.Từ Thanh Lam chưa kịp tiêu hóa thì đã bịHoắc Minh Vũ đưa đến công viên trò chơi rồi.“Sao anh lại đưa em đến nơi như thếnày?” Ở trong suy nghĩ của cô ta, công viêntrò chơi chỉ dành cho trẻ con thôi, nhưng vìđón hùa ý của Hoặc Minh Vũ nên cô takhông nói gì cả.“Con gái đều thích nơi này nên anh nghĩem cũng sẽ thích”. Lúc ở trên xe, anh ta đã cốý hỏi Diệp Tĩnh Gia, kết quả là được anh cảlườm một cái.Từ Thanh Lam lập tức không còn nơi nàođể nói, có lẽ chính anh cảm thấy nơi này thậtsự không tồi.Suy nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn kéo anhta ra khỏi công viên.Từ Thanh Lam lắc lắc tay anh ta, làmnũng dậm chân: “Chúng ta có thể đi dạo phố,mua đồ gì đó xinh đẹp, vì sao phải đến côngviên trò chơi chứ, em mặc váy thì chơi saođược?”“Đến đây rồi vì phải chơi cái gì đó chứ”.Mất công lúc trước anh ta chuẩn bị tốt nhưvậy, dặn dò nhân viên công tác rải đầy hoahồng trên bánh xe khổng lồ, anh nghĩ tuyrằng mình không có cách nào để có thể kếthôn với cô nhưng vẫn có thể cầu hôn côđược.“Em mặc kệ, dù sao em cũng khôngthích. Đi chỗ khác được không?” Cô ta làngười nổi tiếng, đi ra ngoài là phải đeo kínhrâm, giờ phút này cũng cố gắng nhỏ giọngnói chuyện vì sợ người khác nghe thấy.Tâm trạng hơi thất vọng, anh ta nhìnbánh xe khổng lồ quay trên trên không kia.Đôi khi anh ta luôn suy nghĩ một số việcvới viên cảnh thật tốt đẹp nhưng thực tế thìkhông được tốt như vậy.“Vậy cũng được, chúng ta đi về trước”.Anh ta cũng khá kiêng kị, nói thế nào thì TừThanh Lam cũng là người nổi tiếng, vẫnkhông nên xuất hiện ở nơi có nhiều ngườinhư thế này.“Vâng”.Hoắc Mĩnh Vũ rời đi với bao nhiêu lưuluyến trong lòng, cuối cùng tâm trạng của côấy cũng tốt hơn, rốt cuộc mình đã nghĩ nhưthế nào mà lại đưa cô ấy đến nơi này cơ chứ?“Lần trước ở trung tâm thương mại emcó thấy một bộ quần áo đặc biệt hợp với anh,nhưng em không biết số đo của anh nênkhông mua, hay bây giờ chúng ta đi xem luônnhé?”Lần trước lúc đi dạo phố cô đã nhìn thấymột bộ đồ rất hợp với mình, nhưng sau khinhìn loạt giá cả đến tám chữ số, cô chỉ cóthể từ bỏ trong luyến tiếc, phụ nữ không nêntiêu quá nhiều tiền cho thứ này, nghĩ chờ cơhội đưa Hoắc Minh Vũ đến đây mua chomình, hiện tại vừa lúc cơ hội đến rồi.“Ừ, lâu rồi chưa đi cùng em, em vui vẻ làđược”. Bàn tay cầm nhẫn cầu hôn ở trong túiquần chậm rãi siết chặt.Chuyện này chờ lần nào có cơ hội lại nói,hiện tại không phải cơ hội thích hợp để cầuhôn cô ấy.“Anh yêu, anh là tốt nhất, em biết anhhiểu em rõ nhất mà”. Nói xong, cô ta nháymắt với Hoắc Minh Vũ, anh ta không chỉ làcây rụng tiền cho sự nghiệp của cô ta màcòn là máy rút tiên trong cuộc đời cô ta nữa.Từ Thanh Lam ra sức mua, Hoắc MinhVũ không nói gì cả, chỉ biết đi theo quẹt thẻ.Trước đây, khi bà Hoắc kiểm tra biên laitiêu tiền của anh ta, chỉ cần là mua Từ ThanhLam, trên cơ bản anh ta đều nói mình muatặng, rất ít khi nói là cho Từ Thanh Lam muađồ.Nghĩ đến gần đây bà Hoắc không kiểmtra biên lai nữa, qua một thời gian có lẽ bàcũng không nhớ hôm nay mình có đi ra ngoàihay không.Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.Không biết mình tiêu tiền cho ai, nghĩđến đây anh ta mới yên tâm hơn đôi chút,anh ta rất sợ bà Hoäc có ấn tượng không tốtvề Từ Thanh Lam.Một cái váy đơn giản anh ta cũng khôngthấy tốt ở chỗ nào, nhưng vì Từ Thanh Lamthích nên mấy trăm triệu anh ta cũng mua.Diệp Tĩnh Gia mua mười, hai mươi cáiváy cũng không đắt bằng một cái của cô ta.Dường như phát hiện ra suy nghĩ củamình đã chạy đến trên người Diệp Tĩnh Gia,như vậy rất không tốt, anh ta vội chạy đếnbên cạnh Từ Thanh Lam, giúp cô ta xem bộđồ nào phù hợp.Lúc này, Diệp Tĩnh Gia đang ở bên ngoàichờ Hoắc Minh Dương và Lữ Hoàng Trungnói chuyện.Không biết hai người họ nói chuyện gì,dù sao hai người họ cũng kêu cô đi ra ngoài,cô chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài thôi.Thậm chí cô cũng không nghĩ tới, dù làLữ Hoàng Trung hay em gái của anh ta đềuche chở Tô Thanh Anh như vậy, người HoắcMinh Dương nói sau lưng cô cũng chỉ cóngười này.Rốt cuộc là dạng tồn tại như thế nào đây?Cô đã đặt vé rồi, Hoắc Minh Vũ cũngchuẩn bị tốt, đến lúc đó chỉ cần gọi HoắcMinh Dương là được.Nhưng mà làm thế nào để có thể đưaHoắc Minh Dương đi mới là quan trọng.Cô đi qua đi lại, tự hỏi phải làm như thếnào mới có thể để Hoắc Minh Dương tựnguyện đi gặp Tô Thanh Anh.Theo lời của Hoắc Minh Vũ, nếu TôThanh Anh bằng lòng để tâm đến Hoắc MinhDương thì hiện tại chân anh đã không xấuđến mức này.Cô tuyệt đối không phải người đầu tiênrối rắm chuyện làm thế nào để Hoắc MinhDương chủ động.Hoắc Minh Dương bị thương ở chân đềulà người phụ nữ kia ban tặng, là tình yêu sâmđậm như thế nào mới có thể dễ dàng tha thứchuyện như vậy.Diệp Tĩnh Gia ở bên ngoài suy nghĩchuyện đời, ở bên trong, hai người đàn ôngmột đứng một ngồi, giằng co nhau, ai cũngkhông chịu nói trước.Lữ Hoàng Trung đợi một lát, anh ta cònphải khám cho bệnh nhân khác cho nên chỉcó thể mở miệng trước: “Minh Dương, TôThanh Anh sắp về, cậu định làm sao bâygiờ?”“Cái gì làm sao bây giờ?”Mỗi ngày Hoắc Minh Dương đều tính thờigian, trong lòng nhớ còn có vài ngày, nhưngngày hôm sau trước khi lên giường đi ngủ,anh vẫn muốn xem lại ngày, để chắc rằngmình không nhớ lầm.Mong chờ đến như vậy, hiện tại đợi đượcđến ngày cô ấy trở về, thế nhưng chính HoắcMinh Dương lại không thể nói ra được cảmthụ trong lòng.“Cậu định không đi gặp cô ấy à? Hay làsẽ giữ cô ấy ở lại?” Đây mới là vấn đề anh talo lắng, nếu Tô Thanh Anh trở về vậy DiệpTĩnh Gia ở nhà họ Hoắc sẽ ra sao? Nếu TôThanh Anh thật sự trở về, vậy Tô Thanh Anhở nhà họ Hoắc được coi là gì?“Chờ cô ấy đến tìm tôi, nếu cô ấy khôngtrở lại, tôi sẽ tiếp tục chờ, nếu cô ấy không cócông việc thì kiểu gì cũng sẽ trở về.” Dườngnhư Hoäc Minh Dương đã hạ quyết tâm, anhcũng không biết mình đang chờ cái gì, nhưngchỉ cần có tin tức về Tô Thanh Anh, anh sẽkhông nhịn được mà muốn đợi, dường nhưlâu như vậy, anh đã quen với những điều nàycủa Tô Thanh Anh, cũng đã quen với việcchờ đợi.Ngoại trừ việc chờ đợi, anh cũng khôngbiết mình có thể làm cái gì.Yêu sâu đậm như vậy…Lữ Hoàng Trung thở dài một hơi, em gáianh cũng nói là Tô Thanh Anh sẽ trở về.Với tính cách của Hoäc Minh Dương, cậuta nhất định sẽ không muốn thiếu nợ DiệpTĩnh Gia, rất nhiều chuyện đã nằm ngoài tâmkiểm soát, cô ấy không muốn nghĩ tới, cũngkhông muốn đi suy đoán.“Hiện tại điều tôi lo lắng nhất chính làDiệp Tĩnh Gia, nếu Tô Thanh Anh trở về, vậycậu định làm thế nào với Diệp Tĩnh Gia?”Lữ Hoàng Trung suy nghĩ một lát, cuốicùng vẫn nói thắc mắc trong nội tâm ra.Diệp Tĩnh Gia là cô gái tốt, Hoắc MinhDương không nên tổn thương cô ấy như vậy.Hoäc Minh Dương không nói gì, anh cănbản không để ý chuyện Diệp Tĩnh Gia vui vẻhay khổ sở, anh cũng không bằng lòng cướicô, là do mẹ cố tình ép anh phải cưới, cótrách cũng chỉ trách người cô lấy không phảingười yêu cô.“Thế giới này không có ai là có thể cóđược hạnh phúc một cách đơn giản”. Lời nàycủa Hoắc Minh Dương chính là câu nói rấtnổi tiếng của Tô Thanh Anh gần đây.Những lời này cũng đồng thời chứng tỏrằng Hoắc Minh Dương vấn luôn chú ý đếnTô Thanh Anh chứ không hề giảm bớt.Trong lòng Lữ Hoàng Trung hiểu rõ, biếtmình không có lời nào có thể khuyên bảoHoắc Minh Dương được.Đối với người đàn ông như Hoắc MinhDương, đã trôi qua lâu như vậy, dù Tô ThanhAnh không cần đến sự chú ý của Hoắc MinhDương, nhưng anh vẫn chưa từng từ bỏ. “Gần đây cô ấy có gọi điện thoại cho cậukhông?” Lữ Hoàng Trung nhớ đến chuyệnmấy ngày trước Tô Thanh Anh trở về, còn gọiđiện thoại cho em gái mình, không biết HoäcMinh Dương có nhận được điện thoại haykhông.Hoắc Minh Dương không nói gì, nhưngvẻ mặt của anh đã nói rằng có lẽ Tô ThanhAnh thật sự đã gọi điện thoại cho anh.“Gọi cho cậu rồi?” Ngay cả việc HoắcMinh Dương bị thương nặng như thế màcũng không thèm quan tâm, hiện tại lại gọiđiện thoại để làm gì? “Đừng trách tôi khôngnhắc nhở cậu, hiện tại cậu là người đã có giađình, cậu có vợ rồi.”Hoắc Minh Dương nhìn Lữ Hoàng Trung,trong lòng nghĩ vợ là cái gì?Anh rất không muốn thừa nhận mình quảthật có một người vợ: “Tôi và Diệp Tĩnh Gia?Chúng tôi chưa từng thật sự ở bên nhau”.Lữ Hoàng Trung lập tức không biết nênnói gì, anh ta đoán được chuyện này, hiện tạidáng vẻ của Hoắc Minh Dương thật giốngnhư đang đánh bạc.Anh dùng hạnh phúc và sức khỏe cả đờicủa mình để làm tiền cược với Tô Thanh Anh,cược Tô Thanh Anh có đồng ý trở về haykhông.“Cậu hy sinh nhiều như vậy chỉ vì chờ côấy, hơn nữa cậu còn không biết liệu cô ấy cótrở về hay không?”Hiện tại anh ta cảm thấy Hoắc MinhDương như bị điên rồi, hoặc là cậu ta vốnchính là người điên, người bình thường tuyệtđối sẽ không làm như vậy, làm gì có ai sẽ đểmột người phụ nữ tra tấn mình đến mức này.“Cậu như thế này đã từng hỏi ý kiến bàHoắc chưa?”Người nghiêm khắc muốn mọi ngườinghe theo ý của mình như bà Hoắc tuyệt đốisẽ không cho phép Hoắc Minh Dương đibước đi sai lầm như vậy.“Tôi làm việc không cần có sự đồng ýcủa bất kỳ người nào cả”.Biết có nói tiếp cũng không có tác dụnggì, anh ta đành chuyển chủ đề: “Trạng tháicủa chân cậu hiện tại có lẽ chính cậu cũngbiết”. Nói xong, anh ta viết đơn thuốc lêngiấy, sau đó thuận miệng nói với Hoắc MinhDương: “Buổi tối cậu đến nhà tôi ăn cơm đi,lâu rồi em tôi chưa gặp cậu”.Em gái Lữ Hoàng Trung rất để ý đếnHoắc Minh Dương, thậm chí sự để ý đấy cònkhông kém anh trai mình chút nào.“Cô ấy nhờ cậu nói như vậy?” Anh hoàinghỉ nhìn Lữ Hoàng Trung, đã lâu rồi anhchưa gặp em gái Lữ Hoàng Trung, lúc nàynói muốn gặp anh, quả thật có chút khôngthích hợp.   

Chương 43