Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…

Chương 50

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 50: Ông trời không muốn nghe anh thì thế nàoLữ Hoàng Tâm có quan hệ sâu xa quánhiều với Tô Thanh Anh, dân đến thái độ củaLữ Hoàng Tâm không tốt như bình thường.“Trong khoảng thời gian này Minh Dươngcó khỏe không?” Gọi một phần gan ngỗngkiểu Pháp, đây là món Tô Thanh Anh thíchnhất.“Chị không biết đâu, anh Minh Dương ănphải bùa mê thuốc mê gì ấy, hiện tại ngay cảem cũng không thể nào nói lý”. Lữ HoàngTrung nhìn thoáng qua anh mình, do dự xecó nên nói cho Tô Thanh Anh biết không.“Ô? Anh ấy không để ý em nói luôn?” Côấy hiểu rất rõ Hoắc Minh Dương, tuyệt đốikhông tin anh sẽ không để ý tới Lữ HoàngTâm, trước kia anh coi Lữ Hoàng Tâm nhưđứa em ruột của mình vậy mà.“Được rồi, một lời khó nói hết, anh đừngnói nữa”. Lữ Hoàng Tâm thở dài, có anh haiđây nên cô không dám nói.Lữ Hoàng Trung uống một hớp nước,không biết cô em gái này lại cuối cùng cóchung phe với họ hay không đây.“Chị không có ý định được về, vậy khôngthể không về sao?” Lữ Hoàng Trung hỏi TôThanh Anh, giọng nói không quá tốt, anh tanhất định phải nói rõ ràng thay Hoắc MinhDương.“Hoàng Trung, xảy ra chuyện gì với anhvậy?” Tô Thanh Anh có hơi không thể tin nổi,cô trở về một chuyến như vậy, tất cả mọingười không đồng ý để cô trở về thì thôi,nhưng người rõ ràng muốn cô ấy trở về nhấtnay lại muốn cô ấy đi khỏi:“Xảy ra chuyện gì?” Lữ Hoàng Trung nhìnTô Thanh Anh, thật trong lòng có sự khó chịunho nhỏ.Cô ấy hình như không có suy nghĩ quacảm nhận của Hoắc Minh Dương.“Anh chắc hiểu rõ, đây là sự nghiệp củatôi, là mong muốn của cả mẹ và tôi, sao lạicó thể khiến tôi từ bỏ?”Tô Thanh Anh có hơi tức giận, ngay từđầu biết vậy thì không nên ăn chung với anhta cho rồi.“Sự nghiệp, sự nghiệp của cô có từngsuy xét qua cảm nhận của Hoắc Minh Dươngchưa? Cậu ấy yêu cô nhiều như vậy, để ý cônhiều như vậy, cô cũng biết mà.” Lữ HoàngTrung đánh một đòn lên Tô Thanh Anh, mộtbên em gái vẫn đang ăn cơm, căn bản nókhông thể giúp ích được gì, nên ai nói cũngđược hết.“Anh, đây là chuyện của chị Thanh Anh,sao anh kích động như vậy?” Lữ Hoàng Tâmnói rất nhỏ, sợ chọc anh hai không vui, trướctình thân và tình bạn Lữ Hoàng Tâm khó màlựa chọn.“Hoàng Tâm, em cũng không nghĩ lạithay cho anh Minh Dương của em sao?”Tô Thanh Anh cũng không cảm kích nổi,chỉ xem Lữ Hoàng Trung là lo nghĩ cho HoắcMinh Dương, nhiều năm như vậy cô ấy quenthuộc đi lại khắp nơi, cô đoán chừng HoắcMinh Dương cũng không thay đổi lòng anh ấy.“Không sao, Minh Dương không để ýđâu”. Tô Thanh Anh tranh thủ thời gian lơi ranói với Lữ Hoàng Trung.Nói tới mức này, Lữ Hoàng Trung cũngkhông kiên trì thêm được nữa, cứ như vậy đi,là Tô Thanh Anh tự lựa chọn sự nghiệp củamình, từ bỏ Hoắc Minh Dương.Anh ta căn bản không có cơ hội tranh thủcho Hoặc Minh Dương.“Chị Thanh Anh, chị đừng để ý tới anhem, anh em thích xen vào chuyện của ngườikhác ấy, nhưng em khuyên chị mau trở về đi,nếu không may anh Minh Dương không cònthích chị thì làm sao bây giờ”. Lữ Hoàng Tâmnói chuyện có hơi lo lắng, sợ mình nghĩkhông tốt thì mọi chuyện sẽ thành sự thật.“Em nói cái gì vậy Tâm Tâm, chị và HoäcMinh Dương chính là bạn bè tốt mà”.Lý do này cô ấy dùng rất lâu rồi, cho tớinay cũng chỉ dính dáng như vậy với HoắcMinh Dương, lại khiến anh vẫn luôn giữ sựchú ý cao với cô ấy.Đàn ông thường đều có được mới tốtnhất, cô hiểu rất rõ đạo lý này .“Ô Lữ Hoàng Tâm nhìn sắc mặt LữHoàng Trung, nuốt một đống lời xuống bụng.Lúc này đi tới mấy người, đi tới trướcbàn: “Cô Tô đúng không?”“Đúng”.“Xin chào xin chào, tôi rất thích cô, so vớitrên hình thì cô xinh đẹp hơn rất nhiều, có thểký tên cho tôi không…..Cái này xem ra là Tô Thanh Anh bị fannhận ra, nên tranh thủ thời gian xin chữ ký,dọn dẹp một chút đồ xong cộng bữa cơmnày giày vò như vậy nên ăn cũng không xongnổi.“Cô chủ, ông chủ phái chúng tôi đón côvề”. Thật vất vả mới trở về nước, nhà họ Tôlại tranh thủ thời gian bắt được Tô ThanhAnh.Dưới tình hình theo đuôi như vậy, chỉ cóthể dùng xe đi đến tận đây.Cô biết bố cô rất nhớ mình. “Vậy tôi vềtrước”. Tô Thanh Anh tranh thủ thời gian nóivới Lữ Hoàng Trung và Lữ Hoàng Tâm.“Tôi khuyên cô trở về thì suy nghĩ chothật kỹ, cuối cùng là có muốn hòa hợp lại vớiHoắc Minh Dương không, có một số việc rõràng là tốt nhất, nếu như cảm thấy khôngthích hợp thì nên lựa chọn rời đi sớm mộtchút mới tốt”. Lữ Hoàng Trung chỉ có thểgiúp tới đây, lại không thể nói tiếp nữa, bất kểnhư thế nào, lựa chọn của Hoắc Minh Dươngvẫn là điều quan trọng .“Ừm, cảm ơn anh, chuyện này của chínhtôi thì tự tôi sẽ tự mình quyết định”. Trênmiệng cô tranh thủ thời gian đồng ý, nhưngtrong lòng nghĩ cái gì ai biết được, cô ấy saocam tâm cứ như vậy một đời vì một ngườiđàn ông chứ.Lữ Hoàng Trung mang theo Lữ HoàngTâm về nhà, trên đường Lữ Hoàng Tâm hỏikhông ngừng: “Vì sao không nói cho chịThanh Anh biết, anh Minh Dương đã kết hôn ạ”Bị hỏi tới như vậy Lữ Hoàng Trung liềnnhịn không được nói với em gái: “Loạichuyện như này vẫn nên để anh Minh Dươngcủa em nói với cô ấy, ai trong chúng ta nóicũng không thích hợp”.Làm yên lòng em gái xong, tình cảm làchuyện của hai người họ, anh với Lữ HoàngTâm không có tư cách tham dự vào, đổi lại làDiệp Tĩnh Gia có thể quản được dù sao thì đócũng là hôn nhân của cô ấy.“Anh, anh không biết, em luôn cảm thấynhiều năm qua chị Thanh Anh không quáhạnh phúc”. Cô ấy đau lòng cho Tô ThanhAnh, một bên ra nước ngoài, vì ước mơ màtiến lên, cái này căn bản không có sai, LữHoàng Tâm nghĩ còn trẻ lại nghiêm túc vớiước mơ như vậy đúng là tồn tại quan trọngnhất của con người.“Được được được, mặc kệ em muốn tốtcho chị Thanh Anh của em tới đâu, em cũngkhông nên nói với cô ấy, con người không thểquá ích kỷ, không chỉ có một mình cô ấy vấtvả”. Đây là đề nghị Lữ Hoàng Trung đưa racho Lữ Hoàng Tâm, anh ta thật sự khôngnguyện ý em gái biến thành Tô Thanh Anh,chỉ biết sống vì mình, căn bản không để ý tớiHoắc Minh Dương vất vả chờ đợi.“Ừm, em biết”. Thật ra cô ấy không rõlắm, nhưng trước mặt anh hai, cô ấy chỉ cóthể cố gắng thể hiện mình hiểu rõ mà thôi.“Thật ra anh biết em có tấm lòng lươngthiện, không muốn chị Thanh Anh của emkhông vui, nhưng em biết không, hiện tạikhông vui nhất chính là anh Minh Dương củaem, vì Tô Thanh Anh và chân cậu ấy mới bịtổn thương tới tình trạng như vậy”. Lữ HoàngTrung cảm thấy cần nói rõ cho Lữ HoàngTâm một chút, vì sao chân Hoắc MinhDương lại biến thành như vậy.“Cái gì là vì chị Thanh Anh sao?” LữHoàng Tâm mở to hai mắt nhìn, chờ anh haitrả lời.“Trong lần Tô Thanh Anh lưu động vềnước lần trước biểu diễn, Hoắc Minh Dươngbị Tô Thanh Anh từ chối, ở trên đường về xảyra tai nạn xe cộ, rất lâu cũng không chịu tiếpnhận trị liệu, chính là vì để Tô Thanh Anhquan tâm một chút, thậm chí khuyên cậu ấymột câu cũng được, chỉ cần Tô Thanh Anh lolắng thôi nhưng kết quả là kéo dài tới bâygiờ”. Không nói gì thêm, Tô Thanh Anh cuốicùng là quá ích kỷ, anh tin tưởng Lữ HoàngTâm có thể cảm nhận được.Lữ Hoàng Tâm che miệng, cô ấy đơngiản là không thể tin được, cô ấy khi ngheđược sự thật: “Chị Thanh Anh… Sao có thểnhư vậy”.“Cho nên có một số việc em vẫn khôngnên dính dáng vào thì tốt hơn”.Hoắc Minh Vũ rời khỏi sân khấu biểudiễn của Tô Thanh Anh thì đi tìm Từ ThanhLam, Từ Thanh Lam muốn ăn gà quay, nênliền đi mua gà quay, căn bản là không losống chết của Diệp Tĩnh Gia.“Sao anh tới trễ vậy?” Nói xong thìkhoảng một giờ mới tới, làm cô ta ta đợi thật lâu.“Anh dự định tới sớm chút, nhưng tạmthời có việc, Tô Thanh Anh trở về nước”.Hoắc Minh Vũ vội vàng giải thích với TừThanh Lam.“Tô Thanh Anh trở về rồi?” Cô gái kia, chỉcần nhắc tới là khiến Từ Thanh Lam nổinóng, hiện tại cô ta phiền nhất chính là khinói về cô gái kia:“Cô ấy trở về anh đi làm gì?”“Anh biết em vẫn luôn chán ghét cô ấy,sau này anh không gặp cô ấy nữa, em đừngcó buồn”. Hoắc Minh Vũ trầm giọng nói vớiTừ Thanh Lam, sợ nhất Từ Thanh Lam bỗngnhiên không vui anh ta cũng không biết dỗlàm sao.Thật ra Tô Thanh Anh cũng không cólàm chuyện gì tổn thương tới Từ Thanh Lam,hết lần này tới lần khác trong lòng Từ ThanhLam không bỏ được, cô ta thấy dựa vào cáigì Tô Thanh anh mạnh hơn cô ta. Giá trị bảnthân không bằng, sự nghiệp cũng là dạngtuyết trắng mùa xuân – ít ỏi không cần nhắctới, đều là tiết mục cây nhà lá vườn quen thuộc.Mẹ Hoặc thì hận không thể để Hoắc.Minh Dương nhanh chóng cưới Tô ThanhAnh, đối với ánh mắt của Hoắc Minh Dươngthì trăm vạn cái hài lòng.Nhưng không ai để cô ta đi vào nhà họHoắc, đều là người nhưng không cùng mệnh,cô gái này là độc dược chen giữa lớn nhất.“Cái này còn tạm được”. Cũng may hiệntại Diệp Tĩnh Gia đã gả cho Hoắc MinhDương, khiến cô ta vui vẻ không ít, khôngnghĩ tới nếu Tô Thanh Anh kia gả vào nhà họHoắc thì cô ta sẽ khóc tới mức nào nữa.“Ừ, gà quay em muốn nè”. Hoắc Minh Vũnhanh chóng đem gà quay đưa ra, sợ TừThanh Lam không vui từ đó không để ý tớianh ta nữa.Từ Thanh Lam ăn hai miếng, rồi nhận lấyđem đi vào đoàn phim, tuồng hay thườngđơn giản, nhưng cần có một chỗ mấu chốt,Hoäc Minh Vũ hơi không vui, anh ta khôngcho Từ Thanh Lam quay cảnh hôn môinhưng cô ta vẫn cứ quay cảnh đó.Đợi một hồi, đợi đập bảng xong thì TừThanh Lam cũng ra tới, gà nướng anh ta ômtrong ngực, vẫn còn hơi ấm áp, cô ta cầm lênlại ăn tiếp.“Chúng ta có thể trở về nhà rồi.”Hoắc Minh Vũ che che vết dầu bị dínhtrên bộ quần áo mấy triệu của mình, dự địnhtrước tiên đưa Từ Thanh Lam mua quần áotrước.“Anh mua quần áo gì, quần áo của anhcòn chưa đủ nhiều sao?”. Từ Thanh Lam cănbản không nhìn thấy vết dầu dính trên sơ micủa anh ta.“Anh không thích quần áo bị dơ, hiện tạikhông thoải mái chút nào, mua xong đi rồichúng ta lại đi chơi”. Hoắc Minh Vũ khôngkéo Từ Thanh Lam đi dạo phố còn đỡ, mộtkhi Từ Thanh Lam mà đi thì đi không ngừng.Dừng lại quẹt thẻ xong, sau khi về nhà,hai người liền nằm trên ghế sô pha xem tivi.Xem phim mà Từ Thanh Lam diễn, thẳngthắn nói ra thì cô ấy cũng không phải dựavào kỹ thuật diễn mà đi tới hôm nay, vẻ ngoàixinh đẹp của cô ấy mới là nguyên nhân khiếncô ấy có thể vẫn mãi nổi bật như bây giờ.“Không phải đã đồng ý với anh, khôngquay cảnh hôn sao?”“Đây không phải là có gì sai, không saomài.Từ Thanh Lam căn bản không nghĩ tới bàHoắc tài giỏi cỡ nào.“Cái gì sai hay không, nếu để cho mẹ anhthấy lại gây ra phiền phức”. Hoắc Minh Vũhiểu rất rõ mẹ mình, cho dù Từ Thanh Lamcó vui hay không thì anh ta vẫn phải nói mộtchút.“Anh… người này sao lại như vậy”. Từtrong ngực anh ta, Từ Thanh Lam đẩy ra:“Anh như vậy là không cho em chút tự donào đó”.Cô ta không thích Hoắc Minh Vũ như vậy,khiến cô ta cảm giác mình bị gò bó, trước kiaanh ta căn bản không để ý tới bà Hoắc, cô tamuốn làm cái gì đều có thể làm.Nếu như hôm nay anh ta vì ghen khôngcho cô ta nhận cái cảnh kia thì cô nhận, kếtquả lại vì sợ mẹ anh ta.“Em quay cảnh hôn đó thì sao, đây là sựnghiệp của em đang trong lúc đỉnh cao,không có cái gì là em sẽ nhanh chóng bị lãngquên”. Cô ta có hơi giấy giụa, mặc kệ báo chíTV có nói xấu cô ta, cô ta đều tiếp nhận chỉcó như vậy cô ta mới chứng minh mình nổitiếng lên, cô ta được chú ý cao, nếu không cô†a cũng sẽ bị cái vòng này đào thải.Muốn làm một nghệ sĩ đúng chuẩn, nêncó cảm giác khó chịu, mới có thể tạo ra tintức, cũng chứng minh giá trị của mình.  

Chương 50: Ông trời không muốn nghe anh thì thế nào

Lữ Hoàng Tâm có quan hệ sâu xa quá

nhiều với Tô Thanh Anh, dân đến thái độ của

Lữ Hoàng Tâm không tốt như bình thường.

“Trong khoảng thời gian này Minh Dương

có khỏe không?” Gọi một phần gan ngỗng

kiểu Pháp, đây là món Tô Thanh Anh thích

nhất.

“Chị không biết đâu, anh Minh Dương ăn

phải bùa mê thuốc mê gì ấy, hiện tại ngay cả

em cũng không thể nào nói lý”. Lữ Hoàng

Trung nhìn thoáng qua anh mình, do dự xe

có nên nói cho Tô Thanh Anh biết không.

“Ô? Anh ấy không để ý em nói luôn?” Cô

ấy hiểu rất rõ Hoắc Minh Dương, tuyệt đối

không tin anh sẽ không để ý tới Lữ Hoàng

Tâm, trước kia anh coi Lữ Hoàng Tâm như

đứa em ruột của mình vậy mà.

“Được rồi, một lời khó nói hết, anh đừng

nói nữa”. Lữ Hoàng Tâm thở dài, có anh hai

đây nên cô không dám nói.

Lữ Hoàng Trung uống một hớp nước,

không biết cô em gái này lại cuối cùng có

chung phe với họ hay không đây.

“Chị không có ý định được về, vậy không

thể không về sao?” Lữ Hoàng Trung hỏi Tô

Thanh Anh, giọng nói không quá tốt, anh ta

nhất định phải nói rõ ràng thay Hoắc Minh

Dương.

“Hoàng Trung, xảy ra chuyện gì với anh

vậy?” Tô Thanh Anh có hơi không thể tin nổi,

cô trở về một chuyến như vậy, tất cả mọi

người không đồng ý để cô trở về thì thôi,

nhưng người rõ ràng muốn cô ấy trở về nhất

nay lại muốn cô ấy đi khỏi:

“Xảy ra chuyện gì?” Lữ Hoàng Trung nhìn

Tô Thanh Anh, thật trong lòng có sự khó chịu

nho nhỏ.

Cô ấy hình như không có suy nghĩ qua

cảm nhận của Hoắc Minh Dương.

“Anh chắc hiểu rõ, đây là sự nghiệp của

tôi, là mong muốn của cả mẹ và tôi, sao lại

có thể khiến tôi từ bỏ?”

Tô Thanh Anh có hơi tức giận, ngay từ

đầu biết vậy thì không nên ăn chung với anh

ta cho rồi.

“Sự nghiệp, sự nghiệp của cô có từng

suy xét qua cảm nhận của Hoắc Minh Dương

chưa? Cậu ấy yêu cô nhiều như vậy, để ý cô

nhiều như vậy, cô cũng biết mà.” Lữ Hoàng

Trung đánh một đòn lên Tô Thanh Anh, một

bên em gái vẫn đang ăn cơm, căn bản nó

không thể giúp ích được gì, nên ai nói cũng

được hết.

“Anh, đây là chuyện của chị Thanh Anh,

sao anh kích động như vậy?” Lữ Hoàng Tâm

nói rất nhỏ, sợ chọc anh hai không vui, trước

tình thân và tình bạn Lữ Hoàng Tâm khó mà

lựa chọn.

“Hoàng Tâm, em cũng không nghĩ lại

thay cho anh Minh Dương của em sao?”

Tô Thanh Anh cũng không cảm kích nổi,

chỉ xem Lữ Hoàng Trung là lo nghĩ cho Hoắc

Minh Dương, nhiều năm như vậy cô ấy quen

thuộc đi lại khắp nơi, cô đoán chừng Hoắc

Minh Dương cũng không thay đổi lòng anh ấy.

“Không sao, Minh Dương không để ý

đâu”. Tô Thanh Anh tranh thủ thời gian lơi ra

nói với Lữ Hoàng Trung.

Nói tới mức này, Lữ Hoàng Trung cũng

không kiên trì thêm được nữa, cứ như vậy đi,

là Tô Thanh Anh tự lựa chọn sự nghiệp của

mình, từ bỏ Hoắc Minh Dương.

Anh ta căn bản không có cơ hội tranh thủ

cho Hoặc Minh Dương.

“Chị Thanh Anh, chị đừng để ý tới anh

em, anh em thích xen vào chuyện của người

khác ấy, nhưng em khuyên chị mau trở về đi,

nếu không may anh Minh Dương không còn

thích chị thì làm sao bây giờ”. Lữ Hoàng Tâm

nói chuyện có hơi lo lắng, sợ mình nghĩ

không tốt thì mọi chuyện sẽ thành sự thật.

“Em nói cái gì vậy Tâm Tâm, chị và Hoäc

Minh Dương chính là bạn bè tốt mà”.

Lý do này cô ấy dùng rất lâu rồi, cho tới

nay cũng chỉ dính dáng như vậy với Hoắc

Minh Dương, lại khiến anh vẫn luôn giữ sự

chú ý cao với cô ấy.

Đàn ông thường đều có được mới tốt

nhất, cô hiểu rất rõ đạo lý này .

“Ô Lữ Hoàng Tâm nhìn sắc mặt Lữ

Hoàng Trung, nuốt một đống lời xuống bụng.

Lúc này đi tới mấy người, đi tới trước

bàn: “Cô Tô đúng không?”

“Đúng”.

“Xin chào xin chào, tôi rất thích cô, so với

trên hình thì cô xinh đẹp hơn rất nhiều, có thể

ký tên cho tôi không…..

Cái này xem ra là Tô Thanh Anh bị fan

nhận ra, nên tranh thủ thời gian xin chữ ký,

dọn dẹp một chút đồ xong cộng bữa cơm

này giày vò như vậy nên ăn cũng không xong

nổi.

“Cô chủ, ông chủ phái chúng tôi đón cô

về”. Thật vất vả mới trở về nước, nhà họ Tô

lại tranh thủ thời gian bắt được Tô Thanh

Anh.

Dưới tình hình theo đuôi như vậy, chỉ có

thể dùng xe đi đến tận đây.

Cô biết bố cô rất nhớ mình. “Vậy tôi về

trước”. Tô Thanh Anh tranh thủ thời gian nói

với Lữ Hoàng Trung và Lữ Hoàng Tâm.

“Tôi khuyên cô trở về thì suy nghĩ cho

thật kỹ, cuối cùng là có muốn hòa hợp lại với

Hoắc Minh Dương không, có một số việc rõ

ràng là tốt nhất, nếu như cảm thấy không

thích hợp thì nên lựa chọn rời đi sớm một

chút mới tốt”. Lữ Hoàng Trung chỉ có thể

giúp tới đây, lại không thể nói tiếp nữa, bất kể

như thế nào, lựa chọn của Hoắc Minh Dương

vẫn là điều quan trọng .

“Ừm, cảm ơn anh, chuyện này của chính

tôi thì tự tôi sẽ tự mình quyết định”. Trên

miệng cô tranh thủ thời gian đồng ý, nhưng

trong lòng nghĩ cái gì ai biết được, cô ấy sao

cam tâm cứ như vậy một đời vì một người

đàn ông chứ.

Lữ Hoàng Trung mang theo Lữ Hoàng

Tâm về nhà, trên đường Lữ Hoàng Tâm hỏi

không ngừng: “Vì sao không nói cho chị

Thanh Anh biết, anh Minh Dương đã kết hôn ạ”

Bị hỏi tới như vậy Lữ Hoàng Trung liền

nhịn không được nói với em gái: “Loại

chuyện như này vẫn nên để anh Minh Dương

của em nói với cô ấy, ai trong chúng ta nói

cũng không thích hợp”.

Làm yên lòng em gái xong, tình cảm là

chuyện của hai người họ, anh với Lữ Hoàng

Tâm không có tư cách tham dự vào, đổi lại là

Diệp Tĩnh Gia có thể quản được dù sao thì đó

cũng là hôn nhân của cô ấy.

“Anh, anh không biết, em luôn cảm thấy

nhiều năm qua chị Thanh Anh không quá

hạnh phúc”. Cô ấy đau lòng cho Tô Thanh

Anh, một bên ra nước ngoài, vì ước mơ mà

tiến lên, cái này căn bản không có sai, Lữ

Hoàng Tâm nghĩ còn trẻ lại nghiêm túc với

ước mơ như vậy đúng là tồn tại quan trọng

nhất của con người.

“Được được được, mặc kệ em muốn tốt

cho chị Thanh Anh của em tới đâu, em cũng

không nên nói với cô ấy, con người không thể

quá ích kỷ, không chỉ có một mình cô ấy vất

vả”. Đây là đề nghị Lữ Hoàng Trung đưa ra

cho Lữ Hoàng Tâm, anh ta thật sự không

nguyện ý em gái biến thành Tô Thanh Anh,

chỉ biết sống vì mình, căn bản không để ý tới

Hoắc Minh Dương vất vả chờ đợi.

“Ừm, em biết”. Thật ra cô ấy không rõ

lắm, nhưng trước mặt anh hai, cô ấy chỉ có

thể cố gắng thể hiện mình hiểu rõ mà thôi.

“Thật ra anh biết em có tấm lòng lương

thiện, không muốn chị Thanh Anh của em

không vui, nhưng em biết không, hiện tại

không vui nhất chính là anh Minh Dương của

em, vì Tô Thanh Anh và chân cậu ấy mới bị

tổn thương tới tình trạng như vậy”. Lữ Hoàng

Trung cảm thấy cần nói rõ cho Lữ Hoàng

Tâm một chút, vì sao chân Hoắc Minh

Dương lại biến thành như vậy.

“Cái gì là vì chị Thanh Anh sao?” Lữ

Hoàng Tâm mở to hai mắt nhìn, chờ anh hai

trả lời.

“Trong lần Tô Thanh Anh lưu động về

nước lần trước biểu diễn, Hoắc Minh Dương

bị Tô Thanh Anh từ chối, ở trên đường về xảy

ra tai nạn xe cộ, rất lâu cũng không chịu tiếp

nhận trị liệu, chính là vì để Tô Thanh Anh

quan tâm một chút, thậm chí khuyên cậu ấy

một câu cũng được, chỉ cần Tô Thanh Anh lo

lắng thôi nhưng kết quả là kéo dài tới bây

giờ”. Không nói gì thêm, Tô Thanh Anh cuối

cùng là quá ích kỷ, anh tin tưởng Lữ Hoàng

Tâm có thể cảm nhận được.

Lữ Hoàng Tâm che miệng, cô ấy đơn

giản là không thể tin được, cô ấy khi nghe

được sự thật: “Chị Thanh Anh… Sao có thể

như vậy”.

“Cho nên có một số việc em vẫn không

nên dính dáng vào thì tốt hơn”.

Hoắc Minh Vũ rời khỏi sân khấu biểu

diễn của Tô Thanh Anh thì đi tìm Từ Thanh

Lam, Từ Thanh Lam muốn ăn gà quay, nên

liền đi mua gà quay, căn bản là không lo

sống chết của Diệp Tĩnh Gia.

“Sao anh tới trễ vậy?” Nói xong thì

khoảng một giờ mới tới, làm cô ta ta đợi thật lâu.

“Anh dự định tới sớm chút, nhưng tạm

thời có việc, Tô Thanh Anh trở về nước”.

Hoắc Minh Vũ vội vàng giải thích với Từ

Thanh Lam.

“Tô Thanh Anh trở về rồi?” Cô gái kia, chỉ

cần nhắc tới là khiến Từ Thanh Lam nổi

nóng, hiện tại cô ta phiền nhất chính là khi

nói về cô gái kia:

“Cô ấy trở về anh đi làm gì?”

“Anh biết em vẫn luôn chán ghét cô ấy,

sau này anh không gặp cô ấy nữa, em đừng

có buồn”. Hoắc Minh Vũ trầm giọng nói với

Từ Thanh Lam, sợ nhất Từ Thanh Lam bỗng

nhiên không vui anh ta cũng không biết dỗ

làm sao.

Thật ra Tô Thanh Anh cũng không có

làm chuyện gì tổn thương tới Từ Thanh Lam,

hết lần này tới lần khác trong lòng Từ Thanh

Lam không bỏ được, cô ta thấy dựa vào cái

gì Tô Thanh anh mạnh hơn cô ta. Giá trị bản

thân không bằng, sự nghiệp cũng là dạng

tuyết trắng mùa xuân – ít ỏi không cần nhắc

tới, đều là tiết mục cây nhà lá vườn quen thuộc.

Mẹ Hoặc thì hận không thể để Hoắc.

Minh Dương nhanh chóng cưới Tô Thanh

Anh, đối với ánh mắt của Hoắc Minh Dương

thì trăm vạn cái hài lòng.

Nhưng không ai để cô ta đi vào nhà họ

Hoắc, đều là người nhưng không cùng mệnh,

cô gái này là độc dược chen giữa lớn nhất.

“Cái này còn tạm được”. Cũng may hiện

tại Diệp Tĩnh Gia đã gả cho Hoắc Minh

Dương, khiến cô ta vui vẻ không ít, không

nghĩ tới nếu Tô Thanh Anh kia gả vào nhà họ

Hoắc thì cô ta sẽ khóc tới mức nào nữa.

“Ừ, gà quay em muốn nè”. Hoắc Minh Vũ

nhanh chóng đem gà quay đưa ra, sợ Từ

Thanh Lam không vui từ đó không để ý tới

anh ta nữa.

Từ Thanh Lam ăn hai miếng, rồi nhận lấy

đem đi vào đoàn phim, tuồng hay thường

đơn giản, nhưng cần có một chỗ mấu chốt,

Hoäc Minh Vũ hơi không vui, anh ta không

cho Từ Thanh Lam quay cảnh hôn môi

nhưng cô ta vẫn cứ quay cảnh đó.

Đợi một hồi, đợi đập bảng xong thì Từ

Thanh Lam cũng ra tới, gà nướng anh ta ôm

trong ngực, vẫn còn hơi ấm áp, cô ta cầm lên

lại ăn tiếp.

“Chúng ta có thể trở về nhà rồi.”

Hoắc Minh Vũ che che vết dầu bị dính

trên bộ quần áo mấy triệu của mình, dự định

trước tiên đưa Từ Thanh Lam mua quần áo

trước.

“Anh mua quần áo gì, quần áo của anh

còn chưa đủ nhiều sao?”. Từ Thanh Lam căn

bản không nhìn thấy vết dầu dính trên sơ mi

của anh ta.

“Anh không thích quần áo bị dơ, hiện tại

không thoải mái chút nào, mua xong đi rồi

chúng ta lại đi chơi”. Hoắc Minh Vũ không

kéo Từ Thanh Lam đi dạo phố còn đỡ, một

khi Từ Thanh Lam mà đi thì đi không ngừng.

Dừng lại quẹt thẻ xong, sau khi về nhà,

hai người liền nằm trên ghế sô pha xem tivi.

Xem phim mà Từ Thanh Lam diễn, thẳng

thắn nói ra thì cô ấy cũng không phải dựa

vào kỹ thuật diễn mà đi tới hôm nay, vẻ ngoài

xinh đẹp của cô ấy mới là nguyên nhân khiến

cô ấy có thể vẫn mãi nổi bật như bây giờ.

“Không phải đã đồng ý với anh, không

quay cảnh hôn sao?”

“Đây không phải là có gì sai, không sao

mài.

Từ Thanh Lam căn bản không nghĩ tới bà

Hoắc tài giỏi cỡ nào.

“Cái gì sai hay không, nếu để cho mẹ anh

thấy lại gây ra phiền phức”. Hoắc Minh Vũ

hiểu rất rõ mẹ mình, cho dù Từ Thanh Lam

có vui hay không thì anh ta vẫn phải nói một

chút.

“Anh… người này sao lại như vậy”. Từ

trong ngực anh ta, Từ Thanh Lam đẩy ra:

“Anh như vậy là không cho em chút tự do

nào đó”.

Cô ta không thích Hoắc Minh Vũ như vậy,

khiến cô ta cảm giác mình bị gò bó, trước kia

anh ta căn bản không để ý tới bà Hoắc, cô ta

muốn làm cái gì đều có thể làm.

Nếu như hôm nay anh ta vì ghen không

cho cô ta nhận cái cảnh kia thì cô nhận, kết

quả lại vì sợ mẹ anh ta.

“Em quay cảnh hôn đó thì sao, đây là sự

nghiệp của em đang trong lúc đỉnh cao,

không có cái gì là em sẽ nhanh chóng bị lãng

quên”. Cô ta có hơi giấy giụa, mặc kệ báo chí

TV có nói xấu cô ta, cô ta đều tiếp nhận chỉ

có như vậy cô ta mới chứng minh mình nổi

tiếng lên, cô ta được chú ý cao, nếu không cô

†a cũng sẽ bị cái vòng này đào thải.

Muốn làm một nghệ sĩ đúng chuẩn, nên

có cảm giác khó chịu, mới có thể tạo ra tin

tức, cũng chứng minh giá trị của mình.

 

 

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 50: Ông trời không muốn nghe anh thì thế nàoLữ Hoàng Tâm có quan hệ sâu xa quánhiều với Tô Thanh Anh, dân đến thái độ củaLữ Hoàng Tâm không tốt như bình thường.“Trong khoảng thời gian này Minh Dươngcó khỏe không?” Gọi một phần gan ngỗngkiểu Pháp, đây là món Tô Thanh Anh thíchnhất.“Chị không biết đâu, anh Minh Dương ănphải bùa mê thuốc mê gì ấy, hiện tại ngay cảem cũng không thể nào nói lý”. Lữ HoàngTrung nhìn thoáng qua anh mình, do dự xecó nên nói cho Tô Thanh Anh biết không.“Ô? Anh ấy không để ý em nói luôn?” Côấy hiểu rất rõ Hoắc Minh Dương, tuyệt đốikhông tin anh sẽ không để ý tới Lữ HoàngTâm, trước kia anh coi Lữ Hoàng Tâm nhưđứa em ruột của mình vậy mà.“Được rồi, một lời khó nói hết, anh đừngnói nữa”. Lữ Hoàng Tâm thở dài, có anh haiđây nên cô không dám nói.Lữ Hoàng Trung uống một hớp nước,không biết cô em gái này lại cuối cùng cóchung phe với họ hay không đây.“Chị không có ý định được về, vậy khôngthể không về sao?” Lữ Hoàng Trung hỏi TôThanh Anh, giọng nói không quá tốt, anh tanhất định phải nói rõ ràng thay Hoắc MinhDương.“Hoàng Trung, xảy ra chuyện gì với anhvậy?” Tô Thanh Anh có hơi không thể tin nổi,cô trở về một chuyến như vậy, tất cả mọingười không đồng ý để cô trở về thì thôi,nhưng người rõ ràng muốn cô ấy trở về nhấtnay lại muốn cô ấy đi khỏi:“Xảy ra chuyện gì?” Lữ Hoàng Trung nhìnTô Thanh Anh, thật trong lòng có sự khó chịunho nhỏ.Cô ấy hình như không có suy nghĩ quacảm nhận của Hoắc Minh Dương.“Anh chắc hiểu rõ, đây là sự nghiệp củatôi, là mong muốn của cả mẹ và tôi, sao lạicó thể khiến tôi từ bỏ?”Tô Thanh Anh có hơi tức giận, ngay từđầu biết vậy thì không nên ăn chung với anhta cho rồi.“Sự nghiệp, sự nghiệp của cô có từngsuy xét qua cảm nhận của Hoắc Minh Dươngchưa? Cậu ấy yêu cô nhiều như vậy, để ý cônhiều như vậy, cô cũng biết mà.” Lữ HoàngTrung đánh một đòn lên Tô Thanh Anh, mộtbên em gái vẫn đang ăn cơm, căn bản nókhông thể giúp ích được gì, nên ai nói cũngđược hết.“Anh, đây là chuyện của chị Thanh Anh,sao anh kích động như vậy?” Lữ Hoàng Tâmnói rất nhỏ, sợ chọc anh hai không vui, trướctình thân và tình bạn Lữ Hoàng Tâm khó màlựa chọn.“Hoàng Tâm, em cũng không nghĩ lạithay cho anh Minh Dương của em sao?”Tô Thanh Anh cũng không cảm kích nổi,chỉ xem Lữ Hoàng Trung là lo nghĩ cho HoắcMinh Dương, nhiều năm như vậy cô ấy quenthuộc đi lại khắp nơi, cô đoán chừng HoắcMinh Dương cũng không thay đổi lòng anh ấy.“Không sao, Minh Dương không để ýđâu”. Tô Thanh Anh tranh thủ thời gian lơi ranói với Lữ Hoàng Trung.Nói tới mức này, Lữ Hoàng Trung cũngkhông kiên trì thêm được nữa, cứ như vậy đi,là Tô Thanh Anh tự lựa chọn sự nghiệp củamình, từ bỏ Hoắc Minh Dương.Anh ta căn bản không có cơ hội tranh thủcho Hoặc Minh Dương.“Chị Thanh Anh, chị đừng để ý tới anhem, anh em thích xen vào chuyện của ngườikhác ấy, nhưng em khuyên chị mau trở về đi,nếu không may anh Minh Dương không cònthích chị thì làm sao bây giờ”. Lữ Hoàng Tâmnói chuyện có hơi lo lắng, sợ mình nghĩkhông tốt thì mọi chuyện sẽ thành sự thật.“Em nói cái gì vậy Tâm Tâm, chị và HoäcMinh Dương chính là bạn bè tốt mà”.Lý do này cô ấy dùng rất lâu rồi, cho tớinay cũng chỉ dính dáng như vậy với HoắcMinh Dương, lại khiến anh vẫn luôn giữ sựchú ý cao với cô ấy.Đàn ông thường đều có được mới tốtnhất, cô hiểu rất rõ đạo lý này .“Ô Lữ Hoàng Tâm nhìn sắc mặt LữHoàng Trung, nuốt một đống lời xuống bụng.Lúc này đi tới mấy người, đi tới trướcbàn: “Cô Tô đúng không?”“Đúng”.“Xin chào xin chào, tôi rất thích cô, so vớitrên hình thì cô xinh đẹp hơn rất nhiều, có thểký tên cho tôi không…..Cái này xem ra là Tô Thanh Anh bị fannhận ra, nên tranh thủ thời gian xin chữ ký,dọn dẹp một chút đồ xong cộng bữa cơmnày giày vò như vậy nên ăn cũng không xongnổi.“Cô chủ, ông chủ phái chúng tôi đón côvề”. Thật vất vả mới trở về nước, nhà họ Tôlại tranh thủ thời gian bắt được Tô ThanhAnh.Dưới tình hình theo đuôi như vậy, chỉ cóthể dùng xe đi đến tận đây.Cô biết bố cô rất nhớ mình. “Vậy tôi vềtrước”. Tô Thanh Anh tranh thủ thời gian nóivới Lữ Hoàng Trung và Lữ Hoàng Tâm.“Tôi khuyên cô trở về thì suy nghĩ chothật kỹ, cuối cùng là có muốn hòa hợp lại vớiHoắc Minh Dương không, có một số việc rõràng là tốt nhất, nếu như cảm thấy khôngthích hợp thì nên lựa chọn rời đi sớm mộtchút mới tốt”. Lữ Hoàng Trung chỉ có thểgiúp tới đây, lại không thể nói tiếp nữa, bất kểnhư thế nào, lựa chọn của Hoắc Minh Dươngvẫn là điều quan trọng .“Ừm, cảm ơn anh, chuyện này của chínhtôi thì tự tôi sẽ tự mình quyết định”. Trênmiệng cô tranh thủ thời gian đồng ý, nhưngtrong lòng nghĩ cái gì ai biết được, cô ấy saocam tâm cứ như vậy một đời vì một ngườiđàn ông chứ.Lữ Hoàng Trung mang theo Lữ HoàngTâm về nhà, trên đường Lữ Hoàng Tâm hỏikhông ngừng: “Vì sao không nói cho chịThanh Anh biết, anh Minh Dương đã kết hôn ạ”Bị hỏi tới như vậy Lữ Hoàng Trung liềnnhịn không được nói với em gái: “Loạichuyện như này vẫn nên để anh Minh Dươngcủa em nói với cô ấy, ai trong chúng ta nóicũng không thích hợp”.Làm yên lòng em gái xong, tình cảm làchuyện của hai người họ, anh với Lữ HoàngTâm không có tư cách tham dự vào, đổi lại làDiệp Tĩnh Gia có thể quản được dù sao thì đócũng là hôn nhân của cô ấy.“Anh, anh không biết, em luôn cảm thấynhiều năm qua chị Thanh Anh không quáhạnh phúc”. Cô ấy đau lòng cho Tô ThanhAnh, một bên ra nước ngoài, vì ước mơ màtiến lên, cái này căn bản không có sai, LữHoàng Tâm nghĩ còn trẻ lại nghiêm túc vớiước mơ như vậy đúng là tồn tại quan trọngnhất của con người.“Được được được, mặc kệ em muốn tốtcho chị Thanh Anh của em tới đâu, em cũngkhông nên nói với cô ấy, con người không thểquá ích kỷ, không chỉ có một mình cô ấy vấtvả”. Đây là đề nghị Lữ Hoàng Trung đưa racho Lữ Hoàng Tâm, anh ta thật sự khôngnguyện ý em gái biến thành Tô Thanh Anh,chỉ biết sống vì mình, căn bản không để ý tớiHoắc Minh Dương vất vả chờ đợi.“Ừm, em biết”. Thật ra cô ấy không rõlắm, nhưng trước mặt anh hai, cô ấy chỉ cóthể cố gắng thể hiện mình hiểu rõ mà thôi.“Thật ra anh biết em có tấm lòng lươngthiện, không muốn chị Thanh Anh của emkhông vui, nhưng em biết không, hiện tạikhông vui nhất chính là anh Minh Dương củaem, vì Tô Thanh Anh và chân cậu ấy mới bịtổn thương tới tình trạng như vậy”. Lữ HoàngTrung cảm thấy cần nói rõ cho Lữ HoàngTâm một chút, vì sao chân Hoắc MinhDương lại biến thành như vậy.“Cái gì là vì chị Thanh Anh sao?” LữHoàng Tâm mở to hai mắt nhìn, chờ anh haitrả lời.“Trong lần Tô Thanh Anh lưu động vềnước lần trước biểu diễn, Hoắc Minh Dươngbị Tô Thanh Anh từ chối, ở trên đường về xảyra tai nạn xe cộ, rất lâu cũng không chịu tiếpnhận trị liệu, chính là vì để Tô Thanh Anhquan tâm một chút, thậm chí khuyên cậu ấymột câu cũng được, chỉ cần Tô Thanh Anh lolắng thôi nhưng kết quả là kéo dài tới bâygiờ”. Không nói gì thêm, Tô Thanh Anh cuốicùng là quá ích kỷ, anh tin tưởng Lữ HoàngTâm có thể cảm nhận được.Lữ Hoàng Tâm che miệng, cô ấy đơngiản là không thể tin được, cô ấy khi ngheđược sự thật: “Chị Thanh Anh… Sao có thểnhư vậy”.“Cho nên có một số việc em vẫn khôngnên dính dáng vào thì tốt hơn”.Hoắc Minh Vũ rời khỏi sân khấu biểudiễn của Tô Thanh Anh thì đi tìm Từ ThanhLam, Từ Thanh Lam muốn ăn gà quay, nênliền đi mua gà quay, căn bản là không losống chết của Diệp Tĩnh Gia.“Sao anh tới trễ vậy?” Nói xong thìkhoảng một giờ mới tới, làm cô ta ta đợi thật lâu.“Anh dự định tới sớm chút, nhưng tạmthời có việc, Tô Thanh Anh trở về nước”.Hoắc Minh Vũ vội vàng giải thích với TừThanh Lam.“Tô Thanh Anh trở về rồi?” Cô gái kia, chỉcần nhắc tới là khiến Từ Thanh Lam nổinóng, hiện tại cô ta phiền nhất chính là khinói về cô gái kia:“Cô ấy trở về anh đi làm gì?”“Anh biết em vẫn luôn chán ghét cô ấy,sau này anh không gặp cô ấy nữa, em đừngcó buồn”. Hoắc Minh Vũ trầm giọng nói vớiTừ Thanh Lam, sợ nhất Từ Thanh Lam bỗngnhiên không vui anh ta cũng không biết dỗlàm sao.Thật ra Tô Thanh Anh cũng không cólàm chuyện gì tổn thương tới Từ Thanh Lam,hết lần này tới lần khác trong lòng Từ ThanhLam không bỏ được, cô ta thấy dựa vào cáigì Tô Thanh anh mạnh hơn cô ta. Giá trị bảnthân không bằng, sự nghiệp cũng là dạngtuyết trắng mùa xuân – ít ỏi không cần nhắctới, đều là tiết mục cây nhà lá vườn quen thuộc.Mẹ Hoặc thì hận không thể để Hoắc.Minh Dương nhanh chóng cưới Tô ThanhAnh, đối với ánh mắt của Hoắc Minh Dươngthì trăm vạn cái hài lòng.Nhưng không ai để cô ta đi vào nhà họHoắc, đều là người nhưng không cùng mệnh,cô gái này là độc dược chen giữa lớn nhất.“Cái này còn tạm được”. Cũng may hiệntại Diệp Tĩnh Gia đã gả cho Hoắc MinhDương, khiến cô ta vui vẻ không ít, khôngnghĩ tới nếu Tô Thanh Anh kia gả vào nhà họHoắc thì cô ta sẽ khóc tới mức nào nữa.“Ừ, gà quay em muốn nè”. Hoắc Minh Vũnhanh chóng đem gà quay đưa ra, sợ TừThanh Lam không vui từ đó không để ý tớianh ta nữa.Từ Thanh Lam ăn hai miếng, rồi nhận lấyđem đi vào đoàn phim, tuồng hay thườngđơn giản, nhưng cần có một chỗ mấu chốt,Hoäc Minh Vũ hơi không vui, anh ta khôngcho Từ Thanh Lam quay cảnh hôn môinhưng cô ta vẫn cứ quay cảnh đó.Đợi một hồi, đợi đập bảng xong thì TừThanh Lam cũng ra tới, gà nướng anh ta ômtrong ngực, vẫn còn hơi ấm áp, cô ta cầm lênlại ăn tiếp.“Chúng ta có thể trở về nhà rồi.”Hoắc Minh Vũ che che vết dầu bị dínhtrên bộ quần áo mấy triệu của mình, dự địnhtrước tiên đưa Từ Thanh Lam mua quần áotrước.“Anh mua quần áo gì, quần áo của anhcòn chưa đủ nhiều sao?”. Từ Thanh Lam cănbản không nhìn thấy vết dầu dính trên sơ micủa anh ta.“Anh không thích quần áo bị dơ, hiện tạikhông thoải mái chút nào, mua xong đi rồichúng ta lại đi chơi”. Hoắc Minh Vũ khôngkéo Từ Thanh Lam đi dạo phố còn đỡ, mộtkhi Từ Thanh Lam mà đi thì đi không ngừng.Dừng lại quẹt thẻ xong, sau khi về nhà,hai người liền nằm trên ghế sô pha xem tivi.Xem phim mà Từ Thanh Lam diễn, thẳngthắn nói ra thì cô ấy cũng không phải dựavào kỹ thuật diễn mà đi tới hôm nay, vẻ ngoàixinh đẹp của cô ấy mới là nguyên nhân khiếncô ấy có thể vẫn mãi nổi bật như bây giờ.“Không phải đã đồng ý với anh, khôngquay cảnh hôn sao?”“Đây không phải là có gì sai, không saomài.Từ Thanh Lam căn bản không nghĩ tới bàHoắc tài giỏi cỡ nào.“Cái gì sai hay không, nếu để cho mẹ anhthấy lại gây ra phiền phức”. Hoắc Minh Vũhiểu rất rõ mẹ mình, cho dù Từ Thanh Lamcó vui hay không thì anh ta vẫn phải nói mộtchút.“Anh… người này sao lại như vậy”. Từtrong ngực anh ta, Từ Thanh Lam đẩy ra:“Anh như vậy là không cho em chút tự donào đó”.Cô ta không thích Hoắc Minh Vũ như vậy,khiến cô ta cảm giác mình bị gò bó, trước kiaanh ta căn bản không để ý tới bà Hoắc, cô tamuốn làm cái gì đều có thể làm.Nếu như hôm nay anh ta vì ghen khôngcho cô ta nhận cái cảnh kia thì cô nhận, kếtquả lại vì sợ mẹ anh ta.“Em quay cảnh hôn đó thì sao, đây là sựnghiệp của em đang trong lúc đỉnh cao,không có cái gì là em sẽ nhanh chóng bị lãngquên”. Cô ta có hơi giấy giụa, mặc kệ báo chíTV có nói xấu cô ta, cô ta đều tiếp nhận chỉcó như vậy cô ta mới chứng minh mình nổitiếng lên, cô ta được chú ý cao, nếu không cô†a cũng sẽ bị cái vòng này đào thải.Muốn làm một nghệ sĩ đúng chuẩn, nêncó cảm giác khó chịu, mới có thể tạo ra tintức, cũng chứng minh giá trị của mình.  

Chương 50