Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…
Chương 53
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 53: Trừng phạt Lữ Hoàng Trung nhận được điện thoạicủa Hoäc Minh Vũ, lập tức vội vàng chạy tới.Diệp Tĩnh Gia hơi sốt, không biết trongngười có chuyện gì, tinh thần có chút khôngổn lắm, ánh mắt hơi mê man.“Cô đã phạm phải tội gì đấy? Chuyện nàycũng quá độc ác rồi.” Lữ Hoàng Trung khôngkhỏi hít một hơi khi nhìn thấy vết thương trênlưng của Diệp Tĩnh Gia, anh ta vốn tưởngrằng vết thương của Diệp Tĩnh Gia có vẻnặng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng nhưvậy…“Nghiêm trọng như vậy, chị muốn chếthay sao mà lại không trốn đi chứ?” Diệp TĩnhGia nằm ở trên giường, để lưng lộ ra.Hoäc Minh Vũ đã bị sốc khi nhìn thấy vếtthương của cô.Anh ta chỉ nghĩ đơn giản rằng mẹ Hoắcsẽ đối xử với Diệp Tĩnh Gia như làm với mìnhmà thôi.“Tôi đã làm sai nên phải bị trừng phạt.”Cho dù mẹ Hoắc quyết định thế nào, cô cũngsẵn sàng chấp nhận nó, bởi vì cô không thểthay đổi được.Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.Không biết cái gậy kia là ở đâu, nhưngtrong trái tim cô đã vô cùng sợ hãi mẹ Hoắc.Cô sợ mẹ Hoắc, người phụ nữ đó quá tànnhãn và luôn có thể làm những điều côkhông thể làm.“Có chút nghiêm trọng, cần phải mất mộtthời gian để hồi phục, cô không thể đùa cợtthân thể của mình như vậy.” Lữ Hoàng Trungrất lo lắng cho Diệp Tĩnh Gia, vì sợ rằng cô ấysẽ vô tình bị viêm.“Tôi phải mất một thời gian để hồi phụcsao?” Cô cũng không biết là sẽ nghiêm trọngnhư vậy, sau khi uống thuốc giảm đau, côđịnh đi ngủ trước, để từ từ hồi phục sau.“Ừm, tôi đã kê đơn thuốc dùng cả ngoàivà trong. Khi đến thời điểm, tôi sẽ tìm ngườigiúp cô bôi thuốc.” Lữ Hoàng Trung nghĩ đếnđây liền hỏi: “Cô biết tính khí của Hoäc MinhDương rồi, tại sao lại bắt cậu ấy đi gặp TôThanh Anh chứ?”“Bởi vì anh ấy nhất định phải chữa trị đôichân, không phải là không còn nhiều thờigian sao?” Diệp Tĩnh Gia nhìn Lữ HoàngTrung, tự tin gật đầu với anh ta.“Cô:“Nếu Tô Thanh Anh thấy chân anh ấynhư vậy, bất kể là vì cái gì, anh ấy cũng sẽkhông muốn xuất hiện trước mặt Tô ThanhAnh nữa. Nếu Tô Thanh Anh thuyết phụcđược anh ấy, anh ấy sẽ đi chữa trị. Nếu TôThanh Anh không chịu thuyết phục, anh ấycũng sẽ chữa trị vì bản thân mình.” Diệp TĩnhGia đã hạ quyết tâm của mình, chính là vì côhiểu Hoặc Minh Dương nên cô mới tin tưởngđưa anh đến gặp Tô Thanh Anh.“Cô làm chuyện này, cũng sẽ không có aibiết được ý tốt của cô đâu.” Lữ Hoàng Trungcảm thấy Diệp Tĩnh Gia làm vậy không đáng,cho dù là ai, cũng không đáng phải hy sinhnhiều như vậy.“Tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉmong anh ấy sẽ khỏi bệnh, tôi nợ anh ấy quánhiều…” Với rất nhiều chuyện xảy ra với nhàhọ Diệp, tuyệt đối không thể tách rời quan hệvới Hoắc Minh Dương được.Lữ Hoàng Trung không nói gì nữa, DiệpTĩnh Gia rất thông minh và biết rõ mọichuyện.“Bản thân cô nếu không hối hận thì tôicũng không có gì để nói, tôi thật sự khâmphục cô” Đổi lại là mình thì anh ta chắc chắnsẽ không làm như vậy, loại chuyện này yêucầu cống hiến quá nhiều.Diệp Tĩnh Gia có chút mệt mỏi, cũngkhông có giữ người ở lại, Lữ Hoàng Trungcũng không thể nâng tinh thần của cô lênđược: “Không phải là Minh Vũ gọi cho anhsao? Đi xem một chút đi.”“Ừ” Lữ Hoàng Trung gật đầu, thu dọn túisơ cứu rồi đi ra ngoài.Hoäc Minh Vũ nhìn Diệp Tĩnh Gia, tự hỏitại sao cơ thể bé nhỏ này lại có năng lượnglớn như vậy: “Tại sao chị lại ngốc thế chứ?”“Tôi không thấy thế, tôi nghĩ là nếu anhấy có thể chữa trị chân của mình, thì sự hysinh của tôi là đáng giá.” Diệp Tĩnh Gia suynghĩ một chút rồi nhìn Hoắc Minh Vũ nói:“Cậu cũng mau ra ngoài đi, nếu được thì gọichị Tiết đến đây bôi thuốc cho tôi, tôi hơimệt.”Hoắc Minh Vũ đi ra ngoài, gọi chị Tiếtcho cô, và đi tìm Hoắc Minh Dương.“Cô ấy đã bị phạt nặng như vậy, cậu vẫncòn muốn giận cô ấy sao?” Lữ Hoàng Trungnhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn,ngọn đèn mờ ảo khiến anh ta không thể nhìnthấy rõ người đàn ông trước mặt, chỉ có thểnhìn thấy bóng lưng mờ mịt. .“Cô ấy đã làm những chuyện như thếnày, tôi làm sao có thể không tức giận.” Mặcdù Hoắc Minh Dương nói không tha thứ,nhưng giọng điệu của anh đã dịu xuống.Vừa rồi nhìn mẹ Hoắc đánh Diệp TĩnhGia, anh đã không còn tức giận gì nữa rồi, dùsao mẹ Hoắc đã làm giúp anh.“Cô ấy rất nghiêm trong, có lẽ là phải mấtmười ngày nửa tháng không thể xuốnggiường được, cậu có biết chuyện nàykhông?” Lữ Hoàng Trung nhẹ giọng nói, anhta nói cho Hoắc Minh Dương những gì anh tanhìn thấy.“Ai bảo cô ấy tự cho mình là thông minh.”Anh nhớ lại ánh mắt của Tô Thanh Anh.Và câu nói “anh đừng ngây thơ như vậynữa được không” của cô, dường như là cómười nghìn con dao đâm vào trong trái timanh.Cho dù Diệp Tĩnh Gia nhận hình phạt nàođi chăng nữa thì cũng không bằng một câunói bình thường của Tô Thanh Anh.“Cô ấy nghĩ Tô Thanh Anh sẽ làm hòa vớicậu và từ bây giờ sẽ hạnh phúc. Tôi nghĩ cólẽ cô ấy không nghĩ đến việc Tô Thanh Anhsẽ ở bên cạnh cậu, cô ấy cũng không nghĩ lànếu hai người ở bên nhau thì sẽ như nào, chỉcó lo lắng muốn cậu được vui vẻ mà thôi. Vớimột cô gái như vậy, tôi không biết cậu tại saolại trách cô ấy xen vào chuyện của ngườikhác nữa.”Ngoại trừ Lữ Hoàng Trung, bất cứ ai nóivới anh những điều này đều là những ngườixen vào chuyện của người khác.“Tôi không biết cậu đang nói cái gì, bâygiờ tôi chỉ quan tâm khi nào có thể tiến hànhphẫu thuật.” Hoắc Minh Dương ngồi trên xelăn, cả người có chút bế tắc, anh không biếtphải làm sao để giữ được trái tim của TôThanh Anh.“Sắp xếp càng sớm càng tốt, Tô ThanhAnh có lẽ cũng sắp trở về.” Anh ta biếtchuyện của Tô Thanh Anh, đối với Tô ThanhAnh, anh ta vô cùng bất mãn, nhưng HoäcMinh Dương lại thích cô ta.Nên chỉ có thể nói về chuyện của TôThanh Anh, để tránh cho Hoắc Minh Dươngphải lo lắng.“Cậu nên nghĩ lại đi. Cô ấy còn đang bịthương. Cô ấy bây giờ không thể làm việcnặng hay kích động được, nếu không sẽ rấtnghiêm trọng. Đừng mang đến cảm xúc xấucho cô ấy.” Lữ Hoàng Trung nói đỡ cho ngườikhác, đối tượng là vợ của Hoắc Minh Dương.“Sao đột nhiên cậu lại nói nhiều nhưvậy?” Lông mày của Hoắc Minh Dương nhíuchặt, anh rất không vui khi Lữ Hoàng Trungcứ nhắc tới Diệp Tĩnh Gia trước mặt anh.“Tôi cảm thấy cô ấy có chút oan ức thôi.”Đây chỉ là cảm nhận của riêng Lữ HoàngTrung, nhưng đây đúng là sự thật, Diệp TĩnhGia thật sự không dễ dàng gì, trong nhà họHoắc, Diệp Tĩnh Gia không có chút tự do nào,cho dù cô làm gì, cô cũng sẽ bị hạn chế.“Đây là việc nhà của tôi.”Cô là vợ của anh, cho dù anh có đối xửvới cô như thế nào thì đó cũng là việc riêngcủa anh.“Tô Thanh Anh sẽ không ở lại đất nước,tôi cảm thấy nếu chân của cậu nhanh chóngbình phục mà cầu hôn cô ấy thì có lẽ vẫn cònhy vọng.”Lữ Hoàng Trung trong lòng có một chútchờ mong không rõ ràng, anh ta hy vọngHoắc Minh Dương có thể theo đuổi được TôThanh Anh, cho dù kết quả là thành công haythất bại, ít nhất thì Hoắc Minh Dương có thểgỡ được khúc mắc này.“Đây là việc riêng của tôi.” Hoắc MinhDương nhìn Lữ Hoàng Trung, trong lòng anhcó chút kích động, không thể phủ nhận rằnglời nói của Lữ Hoàng Trung khiến anh phảisuy nghĩ.Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài vanglên một giọng nói: “Anh hai.”“Vào đi.”Hoäc Minh Vũ đứng ngoài cửa suy nghĩmột lúc, cuối cùng khi mở cửa bước vào lạinói câu này: “Hay là anh ly hôn với Diệp TĩnhGia đi.”Nghe được lời em trai nói, Hoắc MinhDương trợn to hai mắt, anh chưa từng nghĩđến chuyện ly hôn với Diệp Tĩnh Gia, khôngbiết tại sao em trai mình lại có ý kiến như vậy.“Em nghĩ là Diệp Tĩnh Gia không thíchhợp với anh. Trước hết, chị ấy không phải làmột người vợ đủ tiêu chuẩn, chị ấy luônmuốn đẩy anh cho người khác. Thứ hai, saunày sẽ ảnh hưởng đến anh và Tô Thanh Anh,không ai có thể chấp nhận việc người đànông của mình kết hôn với người phụ nữkhác.” Hoắc Minh Vũ muốn giúp Diệp TĩnhGia thoát khỏi cảnh này, bây giờ sự ích kỷcủa Hoắc Minh Dương trái ngược hẳn vớilòng vị tha của Diệp Tĩnh Gia.Từ trước đến nay, Hoắc Minh Dương cólựa chọn nào, anh ta tin anh trai mình vô điềukiện, nhưng Diệp Tĩnh Gia làm cho anh ta lầnđầu tiên không tin tưởng anh trai mình.“Em có biết là em đang nói cái gìkhông?” Giọng điệu của Hoắc Minh Dươngvô cùng lạnh lùng, anh không biết Diệp TĩnhGia đã nói gì với em trai mình, để Hoắc Minh_ Vũ thuyết phục anh như thế này.“Em là muốn tốt cho anh thôi, em nghĩanh và Diệp Tĩnh Gia đã ở bên nhau lâu nhưvậy rồi, mà một chút tình cảm cũng không có.”“Câm miệng.” Hoắc Minh Dương nói, LữHoàng Trung vẫn ở bên cạnh, cho nên dùanh có ly hôn cũng không để cho Lữ HoàngTrung biết, trong tiềm thức anh cảm thấyDiệp Tĩnh Gia đối với Lữ Hoàng Trung kháchẳn.Lữ Hoàng Trung đứng đó không nói gì,anh ta cũng không thể khuyên Hoắc MinhDương ly hôn với Diệp Tĩnh Gia được.“Anh còn không cảm nhận được trái timmình, anh có thể trách em sao?” Hoắc MinhVũ nói hết những điều anh ta nghĩ: “Anh tựhỏi bản thân đi, tương lai sẽ rất dài, anhnguyện ý ở bên Tô Thanh Anh, hay là DiệpTĩnh Gia, anh luôn đuổi theo một người,không cảm thấy mệt mỏi sao?”Thực ra anh cũng không hiểu được suynghĩ của chính mình, lâu như vậy mà vẫnkhông có kết quả với Tô Thanh Anh, tronglòng anh đã đầy vết sẹo rồi.Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh,Hoắc Minh Dương không nói gì, anh biết làanh không muốn ly hôn với Diệp Tĩnh Gia, bấtkể như thế nào, anh cũng không muốn rờikhỏi Diệp Tĩnh Gia.“Nếu đến thời điểm phẫu thuật, tôi sẽ thuxếp thời gian thông báo cho cậu sớm nhấtcó thể, còn Tô Thanh Anh trở về nhà họ Tô.”Lữ Hoàng Trung dự định về trước, anh takhông muốn xen vào chuyện của nhà họHoắc, nhất là hai anh em cãi nhau.“Được rồi.”“Tôi hơi lo lắng cho cô ấy. Tôi không biếtvết thương ở lưng có bị nhiễm trùng không.Nếu nửa đêm bị sốt thì nhớ gọi chotôi “Trước khi đi, anh ta lo lắng nhất chính làbệnh nhân, bác sĩ có tấm lòng cha mẹ, anh tasợ Diệp Tĩnh Gia sẽ nghiêm trọng lên.”“Hay là đêm nay anh ở đây đi.” HoặcMinh Dương cũng cần được chăm sóc,không phải về thể xác mà là về tinh thần, bâygiờ đã muộn, hôm nay đi về cũng không phảilà lựa chọn tốt.Hoắc Minh Dương nghe thấy em trai nói,đồng ý với việc đấy, anh có rất nhiều chuyệnmuốn nói với Lữ Hoàng Trung: “Cậu ở lại đi.”Không có suy nghĩ phức tạp, hai ngườihọ đã nhiều năm ngang tài ngang sức, bọnhọ cũng muốn chơi một ván cờ.“Vì từ khi anh bên nước ngoài trở về ,chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau rồi.”Hoắc Minh Vũ không thể chơi cờ, vì vậy anhta cầm ly rượu lên ngồi bên cạnh nói chuyệnphiếm với họ.Hoắc Minh Dương có thể cảm giác đượcem trai mình đang có tâm trạng không tốt:“Lại là vì người phụ nữ kia sao?”“Anh à, em luôn cảm thấy trong cô ấy cógì đó thay đổi, cũng không biết nói như thếnào, anh nói xem vì sao phụ nữ lại khó hiểuvậy chứ?” Hoäc Minh Dương nghe xong, mộtlúc sau cũng không đặt quân cờ xuống được,lời của em trai có chút sai, ít nhất Diệp TĩnhGia cũng không quá khó hiểu.“Có lẽ là do phụ nữ quá quan tâm nênmới khó hiểu.” Hoắc Minh Dương đặt quâncờ xuống, nói với anh ta.
Chương 53: Trừng phạt
Lữ Hoàng Trung nhận được điện thoại
của Hoäc Minh Vũ, lập tức vội vàng chạy tới.
Diệp Tĩnh Gia hơi sốt, không biết trong
người có chuyện gì, tinh thần có chút không
ổn lắm, ánh mắt hơi mê man.
“Cô đã phạm phải tội gì đấy? Chuyện này
cũng quá độc ác rồi.” Lữ Hoàng Trung không
khỏi hít một hơi khi nhìn thấy vết thương trên
lưng của Diệp Tĩnh Gia, anh ta vốn tưởng
rằng vết thương của Diệp Tĩnh Gia có vẻ
nặng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như
vậy…
“Nghiêm trọng như vậy, chị muốn chết
hay sao mà lại không trốn đi chứ?” Diệp Tĩnh
Gia nằm ở trên giường, để lưng lộ ra.
Hoäc Minh Vũ đã bị sốc khi nhìn thấy vết
thương của cô.
Anh ta chỉ nghĩ đơn giản rằng mẹ Hoắc
sẽ đối xử với Diệp Tĩnh Gia như làm với mình
mà thôi.
“Tôi đã làm sai nên phải bị trừng phạt.”
Cho dù mẹ Hoắc quyết định thế nào, cô cũng
sẵn sàng chấp nhận nó, bởi vì cô không thể
thay đổi được.
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Không biết cái gậy kia là ở đâu, nhưng
trong trái tim cô đã vô cùng sợ hãi mẹ Hoắc.
Cô sợ mẹ Hoắc, người phụ nữ đó quá tàn
nhãn và luôn có thể làm những điều cô
không thể làm.
“Có chút nghiêm trọng, cần phải mất một
thời gian để hồi phục, cô không thể đùa cợt
thân thể của mình như vậy.” Lữ Hoàng Trung
rất lo lắng cho Diệp Tĩnh Gia, vì sợ rằng cô ấy
sẽ vô tình bị viêm.
“Tôi phải mất một thời gian để hồi phục
sao?” Cô cũng không biết là sẽ nghiêm trọng
như vậy, sau khi uống thuốc giảm đau, cô
định đi ngủ trước, để từ từ hồi phục sau.
“Ừm, tôi đã kê đơn thuốc dùng cả ngoài
và trong. Khi đến thời điểm, tôi sẽ tìm người
giúp cô bôi thuốc.” Lữ Hoàng Trung nghĩ đến
đây liền hỏi: “Cô biết tính khí của Hoäc Minh
Dương rồi, tại sao lại bắt cậu ấy đi gặp Tô
Thanh Anh chứ?”
“Bởi vì anh ấy nhất định phải chữa trị đôi
chân, không phải là không còn nhiều thời
gian sao?” Diệp Tĩnh Gia nhìn Lữ Hoàng
Trung, tự tin gật đầu với anh ta.
“Cô:
“Nếu Tô Thanh Anh thấy chân anh ấy
như vậy, bất kể là vì cái gì, anh ấy cũng sẽ
không muốn xuất hiện trước mặt Tô Thanh
Anh nữa. Nếu Tô Thanh Anh thuyết phục
được anh ấy, anh ấy sẽ đi chữa trị. Nếu Tô
Thanh Anh không chịu thuyết phục, anh ấy
cũng sẽ chữa trị vì bản thân mình.” Diệp Tĩnh
Gia đã hạ quyết tâm của mình, chính là vì cô
hiểu Hoặc Minh Dương nên cô mới tin tưởng
đưa anh đến gặp Tô Thanh Anh.
“Cô làm chuyện này, cũng sẽ không có ai
biết được ý tốt của cô đâu.” Lữ Hoàng Trung
cảm thấy Diệp Tĩnh Gia làm vậy không đáng,
cho dù là ai, cũng không đáng phải hy sinh
nhiều như vậy.
“Tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ
mong anh ấy sẽ khỏi bệnh, tôi nợ anh ấy quá
nhiều…” Với rất nhiều chuyện xảy ra với nhà
họ Diệp, tuyệt đối không thể tách rời quan hệ
với Hoắc Minh Dương được.
Lữ Hoàng Trung không nói gì nữa, Diệp
Tĩnh Gia rất thông minh và biết rõ mọi
chuyện.
“Bản thân cô nếu không hối hận thì tôi
cũng không có gì để nói, tôi thật sự khâm
phục cô” Đổi lại là mình thì anh ta chắc chắn
sẽ không làm như vậy, loại chuyện này yêu
cầu cống hiến quá nhiều.
Diệp Tĩnh Gia có chút mệt mỏi, cũng
không có giữ người ở lại, Lữ Hoàng Trung
cũng không thể nâng tinh thần của cô lên
được: “Không phải là Minh Vũ gọi cho anh
sao? Đi xem một chút đi.”
“Ừ” Lữ Hoàng Trung gật đầu, thu dọn túi
sơ cứu rồi đi ra ngoài.
Hoäc Minh Vũ nhìn Diệp Tĩnh Gia, tự hỏi
tại sao cơ thể bé nhỏ này lại có năng lượng
lớn như vậy: “Tại sao chị lại ngốc thế chứ?”
“Tôi không thấy thế, tôi nghĩ là nếu anh
ấy có thể chữa trị chân của mình, thì sự hy
sinh của tôi là đáng giá.” Diệp Tĩnh Gia suy
nghĩ một chút rồi nhìn Hoắc Minh Vũ nói:
“Cậu cũng mau ra ngoài đi, nếu được thì gọi
chị Tiết đến đây bôi thuốc cho tôi, tôi hơi
mệt.”
Hoắc Minh Vũ đi ra ngoài, gọi chị Tiết
cho cô, và đi tìm Hoắc Minh Dương.
“Cô ấy đã bị phạt nặng như vậy, cậu vẫn
còn muốn giận cô ấy sao?” Lữ Hoàng Trung
nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn,
ngọn đèn mờ ảo khiến anh ta không thể nhìn
thấy rõ người đàn ông trước mặt, chỉ có thể
nhìn thấy bóng lưng mờ mịt. .
“Cô ấy đã làm những chuyện như thế
này, tôi làm sao có thể không tức giận.” Mặc
dù Hoắc Minh Dương nói không tha thứ,
nhưng giọng điệu của anh đã dịu xuống.
Vừa rồi nhìn mẹ Hoắc đánh Diệp Tĩnh
Gia, anh đã không còn tức giận gì nữa rồi, dù
sao mẹ Hoắc đã làm giúp anh.
“Cô ấy rất nghiêm trong, có lẽ là phải mất
mười ngày nửa tháng không thể xuống
giường được, cậu có biết chuyện này
không?” Lữ Hoàng Trung nhẹ giọng nói, anh
ta nói cho Hoắc Minh Dương những gì anh ta
nhìn thấy.
“Ai bảo cô ấy tự cho mình là thông minh.”
Anh nhớ lại ánh mắt của Tô Thanh Anh.
Và câu nói “anh đừng ngây thơ như vậy
nữa được không” của cô, dường như là có
mười nghìn con dao đâm vào trong trái tim
anh.
Cho dù Diệp Tĩnh Gia nhận hình phạt nào
đi chăng nữa thì cũng không bằng một câu
nói bình thường của Tô Thanh Anh.
“Cô ấy nghĩ Tô Thanh Anh sẽ làm hòa với
cậu và từ bây giờ sẽ hạnh phúc. Tôi nghĩ có
lẽ cô ấy không nghĩ đến việc Tô Thanh Anh
sẽ ở bên cạnh cậu, cô ấy cũng không nghĩ là
nếu hai người ở bên nhau thì sẽ như nào, chỉ
có lo lắng muốn cậu được vui vẻ mà thôi. Với
một cô gái như vậy, tôi không biết cậu tại sao
lại trách cô ấy xen vào chuyện của người
khác nữa.”
Ngoại trừ Lữ Hoàng Trung, bất cứ ai nói
với anh những điều này đều là những người
xen vào chuyện của người khác.
“Tôi không biết cậu đang nói cái gì, bây
giờ tôi chỉ quan tâm khi nào có thể tiến hành
phẫu thuật.” Hoắc Minh Dương ngồi trên xe
lăn, cả người có chút bế tắc, anh không biết
phải làm sao để giữ được trái tim của Tô
Thanh Anh.
“Sắp xếp càng sớm càng tốt, Tô Thanh
Anh có lẽ cũng sắp trở về.” Anh ta biết
chuyện của Tô Thanh Anh, đối với Tô Thanh
Anh, anh ta vô cùng bất mãn, nhưng Hoäc
Minh Dương lại thích cô ta.
Nên chỉ có thể nói về chuyện của Tô
Thanh Anh, để tránh cho Hoắc Minh Dương
phải lo lắng.
“Cậu nên nghĩ lại đi. Cô ấy còn đang bị
thương. Cô ấy bây giờ không thể làm việc
nặng hay kích động được, nếu không sẽ rất
nghiêm trọng. Đừng mang đến cảm xúc xấu
cho cô ấy.” Lữ Hoàng Trung nói đỡ cho người
khác, đối tượng là vợ của Hoắc Minh Dương.
“Sao đột nhiên cậu lại nói nhiều như
vậy?” Lông mày của Hoắc Minh Dương nhíu
chặt, anh rất không vui khi Lữ Hoàng Trung
cứ nhắc tới Diệp Tĩnh Gia trước mặt anh.
“Tôi cảm thấy cô ấy có chút oan ức thôi.”
Đây chỉ là cảm nhận của riêng Lữ Hoàng
Trung, nhưng đây đúng là sự thật, Diệp Tĩnh
Gia thật sự không dễ dàng gì, trong nhà họ
Hoắc, Diệp Tĩnh Gia không có chút tự do nào,
cho dù cô làm gì, cô cũng sẽ bị hạn chế.
“Đây là việc nhà của tôi.”
Cô là vợ của anh, cho dù anh có đối xử
với cô như thế nào thì đó cũng là việc riêng
của anh.
“Tô Thanh Anh sẽ không ở lại đất nước,
tôi cảm thấy nếu chân của cậu nhanh chóng
bình phục mà cầu hôn cô ấy thì có lẽ vẫn còn
hy vọng.”
Lữ Hoàng Trung trong lòng có một chút
chờ mong không rõ ràng, anh ta hy vọng
Hoắc Minh Dương có thể theo đuổi được Tô
Thanh Anh, cho dù kết quả là thành công hay
thất bại, ít nhất thì Hoắc Minh Dương có thể
gỡ được khúc mắc này.
“Đây là việc riêng của tôi.” Hoắc Minh
Dương nhìn Lữ Hoàng Trung, trong lòng anh
có chút kích động, không thể phủ nhận rằng
lời nói của Lữ Hoàng Trung khiến anh phải
suy nghĩ.
Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài vang
lên một giọng nói: “Anh hai.”
“Vào đi.”
Hoäc Minh Vũ đứng ngoài cửa suy nghĩ
một lúc, cuối cùng khi mở cửa bước vào lại
nói câu này: “Hay là anh ly hôn với Diệp Tĩnh
Gia đi.”
Nghe được lời em trai nói, Hoắc Minh
Dương trợn to hai mắt, anh chưa từng nghĩ
đến chuyện ly hôn với Diệp Tĩnh Gia, không
biết tại sao em trai mình lại có ý kiến như vậy.
“Em nghĩ là Diệp Tĩnh Gia không thích
hợp với anh. Trước hết, chị ấy không phải là
một người vợ đủ tiêu chuẩn, chị ấy luôn
muốn đẩy anh cho người khác. Thứ hai, sau
này sẽ ảnh hưởng đến anh và Tô Thanh Anh,
không ai có thể chấp nhận việc người đàn
ông của mình kết hôn với người phụ nữ
khác.” Hoắc Minh Vũ muốn giúp Diệp Tĩnh
Gia thoát khỏi cảnh này, bây giờ sự ích kỷ
của Hoắc Minh Dương trái ngược hẳn với
lòng vị tha của Diệp Tĩnh Gia.
Từ trước đến nay, Hoắc Minh Dương có
lựa chọn nào, anh ta tin anh trai mình vô điều
kiện, nhưng Diệp Tĩnh Gia làm cho anh ta lần
đầu tiên không tin tưởng anh trai mình.
“Em có biết là em đang nói cái gì
không?” Giọng điệu của Hoắc Minh Dương
vô cùng lạnh lùng, anh không biết Diệp Tĩnh
Gia đã nói gì với em trai mình, để Hoắc Minh
_ Vũ thuyết phục anh như thế này.
“Em là muốn tốt cho anh thôi, em nghĩ
anh và Diệp Tĩnh Gia đã ở bên nhau lâu như
vậy rồi, mà một chút tình cảm cũng không có.”
“Câm miệng.” Hoắc Minh Dương nói, Lữ
Hoàng Trung vẫn ở bên cạnh, cho nên dù
anh có ly hôn cũng không để cho Lữ Hoàng
Trung biết, trong tiềm thức anh cảm thấy
Diệp Tĩnh Gia đối với Lữ Hoàng Trung khác
hẳn.
Lữ Hoàng Trung đứng đó không nói gì,
anh ta cũng không thể khuyên Hoắc Minh
Dương ly hôn với Diệp Tĩnh Gia được.
“Anh còn không cảm nhận được trái tim
mình, anh có thể trách em sao?” Hoắc Minh
Vũ nói hết những điều anh ta nghĩ: “Anh tự
hỏi bản thân đi, tương lai sẽ rất dài, anh
nguyện ý ở bên Tô Thanh Anh, hay là Diệp
Tĩnh Gia, anh luôn đuổi theo một người,
không cảm thấy mệt mỏi sao?”
Thực ra anh cũng không hiểu được suy
nghĩ của chính mình, lâu như vậy mà vẫn
không có kết quả với Tô Thanh Anh, trong
lòng anh đã đầy vết sẹo rồi.
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh,
Hoắc Minh Dương không nói gì, anh biết là
anh không muốn ly hôn với Diệp Tĩnh Gia, bất
kể như thế nào, anh cũng không muốn rời
khỏi Diệp Tĩnh Gia.
“Nếu đến thời điểm phẫu thuật, tôi sẽ thu
xếp thời gian thông báo cho cậu sớm nhất
có thể, còn Tô Thanh Anh trở về nhà họ Tô.”
Lữ Hoàng Trung dự định về trước, anh ta
không muốn xen vào chuyện của nhà họ
Hoắc, nhất là hai anh em cãi nhau.
“Được rồi.”
“Tôi hơi lo lắng cho cô ấy. Tôi không biết
vết thương ở lưng có bị nhiễm trùng không.
Nếu nửa đêm bị sốt thì nhớ gọi cho
tôi “Trước khi đi, anh ta lo lắng nhất chính là
bệnh nhân, bác sĩ có tấm lòng cha mẹ, anh ta
sợ Diệp Tĩnh Gia sẽ nghiêm trọng lên.”
“Hay là đêm nay anh ở đây đi.” Hoặc
Minh Dương cũng cần được chăm sóc,
không phải về thể xác mà là về tinh thần, bây
giờ đã muộn, hôm nay đi về cũng không phải
là lựa chọn tốt.
Hoắc Minh Dương nghe thấy em trai nói,
đồng ý với việc đấy, anh có rất nhiều chuyện
muốn nói với Lữ Hoàng Trung: “Cậu ở lại đi.”
Không có suy nghĩ phức tạp, hai người
họ đã nhiều năm ngang tài ngang sức, bọn
họ cũng muốn chơi một ván cờ.
“Vì từ khi anh bên nước ngoài trở về ,
chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau rồi.”
Hoắc Minh Vũ không thể chơi cờ, vì vậy anh
ta cầm ly rượu lên ngồi bên cạnh nói chuyện
phiếm với họ.
Hoắc Minh Dương có thể cảm giác được
em trai mình đang có tâm trạng không tốt:
“Lại là vì người phụ nữ kia sao?”
“Anh à, em luôn cảm thấy trong cô ấy có
gì đó thay đổi, cũng không biết nói như thế
nào, anh nói xem vì sao phụ nữ lại khó hiểu
vậy chứ?” Hoäc Minh Dương nghe xong, một
lúc sau cũng không đặt quân cờ xuống được,
lời của em trai có chút sai, ít nhất Diệp Tĩnh
Gia cũng không quá khó hiểu.
“Có lẽ là do phụ nữ quá quan tâm nên
mới khó hiểu.” Hoắc Minh Dương đặt quân
cờ xuống, nói với anh ta.
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 53: Trừng phạt Lữ Hoàng Trung nhận được điện thoạicủa Hoäc Minh Vũ, lập tức vội vàng chạy tới.Diệp Tĩnh Gia hơi sốt, không biết trongngười có chuyện gì, tinh thần có chút khôngổn lắm, ánh mắt hơi mê man.“Cô đã phạm phải tội gì đấy? Chuyện nàycũng quá độc ác rồi.” Lữ Hoàng Trung khôngkhỏi hít một hơi khi nhìn thấy vết thương trênlưng của Diệp Tĩnh Gia, anh ta vốn tưởngrằng vết thương của Diệp Tĩnh Gia có vẻnặng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng nhưvậy…“Nghiêm trọng như vậy, chị muốn chếthay sao mà lại không trốn đi chứ?” Diệp TĩnhGia nằm ở trên giường, để lưng lộ ra.Hoäc Minh Vũ đã bị sốc khi nhìn thấy vếtthương của cô.Anh ta chỉ nghĩ đơn giản rằng mẹ Hoắcsẽ đối xử với Diệp Tĩnh Gia như làm với mìnhmà thôi.“Tôi đã làm sai nên phải bị trừng phạt.”Cho dù mẹ Hoắc quyết định thế nào, cô cũngsẵn sàng chấp nhận nó, bởi vì cô không thểthay đổi được.Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.Không biết cái gậy kia là ở đâu, nhưngtrong trái tim cô đã vô cùng sợ hãi mẹ Hoắc.Cô sợ mẹ Hoắc, người phụ nữ đó quá tànnhãn và luôn có thể làm những điều côkhông thể làm.“Có chút nghiêm trọng, cần phải mất mộtthời gian để hồi phục, cô không thể đùa cợtthân thể của mình như vậy.” Lữ Hoàng Trungrất lo lắng cho Diệp Tĩnh Gia, vì sợ rằng cô ấysẽ vô tình bị viêm.“Tôi phải mất một thời gian để hồi phụcsao?” Cô cũng không biết là sẽ nghiêm trọngnhư vậy, sau khi uống thuốc giảm đau, côđịnh đi ngủ trước, để từ từ hồi phục sau.“Ừm, tôi đã kê đơn thuốc dùng cả ngoàivà trong. Khi đến thời điểm, tôi sẽ tìm ngườigiúp cô bôi thuốc.” Lữ Hoàng Trung nghĩ đếnđây liền hỏi: “Cô biết tính khí của Hoäc MinhDương rồi, tại sao lại bắt cậu ấy đi gặp TôThanh Anh chứ?”“Bởi vì anh ấy nhất định phải chữa trị đôichân, không phải là không còn nhiều thờigian sao?” Diệp Tĩnh Gia nhìn Lữ HoàngTrung, tự tin gật đầu với anh ta.“Cô:“Nếu Tô Thanh Anh thấy chân anh ấynhư vậy, bất kể là vì cái gì, anh ấy cũng sẽkhông muốn xuất hiện trước mặt Tô ThanhAnh nữa. Nếu Tô Thanh Anh thuyết phụcđược anh ấy, anh ấy sẽ đi chữa trị. Nếu TôThanh Anh không chịu thuyết phục, anh ấycũng sẽ chữa trị vì bản thân mình.” Diệp TĩnhGia đã hạ quyết tâm của mình, chính là vì côhiểu Hoặc Minh Dương nên cô mới tin tưởngđưa anh đến gặp Tô Thanh Anh.“Cô làm chuyện này, cũng sẽ không có aibiết được ý tốt của cô đâu.” Lữ Hoàng Trungcảm thấy Diệp Tĩnh Gia làm vậy không đáng,cho dù là ai, cũng không đáng phải hy sinhnhiều như vậy.“Tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉmong anh ấy sẽ khỏi bệnh, tôi nợ anh ấy quánhiều…” Với rất nhiều chuyện xảy ra với nhàhọ Diệp, tuyệt đối không thể tách rời quan hệvới Hoắc Minh Dương được.Lữ Hoàng Trung không nói gì nữa, DiệpTĩnh Gia rất thông minh và biết rõ mọichuyện.“Bản thân cô nếu không hối hận thì tôicũng không có gì để nói, tôi thật sự khâmphục cô” Đổi lại là mình thì anh ta chắc chắnsẽ không làm như vậy, loại chuyện này yêucầu cống hiến quá nhiều.Diệp Tĩnh Gia có chút mệt mỏi, cũngkhông có giữ người ở lại, Lữ Hoàng Trungcũng không thể nâng tinh thần của cô lênđược: “Không phải là Minh Vũ gọi cho anhsao? Đi xem một chút đi.”“Ừ” Lữ Hoàng Trung gật đầu, thu dọn túisơ cứu rồi đi ra ngoài.Hoäc Minh Vũ nhìn Diệp Tĩnh Gia, tự hỏitại sao cơ thể bé nhỏ này lại có năng lượnglớn như vậy: “Tại sao chị lại ngốc thế chứ?”“Tôi không thấy thế, tôi nghĩ là nếu anhấy có thể chữa trị chân của mình, thì sự hysinh của tôi là đáng giá.” Diệp Tĩnh Gia suynghĩ một chút rồi nhìn Hoắc Minh Vũ nói:“Cậu cũng mau ra ngoài đi, nếu được thì gọichị Tiết đến đây bôi thuốc cho tôi, tôi hơimệt.”Hoắc Minh Vũ đi ra ngoài, gọi chị Tiếtcho cô, và đi tìm Hoắc Minh Dương.“Cô ấy đã bị phạt nặng như vậy, cậu vẫncòn muốn giận cô ấy sao?” Lữ Hoàng Trungnhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn,ngọn đèn mờ ảo khiến anh ta không thể nhìnthấy rõ người đàn ông trước mặt, chỉ có thểnhìn thấy bóng lưng mờ mịt. .“Cô ấy đã làm những chuyện như thếnày, tôi làm sao có thể không tức giận.” Mặcdù Hoắc Minh Dương nói không tha thứ,nhưng giọng điệu của anh đã dịu xuống.Vừa rồi nhìn mẹ Hoắc đánh Diệp TĩnhGia, anh đã không còn tức giận gì nữa rồi, dùsao mẹ Hoắc đã làm giúp anh.“Cô ấy rất nghiêm trong, có lẽ là phải mấtmười ngày nửa tháng không thể xuốnggiường được, cậu có biết chuyện nàykhông?” Lữ Hoàng Trung nhẹ giọng nói, anhta nói cho Hoắc Minh Dương những gì anh tanhìn thấy.“Ai bảo cô ấy tự cho mình là thông minh.”Anh nhớ lại ánh mắt của Tô Thanh Anh.Và câu nói “anh đừng ngây thơ như vậynữa được không” của cô, dường như là cómười nghìn con dao đâm vào trong trái timanh.Cho dù Diệp Tĩnh Gia nhận hình phạt nàođi chăng nữa thì cũng không bằng một câunói bình thường của Tô Thanh Anh.“Cô ấy nghĩ Tô Thanh Anh sẽ làm hòa vớicậu và từ bây giờ sẽ hạnh phúc. Tôi nghĩ cólẽ cô ấy không nghĩ đến việc Tô Thanh Anhsẽ ở bên cạnh cậu, cô ấy cũng không nghĩ lànếu hai người ở bên nhau thì sẽ như nào, chỉcó lo lắng muốn cậu được vui vẻ mà thôi. Vớimột cô gái như vậy, tôi không biết cậu tại saolại trách cô ấy xen vào chuyện của ngườikhác nữa.”Ngoại trừ Lữ Hoàng Trung, bất cứ ai nóivới anh những điều này đều là những ngườixen vào chuyện của người khác.“Tôi không biết cậu đang nói cái gì, bâygiờ tôi chỉ quan tâm khi nào có thể tiến hànhphẫu thuật.” Hoắc Minh Dương ngồi trên xelăn, cả người có chút bế tắc, anh không biếtphải làm sao để giữ được trái tim của TôThanh Anh.“Sắp xếp càng sớm càng tốt, Tô ThanhAnh có lẽ cũng sắp trở về.” Anh ta biếtchuyện của Tô Thanh Anh, đối với Tô ThanhAnh, anh ta vô cùng bất mãn, nhưng HoäcMinh Dương lại thích cô ta.Nên chỉ có thể nói về chuyện của TôThanh Anh, để tránh cho Hoắc Minh Dươngphải lo lắng.“Cậu nên nghĩ lại đi. Cô ấy còn đang bịthương. Cô ấy bây giờ không thể làm việcnặng hay kích động được, nếu không sẽ rấtnghiêm trọng. Đừng mang đến cảm xúc xấucho cô ấy.” Lữ Hoàng Trung nói đỡ cho ngườikhác, đối tượng là vợ của Hoắc Minh Dương.“Sao đột nhiên cậu lại nói nhiều nhưvậy?” Lông mày của Hoắc Minh Dương nhíuchặt, anh rất không vui khi Lữ Hoàng Trungcứ nhắc tới Diệp Tĩnh Gia trước mặt anh.“Tôi cảm thấy cô ấy có chút oan ức thôi.”Đây chỉ là cảm nhận của riêng Lữ HoàngTrung, nhưng đây đúng là sự thật, Diệp TĩnhGia thật sự không dễ dàng gì, trong nhà họHoắc, Diệp Tĩnh Gia không có chút tự do nào,cho dù cô làm gì, cô cũng sẽ bị hạn chế.“Đây là việc nhà của tôi.”Cô là vợ của anh, cho dù anh có đối xửvới cô như thế nào thì đó cũng là việc riêngcủa anh.“Tô Thanh Anh sẽ không ở lại đất nước,tôi cảm thấy nếu chân của cậu nhanh chóngbình phục mà cầu hôn cô ấy thì có lẽ vẫn cònhy vọng.”Lữ Hoàng Trung trong lòng có một chútchờ mong không rõ ràng, anh ta hy vọngHoắc Minh Dương có thể theo đuổi được TôThanh Anh, cho dù kết quả là thành công haythất bại, ít nhất thì Hoắc Minh Dương có thểgỡ được khúc mắc này.“Đây là việc riêng của tôi.” Hoắc MinhDương nhìn Lữ Hoàng Trung, trong lòng anhcó chút kích động, không thể phủ nhận rằnglời nói của Lữ Hoàng Trung khiến anh phảisuy nghĩ.Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài vanglên một giọng nói: “Anh hai.”“Vào đi.”Hoäc Minh Vũ đứng ngoài cửa suy nghĩmột lúc, cuối cùng khi mở cửa bước vào lạinói câu này: “Hay là anh ly hôn với Diệp TĩnhGia đi.”Nghe được lời em trai nói, Hoắc MinhDương trợn to hai mắt, anh chưa từng nghĩđến chuyện ly hôn với Diệp Tĩnh Gia, khôngbiết tại sao em trai mình lại có ý kiến như vậy.“Em nghĩ là Diệp Tĩnh Gia không thíchhợp với anh. Trước hết, chị ấy không phải làmột người vợ đủ tiêu chuẩn, chị ấy luônmuốn đẩy anh cho người khác. Thứ hai, saunày sẽ ảnh hưởng đến anh và Tô Thanh Anh,không ai có thể chấp nhận việc người đànông của mình kết hôn với người phụ nữkhác.” Hoắc Minh Vũ muốn giúp Diệp TĩnhGia thoát khỏi cảnh này, bây giờ sự ích kỷcủa Hoắc Minh Dương trái ngược hẳn vớilòng vị tha của Diệp Tĩnh Gia.Từ trước đến nay, Hoắc Minh Dương cólựa chọn nào, anh ta tin anh trai mình vô điềukiện, nhưng Diệp Tĩnh Gia làm cho anh ta lầnđầu tiên không tin tưởng anh trai mình.“Em có biết là em đang nói cái gìkhông?” Giọng điệu của Hoắc Minh Dươngvô cùng lạnh lùng, anh không biết Diệp TĩnhGia đã nói gì với em trai mình, để Hoắc Minh_ Vũ thuyết phục anh như thế này.“Em là muốn tốt cho anh thôi, em nghĩanh và Diệp Tĩnh Gia đã ở bên nhau lâu nhưvậy rồi, mà một chút tình cảm cũng không có.”“Câm miệng.” Hoắc Minh Dương nói, LữHoàng Trung vẫn ở bên cạnh, cho nên dùanh có ly hôn cũng không để cho Lữ HoàngTrung biết, trong tiềm thức anh cảm thấyDiệp Tĩnh Gia đối với Lữ Hoàng Trung kháchẳn.Lữ Hoàng Trung đứng đó không nói gì,anh ta cũng không thể khuyên Hoắc MinhDương ly hôn với Diệp Tĩnh Gia được.“Anh còn không cảm nhận được trái timmình, anh có thể trách em sao?” Hoắc MinhVũ nói hết những điều anh ta nghĩ: “Anh tựhỏi bản thân đi, tương lai sẽ rất dài, anhnguyện ý ở bên Tô Thanh Anh, hay là DiệpTĩnh Gia, anh luôn đuổi theo một người,không cảm thấy mệt mỏi sao?”Thực ra anh cũng không hiểu được suynghĩ của chính mình, lâu như vậy mà vẫnkhông có kết quả với Tô Thanh Anh, tronglòng anh đã đầy vết sẹo rồi.Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh,Hoắc Minh Dương không nói gì, anh biết làanh không muốn ly hôn với Diệp Tĩnh Gia, bấtkể như thế nào, anh cũng không muốn rờikhỏi Diệp Tĩnh Gia.“Nếu đến thời điểm phẫu thuật, tôi sẽ thuxếp thời gian thông báo cho cậu sớm nhấtcó thể, còn Tô Thanh Anh trở về nhà họ Tô.”Lữ Hoàng Trung dự định về trước, anh takhông muốn xen vào chuyện của nhà họHoắc, nhất là hai anh em cãi nhau.“Được rồi.”“Tôi hơi lo lắng cho cô ấy. Tôi không biếtvết thương ở lưng có bị nhiễm trùng không.Nếu nửa đêm bị sốt thì nhớ gọi chotôi “Trước khi đi, anh ta lo lắng nhất chính làbệnh nhân, bác sĩ có tấm lòng cha mẹ, anh tasợ Diệp Tĩnh Gia sẽ nghiêm trọng lên.”“Hay là đêm nay anh ở đây đi.” HoặcMinh Dương cũng cần được chăm sóc,không phải về thể xác mà là về tinh thần, bâygiờ đã muộn, hôm nay đi về cũng không phảilà lựa chọn tốt.Hoắc Minh Dương nghe thấy em trai nói,đồng ý với việc đấy, anh có rất nhiều chuyệnmuốn nói với Lữ Hoàng Trung: “Cậu ở lại đi.”Không có suy nghĩ phức tạp, hai ngườihọ đã nhiều năm ngang tài ngang sức, bọnhọ cũng muốn chơi một ván cờ.“Vì từ khi anh bên nước ngoài trở về ,chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau rồi.”Hoắc Minh Vũ không thể chơi cờ, vì vậy anhta cầm ly rượu lên ngồi bên cạnh nói chuyệnphiếm với họ.Hoắc Minh Dương có thể cảm giác đượcem trai mình đang có tâm trạng không tốt:“Lại là vì người phụ nữ kia sao?”“Anh à, em luôn cảm thấy trong cô ấy cógì đó thay đổi, cũng không biết nói như thếnào, anh nói xem vì sao phụ nữ lại khó hiểuvậy chứ?” Hoäc Minh Dương nghe xong, mộtlúc sau cũng không đặt quân cờ xuống được,lời của em trai có chút sai, ít nhất Diệp TĩnhGia cũng không quá khó hiểu.“Có lẽ là do phụ nữ quá quan tâm nênmới khó hiểu.” Hoắc Minh Dương đặt quâncờ xuống, nói với anh ta.