Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…

Chương 56

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 56: Sao anh có thể tàn nhẫn với cô như vậy“Em lại uống hả?” Hoắc Minh Dươngkhông biết em trai mình đang bị làm sao, anhta đến đây làm phiền nhiều quá rồi, số lầnanh ta uống quá nhiều so với một người bìnhthường, nên Hoäc Minh Dương hỏi.“Không, em không có uống quá nhiều,em rất tỉnh táo, anh à, sao anh lại cho rằngem rất khó để tìm được hạnh phúc hả?” Anhta nói tiếp: “Lòng dạ phụ nữ sao lại khó đoánnhư vậy?Hoắc Minh Dương khựng lại, tâm tư củaDiệp Tĩnh Gia không khó đoán, nhưng TôThanh Anh mới là khó đoán, lòng dạ của côta thì chính bản thân anh cũng không hiểuđược: “Không, chỉ có người phụ nữ mìnhthích mới khó đoán thôi.”Lần đầu nghe thấy những lời như vậy từtrong miệng của Hoắc Minh Dương, cả HoắcMinh Dương và Lữ Hoàng Trung đều sửngsốt, người đàn ông ngốc nghếch về chuyệntình cảm này, lại có chính kiến như vậy.“Từ Thanh Lam có gì không tốt chứ? Tạisao các người không thích cô ấy?” HoắcMinh Vũ uống liên tục, tuy là mẹ Hoäc khôngthích Từ Thanh Lam nhưng Hoäc MinhDương cũng chưa bao giờ tham gia thảoluận.“Nghề nghiệp không thích hợp.”“Có gì khác với Tô Thanh Anh đâu chứ?”Anh ta không cam tâm, hỏi.Trước đây Từ Thanh Lam không như thếnày, vì không thể gả vào nhà họ Hoắc được,nên cô ta đã bắt đầu chăm chỉ kiếm tiền, cốgắng cải thiện mọi thứ sao cho tốt nhất.Anh ta không có lý do gì để không thíchTừ Thanh Lam, người phụ nữ này lại rất cốgắng tiến bộ… uống thêm một chút rượu, tựan ủi bản thân mình.“Em trai của cậu chẳng khác gì cậu.” LữHoàng Trung vừa đánh cờ vừa nói.Anh ta biết tính khí của Hoắc MinhDương, hiếm khi thấy anh không nói lời độcác nào với Hoắc Minh Vũ, và cũng khôngđuổi đi.“Cậu ấy đang không vui, nếu không tôi sẽkhông để cậu ấy ở đây lâu như vậy đâu. Emtrai tôi vẫn luôn nghĩ về Từ Thanh Lam” Anhbiết em mình có chuyện gì, cho không đoánđược một trăm phần trăm thì cũng phải đếntám mươi phần trăm.“Tôi thấy anh đối với Minh Vũ rất tốt,nhưng giữa hai người dường như có mộtchút khoảng cách.”Không có chuyện gì mà Lữ Hoàng Trungvà Hoắc Minh Dương không thể nói, HoắcMinh Dương không đồng ý hay phủ nhận,Hoắc Minh Dương thực sự không muốn nóivề bản thân mình và Hoắc Minh Vũ.“Tô Thanh Anh… cô ấy có hỏi về vếtthương ở chân của tôi không?” Hoắc MinhDương nói sau ván cờ.“Tôi không đề cập đến chuyện cậu bịthương ở chân, cũng không có chủ động nóira, tôi nghĩ chuyện này cậu tự nói thì tốt hơn.”Dù sao anh ta cũng là người ngoài, chuyệncủa Hoắc Minh Dương, anh ta không nên xenvào.“Cô ấy quan tâm thì sẽ hỏi.”“Tôi về nghỉ ngơi trước đây.”“Ở lại nhà họ Hoắc đi, tôi sẽ sắp xếp mộtphòng cho khách, trong khoảng thời gian nàycậu ở lại đây đi.” Hoắc Minh Dương muốnanh ta ở lại là vì có hai lý do, một là muốn cóthể trông nom cho Diệp Tĩnh Gia bất cứ lúcnào, hai là anh muốn nhanh chóng chuẩn bịphẫu thuật.Biết được ý định của anh, Lữ HoàngTrung nghĩ một lúc: “Để tôi gọi điện thoại đã.”Diệp Tĩnh Gia tỉnh dậy vào buổi trưa ngàyhôm sau, có chút choáng váng, khó chịukhắp người, cổ họng hơi đau.Cô mở miệng nhưng không phát ra đượcâm thanh, người giúp việc ngồi dựa vào bàndường như đã ngủ: “Nước…”Diệp Tĩnh Gia vừa nói xong thì lập tứcgiật mình, cô nghe thấy giọng của mình yếuớt và mệt mỏi: “Có chuyện gì xảy ra với mình vậy?”“Mợ chủ, mợ chủ, cô đã dậy chưa?”Người giúp việc nghe thấy tiếng nói, nhìnthấy Diệp Tĩnh Gia đang trợn mắt há hốcmồm, người phụ nữ này cũng vừa thức dậysau giấc ngủ, đợi lâu quá nên vô tình ngủquên mất: “Mợ chủ, vừa rồi cô bảo gì?”“Nước.” Lần này, giọng nói của Diệp TĩnhGia đã tốt hơn nhiều, Diệp Tĩnh Gia vẫn cóchút mệt mỏi, nhưng cô đã khá hài lòng rồi, ítnhất cô không có hứng thú nhiều lắm vớicuộc sống hàng ngày của mình.“Tôi lấy cho cô ngay đây.” Sau đó, ngườigiúp việc vội vàng đi rót nước cho mợ chủ,sau đó ra phòng bếp bảo người nấu cháo, rồivội vàng gọi cho bác sĩ Lữ.Nghe tin Diệp Tĩnh Gia đã tỉnh, Lữ HoàngTrung đứng dậy đi xem, kiểm tra để xác địnhđã ổn chưa: “Thời gian này không nên kíchđộng, cũng không cần làm gì, ở nhà nghỉngơi cho tốt đi” Mẹ Hoäc đi rồi, Lữ HoàngTrung khuyên nhủ Diệp Tĩnh Gia.“Hiện tại tôi không sao chứ?” Cô khôngbiết mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấychoáng váng.“Ừm, cô nên quan tâm đến thân thể củachính mình, cho dù cô không vui thế nào,chăm sóc bản thân mới là điều quan trọngnhất” Lữ Hoàng Trung là một người đàn ôngấm áp, khác xa so với Hoäc Minh Dương.Lữ Hoàng Trung đến đúng lúc, lấy thuốccho Diệp Tĩnh Gia, cô kinh ngạc, nói: “Tôi vừamới tỉnh mà anh đã tới rồi sao?”“Để chăm sóc cho cô và Minh Dương,thời gian này tôi sẽ ở đây.” Lữ Hoàng Trungđã nói với anh rằng sẽ làm cho anh bìnhphục, nhưng dường như còn một chặngđường dài phía trước, chân của Hoắc MinhDương không thể bình phục trong chốc látđược.“Anh ấy sẵn sàng chữa trị đôi chân, đó làniềm vui lớn nhất của tôi, xem ra công sứcmà tôi bỏ ra cũng xứng đáng.” Cơn đau đằngsau lưng cũng đã giảm bớt đi nhiều.Lữ Hoàng Trung mỉm cười, Diệp Tĩnh Giađúng là rất đáng yêu.“Tôi có thể ra ngoài ngay bây giờ không?”Lữ Hoàng Trung đẩy gọng kính và nhìnvào tờ ghi chép mà anh ta vừa kiểm tra DiệpTĩnh Gia: “Có thể được, nhưng tốt nhất là côkhông nên đi ra ngoài.”“Tại sao?”“Cô đã nghĩ ra cách nào để đối mặt vớiHoắc Minh Dương chưa?” Lữ Hoàng Trungmỉm cười. Với tính cách của Hoắc MinhDương thì lại càng không muốn xin lỗi DiệpTĩnh Gia, nhìn bộ dạng bây giờ của Diệp TĩnhGia, có lẽ cô cũng không sẵn sàng gặp HoắcMinh Dương.“Ồ, đúng vậy, tôi lại quên mất” Diệp TĩnhGia có chút bối rối.“Đừng lo lắng, cậu ấy không sao, đểchuẩn bị cho cuộc phẫu thuật nên cậu ấychăm sóc bản thân rất tốt.” Lữ Hoàng Trungnhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đang sốt ruột, nói vớiDiệp Tĩnh Gia.“Vậy thì tôi yên tâm, anh đã vất vả rồi.”Diệp Tĩnh Gia có chút xấu hổ, thực sự muốncảm ơn Lữ Hoàng Trung, có nhiều việc côkhông biết, chỉ biết sau khi Lữ Hoàng Trungnói ra.“Nên làm mà.” Lữ Hoàng Trung đươngnhiên là nên làm việc này cho Hoäc MinhDương, Diệp Tĩnh Gia không cần nói gì vớianh ta.“Nếu không sao rồi, tôi đi ra ngoài trước.”Lữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia rồi nói,thật ra anh ta muốn nói với Diệp Tĩnh Giarằng đêm qua lúc cô hôn mê, Hoắc MinhDương đã căng thẳng như thế nào, thói quennhiều năm như vậy khiến anh ta muốn nói lạithôi.“Ừm” Khi Lữ Hoàng Trung rời đi, DiệpTĩnh Gia định mặc quần áo vào, khi cử độngthì vai cô lại đau: “Chị Tiết.”Khi Diệp Tĩnh Gia gọi chị ấy, chị Tiết bướcvào: “Mợ chủ, em đã tỉnh rồi à? Chị sẽ nấucho em một ít mỳ.”“Em muốn đứng dậy, lúc nào cũng nằm trên giường không tốt lắm.” Diệp Tĩnh Gia nóivới chị Tiết, trong lòng cảm thấy có chút khóchịu, không ngờ cô lại bị thương nặng nhưvậy.Cô không thể nâng cánh tay của mìnhlên cao được.”Em bây giờ thậm chí không thểnhấc nổi cánh tay của mình.”Chị Tiết nhanh chóng giúp cô mặc quầnáo vào, chị ấy cảm thấy đau lòng cho DiệpTĩnh Gia, một cô bé mà bị bà Hoắc đánhthành như thế này, toàn thân đỏ bừng.“Chị sợ làm em bị đau, sau này em phảicẩn thận một chút, nếu cảm thấy khôngthoải mái, thì phải nói cho chị ngay.” Chị Tiếtnói với Diệp Tĩnh Gia, vì sợ làm cô bị đau.“Không sao, em đâu có yếu đuối nhưvậy.” Nói xong, cô nghiến răng nghiến lợi màxỏ tay áo vào, vết thương sau lưng lập tứcđau nhói.“Được rồi, vậy chị đi nấu mỳ cho em đã.Ngay khi chị Tiết nói xong, Diệp Tĩnh Giađã nắm lấy tay chị Tiết: “Chị Tiết, chị thật tốtvới em. Em đã ở trong nhà họ Hoäc lâu nhưvậy rồi, chỉ có chị là người tốt nhất với em,chị đã giúp đỡ đứa nhóc như em rất nhiều,nếu không có chị, có lẽ bây giờ em khôngbiết đã thành như nào nữa.”Diệp Tĩnh Gia rấtgiỏi nói chuyện, một vài câu nói đã khiến chịTiết vui vẻ.“Nào có, chị nên làm mà, em nghỉ ngơimột chút đi, sau khi ăn xong sẽ có sức đi lại.”Nói xong, chị Tiết đi chuẩn bị đồ ăn cho DiệpTĩnh Gia.Trong lòng chị ấy, Diệp Tĩnh Gia là mộtđứa trẻ, và đứa trẻ thì phải được chăm sóc.Cô bây giờ là người duy nhất còn lạitrong phòng, tỉnh dậy và phát hiện cô đã trởvề phòng, không cần hỏi cũng biết, nếukhông phải mẹ Hoäc nhìn thấy cô hấp hối thìsẽ là Hoắc Minh Dương, cô không tin HoắcMinh Vũ có thể đưa cô trở về.Nhưng cô không dám hỏi cái gì, cô sợHoắc Minh Dương là người đưa cô trở về, côsợ Hoắc Minh Dương không quan tâm đến cô.Trong lòng cô lờ mờ hiểu được một chút.Chị Tiết quay trở lại, mỳ vừa mới làmxong: “Mợ chủ, em đang nghĩ gì vậy?” ChịTiết nhìn bộ dạng của Diệp Tĩnh Gia, chị ấybiết Diệp Tĩnh Gia đang nghĩ gì, chị ấy cũngđến đây khi tâm tuổi Diệp Tĩnh Gia.“Không có gì đâu, em chỉ hơi đói thôi.”Nói xong, cô cho lên miệng rất nhiều mì rồiho sặc sụa.Sợi mì hơi nóng, vừa ăn vừa chép miệng.“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng” Chị Tiếtthở dài, tự hỏi không biết mợ chủ đây đang bịlàm sao.“Ừm…” Đặt bát mỳ xuống, để ở một bêncho nguội, chị Tiết cũng không đi đâu, chỉ ởcùng cô trong phòng.Thời gian trôi qua, cảm giác dài vô cùng,Diệp Tĩnh Gia rốt cục không nhịn được, hỏi ranghỉ hoặc trong lòng: “Chị Tiết, hôm qua làmsao mà em lại về được phòng vậy? Khôngphải em đang ở trong phòng chứa đồ sao?”“Đúng vậy, tối qua…cậu chủ đưa em vềphòng” Chị Tiết nhìn Diệp Tĩnh Gia có chútđáng thương, nên mới nói với Diệp Tĩnh Gia,mợ chủ cũng không dễ dàng gì, cái gì cũngkhông biết, cậu chủ quan tâm đến cô nhưvậy mà cũng không chịu nói ra, ngày hôm qua cậu chủ đã dặn người khác là khôngđược nói cho Diệp Tĩnh Gia.Lúc đó chị ấy đang ở rất xa, nếu cậu chủcó hỏi, chị ấy sẽ nói rằng chị ấy chưa nghethấy: “Nhưng mà mợ chủ, tốt nhất là emkhông nên nói ra ngoài.” Để đề phòng chị ấynên nói trước với Diệp Tĩnh Gia.“Vâng, em sẽ không nói với anh ấy.” Hiệntại cô còn không có cơ hội nói chuyện vớianh, huống chỉ là những chuyện khác.Đôi khi cô rất muốn biết trái tim củaHoắc Minh Dương làm bằng cái gì, làm saolại có thể cứng rắn đến như vậy.“Vậy thì chị yên tâm rồi, mỳ ăn được rồiđấy, em ăn luôn đi, lát nữa ăn không ngonđâu.” Chị Tiết nói xong lại đem tô mỳ ra,không còn nóng nữa, khi Diệp Tĩnh Gia đangăn mỳ, cánh tay cũng không nâng lên được.Chị Tiết không chịu được nữa: “Được rồi, đểchị giúp em ăn.”Vốn dĩ Diệp Tĩnh Gia muốn từ chối,nhưng sau vài lần gắp đũa, cô thấy việc nàykhông thể làm được, đành đồng ý với chịTiết: “Xin lỗi, lại làm phiền phức đến chị rồi.”Tầm này tuổi rồi, vậy mà có người đútcho mình ăn, Diệp Tĩnh Gia xấu hổ muốnchui xuống đất.Đây có lẽ là lần xấu hổ nhất đối với côtrong ngần ấy năm.Đang đút cho Diệp Tĩnh Gia ăn, chị Tiếtnói, cậu chủ buổi sáng không ăn gì, anh cònđặc biệt hỏi mợ chủ bây giờ thế nào.Cậu chủ rõ ràng rất quan tâm, nhưng lạigiả bộ như không để ý. 

Chương 56: Sao anh có thể tàn nhẫn với cô như vậy

“Em lại uống hả?” Hoắc Minh Dương

không biết em trai mình đang bị làm sao, anh

ta đến đây làm phiền nhiều quá rồi, số lần

anh ta uống quá nhiều so với một người bình

thường, nên Hoäc Minh Dương hỏi.

“Không, em không có uống quá nhiều,

em rất tỉnh táo, anh à, sao anh lại cho rằng

em rất khó để tìm được hạnh phúc hả?” Anh

ta nói tiếp: “Lòng dạ phụ nữ sao lại khó đoán

như vậy?

Hoắc Minh Dương khựng lại, tâm tư của

Diệp Tĩnh Gia không khó đoán, nhưng Tô

Thanh Anh mới là khó đoán, lòng dạ của cô

ta thì chính bản thân anh cũng không hiểu

được: “Không, chỉ có người phụ nữ mình

thích mới khó đoán thôi.”

Lần đầu nghe thấy những lời như vậy từ

trong miệng của Hoắc Minh Dương, cả Hoắc

Minh Dương và Lữ Hoàng Trung đều sửng

sốt, người đàn ông ngốc nghếch về chuyện

tình cảm này, lại có chính kiến như vậy.

“Từ Thanh Lam có gì không tốt chứ? Tại

sao các người không thích cô ấy?” Hoắc

Minh Vũ uống liên tục, tuy là mẹ Hoäc không

thích Từ Thanh Lam nhưng Hoäc Minh

Dương cũng chưa bao giờ tham gia thảo

luận.

“Nghề nghiệp không thích hợp.”

“Có gì khác với Tô Thanh Anh đâu chứ?”

Anh ta không cam tâm, hỏi.

Trước đây Từ Thanh Lam không như thế

này, vì không thể gả vào nhà họ Hoắc được,

nên cô ta đã bắt đầu chăm chỉ kiếm tiền, cố

gắng cải thiện mọi thứ sao cho tốt nhất.

Anh ta không có lý do gì để không thích

Từ Thanh Lam, người phụ nữ này lại rất cố

gắng tiến bộ… uống thêm một chút rượu, tự

an ủi bản thân mình.

“Em trai của cậu chẳng khác gì cậu.” Lữ

Hoàng Trung vừa đánh cờ vừa nói.

Anh ta biết tính khí của Hoắc Minh

Dương, hiếm khi thấy anh không nói lời độc

ác nào với Hoắc Minh Vũ, và cũng không

đuổi đi.

“Cậu ấy đang không vui, nếu không tôi sẽ

không để cậu ấy ở đây lâu như vậy đâu. Em

trai tôi vẫn luôn nghĩ về Từ Thanh Lam” Anh

biết em mình có chuyện gì, cho không đoán

được một trăm phần trăm thì cũng phải đến

tám mươi phần trăm.

“Tôi thấy anh đối với Minh Vũ rất tốt,

nhưng giữa hai người dường như có một

chút khoảng cách.”

Không có chuyện gì mà Lữ Hoàng Trung

và Hoắc Minh Dương không thể nói, Hoắc

Minh Dương không đồng ý hay phủ nhận,

Hoắc Minh Dương thực sự không muốn nói

về bản thân mình và Hoắc Minh Vũ.

“Tô Thanh Anh… cô ấy có hỏi về vết

thương ở chân của tôi không?” Hoắc Minh

Dương nói sau ván cờ.

“Tôi không đề cập đến chuyện cậu bị

thương ở chân, cũng không có chủ động nói

ra, tôi nghĩ chuyện này cậu tự nói thì tốt hơn.”

Dù sao anh ta cũng là người ngoài, chuyện

của Hoắc Minh Dương, anh ta không nên xen

vào.

“Cô ấy quan tâm thì sẽ hỏi.”

“Tôi về nghỉ ngơi trước đây.”

“Ở lại nhà họ Hoắc đi, tôi sẽ sắp xếp một

phòng cho khách, trong khoảng thời gian này

cậu ở lại đây đi.” Hoắc Minh Dương muốn

anh ta ở lại là vì có hai lý do, một là muốn có

thể trông nom cho Diệp Tĩnh Gia bất cứ lúc

nào, hai là anh muốn nhanh chóng chuẩn bị

phẫu thuật.

Biết được ý định của anh, Lữ Hoàng

Trung nghĩ một lúc: “Để tôi gọi điện thoại đã.”

Diệp Tĩnh Gia tỉnh dậy vào buổi trưa ngày

hôm sau, có chút choáng váng, khó chịu

khắp người, cổ họng hơi đau.

Cô mở miệng nhưng không phát ra được

âm thanh, người giúp việc ngồi dựa vào bàn

dường như đã ngủ: “Nước…”

Diệp Tĩnh Gia vừa nói xong thì lập tức

giật mình, cô nghe thấy giọng của mình yếu

ớt và mệt mỏi: “Có chuyện gì xảy ra với mình vậy?”

“Mợ chủ, mợ chủ, cô đã dậy chưa?”

Người giúp việc nghe thấy tiếng nói, nhìn

thấy Diệp Tĩnh Gia đang trợn mắt há hốc

mồm, người phụ nữ này cũng vừa thức dậy

sau giấc ngủ, đợi lâu quá nên vô tình ngủ

quên mất: “Mợ chủ, vừa rồi cô bảo gì?”

“Nước.” Lần này, giọng nói của Diệp Tĩnh

Gia đã tốt hơn nhiều, Diệp Tĩnh Gia vẫn có

chút mệt mỏi, nhưng cô đã khá hài lòng rồi, ít

nhất cô không có hứng thú nhiều lắm với

cuộc sống hàng ngày của mình.

“Tôi lấy cho cô ngay đây.” Sau đó, người

giúp việc vội vàng đi rót nước cho mợ chủ,

sau đó ra phòng bếp bảo người nấu cháo, rồi

vội vàng gọi cho bác sĩ Lữ.

Nghe tin Diệp Tĩnh Gia đã tỉnh, Lữ Hoàng

Trung đứng dậy đi xem, kiểm tra để xác định

đã ổn chưa: “Thời gian này không nên kích

động, cũng không cần làm gì, ở nhà nghỉ

ngơi cho tốt đi” Mẹ Hoäc đi rồi, Lữ Hoàng

Trung khuyên nhủ Diệp Tĩnh Gia.

“Hiện tại tôi không sao chứ?” Cô không

biết mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy

choáng váng.

“Ừm, cô nên quan tâm đến thân thể của

chính mình, cho dù cô không vui thế nào,

chăm sóc bản thân mới là điều quan trọng

nhất” Lữ Hoàng Trung là một người đàn ông

ấm áp, khác xa so với Hoäc Minh Dương.

Lữ Hoàng Trung đến đúng lúc, lấy thuốc

cho Diệp Tĩnh Gia, cô kinh ngạc, nói: “Tôi vừa

mới tỉnh mà anh đã tới rồi sao?”

“Để chăm sóc cho cô và Minh Dương,

thời gian này tôi sẽ ở đây.” Lữ Hoàng Trung

đã nói với anh rằng sẽ làm cho anh bình

phục, nhưng dường như còn một chặng

đường dài phía trước, chân của Hoắc Minh

Dương không thể bình phục trong chốc lát

được.

“Anh ấy sẵn sàng chữa trị đôi chân, đó là

niềm vui lớn nhất của tôi, xem ra công sức

mà tôi bỏ ra cũng xứng đáng.” Cơn đau đằng

sau lưng cũng đã giảm bớt đi nhiều.

Lữ Hoàng Trung mỉm cười, Diệp Tĩnh Gia

đúng là rất đáng yêu.

“Tôi có thể ra ngoài ngay bây giờ không?”

Lữ Hoàng Trung đẩy gọng kính và nhìn

vào tờ ghi chép mà anh ta vừa kiểm tra Diệp

Tĩnh Gia: “Có thể được, nhưng tốt nhất là cô

không nên đi ra ngoài.”

“Tại sao?”

“Cô đã nghĩ ra cách nào để đối mặt với

Hoắc Minh Dương chưa?” Lữ Hoàng Trung

mỉm cười. Với tính cách của Hoắc Minh

Dương thì lại càng không muốn xin lỗi Diệp

Tĩnh Gia, nhìn bộ dạng bây giờ của Diệp Tĩnh

Gia, có lẽ cô cũng không sẵn sàng gặp Hoắc

Minh Dương.

“Ồ, đúng vậy, tôi lại quên mất” Diệp Tĩnh

Gia có chút bối rối.

“Đừng lo lắng, cậu ấy không sao, để

chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật nên cậu ấy

chăm sóc bản thân rất tốt.” Lữ Hoàng Trung

nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đang sốt ruột, nói với

Diệp Tĩnh Gia.

“Vậy thì tôi yên tâm, anh đã vất vả rồi.”

Diệp Tĩnh Gia có chút xấu hổ, thực sự muốn

cảm ơn Lữ Hoàng Trung, có nhiều việc cô

không biết, chỉ biết sau khi Lữ Hoàng Trung

nói ra.

“Nên làm mà.” Lữ Hoàng Trung đương

nhiên là nên làm việc này cho Hoäc Minh

Dương, Diệp Tĩnh Gia không cần nói gì với

anh ta.

“Nếu không sao rồi, tôi đi ra ngoài trước.”

Lữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia rồi nói,

thật ra anh ta muốn nói với Diệp Tĩnh Gia

rằng đêm qua lúc cô hôn mê, Hoắc Minh

Dương đã căng thẳng như thế nào, thói quen

nhiều năm như vậy khiến anh ta muốn nói lại

thôi.

“Ừm” Khi Lữ Hoàng Trung rời đi, Diệp

Tĩnh Gia định mặc quần áo vào, khi cử động

thì vai cô lại đau: “Chị Tiết.”

Khi Diệp Tĩnh Gia gọi chị ấy, chị Tiết bước

vào: “Mợ chủ, em đã tỉnh rồi à? Chị sẽ nấu

cho em một ít mỳ.”

“Em muốn đứng dậy, lúc nào cũng nằm

 

trên giường không tốt lắm.” Diệp Tĩnh Gia nói

với chị Tiết, trong lòng cảm thấy có chút khó

chịu, không ngờ cô lại bị thương nặng như

vậy.

Cô không thể nâng cánh tay của mình

lên cao được.”Em bây giờ thậm chí không thể

nhấc nổi cánh tay của mình.”

Chị Tiết nhanh chóng giúp cô mặc quần

áo vào, chị ấy cảm thấy đau lòng cho Diệp

Tĩnh Gia, một cô bé mà bị bà Hoắc đánh

thành như thế này, toàn thân đỏ bừng.

“Chị sợ làm em bị đau, sau này em phải

cẩn thận một chút, nếu cảm thấy không

thoải mái, thì phải nói cho chị ngay.” Chị Tiết

nói với Diệp Tĩnh Gia, vì sợ làm cô bị đau.

“Không sao, em đâu có yếu đuối như

vậy.” Nói xong, cô nghiến răng nghiến lợi mà

xỏ tay áo vào, vết thương sau lưng lập tức

đau nhói.

“Được rồi, vậy chị đi nấu mỳ cho em đã.

Ngay khi chị Tiết nói xong, Diệp Tĩnh Gia

đã nắm lấy tay chị Tiết: “Chị Tiết, chị thật tốt

với em. Em đã ở trong nhà họ Hoäc lâu như

vậy rồi, chỉ có chị là người tốt nhất với em,

chị đã giúp đỡ đứa nhóc như em rất nhiều,

nếu không có chị, có lẽ bây giờ em không

biết đã thành như nào nữa.”Diệp Tĩnh Gia rất

giỏi nói chuyện, một vài câu nói đã khiến chị

Tiết vui vẻ.

“Nào có, chị nên làm mà, em nghỉ ngơi

một chút đi, sau khi ăn xong sẽ có sức đi lại.”

Nói xong, chị Tiết đi chuẩn bị đồ ăn cho Diệp

Tĩnh Gia.

Trong lòng chị ấy, Diệp Tĩnh Gia là một

đứa trẻ, và đứa trẻ thì phải được chăm sóc.

Cô bây giờ là người duy nhất còn lại

trong phòng, tỉnh dậy và phát hiện cô đã trở

về phòng, không cần hỏi cũng biết, nếu

không phải mẹ Hoäc nhìn thấy cô hấp hối thì

sẽ là Hoắc Minh Dương, cô không tin Hoắc

Minh Vũ có thể đưa cô trở về.

Nhưng cô không dám hỏi cái gì, cô sợ

Hoắc Minh Dương là người đưa cô trở về, cô

sợ Hoắc Minh Dương không quan tâm đến cô.

Trong lòng cô lờ mờ hiểu được một chút.

Chị Tiết quay trở lại, mỳ vừa mới làm

xong: “Mợ chủ, em đang nghĩ gì vậy?” Chị

Tiết nhìn bộ dạng của Diệp Tĩnh Gia, chị ấy

biết Diệp Tĩnh Gia đang nghĩ gì, chị ấy cũng

đến đây khi tâm tuổi Diệp Tĩnh Gia.

“Không có gì đâu, em chỉ hơi đói thôi.”

Nói xong, cô cho lên miệng rất nhiều mì rồi

ho sặc sụa.

Sợi mì hơi nóng, vừa ăn vừa chép miệng.

“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng” Chị Tiết

thở dài, tự hỏi không biết mợ chủ đây đang bị

làm sao.

“Ừm…” Đặt bát mỳ xuống, để ở một bên

cho nguội, chị Tiết cũng không đi đâu, chỉ ở

cùng cô trong phòng.

Thời gian trôi qua, cảm giác dài vô cùng,

Diệp Tĩnh Gia rốt cục không nhịn được, hỏi ra

nghỉ hoặc trong lòng: “Chị Tiết, hôm qua làm

sao mà em lại về được phòng vậy? Không

phải em đang ở trong phòng chứa đồ sao?”

“Đúng vậy, tối qua…cậu chủ đưa em về

phòng” Chị Tiết nhìn Diệp Tĩnh Gia có chút

đáng thương, nên mới nói với Diệp Tĩnh Gia,

mợ chủ cũng không dễ dàng gì, cái gì cũng

không biết, cậu chủ quan tâm đến cô như

vậy mà cũng không chịu nói ra, ngày hôm

 

qua cậu chủ đã dặn người khác là không

được nói cho Diệp Tĩnh Gia.

Lúc đó chị ấy đang ở rất xa, nếu cậu chủ

có hỏi, chị ấy sẽ nói rằng chị ấy chưa nghe

thấy: “Nhưng mà mợ chủ, tốt nhất là em

không nên nói ra ngoài.” Để đề phòng chị ấy

nên nói trước với Diệp Tĩnh Gia.

“Vâng, em sẽ không nói với anh ấy.” Hiện

tại cô còn không có cơ hội nói chuyện với

anh, huống chỉ là những chuyện khác.

Đôi khi cô rất muốn biết trái tim của

Hoắc Minh Dương làm bằng cái gì, làm sao

lại có thể cứng rắn đến như vậy.

“Vậy thì chị yên tâm rồi, mỳ ăn được rồi

đấy, em ăn luôn đi, lát nữa ăn không ngon

đâu.” Chị Tiết nói xong lại đem tô mỳ ra,

không còn nóng nữa, khi Diệp Tĩnh Gia đang

ăn mỳ, cánh tay cũng không nâng lên được.

Chị Tiết không chịu được nữa: “Được rồi, để

chị giúp em ăn.”

Vốn dĩ Diệp Tĩnh Gia muốn từ chối,

nhưng sau vài lần gắp đũa, cô thấy việc này

không thể làm được, đành đồng ý với chị

Tiết: “Xin lỗi, lại làm phiền phức đến chị rồi.”

Tầm này tuổi rồi, vậy mà có người đút

cho mình ăn, Diệp Tĩnh Gia xấu hổ muốn

chui xuống đất.

Đây có lẽ là lần xấu hổ nhất đối với cô

trong ngần ấy năm.

Đang đút cho Diệp Tĩnh Gia ăn, chị Tiết

nói, cậu chủ buổi sáng không ăn gì, anh còn

đặc biệt hỏi mợ chủ bây giờ thế nào.

Cậu chủ rõ ràng rất quan tâm, nhưng lại

giả bộ như không để ý.

 

Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… Chương 56: Sao anh có thể tàn nhẫn với cô như vậy“Em lại uống hả?” Hoắc Minh Dươngkhông biết em trai mình đang bị làm sao, anhta đến đây làm phiền nhiều quá rồi, số lầnanh ta uống quá nhiều so với một người bìnhthường, nên Hoäc Minh Dương hỏi.“Không, em không có uống quá nhiều,em rất tỉnh táo, anh à, sao anh lại cho rằngem rất khó để tìm được hạnh phúc hả?” Anhta nói tiếp: “Lòng dạ phụ nữ sao lại khó đoánnhư vậy?Hoắc Minh Dương khựng lại, tâm tư củaDiệp Tĩnh Gia không khó đoán, nhưng TôThanh Anh mới là khó đoán, lòng dạ của côta thì chính bản thân anh cũng không hiểuđược: “Không, chỉ có người phụ nữ mìnhthích mới khó đoán thôi.”Lần đầu nghe thấy những lời như vậy từtrong miệng của Hoắc Minh Dương, cả HoắcMinh Dương và Lữ Hoàng Trung đều sửngsốt, người đàn ông ngốc nghếch về chuyệntình cảm này, lại có chính kiến như vậy.“Từ Thanh Lam có gì không tốt chứ? Tạisao các người không thích cô ấy?” HoắcMinh Vũ uống liên tục, tuy là mẹ Hoäc khôngthích Từ Thanh Lam nhưng Hoäc MinhDương cũng chưa bao giờ tham gia thảoluận.“Nghề nghiệp không thích hợp.”“Có gì khác với Tô Thanh Anh đâu chứ?”Anh ta không cam tâm, hỏi.Trước đây Từ Thanh Lam không như thếnày, vì không thể gả vào nhà họ Hoắc được,nên cô ta đã bắt đầu chăm chỉ kiếm tiền, cốgắng cải thiện mọi thứ sao cho tốt nhất.Anh ta không có lý do gì để không thíchTừ Thanh Lam, người phụ nữ này lại rất cốgắng tiến bộ… uống thêm một chút rượu, tựan ủi bản thân mình.“Em trai của cậu chẳng khác gì cậu.” LữHoàng Trung vừa đánh cờ vừa nói.Anh ta biết tính khí của Hoắc MinhDương, hiếm khi thấy anh không nói lời độcác nào với Hoắc Minh Vũ, và cũng khôngđuổi đi.“Cậu ấy đang không vui, nếu không tôi sẽkhông để cậu ấy ở đây lâu như vậy đâu. Emtrai tôi vẫn luôn nghĩ về Từ Thanh Lam” Anhbiết em mình có chuyện gì, cho không đoánđược một trăm phần trăm thì cũng phải đếntám mươi phần trăm.“Tôi thấy anh đối với Minh Vũ rất tốt,nhưng giữa hai người dường như có mộtchút khoảng cách.”Không có chuyện gì mà Lữ Hoàng Trungvà Hoắc Minh Dương không thể nói, HoắcMinh Dương không đồng ý hay phủ nhận,Hoắc Minh Dương thực sự không muốn nóivề bản thân mình và Hoắc Minh Vũ.“Tô Thanh Anh… cô ấy có hỏi về vếtthương ở chân của tôi không?” Hoắc MinhDương nói sau ván cờ.“Tôi không đề cập đến chuyện cậu bịthương ở chân, cũng không có chủ động nóira, tôi nghĩ chuyện này cậu tự nói thì tốt hơn.”Dù sao anh ta cũng là người ngoài, chuyệncủa Hoắc Minh Dương, anh ta không nên xenvào.“Cô ấy quan tâm thì sẽ hỏi.”“Tôi về nghỉ ngơi trước đây.”“Ở lại nhà họ Hoắc đi, tôi sẽ sắp xếp mộtphòng cho khách, trong khoảng thời gian nàycậu ở lại đây đi.” Hoắc Minh Dương muốnanh ta ở lại là vì có hai lý do, một là muốn cóthể trông nom cho Diệp Tĩnh Gia bất cứ lúcnào, hai là anh muốn nhanh chóng chuẩn bịphẫu thuật.Biết được ý định của anh, Lữ HoàngTrung nghĩ một lúc: “Để tôi gọi điện thoại đã.”Diệp Tĩnh Gia tỉnh dậy vào buổi trưa ngàyhôm sau, có chút choáng váng, khó chịukhắp người, cổ họng hơi đau.Cô mở miệng nhưng không phát ra đượcâm thanh, người giúp việc ngồi dựa vào bàndường như đã ngủ: “Nước…”Diệp Tĩnh Gia vừa nói xong thì lập tứcgiật mình, cô nghe thấy giọng của mình yếuớt và mệt mỏi: “Có chuyện gì xảy ra với mình vậy?”“Mợ chủ, mợ chủ, cô đã dậy chưa?”Người giúp việc nghe thấy tiếng nói, nhìnthấy Diệp Tĩnh Gia đang trợn mắt há hốcmồm, người phụ nữ này cũng vừa thức dậysau giấc ngủ, đợi lâu quá nên vô tình ngủquên mất: “Mợ chủ, vừa rồi cô bảo gì?”“Nước.” Lần này, giọng nói của Diệp TĩnhGia đã tốt hơn nhiều, Diệp Tĩnh Gia vẫn cóchút mệt mỏi, nhưng cô đã khá hài lòng rồi, ítnhất cô không có hứng thú nhiều lắm vớicuộc sống hàng ngày của mình.“Tôi lấy cho cô ngay đây.” Sau đó, ngườigiúp việc vội vàng đi rót nước cho mợ chủ,sau đó ra phòng bếp bảo người nấu cháo, rồivội vàng gọi cho bác sĩ Lữ.Nghe tin Diệp Tĩnh Gia đã tỉnh, Lữ HoàngTrung đứng dậy đi xem, kiểm tra để xác địnhđã ổn chưa: “Thời gian này không nên kíchđộng, cũng không cần làm gì, ở nhà nghỉngơi cho tốt đi” Mẹ Hoäc đi rồi, Lữ HoàngTrung khuyên nhủ Diệp Tĩnh Gia.“Hiện tại tôi không sao chứ?” Cô khôngbiết mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấychoáng váng.“Ừm, cô nên quan tâm đến thân thể củachính mình, cho dù cô không vui thế nào,chăm sóc bản thân mới là điều quan trọngnhất” Lữ Hoàng Trung là một người đàn ôngấm áp, khác xa so với Hoäc Minh Dương.Lữ Hoàng Trung đến đúng lúc, lấy thuốccho Diệp Tĩnh Gia, cô kinh ngạc, nói: “Tôi vừamới tỉnh mà anh đã tới rồi sao?”“Để chăm sóc cho cô và Minh Dương,thời gian này tôi sẽ ở đây.” Lữ Hoàng Trungđã nói với anh rằng sẽ làm cho anh bìnhphục, nhưng dường như còn một chặngđường dài phía trước, chân của Hoắc MinhDương không thể bình phục trong chốc látđược.“Anh ấy sẵn sàng chữa trị đôi chân, đó làniềm vui lớn nhất của tôi, xem ra công sứcmà tôi bỏ ra cũng xứng đáng.” Cơn đau đằngsau lưng cũng đã giảm bớt đi nhiều.Lữ Hoàng Trung mỉm cười, Diệp Tĩnh Giađúng là rất đáng yêu.“Tôi có thể ra ngoài ngay bây giờ không?”Lữ Hoàng Trung đẩy gọng kính và nhìnvào tờ ghi chép mà anh ta vừa kiểm tra DiệpTĩnh Gia: “Có thể được, nhưng tốt nhất là côkhông nên đi ra ngoài.”“Tại sao?”“Cô đã nghĩ ra cách nào để đối mặt vớiHoắc Minh Dương chưa?” Lữ Hoàng Trungmỉm cười. Với tính cách của Hoắc MinhDương thì lại càng không muốn xin lỗi DiệpTĩnh Gia, nhìn bộ dạng bây giờ của Diệp TĩnhGia, có lẽ cô cũng không sẵn sàng gặp HoắcMinh Dương.“Ồ, đúng vậy, tôi lại quên mất” Diệp TĩnhGia có chút bối rối.“Đừng lo lắng, cậu ấy không sao, đểchuẩn bị cho cuộc phẫu thuật nên cậu ấychăm sóc bản thân rất tốt.” Lữ Hoàng Trungnhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đang sốt ruột, nói vớiDiệp Tĩnh Gia.“Vậy thì tôi yên tâm, anh đã vất vả rồi.”Diệp Tĩnh Gia có chút xấu hổ, thực sự muốncảm ơn Lữ Hoàng Trung, có nhiều việc côkhông biết, chỉ biết sau khi Lữ Hoàng Trungnói ra.“Nên làm mà.” Lữ Hoàng Trung đươngnhiên là nên làm việc này cho Hoäc MinhDương, Diệp Tĩnh Gia không cần nói gì vớianh ta.“Nếu không sao rồi, tôi đi ra ngoài trước.”Lữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia rồi nói,thật ra anh ta muốn nói với Diệp Tĩnh Giarằng đêm qua lúc cô hôn mê, Hoắc MinhDương đã căng thẳng như thế nào, thói quennhiều năm như vậy khiến anh ta muốn nói lạithôi.“Ừm” Khi Lữ Hoàng Trung rời đi, DiệpTĩnh Gia định mặc quần áo vào, khi cử độngthì vai cô lại đau: “Chị Tiết.”Khi Diệp Tĩnh Gia gọi chị ấy, chị Tiết bướcvào: “Mợ chủ, em đã tỉnh rồi à? Chị sẽ nấucho em một ít mỳ.”“Em muốn đứng dậy, lúc nào cũng nằm trên giường không tốt lắm.” Diệp Tĩnh Gia nóivới chị Tiết, trong lòng cảm thấy có chút khóchịu, không ngờ cô lại bị thương nặng nhưvậy.Cô không thể nâng cánh tay của mìnhlên cao được.”Em bây giờ thậm chí không thểnhấc nổi cánh tay của mình.”Chị Tiết nhanh chóng giúp cô mặc quầnáo vào, chị ấy cảm thấy đau lòng cho DiệpTĩnh Gia, một cô bé mà bị bà Hoắc đánhthành như thế này, toàn thân đỏ bừng.“Chị sợ làm em bị đau, sau này em phảicẩn thận một chút, nếu cảm thấy khôngthoải mái, thì phải nói cho chị ngay.” Chị Tiếtnói với Diệp Tĩnh Gia, vì sợ làm cô bị đau.“Không sao, em đâu có yếu đuối nhưvậy.” Nói xong, cô nghiến răng nghiến lợi màxỏ tay áo vào, vết thương sau lưng lập tứcđau nhói.“Được rồi, vậy chị đi nấu mỳ cho em đã.Ngay khi chị Tiết nói xong, Diệp Tĩnh Giađã nắm lấy tay chị Tiết: “Chị Tiết, chị thật tốtvới em. Em đã ở trong nhà họ Hoäc lâu nhưvậy rồi, chỉ có chị là người tốt nhất với em,chị đã giúp đỡ đứa nhóc như em rất nhiều,nếu không có chị, có lẽ bây giờ em khôngbiết đã thành như nào nữa.”Diệp Tĩnh Gia rấtgiỏi nói chuyện, một vài câu nói đã khiến chịTiết vui vẻ.“Nào có, chị nên làm mà, em nghỉ ngơimột chút đi, sau khi ăn xong sẽ có sức đi lại.”Nói xong, chị Tiết đi chuẩn bị đồ ăn cho DiệpTĩnh Gia.Trong lòng chị ấy, Diệp Tĩnh Gia là mộtđứa trẻ, và đứa trẻ thì phải được chăm sóc.Cô bây giờ là người duy nhất còn lạitrong phòng, tỉnh dậy và phát hiện cô đã trởvề phòng, không cần hỏi cũng biết, nếukhông phải mẹ Hoäc nhìn thấy cô hấp hối thìsẽ là Hoắc Minh Dương, cô không tin HoắcMinh Vũ có thể đưa cô trở về.Nhưng cô không dám hỏi cái gì, cô sợHoắc Minh Dương là người đưa cô trở về, côsợ Hoắc Minh Dương không quan tâm đến cô.Trong lòng cô lờ mờ hiểu được một chút.Chị Tiết quay trở lại, mỳ vừa mới làmxong: “Mợ chủ, em đang nghĩ gì vậy?” ChịTiết nhìn bộ dạng của Diệp Tĩnh Gia, chị ấybiết Diệp Tĩnh Gia đang nghĩ gì, chị ấy cũngđến đây khi tâm tuổi Diệp Tĩnh Gia.“Không có gì đâu, em chỉ hơi đói thôi.”Nói xong, cô cho lên miệng rất nhiều mì rồiho sặc sụa.Sợi mì hơi nóng, vừa ăn vừa chép miệng.“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng” Chị Tiếtthở dài, tự hỏi không biết mợ chủ đây đang bịlàm sao.“Ừm…” Đặt bát mỳ xuống, để ở một bêncho nguội, chị Tiết cũng không đi đâu, chỉ ởcùng cô trong phòng.Thời gian trôi qua, cảm giác dài vô cùng,Diệp Tĩnh Gia rốt cục không nhịn được, hỏi ranghỉ hoặc trong lòng: “Chị Tiết, hôm qua làmsao mà em lại về được phòng vậy? Khôngphải em đang ở trong phòng chứa đồ sao?”“Đúng vậy, tối qua…cậu chủ đưa em vềphòng” Chị Tiết nhìn Diệp Tĩnh Gia có chútđáng thương, nên mới nói với Diệp Tĩnh Gia,mợ chủ cũng không dễ dàng gì, cái gì cũngkhông biết, cậu chủ quan tâm đến cô nhưvậy mà cũng không chịu nói ra, ngày hôm qua cậu chủ đã dặn người khác là khôngđược nói cho Diệp Tĩnh Gia.Lúc đó chị ấy đang ở rất xa, nếu cậu chủcó hỏi, chị ấy sẽ nói rằng chị ấy chưa nghethấy: “Nhưng mà mợ chủ, tốt nhất là emkhông nên nói ra ngoài.” Để đề phòng chị ấynên nói trước với Diệp Tĩnh Gia.“Vâng, em sẽ không nói với anh ấy.” Hiệntại cô còn không có cơ hội nói chuyện vớianh, huống chỉ là những chuyện khác.Đôi khi cô rất muốn biết trái tim củaHoắc Minh Dương làm bằng cái gì, làm saolại có thể cứng rắn đến như vậy.“Vậy thì chị yên tâm rồi, mỳ ăn được rồiđấy, em ăn luôn đi, lát nữa ăn không ngonđâu.” Chị Tiết nói xong lại đem tô mỳ ra,không còn nóng nữa, khi Diệp Tĩnh Gia đangăn mỳ, cánh tay cũng không nâng lên được.Chị Tiết không chịu được nữa: “Được rồi, đểchị giúp em ăn.”Vốn dĩ Diệp Tĩnh Gia muốn từ chối,nhưng sau vài lần gắp đũa, cô thấy việc nàykhông thể làm được, đành đồng ý với chịTiết: “Xin lỗi, lại làm phiền phức đến chị rồi.”Tầm này tuổi rồi, vậy mà có người đútcho mình ăn, Diệp Tĩnh Gia xấu hổ muốnchui xuống đất.Đây có lẽ là lần xấu hổ nhất đối với côtrong ngần ấy năm.Đang đút cho Diệp Tĩnh Gia ăn, chị Tiếtnói, cậu chủ buổi sáng không ăn gì, anh cònđặc biệt hỏi mợ chủ bây giờ thế nào.Cậu chủ rõ ràng rất quan tâm, nhưng lạigiả bộ như không để ý. 

Chương 56