Chương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm…
Chương 306
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 306: Hà Vân Phi bối rối Mặc dù Hà Vân Phi không biết mục đích của anh, nhưng cũng không bằng lòng bởi vì anh mà bận tâm như vậy.Phải biết tính cách Hoặc Minh Dương, bình thường anh là tuyệt đối sẽ không ỷ lại vào giường, hôm nay hiếm thấy muốn ngủ thêm một lát, cô không nhịn được lại đánh thức anh.Thậm chí bắt đầu len lén suy đoán, là không phải là bởi vì là giường cô, cho nên Hoắc Minh Dương mới không muốn thức dậy, dĩ nhiên cũng không thể khiến cho Hoắc Minh Dương có bất kỳ thay đổi nào, anh đã hiểu rõ suy nghĩ của mình, cũng có mục tiêu chuyện mình nên làm.Thậm chí bắt đầu lo lắng mình rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm cho Hoắc Minh Dương không phải lo lắng cô.Nghĩ như vậy, quan hệ giữa cô cùng Hoắc Minh Dương, so với cô tưởng tượng còn thân hơn không ít.Làm xong thức ăn, cô lại đi gọi Hoắc Minh Dương một lần nữa, lần này anh ngược lại rất nhanh đã thức dậy. Thì ra như vậy là anh cố ý bắt em đi làm cơm.” Cô chợt phát hiện âm mưu Hoáắc Minh Dương, người đàn ông đáng chết này lại tính toán như vậy trêu cô.Khiến cho cô khá buồn cười, nhưng không cười nổi.Anh có lúc nổi tâm tính trẻ con, so với trẻ nít còn dính người hơn.“Sao anh có thể tùy tiện thế nhỉ, vì trốn nấu cơm, không chịu rời giường?” Cô nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương chưa tỉnh ngủ, cố ý trêu chọc tức cười anh.“Cái gì gọi là vì trốn nấu cơm không chịu rời giường, ngày hôm qua anh mệt lả em cũng không phải không biết.Trong lời nói một cái đem Hà Vân Phi ôm trên đùi, Hà Vân Phi bị sợ kinh hô một tiếng, sau đó vỗ ngực một cái.“Hù chết em, anh đừng ồn ào.” Anh luôn là không giải thích được như vậy, khiến cho cô không ngăn được.“Em có thể ngoan ngoãn chút hay không, kêu to anh thành người xấu mất” Nói xong trộm hôn một cái ở trên mặt cô, sau đó cô cũng cảm giác được thân thể người đàn ông biến hóa khác thường, hoàn toàn không ngờ trong tình huống này, anh lại xảy ra chuyện như vậy…“Anh, đây là làm gì.” “Không có gì, chính là bỗng nhiênrất muốn em” Anh nói chuyện mập mờ,trong lời nói mang tình dục ý, khiến choHà Vân Phi suýt nữa không ngăn được,người đàn ông này trên người có độc,cho dù cô kháng cự như thế nào đinữa, cũng kháng cự không được mị lựcngười đàn ông này. “Anh… Ăn cơm đi, đừng làm rộn” Cô nuốt nước miếng một cái, sauđó lui về phía sau, phát hiện căn bảnkhông thoát được bị anh ôm trongngực, hơn nữa phản ứng cơ thể còn rõ ràng hơn một chút. Hoắc Minh Dương cũng dùngthanh âm trầm thấp khàn khàn mở miệng.’Anh muốn ăn em.” Loại tâm trạng phức tạp này khiến cho cô xấu hổ khó chống chọi, đồngthời, lại căn bản không tìm được lý docự tuyệt. “Ừ ~” cô nuốt nước miếng một cái,trong phòng yên tĩnh thanh âm tỏ ra vôcùng mập mờ. Ý thức được tiếng mình phát rakhông quá tử tế, cô vội vàng ngậmmiệng lại.’Em…” Cô cuối cùng vẫnkhông cgiải thích cái gì, bởi vì sẽ khôngcó người nghe cô giải thích. “Ngoan ngoãn, tách chân ra… Xấu hổ khó chống, nếu như khôngphải là xuất phát từ miệng Hoắc MinhDương, cô căn bản không nghĩ tới, sẽ xảy ra trên người mình. Sau đó cô thuận theo suy nghĩHoắc Minh Dương, cho anh thấy mị lựcđặc biệt của mình… Cơm nước xong đã là chín giờ, côkhá lúng túng, bây giờ đi làm cũng đãtrễ rồi. “Còn không mau đi, trễ giờ rồi.”Thấy dáng vẻ không nóng nảy của anh, Hà Vân Phi càng nóng nảy. Không khí này lúng túng, cô cũngkhông thoải mái. “Em đừng loạn nữa, có chuyện gì,ngoan ngoãn nói với anh.” Anh tựa hồtâm trạng rất tốt, không biết đang suy nghĩ gì, cô cũng lười hỏi. “Anh không biết em đang nói gì, bấtquá bây giờ anh không lo lắng nhiềunhư vậy, bởi vì anh phát hiện, ở bên em,bất kể là công việc hay làm gì, cũng rấtthoải mái.” Hoắc Minh Dương nhất địnhlà cố ý. Anh vốn là nói cũng tốt, kết quảbây giờ nói một câu như vậy. Cái gì gọi là ở bên cô bất kể cái gìcũng rất thoải mái. Hung hãn trợn mắt nhìn anh mộtcái, sau đó chuẩn bị đi làm, rốt cuộc công việc vẫn quan trọng, ánh mắtđồng nghiệp cũng quan trọng. Chẳng qua là, đáng chết, có làmsao cũng không che được vết hôn,“Anh bảo em làm sao đây hả” Anh nhìn một cái, sau đó nhànnhạt nói một câu.”Không sao, điều nàycũng không cần che che giấu giấu.” Anh da mặt dày khiến cho cô thanthở không bằng, Hoắc Minh Dươngdám để lộ ra, nhưng cô không dám, “Bỏđi, em sai rồi, nhanh đi làm” Cầm mộtcái khăn lụa choàng vào, vừa vặn cheđược. Anh cố ý, vị trí như vậy rất dễ dàngbị phát hiện. “Anh không được dùng ánh mắt này nhìn em, em phát hiện, anh đềumang loại ánh mắt này, khiến cho emrất bất an” Anh nói như lúc nấy, khiếncho Hà Vân Phi quay đầu lại. Tronglòng vẫn nồng nặc bất mãn đối với anh. Người này rõ ràng cố gắng khôngđể cho cô vui vẻ.”Em không biết phảinói anh cái gì, lần sau không được lưumanh như vậy.” Hôm nay Tô Thanh Anh xuất viện,đến phòng làm việc liền thấy tựa đề lớntrên tin tức”Ôi chao, Tô Thanh Anh sao,nhanh như vậy đã xuất viện rồi này”Thật ra đối với Tô Thanh Anh, cô cóquá nhiều bất mãn, chỉ là không cócách phát tiết, hiếm thấy thái độ Hoắc Minh Dương bây giờ coi như tạm được,cô cũng sẽ không truy cứu trách nhiệmkhông tốt gì đó. Dù sao đối với anh mà nói, quảthật đó là làm khó, tân hoan cựu ái,anh cũng dứt không được. “Em đã rất mệt mỏi, không biết nênnói cô ta thế nào, nhìn dáng vẻ thậtđúng là khổ nhiều cho cô ta” Có thểđáng thương đến mức cao nhất, côcũng có bản lãnh, Hà Vân Phi căn bảnkhinh thường làm loại chuyện này cùngTô Thanh Anh, dứt khoát không muốnquan tâm, mặc cho cô làm trò vô bổ. “Em không cần quá lo lắng, lúc nàoem thấy tâm trạng tốt, chúng ta đi” Anhnói lời này là trấn an Hà Vân Phi, đồngthời trong lòng cũng đã quyết định. Bất kể nói thế nào, bây giờ quan hệgiữa Hà Vân Phi cùng Tô Thanh Anh,đã tràn ngập nguy cơ, cho dù anh làmgì, cũng không có cách nào thay đổi. Dứt khoát cứ lựa chọn như vậy, đểtránh Hà Vân Phi hiểu lầm, anh khôngmuốn sinh thêm nhiều chuyện. Anh nói một câu chưa từng nói từtrước đến nay, “Em yên tâm đi, bất kể làbất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, cũng khôngthay đổi được địa vị em ở trong lònganh” Cô cười một tiếng, tựa hồ muốn che giấu khó chịu trong lòng. Lời này quả thật làm cho tronglòng cô dễ chịu hơn không ít, nhưngmà không tránh khỏi cô lo âu bây giờcùng tương lai, không nói gì khác, chỉ làbiểu hiện bây giờ của Hoắc MinhDương, còn có biểu hiện của người đànbà kia, nếu không có khác thường mớikhiến cho cô cảm thấy tốt hơn. “Em cảm thấy Tô Thanh Anh hậnem là có nguyên nhân, nhưng emkhông cảm thấy em làm gì khôngđúng.’ Cô trước đây cũng không oánhận Tô Thanh Anh như vậy. Đều là do cô ta càng ngày càngquá đáng, từng bước một ép cô. “Đều là anh sai, không chăm sóckỹ em” Anh ngược lại rất quan tâm HàVân Phi, bất kể nói thế nào, bây giờ anhđối với Hà Vân Phi đều phải có trácnhiệm. “Không có, tại sao lại vì người đànbà khác nói xin lỗi em?” Cô nói giọnggây sự, không kiêng nể Hoắc MinhDương. Hành động của người đàn ông nàybây giờ, giống như là nói cho cô, đừngtùy tùy tiện tiện đem trách nhiệm dồnlên người Tô Thanh Anh, bảo vệ cô takhiến cho cô không mấy vui vẻ, nhưnglòng cũng biết rõ, rõ ràng tính khí ngườiđàn ông này, có thể nhượng bộ như vậy, đã chứng minh rất yêu cô. “Ngoan ngoãn, chớ suy nghĩ nhiềunhư vậy, chúng ta ngày mai sẽ đi.” Thật giống như trải qua chuyện hồisáng, Hoắc Minh Dương đối với cô tựnhiên hơn, cuộc sống như thế khiếncho cô dần dần quên mình là Diệp TĩnhGia. Giống như cô chính là Hà Vân Phi,chưa từng cùng Hoắc Minh Dương trảiqua bất kỳ chuyện gì. Ba giờ chiều, Đại Bảo được bảo vệđưa đến công ty, thấy được Đại Bảo,dọa Hà Vân Phi giật mình, “Sao anh lạiđón con tới nơi này.” Vừa nói xong, cô liền nghĩ đến, bởivì chuyện này, bây giờ nếu Đại Bảo trởvề nhà họ Hoắc, nói không chừng sẽphải chịu thái độ không quá hữu hảocủa mẹ Hoắc, chẳng qua là không biếtngày hôm qua Đại Bảo ở đâuNgàyhôm qua anh để con ở đâu vậy?” Chuyện cô đương nhiên phải hỏi,đứa trẻ vốn chính là ruột thịt của HoắcMinh Dương, hỏi người khác không hợplý “Anh không biết, bất quá thấy em lolắng như vậy, anh cảm thấy khônguổng công đưa thằng bé về” Anh cườimột tiếng, rất hài lòng với đứa trẻ, cũngvô cùng vui vẻ vì có thể làm cho Hà Vân Phi cao hứng. Cô dứt khoát không lo lắng vấn đềtức cười như vậy, chuyên tâm chămsóc Đại Bảo. Phải biết bình thường cô cho dùbận rộn, cũng sẽ không bỏ lại Đại Bảomột mình, bây giờ bởi vì Hoắc MinhDương, ba lần bốn lượt làm trái nguyêntắc. “Em không biết nên nói anh cái gìtốt, dù sao anh như bây giờ, em khôngcòn gì để nói” Cô không muốn nói,chẳng qua là trong lòng nghĩ phải làmsao mới phải, có vài thứ trong lúc lơđãng đã trở nên hết sức bình thường. Hoắc Minh Dương không nói gì, ômĐại Bảo sau đó ân cần vuốt ve thằngbé, giống như là có rất nhiều tò mò đốivới Đại Bảo, “Anh biết nên nói cái gì chophải, cũng biết không nên nói gì, chonên em không cần suy nghĩ nhiều nhưvậy có được hay không. Chỉ cần ở bêncạnh anh, hết thảy anh cũng sẽ sắpxếp thỏa đáng” Đây là một lời thề trân quý nhấtcủa người đàn ông, cô nghe cảm động,trong lòng đương nhiên thừa nhận tìnhyêu của Hoắc Minh Dương đối với cô. Không thể nghi ngờ. “Ngay trước mặt đứa bé anh đừngnói bậy bạ, không có chuyện gì nữa, anh mau đi làm việc đi.” Cô bắt đầuthúc giục công việc của Hoắc MinhDương, con mình trông chừng thật kỹĐại Bảo, kiểm tra bé có khó chịu chỗnào hay không, có thấy không vui vẻ ởđâu không. Bây giờ toàn bộ tinh lực của cô đềuđặt vào đứa trẻ, từ sau khi Đại Bảo đitới nơi này, Hoắc Minh Dương có oánniệm sâu đậm. Cảm giác cô cũng không có nhìnanh lâu hơn một cái. Điều này làm cho anh không quácao hứng, nhưng mà anh lại không cócách nào tranh giành cùng một đứa bé,vì vậy bắt đầu buồn buồn không vui.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 306: Hà Vân Phi bối rối
Mặc dù Hà Vân Phi không biết mục đích của anh, nhưng cũng không bằng lòng bởi vì anh mà bận tâm như vậy.
Phải biết tính cách Hoặc Minh Dương, bình thường anh là tuyệt đối sẽ không ỷ lại vào giường, hôm nay hiếm thấy muốn ngủ thêm một lát, cô không nhịn được lại đánh thức anh.
Thậm chí bắt đầu len lén suy đoán, là không phải là bởi vì là giường cô, cho nên Hoắc Minh Dương mới không muốn thức dậy, dĩ nhiên cũng không thể khiến cho Hoắc Minh Dương có bất kỳ thay đổi nào, anh đã hiểu rõ suy nghĩ của mình, cũng có mục tiêu chuyện mình nên làm.
Thậm chí bắt đầu lo lắng mình rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm cho Hoắc Minh Dương không phải lo lắng cô.
Nghĩ như vậy, quan hệ giữa cô cùng Hoắc Minh Dương, so với cô tưởng tượng còn thân hơn không ít.
Làm xong thức ăn, cô lại đi gọi Hoắc Minh Dương một lần nữa, lần này anh ngược lại rất nhanh đã thức dậy. Thì ra như vậy là anh cố ý bắt em đi làm cơm.” Cô chợt phát hiện âm mưu Hoáắc Minh Dương, người đàn ông đáng chết này lại tính toán như vậy trêu cô.
Khiến cho cô khá buồn cười, nhưng không cười nổi.
Anh có lúc nổi tâm tính trẻ con, so với trẻ nít còn dính người hơn.
“Sao anh có thể tùy tiện thế nhỉ, vì trốn nấu cơm, không chịu rời giường?” Cô nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương chưa tỉnh ngủ, cố ý trêu chọc tức cười anh.
“Cái gì gọi là vì trốn nấu cơm không chịu rời giường, ngày hôm qua anh mệt lả em cũng không phải không biết.
Trong lời nói một cái đem Hà Vân Phi ôm trên đùi, Hà Vân Phi bị sợ kinh hô một tiếng, sau đó vỗ ngực một cái.
“Hù chết em, anh đừng ồn ào.” Anh luôn là không giải thích được như vậy, khiến cho cô không ngăn được.
“Em có thể ngoan ngoãn chút hay không, kêu to anh thành người xấu mất” Nói xong trộm hôn một cái ở trên mặt cô, sau đó cô cũng cảm giác được thân thể người đàn ông biến hóa khác thường, hoàn toàn không ngờ trong tình huống này, anh lại xảy ra chuyện như vậy…
“Anh, đây là làm gì.” “Không có gì, chính là bỗng nhiên
rất muốn em” Anh nói chuyện mập mờ,
trong lời nói mang tình dục ý, khiến cho
Hà Vân Phi suýt nữa không ngăn được,
người đàn ông này trên người có độc,
cho dù cô kháng cự như thế nào đi
nữa, cũng kháng cự không được mị lực
người đàn ông này.
“Anh… Ăn cơm đi, đừng làm rộn”
Cô nuốt nước miếng một cái, sau
đó lui về phía sau, phát hiện căn bản
không thoát được bị anh ôm trong
ngực, hơn nữa phản ứng cơ thể còn rõ
ràng hơn một chút.
Hoắc Minh Dương cũng dùng
thanh âm trầm thấp khàn khàn mở
miệng.’Anh muốn ăn em.”
Loại tâm trạng phức tạp này khiến
cho cô xấu hổ khó chống chọi, đồng
thời, lại căn bản không tìm được lý do
cự tuyệt.
“Ừ ~” cô nuốt nước miếng một cái,
trong phòng yên tĩnh thanh âm tỏ ra vô
cùng mập mờ.
Ý thức được tiếng mình phát ra
không quá tử tế, cô vội vàng ngậm
miệng lại.’Em…” Cô cuối cùng vẫn
không cgiải thích cái gì, bởi vì sẽ không
có người nghe cô giải thích.
“Ngoan ngoãn, tách chân ra…
Xấu hổ khó chống, nếu như không
phải là xuất phát từ miệng Hoắc Minh
Dương, cô căn bản không nghĩ tới, sẽ
xảy ra trên người mình.
Sau đó cô thuận theo suy nghĩ
Hoắc Minh Dương, cho anh thấy mị lực
đặc biệt của mình…
Cơm nước xong đã là chín giờ, cô
khá lúng túng, bây giờ đi làm cũng đã
trễ rồi.
“Còn không mau đi, trễ giờ rồi.”
Thấy dáng vẻ không nóng nảy của anh,
Hà Vân Phi càng nóng nảy.
Không khí này lúng túng, cô cũng
không thoải mái.
“Em đừng loạn nữa, có chuyện gì,
ngoan ngoãn nói với anh.” Anh tựa hồ
tâm trạng rất tốt, không biết đang suy
nghĩ gì, cô cũng lười hỏi.
“Anh không biết em đang nói gì, bất
quá bây giờ anh không lo lắng nhiều
như vậy, bởi vì anh phát hiện, ở bên em,
bất kể là công việc hay làm gì, cũng rất
thoải mái.” Hoắc Minh Dương nhất định
là cố ý.
Anh vốn là nói cũng tốt, kết quả
bây giờ nói một câu như vậy.
Cái gì gọi là ở bên cô bất kể cái gì
cũng rất thoải mái.
Hung hãn trợn mắt nhìn anh một
cái, sau đó chuẩn bị đi làm, rốt cuộc
công việc vẫn quan trọng, ánh mắt
đồng nghiệp cũng quan trọng.
Chẳng qua là, đáng chết, có làm
sao cũng không che được vết hôn,
“Anh bảo em làm sao đây hả”
Anh nhìn một cái, sau đó nhàn
nhạt nói một câu.”Không sao, điều này
cũng không cần che che giấu giấu.”
Anh da mặt dày khiến cho cô than
thở không bằng, Hoắc Minh Dương
dám để lộ ra, nhưng cô không dám, “Bỏ
đi, em sai rồi, nhanh đi làm” Cầm một
cái khăn lụa choàng vào, vừa vặn che
được.
Anh cố ý, vị trí như vậy rất dễ dàng
bị phát hiện.
“Anh không được dùng ánh mắt
này nhìn em, em phát hiện, anh đều
mang loại ánh mắt này, khiến cho em
rất bất an” Anh nói như lúc nấy, khiến
cho Hà Vân Phi quay đầu lại. Trong
lòng vẫn nồng nặc bất mãn đối với anh.
Người này rõ ràng cố gắng không
để cho cô vui vẻ.”Em không biết phải
nói anh cái gì, lần sau không được lưu
manh như vậy.”
Hôm nay Tô Thanh Anh xuất viện,
đến phòng làm việc liền thấy tựa đề lớn
trên tin tức”Ôi chao, Tô Thanh Anh sao,
nhanh như vậy đã xuất viện rồi này”
Thật ra đối với Tô Thanh Anh, cô có
quá nhiều bất mãn, chỉ là không có
cách phát tiết, hiếm thấy thái độ Hoắc
Minh Dương bây giờ coi như tạm được,
cô cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm
không tốt gì đó.
Dù sao đối với anh mà nói, quả
thật đó là làm khó, tân hoan cựu ái,
anh cũng dứt không được.
“Em đã rất mệt mỏi, không biết nên
nói cô ta thế nào, nhìn dáng vẻ thật
đúng là khổ nhiều cho cô ta” Có thể
đáng thương đến mức cao nhất, cô
cũng có bản lãnh, Hà Vân Phi căn bản
khinh thường làm loại chuyện này cùng
Tô Thanh Anh, dứt khoát không muốn
quan tâm, mặc cho cô làm trò vô bổ.
“Em không cần quá lo lắng, lúc nào
em thấy tâm trạng tốt, chúng ta đi” Anh
nói lời này là trấn an Hà Vân Phi, đồng
thời trong lòng cũng đã quyết định.
Bất kể nói thế nào, bây giờ quan hệ
giữa Hà Vân Phi cùng Tô Thanh Anh,
đã tràn ngập nguy cơ, cho dù anh làm
gì, cũng không có cách nào thay đổi.
Dứt khoát cứ lựa chọn như vậy, để
tránh Hà Vân Phi hiểu lầm, anh không
muốn sinh thêm nhiều chuyện.
Anh nói một câu chưa từng nói từ
trước đến nay, “Em yên tâm đi, bất kể là
bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, cũng không
thay đổi được địa vị em ở trong lòng
anh”
Cô cười một tiếng, tựa hồ muốn
che giấu khó chịu trong lòng.
Lời này quả thật làm cho trong
lòng cô dễ chịu hơn không ít, nhưng
mà không tránh khỏi cô lo âu bây giờ
cùng tương lai, không nói gì khác, chỉ là
biểu hiện bây giờ của Hoắc Minh
Dương, còn có biểu hiện của người đàn
bà kia, nếu không có khác thường mới
khiến cho cô cảm thấy tốt hơn.
“Em cảm thấy Tô Thanh Anh hận
em là có nguyên nhân, nhưng em
không cảm thấy em làm gì không
đúng.’ Cô trước đây cũng không oán
hận Tô Thanh Anh như vậy.
Đều là do cô ta càng ngày càng
quá đáng, từng bước một ép cô.
“Đều là anh sai, không chăm sóc
kỹ em” Anh ngược lại rất quan tâm Hà
Vân Phi, bất kể nói thế nào, bây giờ anh
đối với Hà Vân Phi đều phải có trác
nhiệm.
“Không có, tại sao lại vì người đàn
bà khác nói xin lỗi em?” Cô nói giọng
gây sự, không kiêng nể Hoắc Minh
Dương.
Hành động của người đàn ông này
bây giờ, giống như là nói cho cô, đừng
tùy tùy tiện tiện đem trách nhiệm dồn
lên người Tô Thanh Anh, bảo vệ cô ta
khiến cho cô không mấy vui vẻ, nhưng
lòng cũng biết rõ, rõ ràng tính khí người
đàn ông này, có thể nhượng bộ như
vậy, đã chứng minh rất yêu cô.
“Ngoan ngoãn, chớ suy nghĩ nhiều
như vậy, chúng ta ngày mai sẽ đi.”
Thật giống như trải qua chuyện hồi
sáng, Hoắc Minh Dương đối với cô tự
nhiên hơn, cuộc sống như thế khiến
cho cô dần dần quên mình là Diệp Tĩnh
Gia.
Giống như cô chính là Hà Vân Phi,
chưa từng cùng Hoắc Minh Dương trải
qua bất kỳ chuyện gì.
Ba giờ chiều, Đại Bảo được bảo vệ
đưa đến công ty, thấy được Đại Bảo,
dọa Hà Vân Phi giật mình, “Sao anh lại
đón con tới nơi này.”
Vừa nói xong, cô liền nghĩ đến, bởi
vì chuyện này, bây giờ nếu Đại Bảo trở
về nhà họ Hoắc, nói không chừng sẽ
phải chịu thái độ không quá hữu hảo
của mẹ Hoắc, chẳng qua là không biết
ngày hôm qua Đại Bảo ở đâuNgày
hôm qua anh để con ở đâu vậy?”
Chuyện cô đương nhiên phải hỏi,
đứa trẻ vốn chính là ruột thịt của Hoắc
Minh Dương, hỏi người khác không hợp
lý
“Anh không biết, bất quá thấy em lo
lắng như vậy, anh cảm thấy không
uổng công đưa thằng bé về” Anh cười
một tiếng, rất hài lòng với đứa trẻ, cũng
vô cùng vui vẻ vì có thể làm cho Hà
Vân Phi cao hứng.
Cô dứt khoát không lo lắng vấn đề
tức cười như vậy, chuyên tâm chăm
sóc Đại Bảo.
Phải biết bình thường cô cho dù
bận rộn, cũng sẽ không bỏ lại Đại Bảo
một mình, bây giờ bởi vì Hoắc Minh
Dương, ba lần bốn lượt làm trái nguyên
tắc.
“Em không biết nên nói anh cái gì
tốt, dù sao anh như bây giờ, em không
còn gì để nói” Cô không muốn nói,
chẳng qua là trong lòng nghĩ phải làm
sao mới phải, có vài thứ trong lúc lơ
đãng đã trở nên hết sức bình thường.
Hoắc Minh Dương không nói gì, ôm
Đại Bảo sau đó ân cần vuốt ve thằng
bé, giống như là có rất nhiều tò mò đối
với Đại Bảo, “Anh biết nên nói cái gì cho
phải, cũng biết không nên nói gì, cho
nên em không cần suy nghĩ nhiều như
vậy có được hay không. Chỉ cần ở bên
cạnh anh, hết thảy anh cũng sẽ sắp
xếp thỏa đáng”
Đây là một lời thề trân quý nhất
của người đàn ông, cô nghe cảm động,
trong lòng đương nhiên thừa nhận tình
yêu của Hoắc Minh Dương đối với cô.
Không thể nghi ngờ.
“Ngay trước mặt đứa bé anh đừng
nói bậy bạ, không có chuyện gì nữa,
anh mau đi làm việc đi.” Cô bắt đầu
thúc giục công việc của Hoắc Minh
Dương, con mình trông chừng thật kỹ
Đại Bảo, kiểm tra bé có khó chịu chỗ
nào hay không, có thấy không vui vẻ ở
đâu không.
Bây giờ toàn bộ tinh lực của cô đều
đặt vào đứa trẻ, từ sau khi Đại Bảo đi
tới nơi này, Hoắc Minh Dương có oán
niệm sâu đậm.
Cảm giác cô cũng không có nhìn
anh lâu hơn một cái.
Điều này làm cho anh không quá
cao hứng, nhưng mà anh lại không có
cách nào tranh giành cùng một đứa bé,
vì vậy bắt đầu buồn buồn không vui.
Yêu Phải Tổng Tài Tàn PhếTác giả: Hoắc Minh DươngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cởi quần áo mà cũng cần tôi giúp một tay sao Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc – dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh, còn đang bận bịu tiễn khách mời. Trong phòng cưới trên tầng, quần áo cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn tay lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua trong đôi mắt cụp hờ của cô. Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt ngóm. Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô cùng rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia, cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”. “Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng, như thể anh lớn lên trong hầm… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 306: Hà Vân Phi bối rối Mặc dù Hà Vân Phi không biết mục đích của anh, nhưng cũng không bằng lòng bởi vì anh mà bận tâm như vậy.Phải biết tính cách Hoặc Minh Dương, bình thường anh là tuyệt đối sẽ không ỷ lại vào giường, hôm nay hiếm thấy muốn ngủ thêm một lát, cô không nhịn được lại đánh thức anh.Thậm chí bắt đầu len lén suy đoán, là không phải là bởi vì là giường cô, cho nên Hoắc Minh Dương mới không muốn thức dậy, dĩ nhiên cũng không thể khiến cho Hoắc Minh Dương có bất kỳ thay đổi nào, anh đã hiểu rõ suy nghĩ của mình, cũng có mục tiêu chuyện mình nên làm.Thậm chí bắt đầu lo lắng mình rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm cho Hoắc Minh Dương không phải lo lắng cô.Nghĩ như vậy, quan hệ giữa cô cùng Hoắc Minh Dương, so với cô tưởng tượng còn thân hơn không ít.Làm xong thức ăn, cô lại đi gọi Hoắc Minh Dương một lần nữa, lần này anh ngược lại rất nhanh đã thức dậy. Thì ra như vậy là anh cố ý bắt em đi làm cơm.” Cô chợt phát hiện âm mưu Hoáắc Minh Dương, người đàn ông đáng chết này lại tính toán như vậy trêu cô.Khiến cho cô khá buồn cười, nhưng không cười nổi.Anh có lúc nổi tâm tính trẻ con, so với trẻ nít còn dính người hơn.“Sao anh có thể tùy tiện thế nhỉ, vì trốn nấu cơm, không chịu rời giường?” Cô nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương chưa tỉnh ngủ, cố ý trêu chọc tức cười anh.“Cái gì gọi là vì trốn nấu cơm không chịu rời giường, ngày hôm qua anh mệt lả em cũng không phải không biết.Trong lời nói một cái đem Hà Vân Phi ôm trên đùi, Hà Vân Phi bị sợ kinh hô một tiếng, sau đó vỗ ngực một cái.“Hù chết em, anh đừng ồn ào.” Anh luôn là không giải thích được như vậy, khiến cho cô không ngăn được.“Em có thể ngoan ngoãn chút hay không, kêu to anh thành người xấu mất” Nói xong trộm hôn một cái ở trên mặt cô, sau đó cô cũng cảm giác được thân thể người đàn ông biến hóa khác thường, hoàn toàn không ngờ trong tình huống này, anh lại xảy ra chuyện như vậy…“Anh, đây là làm gì.” “Không có gì, chính là bỗng nhiênrất muốn em” Anh nói chuyện mập mờ,trong lời nói mang tình dục ý, khiến choHà Vân Phi suýt nữa không ngăn được,người đàn ông này trên người có độc,cho dù cô kháng cự như thế nào đinữa, cũng kháng cự không được mị lựcngười đàn ông này. “Anh… Ăn cơm đi, đừng làm rộn” Cô nuốt nước miếng một cái, sauđó lui về phía sau, phát hiện căn bảnkhông thoát được bị anh ôm trongngực, hơn nữa phản ứng cơ thể còn rõ ràng hơn một chút. Hoắc Minh Dương cũng dùngthanh âm trầm thấp khàn khàn mở miệng.’Anh muốn ăn em.” Loại tâm trạng phức tạp này khiến cho cô xấu hổ khó chống chọi, đồngthời, lại căn bản không tìm được lý docự tuyệt. “Ừ ~” cô nuốt nước miếng một cái,trong phòng yên tĩnh thanh âm tỏ ra vôcùng mập mờ. Ý thức được tiếng mình phát rakhông quá tử tế, cô vội vàng ngậmmiệng lại.’Em…” Cô cuối cùng vẫnkhông cgiải thích cái gì, bởi vì sẽ khôngcó người nghe cô giải thích. “Ngoan ngoãn, tách chân ra… Xấu hổ khó chống, nếu như khôngphải là xuất phát từ miệng Hoắc MinhDương, cô căn bản không nghĩ tới, sẽ xảy ra trên người mình. Sau đó cô thuận theo suy nghĩHoắc Minh Dương, cho anh thấy mị lựcđặc biệt của mình… Cơm nước xong đã là chín giờ, côkhá lúng túng, bây giờ đi làm cũng đãtrễ rồi. “Còn không mau đi, trễ giờ rồi.”Thấy dáng vẻ không nóng nảy của anh, Hà Vân Phi càng nóng nảy. Không khí này lúng túng, cô cũngkhông thoải mái. “Em đừng loạn nữa, có chuyện gì,ngoan ngoãn nói với anh.” Anh tựa hồtâm trạng rất tốt, không biết đang suy nghĩ gì, cô cũng lười hỏi. “Anh không biết em đang nói gì, bấtquá bây giờ anh không lo lắng nhiềunhư vậy, bởi vì anh phát hiện, ở bên em,bất kể là công việc hay làm gì, cũng rấtthoải mái.” Hoắc Minh Dương nhất địnhlà cố ý. Anh vốn là nói cũng tốt, kết quảbây giờ nói một câu như vậy. Cái gì gọi là ở bên cô bất kể cái gìcũng rất thoải mái. Hung hãn trợn mắt nhìn anh mộtcái, sau đó chuẩn bị đi làm, rốt cuộc công việc vẫn quan trọng, ánh mắtđồng nghiệp cũng quan trọng. Chẳng qua là, đáng chết, có làmsao cũng không che được vết hôn,“Anh bảo em làm sao đây hả” Anh nhìn một cái, sau đó nhànnhạt nói một câu.”Không sao, điều nàycũng không cần che che giấu giấu.” Anh da mặt dày khiến cho cô thanthở không bằng, Hoắc Minh Dươngdám để lộ ra, nhưng cô không dám, “Bỏđi, em sai rồi, nhanh đi làm” Cầm mộtcái khăn lụa choàng vào, vừa vặn cheđược. Anh cố ý, vị trí như vậy rất dễ dàngbị phát hiện. “Anh không được dùng ánh mắt này nhìn em, em phát hiện, anh đềumang loại ánh mắt này, khiến cho emrất bất an” Anh nói như lúc nấy, khiếncho Hà Vân Phi quay đầu lại. Tronglòng vẫn nồng nặc bất mãn đối với anh. Người này rõ ràng cố gắng khôngđể cho cô vui vẻ.”Em không biết phảinói anh cái gì, lần sau không được lưumanh như vậy.” Hôm nay Tô Thanh Anh xuất viện,đến phòng làm việc liền thấy tựa đề lớntrên tin tức”Ôi chao, Tô Thanh Anh sao,nhanh như vậy đã xuất viện rồi này”Thật ra đối với Tô Thanh Anh, cô cóquá nhiều bất mãn, chỉ là không cócách phát tiết, hiếm thấy thái độ Hoắc Minh Dương bây giờ coi như tạm được,cô cũng sẽ không truy cứu trách nhiệmkhông tốt gì đó. Dù sao đối với anh mà nói, quảthật đó là làm khó, tân hoan cựu ái,anh cũng dứt không được. “Em đã rất mệt mỏi, không biết nênnói cô ta thế nào, nhìn dáng vẻ thậtđúng là khổ nhiều cho cô ta” Có thểđáng thương đến mức cao nhất, côcũng có bản lãnh, Hà Vân Phi căn bảnkhinh thường làm loại chuyện này cùngTô Thanh Anh, dứt khoát không muốnquan tâm, mặc cho cô làm trò vô bổ. “Em không cần quá lo lắng, lúc nàoem thấy tâm trạng tốt, chúng ta đi” Anhnói lời này là trấn an Hà Vân Phi, đồngthời trong lòng cũng đã quyết định. Bất kể nói thế nào, bây giờ quan hệgiữa Hà Vân Phi cùng Tô Thanh Anh,đã tràn ngập nguy cơ, cho dù anh làmgì, cũng không có cách nào thay đổi. Dứt khoát cứ lựa chọn như vậy, đểtránh Hà Vân Phi hiểu lầm, anh khôngmuốn sinh thêm nhiều chuyện. Anh nói một câu chưa từng nói từtrước đến nay, “Em yên tâm đi, bất kể làbất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, cũng khôngthay đổi được địa vị em ở trong lònganh” Cô cười một tiếng, tựa hồ muốn che giấu khó chịu trong lòng. Lời này quả thật làm cho tronglòng cô dễ chịu hơn không ít, nhưngmà không tránh khỏi cô lo âu bây giờcùng tương lai, không nói gì khác, chỉ làbiểu hiện bây giờ của Hoắc MinhDương, còn có biểu hiện của người đànbà kia, nếu không có khác thường mớikhiến cho cô cảm thấy tốt hơn. “Em cảm thấy Tô Thanh Anh hậnem là có nguyên nhân, nhưng emkhông cảm thấy em làm gì khôngđúng.’ Cô trước đây cũng không oánhận Tô Thanh Anh như vậy. Đều là do cô ta càng ngày càngquá đáng, từng bước một ép cô. “Đều là anh sai, không chăm sóckỹ em” Anh ngược lại rất quan tâm HàVân Phi, bất kể nói thế nào, bây giờ anhđối với Hà Vân Phi đều phải có trácnhiệm. “Không có, tại sao lại vì người đànbà khác nói xin lỗi em?” Cô nói giọnggây sự, không kiêng nể Hoắc MinhDương. Hành động của người đàn ông nàybây giờ, giống như là nói cho cô, đừngtùy tùy tiện tiện đem trách nhiệm dồnlên người Tô Thanh Anh, bảo vệ cô takhiến cho cô không mấy vui vẻ, nhưnglòng cũng biết rõ, rõ ràng tính khí ngườiđàn ông này, có thể nhượng bộ như vậy, đã chứng minh rất yêu cô. “Ngoan ngoãn, chớ suy nghĩ nhiềunhư vậy, chúng ta ngày mai sẽ đi.” Thật giống như trải qua chuyện hồisáng, Hoắc Minh Dương đối với cô tựnhiên hơn, cuộc sống như thế khiếncho cô dần dần quên mình là Diệp TĩnhGia. Giống như cô chính là Hà Vân Phi,chưa từng cùng Hoắc Minh Dương trảiqua bất kỳ chuyện gì. Ba giờ chiều, Đại Bảo được bảo vệđưa đến công ty, thấy được Đại Bảo,dọa Hà Vân Phi giật mình, “Sao anh lạiđón con tới nơi này.” Vừa nói xong, cô liền nghĩ đến, bởivì chuyện này, bây giờ nếu Đại Bảo trởvề nhà họ Hoắc, nói không chừng sẽphải chịu thái độ không quá hữu hảocủa mẹ Hoắc, chẳng qua là không biếtngày hôm qua Đại Bảo ở đâuNgàyhôm qua anh để con ở đâu vậy?” Chuyện cô đương nhiên phải hỏi,đứa trẻ vốn chính là ruột thịt của HoắcMinh Dương, hỏi người khác không hợplý “Anh không biết, bất quá thấy em lolắng như vậy, anh cảm thấy khônguổng công đưa thằng bé về” Anh cườimột tiếng, rất hài lòng với đứa trẻ, cũngvô cùng vui vẻ vì có thể làm cho Hà Vân Phi cao hứng. Cô dứt khoát không lo lắng vấn đềtức cười như vậy, chuyên tâm chămsóc Đại Bảo. Phải biết bình thường cô cho dùbận rộn, cũng sẽ không bỏ lại Đại Bảomột mình, bây giờ bởi vì Hoắc MinhDương, ba lần bốn lượt làm trái nguyêntắc. “Em không biết nên nói anh cái gìtốt, dù sao anh như bây giờ, em khôngcòn gì để nói” Cô không muốn nói,chẳng qua là trong lòng nghĩ phải làmsao mới phải, có vài thứ trong lúc lơđãng đã trở nên hết sức bình thường. Hoắc Minh Dương không nói gì, ômĐại Bảo sau đó ân cần vuốt ve thằngbé, giống như là có rất nhiều tò mò đốivới Đại Bảo, “Anh biết nên nói cái gì chophải, cũng biết không nên nói gì, chonên em không cần suy nghĩ nhiều nhưvậy có được hay không. Chỉ cần ở bêncạnh anh, hết thảy anh cũng sẽ sắpxếp thỏa đáng” Đây là một lời thề trân quý nhấtcủa người đàn ông, cô nghe cảm động,trong lòng đương nhiên thừa nhận tìnhyêu của Hoắc Minh Dương đối với cô. Không thể nghi ngờ. “Ngay trước mặt đứa bé anh đừngnói bậy bạ, không có chuyện gì nữa, anh mau đi làm việc đi.” Cô bắt đầuthúc giục công việc của Hoắc MinhDương, con mình trông chừng thật kỹĐại Bảo, kiểm tra bé có khó chịu chỗnào hay không, có thấy không vui vẻ ởđâu không. Bây giờ toàn bộ tinh lực của cô đềuđặt vào đứa trẻ, từ sau khi Đại Bảo đitới nơi này, Hoắc Minh Dương có oánniệm sâu đậm. Cảm giác cô cũng không có nhìnanh lâu hơn một cái. Điều này làm cho anh không quácao hứng, nhưng mà anh lại không cócách nào tranh giành cùng một đứa bé,vì vậy bắt đầu buồn buồn không vui.