“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 102
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Mã tấu dừng ngay trước mặt Trần Triệu Dương, anh liền lấy hai tay kẹp chặt lấy nó.Tên tóc đỏ cũng sợ đến ngây người. Keng!Trần Triệu Dương vừa giơ tay giữ lấy mã tấu thì ngay lập. tức nó đã bị bẻ ra làm đôi.Oa~ Đám người ở đây đều bị dọa đến sững người.Chuyện xảy ra ngay trước mắt này đối với họ quá là rúng động rồi.Keng!Trần Triệu Dương không đợi đám người tên tóc đỏ hoàn hồn lại đã một phát đá hắn văng ra.Tên tóc đỏ ngay tức thì bay ra ngoài, lúc bay ra còn đụng vào mười mấy người khác nữa mới dừng lại.Sau khi hắn ta bị đá bay về phía sau thì lập tức bò dậy, đi về hướng Trần Triệu Dương, miệng vẫn còn mắng: “Mẹ mày~ ai ya~”Tên tóc đỏ còn chưa nói hết câu đã phun ra một ngụm máu rồi ngay lập tức gục xuống đất.Két!Nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta, không ít người đều thấy hoảng sợ.“Các người thì sao, muốn tiếp tục cản đường hay là cút đây?”Trần Triệu Dương quan sát đám người xung quanh một vòng rồi hỏi.Anh vừa nói vừa bước lên vài bước.Khi anh tiến về phía trước, đám người đều lần lượt tách sang hai bên.Họ thực sự bị Trần Triệu Dương dọa sợ muốn tụt quần rồi.Họ đều hiểu rằng, gặp được một người dũng mãnh thế này mà vẫn cứng đầu xông lên thì chỉ có đi tìm đường chết mà thôi.Trần Triệu Dương thấy bọn họ dạt hết sang hai bên thì cười nhạt, kết quả anh muốn chính là như vậy, anh không muốn phí thêm thời gian ở đây nữa.Trần Triệu Dương đi được vài bước thì dừng lại.“Cậu, lại đây”Anh chỉ tay vào một tên bảo vệ rồi nói.Sắc mặt tên bảo vệ bị Trần Triệu Dương chỉ vào ngay lập. tức trắng bệch.Cậu ta không muốn đi ra, nhưng đám người phía sau khi nhìn thấy Trần Triệu Dương đi về phía này thì đều vội vàng mà đẩy cậu ta ra ngoài.“Anh... anh gọi tôi sao?”Tên bảo vệ vừa run rẩy vừa hỏi.“Ừ, dẫn đường, dẫn tôi lên tìm Triệu Ngũ”.Trần Triệu Dương nói với cậu ta.“Tôi, tôi...”“Có ý kiến gì sao?”Trần Triệu Dương nhìn chăm chăm vào cậu ta.“Không, không có ý kiến gì, tôi dẫn anh đi”, tên bảo vệ lắc đầu nguầy nguậy, làm sao mà cậu ta dám có ý kiến cơ chứ.Chỉ sợ cậu ta nói thêm câu nào thì Trần Triệu Dương sẽ làm thịt cậu ta ngay lập tức.“Đi thôi!" Trần Triệu Dương nói.“Được, được, anh đi theo tôi”, tên bảo vệ lau mồ hôi rồi vội vàng đi trước dẫn đường.Triệu Ngũ vẫn như mọi khi, ông ta quay lại phòng làm việc thì bật một bài hát mình thích sau đó bảo người mang đồ mình thích ăn nhất lên, tất nhiên là không thể thiếu được người đẹp bón đồ cho ông ta rồi.Triệu Ngũ cảm thấy khoảnh khäc được thả lỏng nhất trong ngày chính là bây giờ, cho nên mỗi ngày đến thời gian này ông ta đều không cho ai đến làm phiền.Cộc! Cộc!Nhưng hôm nay ngay lúc ông ta đang ăn uống hưởng thụ thì lại có người cả gan dám gõ cửa.“Có chuyện gì?” Trần Ngũ dừng lại rồi hỏi một cách khó chịu.“Ngũ gia, có một chuyện quan trọng muốn báo với ông một tiếng”.
Mã tấu dừng ngay trước mặt Trần Triệu Dương, anh liền lấy hai tay kẹp chặt lấy nó.
Tên tóc đỏ cũng sợ đến ngây người. Keng!
Trần Triệu Dương vừa giơ tay giữ lấy mã tấu thì ngay lập. tức nó đã bị bẻ ra làm đôi.
Oa~ Đám người ở đây đều bị dọa đến sững người.
Chuyện xảy ra ngay trước mắt này đối với họ quá là rúng động rồi.
Keng!
Trần Triệu Dương không đợi đám người tên tóc đỏ hoàn hồn lại đã một phát đá hắn văng ra.
Tên tóc đỏ ngay tức thì bay ra ngoài, lúc bay ra còn đụng vào mười mấy người khác nữa mới dừng lại.
Sau khi hắn ta bị đá bay về phía sau thì lập tức bò dậy, đi về hướng Trần Triệu Dương, miệng vẫn còn mắng: “Mẹ mày~ ai ya~”
Tên tóc đỏ còn chưa nói hết câu đã phun ra một ngụm máu rồi ngay lập tức gục xuống đất.
Két!
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta, không ít người đều thấy hoảng sợ.
“Các người thì sao, muốn tiếp tục cản đường hay là cút đây?”
Trần Triệu Dương quan sát đám người xung quanh một vòng rồi hỏi.
Anh vừa nói vừa bước lên vài bước.
Khi anh tiến về phía trước, đám người đều lần lượt tách sang hai bên.
Họ thực sự bị Trần Triệu Dương dọa sợ muốn tụt quần rồi.
Họ đều hiểu rằng, gặp được một người dũng mãnh thế này mà vẫn cứng đầu xông lên thì chỉ có đi tìm đường chết mà thôi.
Trần Triệu Dương thấy bọn họ dạt hết sang hai bên thì cười nhạt, kết quả anh muốn chính là như vậy, anh không muốn phí thêm thời gian ở đây nữa.
Trần Triệu Dương đi được vài bước thì dừng lại.
“Cậu, lại đây”
Anh chỉ tay vào một tên bảo vệ rồi nói.
Sắc mặt tên bảo vệ bị Trần Triệu Dương chỉ vào ngay lập. tức trắng bệch.
Cậu ta không muốn đi ra, nhưng đám người phía sau khi nhìn thấy Trần Triệu Dương đi về phía này thì đều vội vàng mà đẩy cậu ta ra ngoài.
“Anh... anh gọi tôi sao?”
Tên bảo vệ vừa run rẩy vừa hỏi.
“Ừ, dẫn đường, dẫn tôi lên tìm Triệu Ngũ”.
Trần Triệu Dương nói với cậu ta.
“Tôi, tôi...”
“Có ý kiến gì sao?”
Trần Triệu Dương nhìn chăm chăm vào cậu ta.
“Không, không có ý kiến gì, tôi dẫn anh đi”, tên bảo vệ lắc đầu nguầy nguậy, làm sao mà cậu ta dám có ý kiến cơ chứ.
Chỉ sợ cậu ta nói thêm câu nào thì Trần Triệu Dương sẽ làm thịt cậu ta ngay lập tức.
“Đi thôi!" Trần Triệu Dương nói.
“Được, được, anh đi theo tôi”, tên bảo vệ lau mồ hôi rồi vội vàng đi trước dẫn đường.
Triệu Ngũ vẫn như mọi khi, ông ta quay lại phòng làm việc thì bật một bài hát mình thích sau đó bảo người mang đồ mình thích ăn nhất lên, tất nhiên là không thể thiếu được người đẹp bón đồ cho ông ta rồi.
Triệu Ngũ cảm thấy khoảnh khäc được thả lỏng nhất trong ngày chính là bây giờ, cho nên mỗi ngày đến thời gian này ông ta đều không cho ai đến làm phiền.
Cộc! Cộc!
Nhưng hôm nay ngay lúc ông ta đang ăn uống hưởng thụ thì lại có người cả gan dám gõ cửa.
“Có chuyện gì?” Trần Ngũ dừng lại rồi hỏi một cách khó chịu.
“Ngũ gia, có một chuyện quan trọng muốn báo với ông một tiếng”.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Mã tấu dừng ngay trước mặt Trần Triệu Dương, anh liền lấy hai tay kẹp chặt lấy nó.Tên tóc đỏ cũng sợ đến ngây người. Keng!Trần Triệu Dương vừa giơ tay giữ lấy mã tấu thì ngay lập. tức nó đã bị bẻ ra làm đôi.Oa~ Đám người ở đây đều bị dọa đến sững người.Chuyện xảy ra ngay trước mắt này đối với họ quá là rúng động rồi.Keng!Trần Triệu Dương không đợi đám người tên tóc đỏ hoàn hồn lại đã một phát đá hắn văng ra.Tên tóc đỏ ngay tức thì bay ra ngoài, lúc bay ra còn đụng vào mười mấy người khác nữa mới dừng lại.Sau khi hắn ta bị đá bay về phía sau thì lập tức bò dậy, đi về hướng Trần Triệu Dương, miệng vẫn còn mắng: “Mẹ mày~ ai ya~”Tên tóc đỏ còn chưa nói hết câu đã phun ra một ngụm máu rồi ngay lập tức gục xuống đất.Két!Nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta, không ít người đều thấy hoảng sợ.“Các người thì sao, muốn tiếp tục cản đường hay là cút đây?”Trần Triệu Dương quan sát đám người xung quanh một vòng rồi hỏi.Anh vừa nói vừa bước lên vài bước.Khi anh tiến về phía trước, đám người đều lần lượt tách sang hai bên.Họ thực sự bị Trần Triệu Dương dọa sợ muốn tụt quần rồi.Họ đều hiểu rằng, gặp được một người dũng mãnh thế này mà vẫn cứng đầu xông lên thì chỉ có đi tìm đường chết mà thôi.Trần Triệu Dương thấy bọn họ dạt hết sang hai bên thì cười nhạt, kết quả anh muốn chính là như vậy, anh không muốn phí thêm thời gian ở đây nữa.Trần Triệu Dương đi được vài bước thì dừng lại.“Cậu, lại đây”Anh chỉ tay vào một tên bảo vệ rồi nói.Sắc mặt tên bảo vệ bị Trần Triệu Dương chỉ vào ngay lập. tức trắng bệch.Cậu ta không muốn đi ra, nhưng đám người phía sau khi nhìn thấy Trần Triệu Dương đi về phía này thì đều vội vàng mà đẩy cậu ta ra ngoài.“Anh... anh gọi tôi sao?”Tên bảo vệ vừa run rẩy vừa hỏi.“Ừ, dẫn đường, dẫn tôi lên tìm Triệu Ngũ”.Trần Triệu Dương nói với cậu ta.“Tôi, tôi...”“Có ý kiến gì sao?”Trần Triệu Dương nhìn chăm chăm vào cậu ta.“Không, không có ý kiến gì, tôi dẫn anh đi”, tên bảo vệ lắc đầu nguầy nguậy, làm sao mà cậu ta dám có ý kiến cơ chứ.Chỉ sợ cậu ta nói thêm câu nào thì Trần Triệu Dương sẽ làm thịt cậu ta ngay lập tức.“Đi thôi!" Trần Triệu Dương nói.“Được, được, anh đi theo tôi”, tên bảo vệ lau mồ hôi rồi vội vàng đi trước dẫn đường.Triệu Ngũ vẫn như mọi khi, ông ta quay lại phòng làm việc thì bật một bài hát mình thích sau đó bảo người mang đồ mình thích ăn nhất lên, tất nhiên là không thể thiếu được người đẹp bón đồ cho ông ta rồi.Triệu Ngũ cảm thấy khoảnh khäc được thả lỏng nhất trong ngày chính là bây giờ, cho nên mỗi ngày đến thời gian này ông ta đều không cho ai đến làm phiền.Cộc! Cộc!Nhưng hôm nay ngay lúc ông ta đang ăn uống hưởng thụ thì lại có người cả gan dám gõ cửa.“Có chuyện gì?” Trần Ngũ dừng lại rồi hỏi một cách khó chịu.“Ngũ gia, có một chuyện quan trọng muốn báo với ông một tiếng”.