“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 171
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Sột soạt! Sột soạt! Sột soạt! Ngay khoảnh khắc này, hiện trường yên lặng đến đáng sợ.Bọn họ chỉ còn nghe thấy tiếng mài đá chầm chậm của Trần Triệu Dương.Mà Trần Triệu Dương càng mài thì bọn họ lại càng nhìn thấy mảng xanh lá càng lớn.Đế Vương Lục đậm chất bá chủ dần hiện ra. "Chắc cũng không lớn lắm đâu". "Tôi nghĩ không thể nào lớn được"."Má ơi, hắn ta quả thật có thể cắt ra được Đế Vương Lục từ một đống rác"."Xem như hôm nay hắn ta dùng hết may mắn tích từ mấy kiếp rồi"."Ôi thần linh ơi, mong là viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục này không lớn lắm".Mọi người gian nan nuốt nước miếng nói.Bọn họ cảm thấy những lời chế giễu Trần Triệu Dương khi nãy của bọn họ khác nào tựa ngửa mặt lên trời mà phun nước. miếng chứ.Tất Văn Bách lại ngây ngẩn cả người, hắn ta đanh giọng. nói: "Thầy Sơn, không phải ông nói tảng đá của hẳn ta chỉ là đồ bỏ đi thôi sao?""Đúng là rác rưởi mà", Thầy Sơn cần răng nói: "Tôi nhìn chắc chỉ có một chỗ xanh lá nhỏ thôi. Nếu chóp ngọc không lớn, thì cũng không cần phải sợ hẳn ta. Đế Vương Lục rất hiếm ra được chóp lớn".Tất Văn Bách gật đầu đứng nhìn Trần Triệu Dương vẫn miệt mài chà sát, trong bụng âm thầm cầu nguyện.Giang Tử Phong cũng đang đứng lẩm bẩm: "Cầu thần linh phù hộ, cầu mong chị dâu phù hộ, làm phép cho cái tảng đáđó sẽ ra được viên lớn ".Việc Trần Triệu Dương cắt ra được Đế Vương Lục đã đả kích bọn họ quá mức.Tâm trạng của bọn họ lúc này giống như ngồi xe vượt đèo vậy.Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương đến nỗi miệng cũng há thành chữ O.Cô cảm thấy cứ như người đàn ông này có thể nhìn thấu hết mọi thứ vậy.Chẳng hạn như ngay lúc này, tất cả mọi người đều cho rằng là đồ bỏ đi sẽ không cắt ra được gì.Anh vẫn khăng khăng giữ vững lập trường.Sau cùng lại cắt ra được Phỉ Thúy Đế Vương Lục, chuyện này khác nào vả mặt từng người một ở đây."Đừng nói là lớn nha"."Đừng có lớn thêm nữa chứ"."Trời phật phù hộ”.Trần Triệu Dương vẫn mài không ngừng.Đế Vương Lục trên tay anh càng ngày càng lớn. Những người đứng xung quanh càng thêm xôn xao.Cứ tiếp tục như thế bọn họ sẽ thua mất.Sắc mặt Tất Văn Bách thì dần trở nên như nuốt phải ruồi.Giang Tử Phong thì kích động hô lên: "Phải thật lớn nhá, chị dâu tôi đã làm phép rồi, phải lớn y như chị dâu tôi vậy ".Nghe mấy câu này, Nam Cung Yến xúc động muốn đập cho cậu ấy một trận, nói linh ta linh tinh gì không biết nữa.Trần Triệu Dương vẫn im thin thít tập trung mài dũa.Lúc này, anh cảm thấy gần như thấy được hình hài rồi, anh nhanh chóng tập trung cao độ quan sát lại một lượt.Bây giờ thì anh có thể nắm chắc được vị trí chính xác rồi.Anh vẽ thêm một đường rồi quay sang nói với người thợ cắt đá: "Cắt từ chỗ này giúp tôi một đường"."Tôi, tôi không dám cắt đâu", thợ cắt đó run rẩy nói: "Cái này quý quá, lỡ như tôi làm sứt mẻ gì tôi không đền nổi đâu"."Vậy thôi để tôi tự làm".Trần Triệu Dương đích thân cầm dao lên.Đến lúc này thì anh đã tràn đầy tự tin ra tay rồi. Soạt! Soạt!Trần Triệu Dương nhanh như chớp cắt ra một đường. "Xanh kìal""Toàn bộ đều là màu xanh!"Trần Triệu Dương liền cắt thêm một đường, thì hiện trường lập tức ngưng đọng lại.Lúc này thì bọn họ lại không thốt lên được câu nào nữa. Bởi vì hai bên đã lộ ra hoàn toàn rồi. Viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục này không hề nhỏ chút nào.Giá trị chắc chắn cao hơn cả ba viên phỉ thuý của Tất Văn Bách cộng lại.Một viên ngọc đè bẹp toàn bộ!Về độ tinh khiết, độ trong suốt hay màu xanh lá thẳm này, chính xác là Đế Vương Lục không phải bàn cãi gì nữa. Hơn nữa kích cỡ không hề nhỏ, lớn cũng tầm hai năm tay là ít.Phỉ Thúy Đế Vương Lục chính là bá chủ. Là vua của vua trong muôn vàn loại phỉ thúy!Hết thảy phỉ thúy trên đời này cũng chả là cái đinh gì với nó.Những người cười nhạo Trần Triệu Dương trước đó giờ thì cười hết nổi rồi.Họ đang cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng. Tất Văn Bách cũng không thốt lên được dù chỉ nửa chữ.Cặp mắt thầy Sơn trừng muốn lọt cả tròng, ông ta vẫn không tài nào chấp nhận được cái sự thật này, ngoài miệng vẫn nói: "Loại đá vụn đó làm gì thì cũng là đồ bỏ đi, làm sao có thể cắt ra được Đế Vương Lục chứ, tuyệt đối không thể nào".Thầy Sơn biết, nếu như để thua, bảo vật trấn tiệm của ông đều phải dâng hết cho Trần Triệu Dương mất.Điều này mới là chuyện mà ông ta không hề muốn xảy ra nhất!
Sột soạt! Sột soạt! Sột soạt! Ngay khoảnh khắc này, hiện trường yên lặng đến đáng sợ.
Bọn họ chỉ còn nghe thấy tiếng mài đá chầm chậm của Trần Triệu Dương.
Mà Trần Triệu Dương càng mài thì bọn họ lại càng nhìn thấy mảng xanh lá càng lớn.
Đế Vương Lục đậm chất bá chủ dần hiện ra. "Chắc cũng không lớn lắm đâu". "Tôi nghĩ không thể nào lớn được".
"Má ơi, hắn ta quả thật có thể cắt ra được Đế Vương Lục từ một đống rác".
"Xem như hôm nay hắn ta dùng hết may mắn tích từ mấy kiếp rồi".
"Ôi thần linh ơi, mong là viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục này không lớn lắm".
Mọi người gian nan nuốt nước miếng nói.
Bọn họ cảm thấy những lời chế giễu Trần Triệu Dương khi nãy của bọn họ khác nào tựa ngửa mặt lên trời mà phun nước. miếng chứ.
Tất Văn Bách lại ngây ngẩn cả người, hắn ta đanh giọng. nói: "Thầy Sơn, không phải ông nói tảng đá của hẳn ta chỉ là đồ bỏ đi thôi sao?"
"Đúng là rác rưởi mà", Thầy Sơn cần răng nói: "Tôi nhìn chắc chỉ có một chỗ xanh lá nhỏ thôi. Nếu chóp ngọc không lớn, thì cũng không cần phải sợ hẳn ta. Đế Vương Lục rất hiếm ra được chóp lớn".
Tất Văn Bách gật đầu đứng nhìn Trần Triệu Dương vẫn miệt mài chà sát, trong bụng âm thầm cầu nguyện.
Giang Tử Phong cũng đang đứng lẩm bẩm: "Cầu thần linh phù hộ, cầu mong chị dâu phù hộ, làm phép cho cái tảng đá
đó sẽ ra được viên lớn ".
Việc Trần Triệu Dương cắt ra được Đế Vương Lục đã đả kích bọn họ quá mức.
Tâm trạng của bọn họ lúc này giống như ngồi xe vượt đèo vậy.
Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương đến nỗi miệng cũng há thành chữ O.
Cô cảm thấy cứ như người đàn ông này có thể nhìn thấu hết mọi thứ vậy.
Chẳng hạn như ngay lúc này, tất cả mọi người đều cho rằng là đồ bỏ đi sẽ không cắt ra được gì.
Anh vẫn khăng khăng giữ vững lập trường.
Sau cùng lại cắt ra được Phỉ Thúy Đế Vương Lục, chuyện này khác nào vả mặt từng người một ở đây.
"Đừng nói là lớn nha".
"Đừng có lớn thêm nữa chứ".
"Trời phật phù hộ”.
Trần Triệu Dương vẫn mài không ngừng.
Đế Vương Lục trên tay anh càng ngày càng lớn. Những người đứng xung quanh càng thêm xôn xao.
Cứ tiếp tục như thế bọn họ sẽ thua mất.
Sắc mặt Tất Văn Bách thì dần trở nên như nuốt phải ruồi.
Giang Tử Phong thì kích động hô lên: "Phải thật lớn nhá, chị dâu tôi đã làm phép rồi, phải lớn y như chị dâu tôi vậy ".
Nghe mấy câu này, Nam Cung Yến xúc động muốn đập cho cậu ấy một trận, nói linh ta linh tinh gì không biết nữa.
Trần Triệu Dương vẫn im thin thít tập trung mài dũa.
Lúc này, anh cảm thấy gần như thấy được hình hài rồi, anh nhanh chóng tập trung cao độ quan sát lại một lượt.
Bây giờ thì anh có thể nắm chắc được vị trí chính xác rồi.
Anh vẽ thêm một đường rồi quay sang nói với người thợ cắt đá: "Cắt từ chỗ này giúp tôi một đường".
"Tôi, tôi không dám cắt đâu", thợ cắt đó run rẩy nói: "Cái này quý quá, lỡ như tôi làm sứt mẻ gì tôi không đền nổi đâu".
"Vậy thôi để tôi tự làm".
Trần Triệu Dương đích thân cầm dao lên.
Đến lúc này thì anh đã tràn đầy tự tin ra tay rồi. Soạt! Soạt!
Trần Triệu Dương nhanh như chớp cắt ra một đường. "Xanh kìal"
"Toàn bộ đều là màu xanh!"
Trần Triệu Dương liền cắt thêm một đường, thì hiện trường lập tức ngưng đọng lại.
Lúc này thì bọn họ lại không thốt lên được câu nào nữa. Bởi vì hai bên đã lộ ra hoàn toàn rồi. Viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục này không hề nhỏ chút nào.
Giá trị chắc chắn cao hơn cả ba viên phỉ thuý của Tất Văn Bách cộng lại.
Một viên ngọc đè bẹp toàn bộ!
Về độ tinh khiết, độ trong suốt hay màu xanh lá thẳm này, chính xác là Đế Vương Lục không phải bàn cãi gì nữa. Hơn nữa kích cỡ không hề nhỏ, lớn cũng tầm hai năm tay là ít.
Phỉ Thúy Đế Vương Lục chính là bá chủ. Là vua của vua trong muôn vàn loại phỉ thúy!
Hết thảy phỉ thúy trên đời này cũng chả là cái đinh gì với nó.
Những người cười nhạo Trần Triệu Dương trước đó giờ thì cười hết nổi rồi.
Họ đang cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng. Tất Văn Bách cũng không thốt lên được dù chỉ nửa chữ.
Cặp mắt thầy Sơn trừng muốn lọt cả tròng, ông ta vẫn không tài nào chấp nhận được cái sự thật này, ngoài miệng vẫn nói: "Loại đá vụn đó làm gì thì cũng là đồ bỏ đi, làm sao có thể cắt ra được Đế Vương Lục chứ, tuyệt đối không thể nào".
Thầy Sơn biết, nếu như để thua, bảo vật trấn tiệm của ông đều phải dâng hết cho Trần Triệu Dương mất.
Điều này mới là chuyện mà ông ta không hề muốn xảy ra nhất!
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Sột soạt! Sột soạt! Sột soạt! Ngay khoảnh khắc này, hiện trường yên lặng đến đáng sợ.Bọn họ chỉ còn nghe thấy tiếng mài đá chầm chậm của Trần Triệu Dương.Mà Trần Triệu Dương càng mài thì bọn họ lại càng nhìn thấy mảng xanh lá càng lớn.Đế Vương Lục đậm chất bá chủ dần hiện ra. "Chắc cũng không lớn lắm đâu". "Tôi nghĩ không thể nào lớn được"."Má ơi, hắn ta quả thật có thể cắt ra được Đế Vương Lục từ một đống rác"."Xem như hôm nay hắn ta dùng hết may mắn tích từ mấy kiếp rồi"."Ôi thần linh ơi, mong là viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục này không lớn lắm".Mọi người gian nan nuốt nước miếng nói.Bọn họ cảm thấy những lời chế giễu Trần Triệu Dương khi nãy của bọn họ khác nào tựa ngửa mặt lên trời mà phun nước. miếng chứ.Tất Văn Bách lại ngây ngẩn cả người, hắn ta đanh giọng. nói: "Thầy Sơn, không phải ông nói tảng đá của hẳn ta chỉ là đồ bỏ đi thôi sao?""Đúng là rác rưởi mà", Thầy Sơn cần răng nói: "Tôi nhìn chắc chỉ có một chỗ xanh lá nhỏ thôi. Nếu chóp ngọc không lớn, thì cũng không cần phải sợ hẳn ta. Đế Vương Lục rất hiếm ra được chóp lớn".Tất Văn Bách gật đầu đứng nhìn Trần Triệu Dương vẫn miệt mài chà sát, trong bụng âm thầm cầu nguyện.Giang Tử Phong cũng đang đứng lẩm bẩm: "Cầu thần linh phù hộ, cầu mong chị dâu phù hộ, làm phép cho cái tảng đáđó sẽ ra được viên lớn ".Việc Trần Triệu Dương cắt ra được Đế Vương Lục đã đả kích bọn họ quá mức.Tâm trạng của bọn họ lúc này giống như ngồi xe vượt đèo vậy.Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương đến nỗi miệng cũng há thành chữ O.Cô cảm thấy cứ như người đàn ông này có thể nhìn thấu hết mọi thứ vậy.Chẳng hạn như ngay lúc này, tất cả mọi người đều cho rằng là đồ bỏ đi sẽ không cắt ra được gì.Anh vẫn khăng khăng giữ vững lập trường.Sau cùng lại cắt ra được Phỉ Thúy Đế Vương Lục, chuyện này khác nào vả mặt từng người một ở đây."Đừng nói là lớn nha"."Đừng có lớn thêm nữa chứ"."Trời phật phù hộ”.Trần Triệu Dương vẫn mài không ngừng.Đế Vương Lục trên tay anh càng ngày càng lớn. Những người đứng xung quanh càng thêm xôn xao.Cứ tiếp tục như thế bọn họ sẽ thua mất.Sắc mặt Tất Văn Bách thì dần trở nên như nuốt phải ruồi.Giang Tử Phong thì kích động hô lên: "Phải thật lớn nhá, chị dâu tôi đã làm phép rồi, phải lớn y như chị dâu tôi vậy ".Nghe mấy câu này, Nam Cung Yến xúc động muốn đập cho cậu ấy một trận, nói linh ta linh tinh gì không biết nữa.Trần Triệu Dương vẫn im thin thít tập trung mài dũa.Lúc này, anh cảm thấy gần như thấy được hình hài rồi, anh nhanh chóng tập trung cao độ quan sát lại một lượt.Bây giờ thì anh có thể nắm chắc được vị trí chính xác rồi.Anh vẽ thêm một đường rồi quay sang nói với người thợ cắt đá: "Cắt từ chỗ này giúp tôi một đường"."Tôi, tôi không dám cắt đâu", thợ cắt đó run rẩy nói: "Cái này quý quá, lỡ như tôi làm sứt mẻ gì tôi không đền nổi đâu"."Vậy thôi để tôi tự làm".Trần Triệu Dương đích thân cầm dao lên.Đến lúc này thì anh đã tràn đầy tự tin ra tay rồi. Soạt! Soạt!Trần Triệu Dương nhanh như chớp cắt ra một đường. "Xanh kìal""Toàn bộ đều là màu xanh!"Trần Triệu Dương liền cắt thêm một đường, thì hiện trường lập tức ngưng đọng lại.Lúc này thì bọn họ lại không thốt lên được câu nào nữa. Bởi vì hai bên đã lộ ra hoàn toàn rồi. Viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục này không hề nhỏ chút nào.Giá trị chắc chắn cao hơn cả ba viên phỉ thuý của Tất Văn Bách cộng lại.Một viên ngọc đè bẹp toàn bộ!Về độ tinh khiết, độ trong suốt hay màu xanh lá thẳm này, chính xác là Đế Vương Lục không phải bàn cãi gì nữa. Hơn nữa kích cỡ không hề nhỏ, lớn cũng tầm hai năm tay là ít.Phỉ Thúy Đế Vương Lục chính là bá chủ. Là vua của vua trong muôn vàn loại phỉ thúy!Hết thảy phỉ thúy trên đời này cũng chả là cái đinh gì với nó.Những người cười nhạo Trần Triệu Dương trước đó giờ thì cười hết nổi rồi.Họ đang cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng. Tất Văn Bách cũng không thốt lên được dù chỉ nửa chữ.Cặp mắt thầy Sơn trừng muốn lọt cả tròng, ông ta vẫn không tài nào chấp nhận được cái sự thật này, ngoài miệng vẫn nói: "Loại đá vụn đó làm gì thì cũng là đồ bỏ đi, làm sao có thể cắt ra được Đế Vương Lục chứ, tuyệt đối không thể nào".Thầy Sơn biết, nếu như để thua, bảo vật trấn tiệm của ông đều phải dâng hết cho Trần Triệu Dương mất.Điều này mới là chuyện mà ông ta không hề muốn xảy ra nhất!