“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 284
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Khi võ giả hậu thiên kia nghe thấy điều này, khuôn mặt của anh ta tức khắc đỏ bừng vì tức giận.Phải biết rằng, sơ nhập hậu thiên mặc dù không thể so sánh với tiên thiên nhưng cũng đã tu luyện được ra ám kình, cũng có nghĩa là với thực lực của họ thì người bình thường đã không thể sánh bằng.Hơn nữa, ở ngoài kia anh ta đến đâu cũng nhận được sự hoan nghênh cùng tôn kính, đã lúc nào đã phải chịu tức giận đến vậy?“Muốn chết”, anh ta đột ngột giậm chân xuống, cả người giống như một quả đạn pháo mạnh mế lao thẳng về phía Thái Vinh.Phiến đá anh ta vừa giãm lên lập tức nứt vỡ, điều này khiến mọi người trên khán đài phải hít ngược một ngụm khí lạnh.Đây chính là uy lực của võ giả, dù cho bọn họ đều là người giàu có, nhưng loại sức mạnh này cũng khiến cho bọn họ phải ghen tị không thôi.Những người tham gia phe nhà họ Diệp đều nhìn Thái Vinh với ánh mắt như đang xem kịch, rõ ràng họ đều biết thực lực của võ giả hậu thiên này, theo bọn họ thì e rằng tên nhãi con ngông cuồng này phải chịu cảnh thê thảm rồi.“Cút”, đối diện với công kích của người này, Thái Vinh chỉ hơi giơ tay lên, giương nắm đấm đón lấy.“Bùm..."Trước ánh mắt sửng sốt của tất cả mọi người, võ giả hậu thiên khí thế hào hùng giống như thần lực vô hạn kia trực tiếp. bị một quyền đánh bay, nặng nề nện xuống nền đất làm bằng đá phiến.Sàn đá cẩm thạch cực kỳ cứng chắc cứ như vậy bị đụng thành một cái hố hình người, mà võ giả hậu thiên kia miệng không ngừng nôn ra máu tươi, tiếp đó thì không động đậy nữa.“Xoeẹt xoẹt...”Chứng kiến một màn này, ai nấy đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ánh mắt nhìn Thái Vinh bắt đầu trở nên kinh hoảng.Mà trong lòng những người nhà họ Diệp cũng giật thót, không còn ai dám trêu chọc tới Thái Vinh nữa, cho dù hai võ giả hậu thiên tiểu thành kia lúc này cũng là vẻ mặt đầy căng thẳng.Tuy nhiên họ đã nhận tiền của nhà họ Diệp, cũng không dám không ra sức liền bỏ chạy, dẫu sao nhà họ Diệp cũng không dễ chọc tới.“Giết", những người bên phía Lý Tam Đa thấy Thái Vinh triển khai ra uy lực thần kỳ thì khí huyết ngút trời, lập tức lao về phía đám người nhà họ Diệp.Trong nháy mắt người của Lý Tam Đa và nhà họ Diệp lao vào hỗn chiến.Về phần Thái Vinh, hắn không có hứng thú với loại chiến đấu này.Mà Trần Triệu Dương cũng không tham gia, anh chắp tay. sau lưng đứng đó, nhàn nhạt nhìn trận chiến đang diễn ra trên sân.Đương nhiên có người muốn thừa nước đục thả câu, tưởng rằng Trần Triệu Dương là quả hồng mềm, chỉ là ngay. khi những người này đến gần liền bị một cước của anh đá bay ra ngoài.Thái Vinh vốn đứng ở một bên, hắn ta khá coi thường trận đấu như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Triệu Dương, trong mắt hắn ta lộ ra vẻ tò mò.Bởi hắn ta vậy mà nhìn không thấu người này, mà bình thường nếu như nhìn không thấu thì người đó hoặc là trước kia chưa từng tu luyện hoặc là có thực lực mạnh hơn hản ta.“Chậm quá, mau kết thúc đi”, Thái Vinh nhìn cuộc chiến không thể dứt ra nổi của những người này thì liền cau mày, hắn ta không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.
Khi võ giả hậu thiên kia nghe thấy điều này, khuôn mặt của anh ta tức khắc đỏ bừng vì tức giận.
Phải biết rằng, sơ nhập hậu thiên mặc dù không thể so sánh với tiên thiên nhưng cũng đã tu luyện được ra ám kình, cũng có nghĩa là với thực lực của họ thì người bình thường đã không thể sánh bằng.
Hơn nữa, ở ngoài kia anh ta đến đâu cũng nhận được sự hoan nghênh cùng tôn kính, đã lúc nào đã phải chịu tức giận đến vậy?
“Muốn chết”, anh ta đột ngột giậm chân xuống, cả người giống như một quả đạn pháo mạnh mế lao thẳng về phía Thái Vinh.
Phiến đá anh ta vừa giãm lên lập tức nứt vỡ, điều này khiến mọi người trên khán đài phải hít ngược một ngụm khí lạnh.
Đây chính là uy lực của võ giả, dù cho bọn họ đều là người giàu có, nhưng loại sức mạnh này cũng khiến cho bọn họ phải ghen tị không thôi.
Những người tham gia phe nhà họ Diệp đều nhìn Thái Vinh với ánh mắt như đang xem kịch, rõ ràng họ đều biết thực lực của võ giả hậu thiên này, theo bọn họ thì e rằng tên nhãi con ngông cuồng này phải chịu cảnh thê thảm rồi.
“Cút”, đối diện với công kích của người này, Thái Vinh chỉ hơi giơ tay lên, giương nắm đấm đón lấy.
“Bùm..."
Trước ánh mắt sửng sốt của tất cả mọi người, võ giả hậu thiên khí thế hào hùng giống như thần lực vô hạn kia trực tiếp. bị một quyền đánh bay, nặng nề nện xuống nền đất làm bằng đá phiến.
Sàn đá cẩm thạch cực kỳ cứng chắc cứ như vậy bị đụng thành một cái hố hình người, mà võ giả hậu thiên kia miệng không ngừng nôn ra máu tươi, tiếp đó thì không động đậy nữa.
“Xoeẹt xoẹt...”
Chứng kiến một màn này, ai nấy đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ánh mắt nhìn Thái Vinh bắt đầu trở nên kinh hoảng.
Mà trong lòng những người nhà họ Diệp cũng giật thót, không còn ai dám trêu chọc tới Thái Vinh nữa, cho dù hai võ giả hậu thiên tiểu thành kia lúc này cũng là vẻ mặt đầy căng thẳng.
Tuy nhiên họ đã nhận tiền của nhà họ Diệp, cũng không dám không ra sức liền bỏ chạy, dẫu sao nhà họ Diệp cũng không dễ chọc tới.
“Giết", những người bên phía Lý Tam Đa thấy Thái Vinh triển khai ra uy lực thần kỳ thì khí huyết ngút trời, lập tức lao về phía đám người nhà họ Diệp.
Trong nháy mắt người của Lý Tam Đa và nhà họ Diệp lao vào hỗn chiến.
Về phần Thái Vinh, hắn không có hứng thú với loại chiến đấu này.
Mà Trần Triệu Dương cũng không tham gia, anh chắp tay. sau lưng đứng đó, nhàn nhạt nhìn trận chiến đang diễn ra trên sân.
Đương nhiên có người muốn thừa nước đục thả câu, tưởng rằng Trần Triệu Dương là quả hồng mềm, chỉ là ngay. khi những người này đến gần liền bị một cước của anh đá bay ra ngoài.
Thái Vinh vốn đứng ở một bên, hắn ta khá coi thường trận đấu như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Triệu Dương, trong mắt hắn ta lộ ra vẻ tò mò.
Bởi hắn ta vậy mà nhìn không thấu người này, mà bình thường nếu như nhìn không thấu thì người đó hoặc là trước kia chưa từng tu luyện hoặc là có thực lực mạnh hơn hản ta.
“Chậm quá, mau kết thúc đi”, Thái Vinh nhìn cuộc chiến không thể dứt ra nổi của những người này thì liền cau mày, hắn ta không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Khi võ giả hậu thiên kia nghe thấy điều này, khuôn mặt của anh ta tức khắc đỏ bừng vì tức giận.Phải biết rằng, sơ nhập hậu thiên mặc dù không thể so sánh với tiên thiên nhưng cũng đã tu luyện được ra ám kình, cũng có nghĩa là với thực lực của họ thì người bình thường đã không thể sánh bằng.Hơn nữa, ở ngoài kia anh ta đến đâu cũng nhận được sự hoan nghênh cùng tôn kính, đã lúc nào đã phải chịu tức giận đến vậy?“Muốn chết”, anh ta đột ngột giậm chân xuống, cả người giống như một quả đạn pháo mạnh mế lao thẳng về phía Thái Vinh.Phiến đá anh ta vừa giãm lên lập tức nứt vỡ, điều này khiến mọi người trên khán đài phải hít ngược một ngụm khí lạnh.Đây chính là uy lực của võ giả, dù cho bọn họ đều là người giàu có, nhưng loại sức mạnh này cũng khiến cho bọn họ phải ghen tị không thôi.Những người tham gia phe nhà họ Diệp đều nhìn Thái Vinh với ánh mắt như đang xem kịch, rõ ràng họ đều biết thực lực của võ giả hậu thiên này, theo bọn họ thì e rằng tên nhãi con ngông cuồng này phải chịu cảnh thê thảm rồi.“Cút”, đối diện với công kích của người này, Thái Vinh chỉ hơi giơ tay lên, giương nắm đấm đón lấy.“Bùm..."Trước ánh mắt sửng sốt của tất cả mọi người, võ giả hậu thiên khí thế hào hùng giống như thần lực vô hạn kia trực tiếp. bị một quyền đánh bay, nặng nề nện xuống nền đất làm bằng đá phiến.Sàn đá cẩm thạch cực kỳ cứng chắc cứ như vậy bị đụng thành một cái hố hình người, mà võ giả hậu thiên kia miệng không ngừng nôn ra máu tươi, tiếp đó thì không động đậy nữa.“Xoeẹt xoẹt...”Chứng kiến một màn này, ai nấy đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ánh mắt nhìn Thái Vinh bắt đầu trở nên kinh hoảng.Mà trong lòng những người nhà họ Diệp cũng giật thót, không còn ai dám trêu chọc tới Thái Vinh nữa, cho dù hai võ giả hậu thiên tiểu thành kia lúc này cũng là vẻ mặt đầy căng thẳng.Tuy nhiên họ đã nhận tiền của nhà họ Diệp, cũng không dám không ra sức liền bỏ chạy, dẫu sao nhà họ Diệp cũng không dễ chọc tới.“Giết", những người bên phía Lý Tam Đa thấy Thái Vinh triển khai ra uy lực thần kỳ thì khí huyết ngút trời, lập tức lao về phía đám người nhà họ Diệp.Trong nháy mắt người của Lý Tam Đa và nhà họ Diệp lao vào hỗn chiến.Về phần Thái Vinh, hắn không có hứng thú với loại chiến đấu này.Mà Trần Triệu Dương cũng không tham gia, anh chắp tay. sau lưng đứng đó, nhàn nhạt nhìn trận chiến đang diễn ra trên sân.Đương nhiên có người muốn thừa nước đục thả câu, tưởng rằng Trần Triệu Dương là quả hồng mềm, chỉ là ngay. khi những người này đến gần liền bị một cước của anh đá bay ra ngoài.Thái Vinh vốn đứng ở một bên, hắn ta khá coi thường trận đấu như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Triệu Dương, trong mắt hắn ta lộ ra vẻ tò mò.Bởi hắn ta vậy mà nhìn không thấu người này, mà bình thường nếu như nhìn không thấu thì người đó hoặc là trước kia chưa từng tu luyện hoặc là có thực lực mạnh hơn hản ta.“Chậm quá, mau kết thúc đi”, Thái Vinh nhìn cuộc chiến không thể dứt ra nổi của những người này thì liền cau mày, hắn ta không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.