Tác giả:

“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…

Chương 310

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Sao nào, không còn gì để nói à, tôi sớm đã biết anh là một kẻ bạc tình rồi”, Nam Cung Yến nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của Trần Triệu Dương thì viền mắt lập tức hồng lên.Cô vốn dĩ cũng chỉ hoài nghỉ mà thôi, thậm chí là vì lời nói của Từ Tịnh Nhã, nhưng bây giờ, phản ứng của anh đã chứng minh rõ điều này rồi.“Vợ à, em nghe anh nói, anh thật sự không đi lừa tình người ta, anh ra ngoài vì có việc”, Trân Triệu Dương không. thể nói ra sự thật nên chỉ có thể giải thích như vậy.“Không nghe, tôi không muốn nghe!”“Vợ ơi, em nhất định phải tin anh, anh rất yêu em, em cho rằng anh sẽ để ý đến những người phụ nữ khác sao?”, Trần Triệu Dương nói.“Hừ... ai mà biết được chứ?”, Nam Cung Yến nhẹ nhàng nói.“Vậy em nghe anh giải thích trước!”“Ai thèm nghe lời anh giải thích, tôi nói cho anh biết, anh muốn đi đâu với ai thì tùy anh, tôi quản không được, nhưng nếu để tôi bắt được, thì anh coi chừng”, Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương giải thích, mặc dù cô không tin lắm nhưng. cũng còn hơn là anh không nói gì.Nghe đến đây, Trần Triệu Dương mặc dù không nói gì thêm nữa, nhưng trong lòng cũng yên tâm hơn, tuy rằng cô ấy nói không quan tâm nhưng trong lòng đã thầm tha thứ cho mình rồi.Sau khi tan làm, Trần Triệu Dương ân cần lái xe đưa hai người về biệt thự.Vốn dĩ Trần Triệu Dương đang nghĩ buổi tối sẽ ở lại biệt thự, ai mà biết được Tô Hồng Mị lại gọi điện đến bảo là có việc.Trần Triệu Dương biết răng, nếu không phải việc vô cùng quan trọng thì Tô Hồng Mị sẽ không gọi cho anh.Thế nên, anh chỉ có thể nói với Nam Cung Yến một tiếng rồi đi tìm Tô Hồng MỊ.Khi đến quán bar Dạ Mị, Trần Triệu Dương trực tiếp đi lên tầng hai mà không hề dừng lại.“Mẹ nó, thằng nhãi kia là ai? Sao lại đi thẳng lên tầng 2 thế?”Mặc dù Trần Triệu Dương đã đi đủ nhanh nhưng vẫn bị người trong quán bar nhìn thấy, thấy có người dám xông lên tầng 2, tất cả bọn họ đều náo loạn.Vì dù gì, bà chủ của Dạ Mị không phải người thường, có thể trở thành khách của người đó thì nhất định không phải loại vô danh.Nhưng mà, thằng nhóc vừa rồi cũng quá mức bình thường đi, sao bọn họ có thể phục được.Lập tức có một số người bắt đầu lên tiếng, nhưng đều bị tiếng người trong quán bar trấn áp, sau đó không ai dám nhắc tới nữa.Trần Triệu Dương đương nhiên không biết sự tùy ý của anh lại để lại ấn tượng khó xóa nhòa trong lòng người khác.“Chị Mị, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”, Trần Triệu Dương đến phòng của Tô Hồng Mị, nhìn thấy cô ta mặc một bộ đồ đỏ, tim anh bỗng nóng bừng.Cũng không biết có phải là ảo giác của anh hay không, cứ cảm thấy Tô Hồng Mị hôm nay xinh đẹp động lòng người.Tô Hồng Mị nhìn Trần Triệu Dương, đôi mắt như tơ, sợ rằng bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng cảm thấy yêu thương.Trần Triệu Dương tức khắc bừng tỉnh, anh nhìn chằm chăm vào Tô Hồng Mị, bởi vì vừa nấy anh ngửi được mùi thuốc thoang thoảng, Trần Triệu Dương rất rõ ràng về loại thảo dược này, nó có tác dụng nâng cao tinh thần.Đương nhiên, nó còn có một tác dụng vô cùng quan trọng khác, đó là khơi dậy những ham muốn sâu xa nhất trong lòng con người.

“Sao nào, không còn gì để nói à, tôi sớm đã biết anh là một kẻ bạc tình rồi”, Nam Cung Yến nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của Trần Triệu Dương thì viền mắt lập tức hồng lên.

Cô vốn dĩ cũng chỉ hoài nghỉ mà thôi, thậm chí là vì lời nói của Từ Tịnh Nhã, nhưng bây giờ, phản ứng của anh đã chứng minh rõ điều này rồi.

“Vợ à, em nghe anh nói, anh thật sự không đi lừa tình người ta, anh ra ngoài vì có việc”, Trân Triệu Dương không. thể nói ra sự thật nên chỉ có thể giải thích như vậy.

“Không nghe, tôi không muốn nghe!”

“Vợ ơi, em nhất định phải tin anh, anh rất yêu em, em cho rằng anh sẽ để ý đến những người phụ nữ khác sao?”, Trần Triệu Dương nói.

“Hừ... ai mà biết được chứ?”, Nam Cung Yến nhẹ nhàng nói.

“Vậy em nghe anh giải thích trước!”

“Ai thèm nghe lời anh giải thích, tôi nói cho anh biết, anh muốn đi đâu với ai thì tùy anh, tôi quản không được, nhưng nếu để tôi bắt được, thì anh coi chừng”, Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương giải thích, mặc dù cô không tin lắm nhưng. cũng còn hơn là anh không nói gì.

Nghe đến đây, Trần Triệu Dương mặc dù không nói gì thêm nữa, nhưng trong lòng cũng yên tâm hơn, tuy rằng cô ấy nói không quan tâm nhưng trong lòng đã thầm tha thứ cho mình rồi.

Sau khi tan làm, Trần Triệu Dương ân cần lái xe đưa hai người về biệt thự.

Vốn dĩ Trần Triệu Dương đang nghĩ buổi tối sẽ ở lại biệt thự, ai mà biết được Tô Hồng Mị lại gọi điện đến bảo là có việc.

Trần Triệu Dương biết răng, nếu không phải việc vô cùng quan trọng thì Tô Hồng Mị sẽ không gọi cho anh.

Thế nên, anh chỉ có thể nói với Nam Cung Yến một tiếng rồi đi tìm Tô Hồng MỊ.

Khi đến quán bar Dạ Mị, Trần Triệu Dương trực tiếp đi lên tầng hai mà không hề dừng lại.

“Mẹ nó, thằng nhãi kia là ai? Sao lại đi thẳng lên tầng 2 thế?”

Mặc dù Trần Triệu Dương đã đi đủ nhanh nhưng vẫn bị người trong quán bar nhìn thấy, thấy có người dám xông lên tầng 2, tất cả bọn họ đều náo loạn.

Vì dù gì, bà chủ của Dạ Mị không phải người thường, có thể trở thành khách của người đó thì nhất định không phải loại vô danh.

Nhưng mà, thằng nhóc vừa rồi cũng quá mức bình thường đi, sao bọn họ có thể phục được.

Lập tức có một số người bắt đầu lên tiếng, nhưng đều bị tiếng người trong quán bar trấn áp, sau đó không ai dám nhắc tới nữa.

Trần Triệu Dương đương nhiên không biết sự tùy ý của anh lại để lại ấn tượng khó xóa nhòa trong lòng người khác.

“Chị Mị, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”, Trần Triệu Dương đến phòng của Tô Hồng Mị, nhìn thấy cô ta mặc một bộ đồ đỏ, tim anh bỗng nóng bừng.

Cũng không biết có phải là ảo giác của anh hay không, cứ cảm thấy Tô Hồng Mị hôm nay xinh đẹp động lòng người.

Tô Hồng Mị nhìn Trần Triệu Dương, đôi mắt như tơ, sợ rằng bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng cảm thấy yêu thương.

Trần Triệu Dương tức khắc bừng tỉnh, anh nhìn chằm chăm vào Tô Hồng Mị, bởi vì vừa nấy anh ngửi được mùi thuốc thoang thoảng, Trần Triệu Dương rất rõ ràng về loại thảo dược này, nó có tác dụng nâng cao tinh thần.

Đương nhiên, nó còn có một tác dụng vô cùng quan trọng khác, đó là khơi dậy những ham muốn sâu xa nhất trong lòng con người.

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Sao nào, không còn gì để nói à, tôi sớm đã biết anh là một kẻ bạc tình rồi”, Nam Cung Yến nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của Trần Triệu Dương thì viền mắt lập tức hồng lên.Cô vốn dĩ cũng chỉ hoài nghỉ mà thôi, thậm chí là vì lời nói của Từ Tịnh Nhã, nhưng bây giờ, phản ứng của anh đã chứng minh rõ điều này rồi.“Vợ à, em nghe anh nói, anh thật sự không đi lừa tình người ta, anh ra ngoài vì có việc”, Trân Triệu Dương không. thể nói ra sự thật nên chỉ có thể giải thích như vậy.“Không nghe, tôi không muốn nghe!”“Vợ ơi, em nhất định phải tin anh, anh rất yêu em, em cho rằng anh sẽ để ý đến những người phụ nữ khác sao?”, Trần Triệu Dương nói.“Hừ... ai mà biết được chứ?”, Nam Cung Yến nhẹ nhàng nói.“Vậy em nghe anh giải thích trước!”“Ai thèm nghe lời anh giải thích, tôi nói cho anh biết, anh muốn đi đâu với ai thì tùy anh, tôi quản không được, nhưng nếu để tôi bắt được, thì anh coi chừng”, Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương giải thích, mặc dù cô không tin lắm nhưng. cũng còn hơn là anh không nói gì.Nghe đến đây, Trần Triệu Dương mặc dù không nói gì thêm nữa, nhưng trong lòng cũng yên tâm hơn, tuy rằng cô ấy nói không quan tâm nhưng trong lòng đã thầm tha thứ cho mình rồi.Sau khi tan làm, Trần Triệu Dương ân cần lái xe đưa hai người về biệt thự.Vốn dĩ Trần Triệu Dương đang nghĩ buổi tối sẽ ở lại biệt thự, ai mà biết được Tô Hồng Mị lại gọi điện đến bảo là có việc.Trần Triệu Dương biết răng, nếu không phải việc vô cùng quan trọng thì Tô Hồng Mị sẽ không gọi cho anh.Thế nên, anh chỉ có thể nói với Nam Cung Yến một tiếng rồi đi tìm Tô Hồng MỊ.Khi đến quán bar Dạ Mị, Trần Triệu Dương trực tiếp đi lên tầng hai mà không hề dừng lại.“Mẹ nó, thằng nhãi kia là ai? Sao lại đi thẳng lên tầng 2 thế?”Mặc dù Trần Triệu Dương đã đi đủ nhanh nhưng vẫn bị người trong quán bar nhìn thấy, thấy có người dám xông lên tầng 2, tất cả bọn họ đều náo loạn.Vì dù gì, bà chủ của Dạ Mị không phải người thường, có thể trở thành khách của người đó thì nhất định không phải loại vô danh.Nhưng mà, thằng nhóc vừa rồi cũng quá mức bình thường đi, sao bọn họ có thể phục được.Lập tức có một số người bắt đầu lên tiếng, nhưng đều bị tiếng người trong quán bar trấn áp, sau đó không ai dám nhắc tới nữa.Trần Triệu Dương đương nhiên không biết sự tùy ý của anh lại để lại ấn tượng khó xóa nhòa trong lòng người khác.“Chị Mị, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”, Trần Triệu Dương đến phòng của Tô Hồng Mị, nhìn thấy cô ta mặc một bộ đồ đỏ, tim anh bỗng nóng bừng.Cũng không biết có phải là ảo giác của anh hay không, cứ cảm thấy Tô Hồng Mị hôm nay xinh đẹp động lòng người.Tô Hồng Mị nhìn Trần Triệu Dương, đôi mắt như tơ, sợ rằng bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng cảm thấy yêu thương.Trần Triệu Dương tức khắc bừng tỉnh, anh nhìn chằm chăm vào Tô Hồng Mị, bởi vì vừa nấy anh ngửi được mùi thuốc thoang thoảng, Trần Triệu Dương rất rõ ràng về loại thảo dược này, nó có tác dụng nâng cao tinh thần.Đương nhiên, nó còn có một tác dụng vô cùng quan trọng khác, đó là khơi dậy những ham muốn sâu xa nhất trong lòng con người.

Chương 310