“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 316
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Mày đáng chết... Trần Triệu Dương, mày yên tâm, đợi đến khi mày chết, tao nhất định sẽ chăm sóc cho con vợ Nam Cung Yến của mày thật tốt”.Vừa nói, Diệp Thiên Phàm vừa cười như điên.Hiển nhiên là kẻ tàn phế tay chân như hắn ta đã bắt đầu có phần điên cuồng rồi.“Tao thật sự đã sai rồi”.Nhìn Diệp Thiên Phàm điên cuồng như thế, trong mắt Trần Triệu Dương lóe lên sát ý rợn người.Sau khi thấy Trần Triệu Dương đối đầu với nhà họ Diệp, những người xung quanh đều nhìn anh bằng ánh mắt như đang nhìn người chết. Bây giờ nghe thấy Trần Triệu Dương nhận sai, bọn họ còn tỏ vẻ dè bỉu và coi thường.“Đúng là đồ hèn, vốn tôi còn tưởng sẽ được chứng kiến một trận đấu ác liệt cơ”.“Cụt hứng quá, nhận sai luôn thế à?”“Lót dép hóng nấy giờ mà chỉ được xem cảnh này thôi sao?”Những người xung quanh khó chịu nhìn Trần Triệu Dương, bọn họ bàn tán xôn xao, hiển nhiên ai cũng bất mãn trước hành vi nhận sai của anh.Giang Tử Phong cũng ngạc nhiên nhìn Trần Triệu Dương, bởi vì anh làm như thế khác hẳn Trần Triệu Dương mà cậu ấy quen.“Bây giờ biết nhận sai thì đã muộn rồi”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói Diệp Thiên Phàm lập tức quát lên, đôi mắt hẳn ta đỏ ngầu.“Tao sai vì lần trước không nên giữ lại mạng cho mày, mày đáng chết”, khi mà tất cả mọi người cho rằng Trần Triệu Dương sẽ quỳ xuống cầu xin nhà họ Diệp tha lỗi thì giọng nói chứa đầy sát khí của anh vọng tới.“Shhh...”Nghe thấy câu này của Trần Triệu Dương, tất cả đều phải hít một hơi khí lạnh.Đây không phải là khiêu thích nhà họ Diệp nữa, mà là quyết tâm sống chết với nhà họ Diệp luôn rồi.Vốn mọi người đều đang xem thường Trần Triệu Dương, nhưng sau khi nghe thấy câu này của anh, ánh mắt của mọi người dần trở nên bội phục.Dù sao ở thành phố Nam Hải chưa từng có ai dám gây hấn với nhà họ Diệp như thế.“Mày đang tự tìm đường chết à?”, người nhà họ Diệp đều trợn mắt nhìn Trần Triệu Dương, còn Diệp Thiên Phàm thì sắp phát điên luôn rồi.Vốn dĩ hẳn ta tưởng rằng ông nội mình ra tay thì tên Trần Triệu Dương này sẽ lập tức quỳ xuống, không ngờ anh lại hùng hổ như thế.“Thăng nhóc, cậu không sợ chết thật sao?”, lúc này Diệp. Thiên Nam cũng vô cùng tức tối, tên khốn này dám phớt lờ ông ta.“Diệp gia chủ, đã chuẩn bị xong hai tỷ cho tôi chưa?”, Trần Triệu Dương chẳng hề để ý tới Diệp Thiên Nam, anh nhìn Diệp Sùng Minh rồi lạnh lùng nói.Diệp Thiên Nam sầm mặt xuống, đây là lần thứ hai Trần Triệu Dương ngó lơ ông ta rồi.
“Mày đáng chết... Trần Triệu Dương, mày yên tâm, đợi đến khi mày chết, tao nhất định sẽ chăm sóc cho con vợ Nam Cung Yến của mày thật tốt”.
Vừa nói, Diệp Thiên Phàm vừa cười như điên.
Hiển nhiên là kẻ tàn phế tay chân như hắn ta đã bắt đầu có phần điên cuồng rồi.
“Tao thật sự đã sai rồi”.
Nhìn Diệp Thiên Phàm điên cuồng như thế, trong mắt Trần Triệu Dương lóe lên sát ý rợn người.
Sau khi thấy Trần Triệu Dương đối đầu với nhà họ Diệp, những người xung quanh đều nhìn anh bằng ánh mắt như đang nhìn người chết. Bây giờ nghe thấy Trần Triệu Dương nhận sai, bọn họ còn tỏ vẻ dè bỉu và coi thường.
“Đúng là đồ hèn, vốn tôi còn tưởng sẽ được chứng kiến một trận đấu ác liệt cơ”.
“Cụt hứng quá, nhận sai luôn thế à?”
“Lót dép hóng nấy giờ mà chỉ được xem cảnh này thôi sao?”
Những người xung quanh khó chịu nhìn Trần Triệu Dương, bọn họ bàn tán xôn xao, hiển nhiên ai cũng bất mãn trước hành vi nhận sai của anh.
Giang Tử Phong cũng ngạc nhiên nhìn Trần Triệu Dương, bởi vì anh làm như thế khác hẳn Trần Triệu Dương mà cậu ấy quen.
“Bây giờ biết nhận sai thì đã muộn rồi”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói Diệp Thiên Phàm lập tức quát lên, đôi mắt hẳn ta đỏ ngầu.
“Tao sai vì lần trước không nên giữ lại mạng cho mày, mày đáng chết”, khi mà tất cả mọi người cho rằng Trần Triệu Dương sẽ quỳ xuống cầu xin nhà họ Diệp tha lỗi thì giọng nói chứa đầy sát khí của anh vọng tới.
“Shhh...”
Nghe thấy câu này của Trần Triệu Dương, tất cả đều phải hít một hơi khí lạnh.
Đây không phải là khiêu thích nhà họ Diệp nữa, mà là quyết tâm sống chết với nhà họ Diệp luôn rồi.
Vốn mọi người đều đang xem thường Trần Triệu Dương, nhưng sau khi nghe thấy câu này của anh, ánh mắt của mọi người dần trở nên bội phục.
Dù sao ở thành phố Nam Hải chưa từng có ai dám gây hấn với nhà họ Diệp như thế.
“Mày đang tự tìm đường chết à?”, người nhà họ Diệp đều trợn mắt nhìn Trần Triệu Dương, còn Diệp Thiên Phàm thì sắp phát điên luôn rồi.
Vốn dĩ hẳn ta tưởng rằng ông nội mình ra tay thì tên Trần Triệu Dương này sẽ lập tức quỳ xuống, không ngờ anh lại hùng hổ như thế.
“Thăng nhóc, cậu không sợ chết thật sao?”, lúc này Diệp. Thiên Nam cũng vô cùng tức tối, tên khốn này dám phớt lờ ông ta.
“Diệp gia chủ, đã chuẩn bị xong hai tỷ cho tôi chưa?”, Trần Triệu Dương chẳng hề để ý tới Diệp Thiên Nam, anh nhìn Diệp Sùng Minh rồi lạnh lùng nói.
Diệp Thiên Nam sầm mặt xuống, đây là lần thứ hai Trần Triệu Dương ngó lơ ông ta rồi.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Mày đáng chết... Trần Triệu Dương, mày yên tâm, đợi đến khi mày chết, tao nhất định sẽ chăm sóc cho con vợ Nam Cung Yến của mày thật tốt”.Vừa nói, Diệp Thiên Phàm vừa cười như điên.Hiển nhiên là kẻ tàn phế tay chân như hắn ta đã bắt đầu có phần điên cuồng rồi.“Tao thật sự đã sai rồi”.Nhìn Diệp Thiên Phàm điên cuồng như thế, trong mắt Trần Triệu Dương lóe lên sát ý rợn người.Sau khi thấy Trần Triệu Dương đối đầu với nhà họ Diệp, những người xung quanh đều nhìn anh bằng ánh mắt như đang nhìn người chết. Bây giờ nghe thấy Trần Triệu Dương nhận sai, bọn họ còn tỏ vẻ dè bỉu và coi thường.“Đúng là đồ hèn, vốn tôi còn tưởng sẽ được chứng kiến một trận đấu ác liệt cơ”.“Cụt hứng quá, nhận sai luôn thế à?”“Lót dép hóng nấy giờ mà chỉ được xem cảnh này thôi sao?”Những người xung quanh khó chịu nhìn Trần Triệu Dương, bọn họ bàn tán xôn xao, hiển nhiên ai cũng bất mãn trước hành vi nhận sai của anh.Giang Tử Phong cũng ngạc nhiên nhìn Trần Triệu Dương, bởi vì anh làm như thế khác hẳn Trần Triệu Dương mà cậu ấy quen.“Bây giờ biết nhận sai thì đã muộn rồi”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói Diệp Thiên Phàm lập tức quát lên, đôi mắt hẳn ta đỏ ngầu.“Tao sai vì lần trước không nên giữ lại mạng cho mày, mày đáng chết”, khi mà tất cả mọi người cho rằng Trần Triệu Dương sẽ quỳ xuống cầu xin nhà họ Diệp tha lỗi thì giọng nói chứa đầy sát khí của anh vọng tới.“Shhh...”Nghe thấy câu này của Trần Triệu Dương, tất cả đều phải hít một hơi khí lạnh.Đây không phải là khiêu thích nhà họ Diệp nữa, mà là quyết tâm sống chết với nhà họ Diệp luôn rồi.Vốn mọi người đều đang xem thường Trần Triệu Dương, nhưng sau khi nghe thấy câu này của anh, ánh mắt của mọi người dần trở nên bội phục.Dù sao ở thành phố Nam Hải chưa từng có ai dám gây hấn với nhà họ Diệp như thế.“Mày đang tự tìm đường chết à?”, người nhà họ Diệp đều trợn mắt nhìn Trần Triệu Dương, còn Diệp Thiên Phàm thì sắp phát điên luôn rồi.Vốn dĩ hẳn ta tưởng rằng ông nội mình ra tay thì tên Trần Triệu Dương này sẽ lập tức quỳ xuống, không ngờ anh lại hùng hổ như thế.“Thăng nhóc, cậu không sợ chết thật sao?”, lúc này Diệp. Thiên Nam cũng vô cùng tức tối, tên khốn này dám phớt lờ ông ta.“Diệp gia chủ, đã chuẩn bị xong hai tỷ cho tôi chưa?”, Trần Triệu Dương chẳng hề để ý tới Diệp Thiên Nam, anh nhìn Diệp Sùng Minh rồi lạnh lùng nói.Diệp Thiên Nam sầm mặt xuống, đây là lần thứ hai Trần Triệu Dương ngó lơ ông ta rồi.