Tác giả:

“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…

Chương 353

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Trong xe, Trần Triệu Dương ngồi ở hàng ghế sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi.Ngay lúc này, Giang Tử Phong đang lái xe lại nói một cách thán phục: “Em nói này đại ca, anh chăm sóc da kiểu gì thế? Em đã thấy rất nhiều nữ nghệ sĩ nổi tiếng làm đại diện thương hiệu cho các hãng mỹ phẩm rồi nhưng không thấy ai có làn da đẹp như anh cả”.“Còn nói nhảm nữa thì có tin tôi xử cậu luôn không”, Trần Triệu Dương vươn tay vỗ đầu Giang Tử Phong rồi bực bội nói.Anh còn đang đau đầu vì sự thay đổi của làn da mình gần đây, phải biết rằng màu da màu lúa mạch của anh phải mất bao nhiêu năm “khổ luyện” mới có được. Nhưng dạo gần đây tu luyện lại khiến cho làn da của anh thay đổi một cách chóng mặt.Nếu được thì anh chỉ muốn nói là anh không hề muốn có làn da trắng bóc như thế này làm gì, thực sự giống như mấy thăng trai bao vậy.Giang Tử Phong tất nhiên không thể nào biết được “nỗi đau” này của Trần Triệu Dương nhưng nhìn vẻ mặt anh không được tốt läm nên lập tức ngậm miệng.Nửa tiếng sau, hai người cuối cùng cũng đi đến nơi tổ chức buổi đấu giá hôm nay - một phòng đấu giá của thành phố Nam Hải.Trần Triệu Dương phát hiện, bên ngoài phòng đấu giá này có không ít xe sang, người nào người nấy đều mặc vest lịch lãm đi vào bên trong.Xem ra, lần đấu giá này thu hút được không ít thế lực đến.Nhưng Trần Triệu Dương quyết tâm phải lấy được hồ Lộc Minh.“Đại ca, người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen kia là Trang Phi - tổng giám đốc của bất động sản Hoành Mậu”, Giang Tử Phong đứng bên cạnh giới thiệu.Trần Triệu Dương nghe thấy vậy thì ngạc nhiên.Anh biết bất động sản Hoành Mậu, nó chính là tập đoàn bất động sản lớn nhất Nam Hải, thực lực vô cùng hùng hậu.Không ngờ ông ta cũng đến tham dự buổi đấu giá này.“Ngoài bất động sản Hoành Mậu của Nam Hải chúng ta ra thì còn có rất nhiều tập đoàn có quy mô lớn về bất động sản khác cũng đến”, Giang Tử Phong nghiêm mặt nói với Trân Triệu Dương.Phải biết là các thế lực võ đạo ở Nam Hải tuy rằng không được coi là quá phát triển nhưng do là một thành phố ven biển nên kinh tế vô cùng phát triển, một vài tập đoàn, công ty lớn đều có sức ảnh hưởng vô cùng lớn ở đây.“Không sao cả, đi thôi, chúng ta đi vào trong”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi dẫn theo Giang Tử Phong đi vào trong.“Đại ca, không ngờ nhà họ Ngụy ở Vân Hải cũng đến rồi, xem ra buổi đấu giá hôm nay không dễ nuốt đâu”, ngay khi hai người vừa bước vào phòng đấu giá thì nhìn thấy hai người đàn ông sắc mặt lạnh lùng ngồi ở ngay hàng ghế đầu.“Hả? Nhà họ Ngụy mà cũng dám duỗi tay mó vào đồ của thành phố Nam Hải sao?”, nghe được lời nói của Giang Tử Phong thì Trần Triệu Dương đánh mắt nhìn sang đó nhưng không nhận ra hai người họ.Chỉ là thực lực của hai người này đều đã đạt đến hậu thiên đại thành rồi, xem ra nhà họ Ngụy rất coi trọng chuyện này.“Đại ca, nghe nói một thời gian trước nhà họ Ngụy xảy ra chuyện, hình như là có kẻ đã phản bội. Tuy răng, cuối cùng tên đó bị siết cổ cho đến chết nhưng mà nhà họ cũng tổn thất rất nặng nề. Đến lúc này, nhà họ Ngụy vẫn không muốn hành sự khiêm tốn, còn dám đến Nam Hải, đúng thật là to gan mà”.Giang Tử Phong đối với chuyện nhà họ Ngụy xảy ra chuyện cũng khá kinh ngạc nhưng trong giọng nói của cậu ấy lại để lộ ra chút hả hê.Sau khi nghe những gì Giang Tử Phong nói thì Trân Triệu Dương thoáng giật mình.Xem ra, lần đó anh thả người nhà họ Ngụy kia ra đã có tác dụng rồi, chỉ là tác dụng còn chưa lớn lảm, nếu không nhà họ sẽ không thể rảnh rỗi mà đến Đông Hải làm gì.“Trần Triệu Dương, không ngờ cậu còn dám xuất hiện trước mặt nhà họ Ngụy, đúng thật là không sợ chết mà”, ngay lúc Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong đang nói chuyện về nhà họ Ngụy thì hai người kia cũng nhìn thấy anh, họ lập tức đứng lên rồi lạnh giọng nói.“Hả? Nhà họ Ngụy các người là sao chổi hay sao mà tôi lại không dám xuất hiện?”, Trần Triệu Dương không hề tức. giận mà lập tức tiến về phía hai người nhà họ Ngụy kia.“Cậu đã làm cho cậu chủ Ngụy thành người tàn tật, lại còn giết chết nhiều người nhà họ Ngụy như thế. Cậu nghĩ cậu còn chạy thoát được sao? Nếu biết điều thì mau cút đến cổng nhà họ Ngụy rồi quỳ xuống đi, có lẽ chủ nhà họ Ngụy còn để cho cậu toàn thây, nếu không, haha...”Một người mặc áo đen trong đó lạnh giọng nói một cách đầy ngạo mạn.

Trong xe, Trần Triệu Dương ngồi ở hàng ghế sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngay lúc này, Giang Tử Phong đang lái xe lại nói một cách thán phục: “Em nói này đại ca, anh chăm sóc da kiểu gì thế? Em đã thấy rất nhiều nữ nghệ sĩ nổi tiếng làm đại diện thương hiệu cho các hãng mỹ phẩm rồi nhưng không thấy ai có làn da đẹp như anh cả”.

“Còn nói nhảm nữa thì có tin tôi xử cậu luôn không”, Trần Triệu Dương vươn tay vỗ đầu Giang Tử Phong rồi bực bội nói.

Anh còn đang đau đầu vì sự thay đổi của làn da mình gần đây, phải biết rằng màu da màu lúa mạch của anh phải mất bao nhiêu năm “khổ luyện” mới có được. Nhưng dạo gần đây tu luyện lại khiến cho làn da của anh thay đổi một cách chóng mặt.

Nếu được thì anh chỉ muốn nói là anh không hề muốn có làn da trắng bóc như thế này làm gì, thực sự giống như mấy thăng trai bao vậy.

Giang Tử Phong tất nhiên không thể nào biết được “nỗi đau” này của Trần Triệu Dương nhưng nhìn vẻ mặt anh không được tốt läm nên lập tức ngậm miệng.

Nửa tiếng sau, hai người cuối cùng cũng đi đến nơi tổ chức buổi đấu giá hôm nay - một phòng đấu giá của thành phố Nam Hải.

Trần Triệu Dương phát hiện, bên ngoài phòng đấu giá này có không ít xe sang, người nào người nấy đều mặc vest lịch lãm đi vào bên trong.

Xem ra, lần đấu giá này thu hút được không ít thế lực đến.

Nhưng Trần Triệu Dương quyết tâm phải lấy được hồ Lộc Minh.

“Đại ca, người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen kia là Trang Phi - tổng giám đốc của bất động sản Hoành Mậu”, Giang Tử Phong đứng bên cạnh giới thiệu.

Trần Triệu Dương nghe thấy vậy thì ngạc nhiên.

Anh biết bất động sản Hoành Mậu, nó chính là tập đoàn bất động sản lớn nhất Nam Hải, thực lực vô cùng hùng hậu.

Không ngờ ông ta cũng đến tham dự buổi đấu giá này.

“Ngoài bất động sản Hoành Mậu của Nam Hải chúng ta ra thì còn có rất nhiều tập đoàn có quy mô lớn về bất động sản khác cũng đến”, Giang Tử Phong nghiêm mặt nói với Trân Triệu Dương.

Phải biết là các thế lực võ đạo ở Nam Hải tuy rằng không được coi là quá phát triển nhưng do là một thành phố ven biển nên kinh tế vô cùng phát triển, một vài tập đoàn, công ty lớn đều có sức ảnh hưởng vô cùng lớn ở đây.

“Không sao cả, đi thôi, chúng ta đi vào trong”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi dẫn theo Giang Tử Phong đi vào trong.

“Đại ca, không ngờ nhà họ Ngụy ở Vân Hải cũng đến rồi, xem ra buổi đấu giá hôm nay không dễ nuốt đâu”, ngay khi hai người vừa bước vào phòng đấu giá thì nhìn thấy hai người đàn ông sắc mặt lạnh lùng ngồi ở ngay hàng ghế đầu.

“Hả? Nhà họ Ngụy mà cũng dám duỗi tay mó vào đồ của thành phố Nam Hải sao?”, nghe được lời nói của Giang Tử Phong thì Trần Triệu Dương đánh mắt nhìn sang đó nhưng không nhận ra hai người họ.

Chỉ là thực lực của hai người này đều đã đạt đến hậu thiên đại thành rồi, xem ra nhà họ Ngụy rất coi trọng chuyện này.

“Đại ca, nghe nói một thời gian trước nhà họ Ngụy xảy ra chuyện, hình như là có kẻ đã phản bội. Tuy răng, cuối cùng tên đó bị siết cổ cho đến chết nhưng mà nhà họ cũng tổn thất rất nặng nề. Đến lúc này, nhà họ Ngụy vẫn không muốn hành sự khiêm tốn, còn dám đến Nam Hải, đúng thật là to gan mà”.

Giang Tử Phong đối với chuyện nhà họ Ngụy xảy ra chuyện cũng khá kinh ngạc nhưng trong giọng nói của cậu ấy lại để lộ ra chút hả hê.

Sau khi nghe những gì Giang Tử Phong nói thì Trân Triệu Dương thoáng giật mình.

Xem ra, lần đó anh thả người nhà họ Ngụy kia ra đã có tác dụng rồi, chỉ là tác dụng còn chưa lớn lảm, nếu không nhà họ sẽ không thể rảnh rỗi mà đến Đông Hải làm gì.

“Trần Triệu Dương, không ngờ cậu còn dám xuất hiện trước mặt nhà họ Ngụy, đúng thật là không sợ chết mà”, ngay lúc Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong đang nói chuyện về nhà họ Ngụy thì hai người kia cũng nhìn thấy anh, họ lập tức đứng lên rồi lạnh giọng nói.

“Hả? Nhà họ Ngụy các người là sao chổi hay sao mà tôi lại không dám xuất hiện?”, Trần Triệu Dương không hề tức. giận mà lập tức tiến về phía hai người nhà họ Ngụy kia.

“Cậu đã làm cho cậu chủ Ngụy thành người tàn tật, lại còn giết chết nhiều người nhà họ Ngụy như thế. Cậu nghĩ cậu còn chạy thoát được sao? Nếu biết điều thì mau cút đến cổng nhà họ Ngụy rồi quỳ xuống đi, có lẽ chủ nhà họ Ngụy còn để cho cậu toàn thây, nếu không, haha...”

Một người mặc áo đen trong đó lạnh giọng nói một cách đầy ngạo mạn.

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Trong xe, Trần Triệu Dương ngồi ở hàng ghế sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi.Ngay lúc này, Giang Tử Phong đang lái xe lại nói một cách thán phục: “Em nói này đại ca, anh chăm sóc da kiểu gì thế? Em đã thấy rất nhiều nữ nghệ sĩ nổi tiếng làm đại diện thương hiệu cho các hãng mỹ phẩm rồi nhưng không thấy ai có làn da đẹp như anh cả”.“Còn nói nhảm nữa thì có tin tôi xử cậu luôn không”, Trần Triệu Dương vươn tay vỗ đầu Giang Tử Phong rồi bực bội nói.Anh còn đang đau đầu vì sự thay đổi của làn da mình gần đây, phải biết rằng màu da màu lúa mạch của anh phải mất bao nhiêu năm “khổ luyện” mới có được. Nhưng dạo gần đây tu luyện lại khiến cho làn da của anh thay đổi một cách chóng mặt.Nếu được thì anh chỉ muốn nói là anh không hề muốn có làn da trắng bóc như thế này làm gì, thực sự giống như mấy thăng trai bao vậy.Giang Tử Phong tất nhiên không thể nào biết được “nỗi đau” này của Trần Triệu Dương nhưng nhìn vẻ mặt anh không được tốt läm nên lập tức ngậm miệng.Nửa tiếng sau, hai người cuối cùng cũng đi đến nơi tổ chức buổi đấu giá hôm nay - một phòng đấu giá của thành phố Nam Hải.Trần Triệu Dương phát hiện, bên ngoài phòng đấu giá này có không ít xe sang, người nào người nấy đều mặc vest lịch lãm đi vào bên trong.Xem ra, lần đấu giá này thu hút được không ít thế lực đến.Nhưng Trần Triệu Dương quyết tâm phải lấy được hồ Lộc Minh.“Đại ca, người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen kia là Trang Phi - tổng giám đốc của bất động sản Hoành Mậu”, Giang Tử Phong đứng bên cạnh giới thiệu.Trần Triệu Dương nghe thấy vậy thì ngạc nhiên.Anh biết bất động sản Hoành Mậu, nó chính là tập đoàn bất động sản lớn nhất Nam Hải, thực lực vô cùng hùng hậu.Không ngờ ông ta cũng đến tham dự buổi đấu giá này.“Ngoài bất động sản Hoành Mậu của Nam Hải chúng ta ra thì còn có rất nhiều tập đoàn có quy mô lớn về bất động sản khác cũng đến”, Giang Tử Phong nghiêm mặt nói với Trân Triệu Dương.Phải biết là các thế lực võ đạo ở Nam Hải tuy rằng không được coi là quá phát triển nhưng do là một thành phố ven biển nên kinh tế vô cùng phát triển, một vài tập đoàn, công ty lớn đều có sức ảnh hưởng vô cùng lớn ở đây.“Không sao cả, đi thôi, chúng ta đi vào trong”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi dẫn theo Giang Tử Phong đi vào trong.“Đại ca, không ngờ nhà họ Ngụy ở Vân Hải cũng đến rồi, xem ra buổi đấu giá hôm nay không dễ nuốt đâu”, ngay khi hai người vừa bước vào phòng đấu giá thì nhìn thấy hai người đàn ông sắc mặt lạnh lùng ngồi ở ngay hàng ghế đầu.“Hả? Nhà họ Ngụy mà cũng dám duỗi tay mó vào đồ của thành phố Nam Hải sao?”, nghe được lời nói của Giang Tử Phong thì Trần Triệu Dương đánh mắt nhìn sang đó nhưng không nhận ra hai người họ.Chỉ là thực lực của hai người này đều đã đạt đến hậu thiên đại thành rồi, xem ra nhà họ Ngụy rất coi trọng chuyện này.“Đại ca, nghe nói một thời gian trước nhà họ Ngụy xảy ra chuyện, hình như là có kẻ đã phản bội. Tuy răng, cuối cùng tên đó bị siết cổ cho đến chết nhưng mà nhà họ cũng tổn thất rất nặng nề. Đến lúc này, nhà họ Ngụy vẫn không muốn hành sự khiêm tốn, còn dám đến Nam Hải, đúng thật là to gan mà”.Giang Tử Phong đối với chuyện nhà họ Ngụy xảy ra chuyện cũng khá kinh ngạc nhưng trong giọng nói của cậu ấy lại để lộ ra chút hả hê.Sau khi nghe những gì Giang Tử Phong nói thì Trân Triệu Dương thoáng giật mình.Xem ra, lần đó anh thả người nhà họ Ngụy kia ra đã có tác dụng rồi, chỉ là tác dụng còn chưa lớn lảm, nếu không nhà họ sẽ không thể rảnh rỗi mà đến Đông Hải làm gì.“Trần Triệu Dương, không ngờ cậu còn dám xuất hiện trước mặt nhà họ Ngụy, đúng thật là không sợ chết mà”, ngay lúc Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong đang nói chuyện về nhà họ Ngụy thì hai người kia cũng nhìn thấy anh, họ lập tức đứng lên rồi lạnh giọng nói.“Hả? Nhà họ Ngụy các người là sao chổi hay sao mà tôi lại không dám xuất hiện?”, Trần Triệu Dương không hề tức. giận mà lập tức tiến về phía hai người nhà họ Ngụy kia.“Cậu đã làm cho cậu chủ Ngụy thành người tàn tật, lại còn giết chết nhiều người nhà họ Ngụy như thế. Cậu nghĩ cậu còn chạy thoát được sao? Nếu biết điều thì mau cút đến cổng nhà họ Ngụy rồi quỳ xuống đi, có lẽ chủ nhà họ Ngụy còn để cho cậu toàn thây, nếu không, haha...”Một người mặc áo đen trong đó lạnh giọng nói một cách đầy ngạo mạn.

Chương 353