“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 380
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Lời nói này không phải là không có căn cứ, những bậc thầy điêu khắc ngọc theo đuổi tới trình độ cao nhất thường vào lúc điêu khắc tác phẩm vì quá tập trung tinh thần và tốn không biết bao nhiêu công sức nên cuối cùng không chống đỡ nổi mà chết đột ngột trên bàn điêu khắc.Hai người này đã gác đao từ rất lâu rồi, hiện giờ lại tùy tiện ra tay, đối với hai người họ mà nói, e rằng không phải là chuyện tốt gì.Nghe Phương Thư Minh nói, họ lập tức có chút mất hứng.Kỹ thuật cắt đá vừa rồi của Trần Triệu Dương rõ như ban ngày, mà kỹ thuật mài đá này cũng không có khiếm khuyết nào, nếu trong tình huống như vậy còn có thể tổn hại thì sợ rằng không ai có thể đảm bảo sẽ không hư hỏng.“Thôi được rồi, có lế đời này tôi vô duyên với kiệt tác truyền đời này, Đoạn Dương nói xong, thần sắc có chút buồn bã.Trương Chấn Vũ mặc dù không lên tiếng, trong mắt lại lộ ra một tia không cam tâm.Tác phẩm đã định trước sẽ trở thành kiệt tác truyền thế đều không thể tham gia vào, bọn họ sao có thể cam lòng. Trần Triệu Dương đối với tinh thần yêu nghề của hai người này thì vô cùng tôn kính, anh chợt nhớ ra, bên trong không phải còn có một cây thông cần điêu khắc sao?Mà rễ của gốc cây thông này còn có một miếng đất cũng cần được hoàn chỉnh.Dù gì một mình anh cũng không làm được.Hai người trước mắt này không phải là vừa hay sao.Đoạn Dương thuộc phái phóng khoáng, phụ trách việc đếo phần đất đai.Mà Trương Chấn Vũ lại thuộc phái tinh xảo, chịu trách nhiệm phần cây thông.Đây đúng là vẹn cả đôi đường.Tác phẩm của anh do hai bậc thầy khắc ngọc cùng nhau hoàn thành, e rằng giá trị của tác phẩm này sẽ tăng thêm rất nhiều so với phần móng ban đầu.“Hai vị tiền bối, đợi tôi cắt miếng Phỉ Thúy này ra, nếu như cần tới chạm khắc, mong rằng hai vị không nề hà mà ra tay, tôi đây vô cùng cảm kích”, Trần Triệu Dương lập tức chắp tay mà nói. Nghe lrân Iriệu Dương nói như vậy, hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó ngồi bệt xuống bên cạnh tảng đá, đồng thời nhìn chằm chằm vào đó.Thấy vậy Trần Triệu Dương cũng không biết phải làm thế nào, anh biết rằng, nếu như hôm nay không cắt được miếng Phỉ Thủy này ra, sợ rằng hai ông lão này sẽ không cam tâm.Trần Triệu Dương lại tiếp tục mài.Không còn ai tỏ ra mất kiên nhẫn với lần mài đá lần này của Trần Triệu Dương, có thể chứng kiến một kiệt tác tuyệt thế, bọn họ đều cảm thấy vinh dự.Thậm chí còn có người bắt đầu quay lại video.Thực ra, ban đầu họ quay video không phải để chứng kiến một kiệt tác ra đời như thế nào, mà muốn ghi lại làm trò cười.Nhưng hiện giờ họ lại kích động vô cùng, vui mừng vì tầm nhìn xa trông rộng của bản thân.Trần Triệu Dương đương nhiên không biết những điều này, anh đã hoàn toàn tập trung vào việc mài đá.Thời gian trôi qua, sắc trời ngày càng tối, màn đêm dần buông xuống.
Lời nói này không phải là không có căn cứ, những bậc thầy điêu khắc ngọc theo đuổi tới trình độ cao nhất thường vào lúc điêu khắc tác phẩm vì quá tập trung tinh thần và tốn không biết bao nhiêu công sức nên cuối cùng không chống đỡ nổi mà chết đột ngột trên bàn điêu khắc.
Hai người này đã gác đao từ rất lâu rồi, hiện giờ lại tùy tiện ra tay, đối với hai người họ mà nói, e rằng không phải là chuyện tốt gì.
Nghe Phương Thư Minh nói, họ lập tức có chút mất hứng.
Kỹ thuật cắt đá vừa rồi của Trần Triệu Dương rõ như ban ngày, mà kỹ thuật mài đá này cũng không có khiếm khuyết nào, nếu trong tình huống như vậy còn có thể tổn hại thì sợ rằng không ai có thể đảm bảo sẽ không hư hỏng.
“Thôi được rồi, có lế đời này tôi vô duyên với kiệt tác truyền đời này, Đoạn Dương nói xong, thần sắc có chút buồn bã.
Trương Chấn Vũ mặc dù không lên tiếng, trong mắt lại lộ ra một tia không cam tâm.
Tác phẩm đã định trước sẽ trở thành kiệt tác truyền thế đều không thể tham gia vào, bọn họ sao có thể cam lòng.
Trần Triệu Dương đối với tinh thần yêu nghề của hai người này thì vô cùng tôn kính, anh chợt nhớ ra, bên trong không phải còn có một cây thông cần điêu khắc sao?
Mà rễ của gốc cây thông này còn có một miếng đất cũng cần được hoàn chỉnh.
Dù gì một mình anh cũng không làm được.
Hai người trước mắt này không phải là vừa hay sao.
Đoạn Dương thuộc phái phóng khoáng, phụ trách việc đếo phần đất đai.
Mà Trương Chấn Vũ lại thuộc phái tinh xảo, chịu trách nhiệm phần cây thông.
Đây đúng là vẹn cả đôi đường.
Tác phẩm của anh do hai bậc thầy khắc ngọc cùng nhau hoàn thành, e rằng giá trị của tác phẩm này sẽ tăng thêm rất nhiều so với phần móng ban đầu.
“Hai vị tiền bối, đợi tôi cắt miếng Phỉ Thúy này ra, nếu như cần tới chạm khắc, mong rằng hai vị không nề hà mà ra tay, tôi đây vô cùng cảm kích”, Trần Triệu Dương lập tức chắp tay mà nói.
Nghe lrân Iriệu Dương nói như vậy, hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó ngồi bệt xuống bên cạnh tảng đá, đồng thời nhìn chằm chằm vào đó.
Thấy vậy Trần Triệu Dương cũng không biết phải làm thế nào, anh biết rằng, nếu như hôm nay không cắt được miếng Phỉ Thủy này ra, sợ rằng hai ông lão này sẽ không cam tâm.
Trần Triệu Dương lại tiếp tục mài.
Không còn ai tỏ ra mất kiên nhẫn với lần mài đá lần này của Trần Triệu Dương, có thể chứng kiến một kiệt tác tuyệt thế, bọn họ đều cảm thấy vinh dự.
Thậm chí còn có người bắt đầu quay lại video.
Thực ra, ban đầu họ quay video không phải để chứng kiến một kiệt tác ra đời như thế nào, mà muốn ghi lại làm trò cười.
Nhưng hiện giờ họ lại kích động vô cùng, vui mừng vì tầm nhìn xa trông rộng của bản thân.
Trần Triệu Dương đương nhiên không biết những điều này, anh đã hoàn toàn tập trung vào việc mài đá.
Thời gian trôi qua, sắc trời ngày càng tối, màn đêm dần buông xuống.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Lời nói này không phải là không có căn cứ, những bậc thầy điêu khắc ngọc theo đuổi tới trình độ cao nhất thường vào lúc điêu khắc tác phẩm vì quá tập trung tinh thần và tốn không biết bao nhiêu công sức nên cuối cùng không chống đỡ nổi mà chết đột ngột trên bàn điêu khắc.Hai người này đã gác đao từ rất lâu rồi, hiện giờ lại tùy tiện ra tay, đối với hai người họ mà nói, e rằng không phải là chuyện tốt gì.Nghe Phương Thư Minh nói, họ lập tức có chút mất hứng.Kỹ thuật cắt đá vừa rồi của Trần Triệu Dương rõ như ban ngày, mà kỹ thuật mài đá này cũng không có khiếm khuyết nào, nếu trong tình huống như vậy còn có thể tổn hại thì sợ rằng không ai có thể đảm bảo sẽ không hư hỏng.“Thôi được rồi, có lế đời này tôi vô duyên với kiệt tác truyền đời này, Đoạn Dương nói xong, thần sắc có chút buồn bã.Trương Chấn Vũ mặc dù không lên tiếng, trong mắt lại lộ ra một tia không cam tâm.Tác phẩm đã định trước sẽ trở thành kiệt tác truyền thế đều không thể tham gia vào, bọn họ sao có thể cam lòng. Trần Triệu Dương đối với tinh thần yêu nghề của hai người này thì vô cùng tôn kính, anh chợt nhớ ra, bên trong không phải còn có một cây thông cần điêu khắc sao?Mà rễ của gốc cây thông này còn có một miếng đất cũng cần được hoàn chỉnh.Dù gì một mình anh cũng không làm được.Hai người trước mắt này không phải là vừa hay sao.Đoạn Dương thuộc phái phóng khoáng, phụ trách việc đếo phần đất đai.Mà Trương Chấn Vũ lại thuộc phái tinh xảo, chịu trách nhiệm phần cây thông.Đây đúng là vẹn cả đôi đường.Tác phẩm của anh do hai bậc thầy khắc ngọc cùng nhau hoàn thành, e rằng giá trị của tác phẩm này sẽ tăng thêm rất nhiều so với phần móng ban đầu.“Hai vị tiền bối, đợi tôi cắt miếng Phỉ Thúy này ra, nếu như cần tới chạm khắc, mong rằng hai vị không nề hà mà ra tay, tôi đây vô cùng cảm kích”, Trần Triệu Dương lập tức chắp tay mà nói. Nghe lrân Iriệu Dương nói như vậy, hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó ngồi bệt xuống bên cạnh tảng đá, đồng thời nhìn chằm chằm vào đó.Thấy vậy Trần Triệu Dương cũng không biết phải làm thế nào, anh biết rằng, nếu như hôm nay không cắt được miếng Phỉ Thủy này ra, sợ rằng hai ông lão này sẽ không cam tâm.Trần Triệu Dương lại tiếp tục mài.Không còn ai tỏ ra mất kiên nhẫn với lần mài đá lần này của Trần Triệu Dương, có thể chứng kiến một kiệt tác tuyệt thế, bọn họ đều cảm thấy vinh dự.Thậm chí còn có người bắt đầu quay lại video.Thực ra, ban đầu họ quay video không phải để chứng kiến một kiệt tác ra đời như thế nào, mà muốn ghi lại làm trò cười.Nhưng hiện giờ họ lại kích động vô cùng, vui mừng vì tầm nhìn xa trông rộng của bản thân.Trần Triệu Dương đương nhiên không biết những điều này, anh đã hoàn toàn tập trung vào việc mài đá.Thời gian trôi qua, sắc trời ngày càng tối, màn đêm dần buông xuống.