“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 388
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Ồ, nói đi, có chuyện gì?”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Yến lập tức bừng tỉnh sau cơn say dài, hỏi thẳng anh.“Thật ra cũng không có chuyện gì to tát cả. Anh cần phải đi ra ngoài vài ngày. Nếu nhanh thì khoảng ba ngày, nếu chậm thì phải năm bảy ngày”, anh không ngờ Nam Cung Yến lại nhạy bén như vậy, hết cách chỉ đành nói ra.“Được thôi, anh có thể đi bao lâu tùy thích, không cần phải báo cáo với tôi”, vẻ mặt của Nam Cung Yến chợt ngưng trệ, sau đó vờ như không quan tâm.“Được rồi, tôi phải đi ngủ rồi”, dứt lời, Nam Cung Yến xoay người bước lên lầu mà không đợi Trần Triệu Dương nói thêm câu nào.Lúc xoay người đi, trong lòng cô cảm thấy hơi buồn và lạc lõng.Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cảm giác này đối với Trần Triệu Dương, cô vẫn luôn cho rằng mình không hề chấp nhận anh, nhưng bây giờ, đột nhiên nhận ra bản thân thế mà lại không nỡ để anh đi.Trần Triệu Dương nhìn theo bóng lưng Nam Cung Yến đang bước đi uyển chuyển lên lầu thì thấy có chút thất vọng. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, sau khi thu dọn Phỉ Thúy, anh trở về phòng và bắt đầu tu luyện.Khi Nam Cung Yến về đến phòng, sắc mặt cô có chút không ổn, Từ Tịnh Nhã tất nhiên nhận ra nên vội nhìn về phía cô.“Tiểu Yến, cậu bị sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”, Từ Tịnh Nhã nhìn Nam Cung Yến với vẻ mặt lo lắng hỏi.“Không có gì đâu, là Trần Triệu Dương có chuyện cần giải quyết nên anh ta phải đi xa một thời gian", Nam Cung Yến hít một hơi thật sâu lấy lại cảm xúc rồi nói.“Đây chẳng phải là cậu đang không nỡ để cho người ta đi sao? Thế mà vẫn còn cứng miệng như vậy”, Từ Tịnh Nhã nghe vậy bất lực nói.“Ai nói mình không nỡ để anh ta đi chứ, mình vừa rồi chỉ là đang nghĩ tới chuyện khác mà thôi”, Nam Cung Yến còn cứng miệng chối.“Được rồi, cậu thắng rồi”, Từ Tịnh Nhã xua tay, không muốn khơi chuyện này nữa.Qua một đêm, Trần Triệu Dương cảm thấy mình hấp thu linh khí nhanh hơn trước rất nhiều, hẳn là tác dụng của việc tu luyện thân thể. Kinh mạch của anh dày hơn, tất nhiên sẽ chứa được nhiều linh khí hơn, sau một thời gian dồn nén chân khí trong cơ thể, lực hút của anh cũng trở nên mạnh mẽ hơn trước.Mà tốc độ truyền dẫn linh khí mà Nam Cung "Yến mang đến cho anh cũng trở nên nhiều hơn, chẳng trách lão già kia để cho mình kết hôn với cô ấy, bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân rồi.Thể chất của Nam Cung Yến thực sự quá đặc biệt, nếu tốc độ tu luyện của mình càng nhanh, vậy thì Nam Cung Yến sẽ cung cấp nhiều linh khí hơn.Nếu mình có thể ở gần cô ấy một chút thì sế càng tốt.
“Ồ, nói đi, có chuyện gì?”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Yến lập tức bừng tỉnh sau cơn say dài, hỏi thẳng anh.
“Thật ra cũng không có chuyện gì to tát cả. Anh cần phải đi ra ngoài vài ngày. Nếu nhanh thì khoảng ba ngày, nếu chậm thì phải năm bảy ngày”, anh không ngờ Nam Cung Yến lại nhạy bén như vậy, hết cách chỉ đành nói ra.
“Được thôi, anh có thể đi bao lâu tùy thích, không cần phải báo cáo với tôi”, vẻ mặt của Nam Cung Yến chợt ngưng trệ, sau đó vờ như không quan tâm.
“Được rồi, tôi phải đi ngủ rồi”, dứt lời, Nam Cung Yến xoay người bước lên lầu mà không đợi Trần Triệu Dương nói thêm câu nào.
Lúc xoay người đi, trong lòng cô cảm thấy hơi buồn và lạc lõng.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cảm giác này đối với Trần Triệu Dương, cô vẫn luôn cho rằng mình không hề chấp nhận anh, nhưng bây giờ, đột nhiên nhận ra bản thân thế mà lại không nỡ để anh đi.
Trần Triệu Dương nhìn theo bóng lưng Nam Cung Yến đang bước đi uyển chuyển lên lầu thì thấy có chút thất vọng.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, sau khi thu dọn Phỉ Thúy, anh trở về phòng và bắt đầu tu luyện.
Khi Nam Cung Yến về đến phòng, sắc mặt cô có chút không ổn, Từ Tịnh Nhã tất nhiên nhận ra nên vội nhìn về phía cô.
“Tiểu Yến, cậu bị sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”, Từ Tịnh Nhã nhìn Nam Cung Yến với vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Không có gì đâu, là Trần Triệu Dương có chuyện cần giải quyết nên anh ta phải đi xa một thời gian", Nam Cung Yến hít một hơi thật sâu lấy lại cảm xúc rồi nói.
“Đây chẳng phải là cậu đang không nỡ để cho người ta đi sao? Thế mà vẫn còn cứng miệng như vậy”, Từ Tịnh Nhã nghe vậy bất lực nói.
“Ai nói mình không nỡ để anh ta đi chứ, mình vừa rồi chỉ là đang nghĩ tới chuyện khác mà thôi”, Nam Cung Yến còn cứng miệng chối.
“Được rồi, cậu thắng rồi”, Từ Tịnh Nhã xua tay, không muốn khơi chuyện này nữa.
Qua một đêm, Trần Triệu Dương cảm thấy mình hấp thu linh khí nhanh hơn trước rất nhiều, hẳn là tác dụng của việc tu luyện thân thể.
Kinh mạch của anh dày hơn, tất nhiên sẽ chứa được nhiều linh khí hơn, sau một thời gian dồn nén chân khí trong cơ thể, lực hút của anh cũng trở nên mạnh mẽ hơn trước.
Mà tốc độ truyền dẫn linh khí mà Nam Cung "Yến mang đến cho anh cũng trở nên nhiều hơn, chẳng trách lão già kia để cho mình kết hôn với cô ấy, bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân rồi.
Thể chất của Nam Cung Yến thực sự quá đặc biệt, nếu tốc độ tu luyện của mình càng nhanh, vậy thì Nam Cung Yến sẽ cung cấp nhiều linh khí hơn.
Nếu mình có thể ở gần cô ấy một chút thì sế càng tốt.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Ồ, nói đi, có chuyện gì?”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Yến lập tức bừng tỉnh sau cơn say dài, hỏi thẳng anh.“Thật ra cũng không có chuyện gì to tát cả. Anh cần phải đi ra ngoài vài ngày. Nếu nhanh thì khoảng ba ngày, nếu chậm thì phải năm bảy ngày”, anh không ngờ Nam Cung Yến lại nhạy bén như vậy, hết cách chỉ đành nói ra.“Được thôi, anh có thể đi bao lâu tùy thích, không cần phải báo cáo với tôi”, vẻ mặt của Nam Cung Yến chợt ngưng trệ, sau đó vờ như không quan tâm.“Được rồi, tôi phải đi ngủ rồi”, dứt lời, Nam Cung Yến xoay người bước lên lầu mà không đợi Trần Triệu Dương nói thêm câu nào.Lúc xoay người đi, trong lòng cô cảm thấy hơi buồn và lạc lõng.Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cảm giác này đối với Trần Triệu Dương, cô vẫn luôn cho rằng mình không hề chấp nhận anh, nhưng bây giờ, đột nhiên nhận ra bản thân thế mà lại không nỡ để anh đi.Trần Triệu Dương nhìn theo bóng lưng Nam Cung Yến đang bước đi uyển chuyển lên lầu thì thấy có chút thất vọng. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, sau khi thu dọn Phỉ Thúy, anh trở về phòng và bắt đầu tu luyện.Khi Nam Cung Yến về đến phòng, sắc mặt cô có chút không ổn, Từ Tịnh Nhã tất nhiên nhận ra nên vội nhìn về phía cô.“Tiểu Yến, cậu bị sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”, Từ Tịnh Nhã nhìn Nam Cung Yến với vẻ mặt lo lắng hỏi.“Không có gì đâu, là Trần Triệu Dương có chuyện cần giải quyết nên anh ta phải đi xa một thời gian", Nam Cung Yến hít một hơi thật sâu lấy lại cảm xúc rồi nói.“Đây chẳng phải là cậu đang không nỡ để cho người ta đi sao? Thế mà vẫn còn cứng miệng như vậy”, Từ Tịnh Nhã nghe vậy bất lực nói.“Ai nói mình không nỡ để anh ta đi chứ, mình vừa rồi chỉ là đang nghĩ tới chuyện khác mà thôi”, Nam Cung Yến còn cứng miệng chối.“Được rồi, cậu thắng rồi”, Từ Tịnh Nhã xua tay, không muốn khơi chuyện này nữa.Qua một đêm, Trần Triệu Dương cảm thấy mình hấp thu linh khí nhanh hơn trước rất nhiều, hẳn là tác dụng của việc tu luyện thân thể. Kinh mạch của anh dày hơn, tất nhiên sẽ chứa được nhiều linh khí hơn, sau một thời gian dồn nén chân khí trong cơ thể, lực hút của anh cũng trở nên mạnh mẽ hơn trước.Mà tốc độ truyền dẫn linh khí mà Nam Cung "Yến mang đến cho anh cũng trở nên nhiều hơn, chẳng trách lão già kia để cho mình kết hôn với cô ấy, bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân rồi.Thể chất của Nam Cung Yến thực sự quá đặc biệt, nếu tốc độ tu luyện của mình càng nhanh, vậy thì Nam Cung Yến sẽ cung cấp nhiều linh khí hơn.Nếu mình có thể ở gần cô ấy một chút thì sế càng tốt.