Tác giả:

“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…

Chương 406

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Trần Triệu Dương tất nhiên là không thể nào biết được những điều này, kể cả có biết thì anh cũng lười quan tâm.Sau khi anh về đến khách sạn thì bắt đầu gọi điện thoại cho Nam Cung Yến nhưng gọi kiểu gì cũng không được.Không còn cách nào nữa nên anh chỉ có thể gọi cho Đường Võ.Nhận được tin cả ngày Nam Cung Yến đều không đến công ty, Trần Triệu Dương bắt đầu cảm thấy lo lắng nhưng anh cũng không có cách nào, xem ra người hôm đó đúng là Nam Cung Yến rồi, điều này khiến Trần Triệu Dương thực sự cảm thấy áy náy.Sớm biết thế thì đã nói cho Nam Cung Yến biết chuyện từ sớm, tạo thành hiểu nhầm như thế này thực sự bất đắc dĩ.Nhưng Nam Cung Yến không nghe máy, anh cũng không có cách nào để giải thích nên chỉ có thế để tạm như vậy.Tối hôm đó, khi Trần Triệu Dương đang ngồi trên giường tu luyện thì có một tiếng động vô cùng nhỏ truyền vào tai anh. Anh lập tức mở to hai mảt, dùng thuật xuyên thấu nhìn qua thì phát hiện có 6 người đàn ông đang mặc trang phục màu đen đứng ở ngoài và đang cố gắng mở cửa phòng anh.“Đến nhanh phết”, Trần Triệu Dương cười một cái rồi lập tức xoay người leo xuống giường, bố trí lại giường ngủ rồi chui ra sau rèm cửa.Khóa cửa của khách sạn này thực sự không phòng được người, Trần Triệu Dương vừa trốn đến giây thứ ba thì cửa đã bị người ta mở ra rồi.Lập tức có hai người bước vào bên trong phòng, những người còn lại thì nhẹ nhàng tiến vào.“XI...Những người này xốc giường Trần Triệu Dương vừa ngủ lên, rồi chiếc súng tiểu liên có giảm thanh đập vào thành giường của anh.“Chết tiệt, người không có trong khách sạn, tình báo sai rồi, rút”, người đàn ông đó vừa nói xong thì lập tức ra lệnh rút lui.“Đến cũng đến rồi, không nhìn thấy tôi đây thì sao có thể đi?”, khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì một tiếng nói trêu đùa truyền vào tai bọn họ. Ngay lập tức người vừa mở cửa bị một cỗ khí lực đánh bay ra ngoài. Phản ứng của họ khá là nhanh, súng tiểu liên trong tay trực tiếp nhăm ngay Trần Triệu Dương rồi bắt đầu nã đạn.Chỉ là tốc độ của Trần Triệu Dương lại càng nhanh hơn, viên đạn được bản ra ngay cả quần áo của anh còn không chạm vào được.Một người đàn ông đứng gần Trần Triệu Dương bị anh nhắm ngay vào đầu rồi bùm một tiếng, lập tức nằm lăn ra đất.Năm người còn lại đều ngạc nhiên, trước đây họ cũng đoán được thực lực của Trần Triệu Dương rồi nhưng sau khi thấy anh ra tay thì thực sự ngạc nhiên không khép nổi miệng.Nhưng phản ứng của họ cũng rất nhanh, lập tức tản ra, đồng thời tiểu liên trong tay họ cũng nã đạn liên tục.Đợi đến lúc số đạn trong súng đã hết, họ nhìn sang thì thấy Trần Triệu Dương vẫn đứng im ở đó như từ nấy đến giờ chưa từng động đậy vậy.“Sao... sao có thể?”, nhìn thấy cảnh này, tất cả bọn họ đều ngơ ra, trong khoảng cách gần như vậy mà muốn tránh khỏi những viên đạn này gần như là không có khả năng..Mà vừa rồi là 5 khẩu chứ không phải một khẩu, là súng tiểu liên chứ không phải súng thường, tốc độ súng bắn ra và tốc độ đạn vô cùng kinh người, dù có như thế thì anh vẫn không bị tổn thương chút lông tóc nào.Họ cũng có chút nghi ngờ, người bọn họ ám sát là người Trái Đất sao?

Trần Triệu Dương tất nhiên là không thể nào biết được những điều này, kể cả có biết thì anh cũng lười quan tâm.

Sau khi anh về đến khách sạn thì bắt đầu gọi điện thoại cho Nam Cung Yến nhưng gọi kiểu gì cũng không được.

Không còn cách nào nữa nên anh chỉ có thể gọi cho Đường Võ.

Nhận được tin cả ngày Nam Cung Yến đều không đến công ty, Trần Triệu Dương bắt đầu cảm thấy lo lắng nhưng anh cũng không có cách nào, xem ra người hôm đó đúng là Nam Cung Yến rồi, điều này khiến Trần Triệu Dương thực sự cảm thấy áy náy.

Sớm biết thế thì đã nói cho Nam Cung Yến biết chuyện từ sớm, tạo thành hiểu nhầm như thế này thực sự bất đắc dĩ.

Nhưng Nam Cung Yến không nghe máy, anh cũng không có cách nào để giải thích nên chỉ có thế để tạm như vậy.

Tối hôm đó, khi Trần Triệu Dương đang ngồi trên giường tu luyện thì có một tiếng động vô cùng nhỏ truyền vào tai anh. 

Anh lập tức mở to hai mảt, dùng thuật xuyên thấu nhìn qua thì phát hiện có 6 người đàn ông đang mặc trang phục màu đen đứng ở ngoài và đang cố gắng mở cửa phòng anh.

“Đến nhanh phết”, Trần Triệu Dương cười một cái rồi lập tức xoay người leo xuống giường, bố trí lại giường ngủ rồi chui ra sau rèm cửa.

Khóa cửa của khách sạn này thực sự không phòng được người, Trần Triệu Dương vừa trốn đến giây thứ ba thì cửa đã bị người ta mở ra rồi.

Lập tức có hai người bước vào bên trong phòng, những người còn lại thì nhẹ nhàng tiến vào.

“XI...

Những người này xốc giường Trần Triệu Dương vừa ngủ lên, rồi chiếc súng tiểu liên có giảm thanh đập vào thành giường của anh.

“Chết tiệt, người không có trong khách sạn, tình báo sai rồi, rút”, người đàn ông đó vừa nói xong thì lập tức ra lệnh rút lui.

“Đến cũng đến rồi, không nhìn thấy tôi đây thì sao có thể đi?”, khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì một tiếng nói trêu đùa truyền vào tai bọn họ. Ngay lập tức người vừa mở cửa bị một cỗ khí lực đánh bay ra ngoài. 

Phản ứng của họ khá là nhanh, súng tiểu liên trong tay trực tiếp nhăm ngay Trần Triệu Dương rồi bắt đầu nã đạn.

Chỉ là tốc độ của Trần Triệu Dương lại càng nhanh hơn, viên đạn được bản ra ngay cả quần áo của anh còn không chạm vào được.

Một người đàn ông đứng gần Trần Triệu Dương bị anh nhắm ngay vào đầu rồi bùm một tiếng, lập tức nằm lăn ra đất.

Năm người còn lại đều ngạc nhiên, trước đây họ cũng đoán được thực lực của Trần Triệu Dương rồi nhưng sau khi thấy anh ra tay thì thực sự ngạc nhiên không khép nổi miệng.

Nhưng phản ứng của họ cũng rất nhanh, lập tức tản ra, đồng thời tiểu liên trong tay họ cũng nã đạn liên tục.

Đợi đến lúc số đạn trong súng đã hết, họ nhìn sang thì thấy Trần Triệu Dương vẫn đứng im ở đó như từ nấy đến giờ chưa từng động đậy vậy.

“Sao... sao có thể?”, nhìn thấy cảnh này, tất cả bọn họ đều ngơ ra, trong khoảng cách gần như vậy mà muốn tránh khỏi những viên đạn này gần như là không có khả năng..

Mà vừa rồi là 5 khẩu chứ không phải một khẩu, là súng tiểu liên chứ không phải súng thường, tốc độ súng bắn ra và tốc độ đạn vô cùng kinh người, dù có như thế thì anh vẫn không bị tổn thương chút lông tóc nào.

Họ cũng có chút nghi ngờ, người bọn họ ám sát là người Trái Đất sao?

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Trần Triệu Dương tất nhiên là không thể nào biết được những điều này, kể cả có biết thì anh cũng lười quan tâm.Sau khi anh về đến khách sạn thì bắt đầu gọi điện thoại cho Nam Cung Yến nhưng gọi kiểu gì cũng không được.Không còn cách nào nữa nên anh chỉ có thể gọi cho Đường Võ.Nhận được tin cả ngày Nam Cung Yến đều không đến công ty, Trần Triệu Dương bắt đầu cảm thấy lo lắng nhưng anh cũng không có cách nào, xem ra người hôm đó đúng là Nam Cung Yến rồi, điều này khiến Trần Triệu Dương thực sự cảm thấy áy náy.Sớm biết thế thì đã nói cho Nam Cung Yến biết chuyện từ sớm, tạo thành hiểu nhầm như thế này thực sự bất đắc dĩ.Nhưng Nam Cung Yến không nghe máy, anh cũng không có cách nào để giải thích nên chỉ có thế để tạm như vậy.Tối hôm đó, khi Trần Triệu Dương đang ngồi trên giường tu luyện thì có một tiếng động vô cùng nhỏ truyền vào tai anh. Anh lập tức mở to hai mảt, dùng thuật xuyên thấu nhìn qua thì phát hiện có 6 người đàn ông đang mặc trang phục màu đen đứng ở ngoài và đang cố gắng mở cửa phòng anh.“Đến nhanh phết”, Trần Triệu Dương cười một cái rồi lập tức xoay người leo xuống giường, bố trí lại giường ngủ rồi chui ra sau rèm cửa.Khóa cửa của khách sạn này thực sự không phòng được người, Trần Triệu Dương vừa trốn đến giây thứ ba thì cửa đã bị người ta mở ra rồi.Lập tức có hai người bước vào bên trong phòng, những người còn lại thì nhẹ nhàng tiến vào.“XI...Những người này xốc giường Trần Triệu Dương vừa ngủ lên, rồi chiếc súng tiểu liên có giảm thanh đập vào thành giường của anh.“Chết tiệt, người không có trong khách sạn, tình báo sai rồi, rút”, người đàn ông đó vừa nói xong thì lập tức ra lệnh rút lui.“Đến cũng đến rồi, không nhìn thấy tôi đây thì sao có thể đi?”, khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì một tiếng nói trêu đùa truyền vào tai bọn họ. Ngay lập tức người vừa mở cửa bị một cỗ khí lực đánh bay ra ngoài. Phản ứng của họ khá là nhanh, súng tiểu liên trong tay trực tiếp nhăm ngay Trần Triệu Dương rồi bắt đầu nã đạn.Chỉ là tốc độ của Trần Triệu Dương lại càng nhanh hơn, viên đạn được bản ra ngay cả quần áo của anh còn không chạm vào được.Một người đàn ông đứng gần Trần Triệu Dương bị anh nhắm ngay vào đầu rồi bùm một tiếng, lập tức nằm lăn ra đất.Năm người còn lại đều ngạc nhiên, trước đây họ cũng đoán được thực lực của Trần Triệu Dương rồi nhưng sau khi thấy anh ra tay thì thực sự ngạc nhiên không khép nổi miệng.Nhưng phản ứng của họ cũng rất nhanh, lập tức tản ra, đồng thời tiểu liên trong tay họ cũng nã đạn liên tục.Đợi đến lúc số đạn trong súng đã hết, họ nhìn sang thì thấy Trần Triệu Dương vẫn đứng im ở đó như từ nấy đến giờ chưa từng động đậy vậy.“Sao... sao có thể?”, nhìn thấy cảnh này, tất cả bọn họ đều ngơ ra, trong khoảng cách gần như vậy mà muốn tránh khỏi những viên đạn này gần như là không có khả năng..Mà vừa rồi là 5 khẩu chứ không phải một khẩu, là súng tiểu liên chứ không phải súng thường, tốc độ súng bắn ra và tốc độ đạn vô cùng kinh người, dù có như thế thì anh vẫn không bị tổn thương chút lông tóc nào.Họ cũng có chút nghi ngờ, người bọn họ ám sát là người Trái Đất sao?

Chương 406