Tác giả:

“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…

Chương 421

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Dương Đức Trung cần răng một cái rồi đứng lên nói. Mặc dù nhờ Trần Triệu Dương nên lúc trước nhà họ Dương mới thoát được một kiếp nạn, nhưng bây. giờ đối mặt với nhà họ Phòng, Dương Đức Trung quyết đoán lựa chọn.Nhà họ Phòng là một con quái vật khổng lồ, bọn họ không đắc tội nổi. Nếu hôm nay không phân rõ giới hạn với Trần Triệu Dương thì e là nhà họ Dương sẽ không thể tồn tại được.Nghe thấy câu nói của bố mình, sắc mặt của Dương Lệ biến đổi hẳn. Cô ấy không ngờ là bố mình lại chối bỏ quan hệ với Trần Triệu Dương, như thế khác nào qua cầu rút ván.Đám người nhà họ Dương nghe gia chủ nói vậy thì đều thở dài một hơi, hiển nhiên bọn họ cũng không muốn trở thành kẻ địch với nhà họ Phòng. Đối với bọn họ, nhà họ Phòng đáng sợ hơn Trần Triệu Dương nhiều, đó là lòng kính sợ đã ăn sâu vào xương máu."Bố, sao bố lại thế..., Dương Lệ kéo bố mình lại rồi sốt sẵng nói."Con đừng nói gì hết, chuyện đã đến nước này. rồi thì bố chỉ có thể làm như vậy mà thôi", Dương Đức Trung nói ngay, sau đó bảo người nhà họ Dương ở đằng sau giữ Dương Lệ lại. "Gia chủ Phòng, thật ngại quá, tôi dạy con không nghiêm, về nhà tôi sẽ bảo ban lại con bé", Dương Đức Trung nói với Phòng Vĩnh Tín.Trong lúc nói, ông ta chẳng nhìn Trần Triệu Dương cái nào, như thể người đã cứu nhà họ Dương không phải là anh.Trần Triệu Dương không hề cảm thấy ngạc nhiên về chuyện này, chỉ nhìn Dương Đức Trung một cái thật sâu.Anh không trách Dương Lệ, dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, không thể làm được gì trước quyết định của gia tộc."Tốt lắm, chú em Đức Trung là người hiểu chuyện, mong hãy lùi sang một bên, tôi sẽ xử lý thăng nhóc ngông cuồng này trước", Phòng Vĩnh Tín rất hài lòng trước hành động của Dương Đức Trung, xem ra nhà họ Phòng vẫn có sức uy hiếp với mọi người ở thành phố Vân Hải."Nếu mày muốn mạnh bạo hơn thì cũng được thôi. Người đâu, bắt lấy thằng đó!", Phòng Vĩnh Tín nhìn về phía Trần Triệu Dương, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo. Phòng Vĩnh Tín vừa dứt lời, năm bóng người xuất hiện xung quanh Trần Triệu Dương, bao vây anh kín mít.Lúc này, khách khứa xung quanh đều đứng lùi ra xa, sợ gặp tai bay vạ gió."Vẫn chưa đủ đâu. Nếu lão già nhà ông muốn lũ phế vật này tới nộp mạng thì tôi đành lãng phí chút sức lực vậy", nhìn năm người này, Trần Triệu Dương lắc đầu.Đối với Trần Triệu Dương, năm tên võ giả hậu thiên tiểu thành này chẳng khác đám bảo vệ vừa rồi là bao."Đánh xong đi rồi hãy nói", Phòng Vĩnh Tín cười lạnh một tiếng. Những võ giả này khác hẳn với bảo vệ bình thường, mong là sau khi đánh xong, thằng ranh này vẫn còn hăng hái như thế.Nghe thấy lời nhận xét của Trần Triệu Dương về mình, năm người kia lập tức nổi giận. Bọn họ là võ giả, bình thường đâu có ai dám ăn nói với bọn họ như vậy. Với người bình thường, bọn họ là những người kiểm soát tuyệt đối."Thăng ranh, mày yên tâm, lát nữa tao sẽ đánh vêu mồm mày lên", trong mắt của tên võ giả cầm đầu lóe lên sự độc ác, gã ta nhắm vào chân Trần Triệu Dương.Tốc độ của bốn người còn lại cũng không chậm, vừa ra tay là đã dùng ngay chiêu thức tàn nhãn, không hề nghĩ tới chuyện Trần Triệu Dương có chịu nổi hay không."Bảo chúng mày là lũ phế vật cũng có nghĩa là chúng mày còn không bằng cả rác rưởi nữa. Rác rưởi ít nhất còn tái chế được, còn chúng mày thì chỉ có nước tiêu hủy thôi", Trần Triệu Dương lắc đầu, sau đó vung tay ra.Tên võ giả cầm đầu còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Trần Triệu Dương đánh bay ra ngoài, đụng mạnh vào bàn ăn, khiến thức ăn và rượu trên bàn rơi hết xuống đất.Không đợi những võ giả khác phản ứng gì, Trần Triệu Dương đã xông thẳng về phía chúng và đánh đấm lia lịa. Đám võ giả kia căn bản không phải đối thủ của Trần Triệu Dương, chỉ bốn chưởng thôi là tất cả đã bị đánh bay đi.Sắc mặt của người nhà họ Phòng đen kịt lại, võ giả đã ra tay rồi mà vẫn không bắt được tên ngông cuồng ngày, đây là một sự ảnh hưởng lớn tới tiếng tăm của nhà họ Phòng.Khách khứa ồ lên, không ngờ nhà họ Phòng vẫn luôn mạnh mẽ như thế mà cũng có ngày hôm nay, e rằng từ nay trở đi, sự kính sợ của bọn họ với nhà họ Phòng cũng sẽ giảm đi phần nào."Gia chủ Phòng, đừng cử lũ phế vật này ra làm lãng phí thời gian của nhau nữa. Bày hết sức mạnh của Bộ tộc Häc Sơn các người ra đi, nếu không thì lũ người này sẽ chỉ là bao cát hết thôi", Trần Triệu Dương phủi tay, nói với dáng vẻ nhởn nhơ.

Dương Đức Trung cần răng một cái rồi đứng lên nói. 

Mặc dù nhờ Trần Triệu Dương nên lúc trước nhà họ Dương mới thoát được một kiếp nạn, nhưng bây. giờ đối mặt với nhà họ Phòng, Dương Đức Trung quyết đoán lựa chọn.

Nhà họ Phòng là một con quái vật khổng lồ, bọn họ không đắc tội nổi. Nếu hôm nay không phân rõ giới hạn với Trần Triệu Dương thì e là nhà họ Dương sẽ không thể tồn tại được.

Nghe thấy câu nói của bố mình, sắc mặt của Dương Lệ biến đổi hẳn. Cô ấy không ngờ là bố mình lại chối bỏ quan hệ với Trần Triệu Dương, như thế khác nào qua cầu rút ván.

Đám người nhà họ Dương nghe gia chủ nói vậy thì đều thở dài một hơi, hiển nhiên bọn họ cũng không muốn trở thành kẻ địch với nhà họ Phòng. Đối với bọn họ, nhà họ Phòng đáng sợ hơn Trần Triệu Dương nhiều, đó là lòng kính sợ đã ăn sâu vào xương máu.

"Bố, sao bố lại thế..., Dương Lệ kéo bố mình lại rồi sốt sẵng nói.

"Con đừng nói gì hết, chuyện đã đến nước này. rồi thì bố chỉ có thể làm như vậy mà thôi", Dương Đức Trung nói ngay, sau đó bảo người nhà họ Dương ở đằng sau giữ Dương Lệ lại. 

"Gia chủ Phòng, thật ngại quá, tôi dạy con không nghiêm, về nhà tôi sẽ bảo ban lại con bé", Dương Đức Trung nói với Phòng Vĩnh Tín.

Trong lúc nói, ông ta chẳng nhìn Trần Triệu Dương cái nào, như thể người đã cứu nhà họ Dương không phải là anh.

Trần Triệu Dương không hề cảm thấy ngạc nhiên về chuyện này, chỉ nhìn Dương Đức Trung một cái thật sâu.

Anh không trách Dương Lệ, dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, không thể làm được gì trước quyết định của gia tộc.

"Tốt lắm, chú em Đức Trung là người hiểu chuyện, mong hãy lùi sang một bên, tôi sẽ xử lý thăng nhóc ngông cuồng này trước", Phòng Vĩnh Tín rất hài lòng trước hành động của Dương Đức Trung, xem ra nhà họ Phòng vẫn có sức uy hiếp với mọi người ở thành phố Vân Hải.

"Nếu mày muốn mạnh bạo hơn thì cũng được thôi. Người đâu, bắt lấy thằng đó!", Phòng Vĩnh Tín nhìn về phía Trần Triệu Dương, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo. 

Phòng Vĩnh Tín vừa dứt lời, năm bóng người xuất hiện xung quanh Trần Triệu Dương, bao vây anh kín mít.

Lúc này, khách khứa xung quanh đều đứng lùi ra xa, sợ gặp tai bay vạ gió.

"Vẫn chưa đủ đâu. Nếu lão già nhà ông muốn lũ phế vật này tới nộp mạng thì tôi đành lãng phí chút sức lực vậy", nhìn năm người này, Trần Triệu Dương lắc đầu.

Đối với Trần Triệu Dương, năm tên võ giả hậu thiên tiểu thành này chẳng khác đám bảo vệ vừa rồi là bao.

"Đánh xong đi rồi hãy nói", Phòng Vĩnh Tín cười lạnh một tiếng. Những võ giả này khác hẳn với bảo vệ bình thường, mong là sau khi đánh xong, thằng ranh này vẫn còn hăng hái như thế.

Nghe thấy lời nhận xét của Trần Triệu Dương về mình, năm người kia lập tức nổi giận. Bọn họ là võ giả, bình thường đâu có ai dám ăn nói với bọn họ như vậy. Với người bình thường, bọn họ là những người kiểm soát tuyệt đối.

"Thăng ranh, mày yên tâm, lát nữa tao sẽ đánh vêu mồm mày lên", trong mắt của tên võ giả cầm đầu lóe lên sự độc ác, gã ta nhắm vào chân Trần Triệu Dương.

Tốc độ của bốn người còn lại cũng không chậm, vừa ra tay là đã dùng ngay chiêu thức tàn nhãn, không hề nghĩ tới chuyện Trần Triệu Dương có chịu nổi hay không.

"Bảo chúng mày là lũ phế vật cũng có nghĩa là chúng mày còn không bằng cả rác rưởi nữa. Rác rưởi ít nhất còn tái chế được, còn chúng mày thì chỉ có nước tiêu hủy thôi", Trần Triệu Dương lắc đầu, sau đó vung tay ra.

Tên võ giả cầm đầu còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Trần Triệu Dương đánh bay ra ngoài, đụng mạnh vào bàn ăn, khiến thức ăn và rượu trên bàn rơi hết xuống đất.

Không đợi những võ giả khác phản ứng gì, Trần Triệu Dương đã xông thẳng về phía chúng và đánh đấm lia lịa. Đám võ giả kia căn bản không phải đối thủ của Trần Triệu Dương, chỉ bốn chưởng thôi là tất cả đã bị đánh bay đi.

Sắc mặt của người nhà họ Phòng đen kịt lại, võ giả đã ra tay rồi mà vẫn không bắt được tên ngông cuồng ngày, đây là một sự ảnh hưởng lớn tới tiếng tăm của nhà họ Phòng.

Khách khứa ồ lên, không ngờ nhà họ Phòng vẫn luôn mạnh mẽ như thế mà cũng có ngày hôm nay, e rằng từ nay trở đi, sự kính sợ của bọn họ với nhà họ Phòng cũng sẽ giảm đi phần nào.

"Gia chủ Phòng, đừng cử lũ phế vật này ra làm lãng phí thời gian của nhau nữa. Bày hết sức mạnh của Bộ tộc Häc Sơn các người ra đi, nếu không thì lũ người này sẽ chỉ là bao cát hết thôi", Trần Triệu Dương phủi tay, nói với dáng vẻ nhởn nhơ.

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Dương Đức Trung cần răng một cái rồi đứng lên nói. Mặc dù nhờ Trần Triệu Dương nên lúc trước nhà họ Dương mới thoát được một kiếp nạn, nhưng bây. giờ đối mặt với nhà họ Phòng, Dương Đức Trung quyết đoán lựa chọn.Nhà họ Phòng là một con quái vật khổng lồ, bọn họ không đắc tội nổi. Nếu hôm nay không phân rõ giới hạn với Trần Triệu Dương thì e là nhà họ Dương sẽ không thể tồn tại được.Nghe thấy câu nói của bố mình, sắc mặt của Dương Lệ biến đổi hẳn. Cô ấy không ngờ là bố mình lại chối bỏ quan hệ với Trần Triệu Dương, như thế khác nào qua cầu rút ván.Đám người nhà họ Dương nghe gia chủ nói vậy thì đều thở dài một hơi, hiển nhiên bọn họ cũng không muốn trở thành kẻ địch với nhà họ Phòng. Đối với bọn họ, nhà họ Phòng đáng sợ hơn Trần Triệu Dương nhiều, đó là lòng kính sợ đã ăn sâu vào xương máu."Bố, sao bố lại thế..., Dương Lệ kéo bố mình lại rồi sốt sẵng nói."Con đừng nói gì hết, chuyện đã đến nước này. rồi thì bố chỉ có thể làm như vậy mà thôi", Dương Đức Trung nói ngay, sau đó bảo người nhà họ Dương ở đằng sau giữ Dương Lệ lại. "Gia chủ Phòng, thật ngại quá, tôi dạy con không nghiêm, về nhà tôi sẽ bảo ban lại con bé", Dương Đức Trung nói với Phòng Vĩnh Tín.Trong lúc nói, ông ta chẳng nhìn Trần Triệu Dương cái nào, như thể người đã cứu nhà họ Dương không phải là anh.Trần Triệu Dương không hề cảm thấy ngạc nhiên về chuyện này, chỉ nhìn Dương Đức Trung một cái thật sâu.Anh không trách Dương Lệ, dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, không thể làm được gì trước quyết định của gia tộc."Tốt lắm, chú em Đức Trung là người hiểu chuyện, mong hãy lùi sang một bên, tôi sẽ xử lý thăng nhóc ngông cuồng này trước", Phòng Vĩnh Tín rất hài lòng trước hành động của Dương Đức Trung, xem ra nhà họ Phòng vẫn có sức uy hiếp với mọi người ở thành phố Vân Hải."Nếu mày muốn mạnh bạo hơn thì cũng được thôi. Người đâu, bắt lấy thằng đó!", Phòng Vĩnh Tín nhìn về phía Trần Triệu Dương, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo. Phòng Vĩnh Tín vừa dứt lời, năm bóng người xuất hiện xung quanh Trần Triệu Dương, bao vây anh kín mít.Lúc này, khách khứa xung quanh đều đứng lùi ra xa, sợ gặp tai bay vạ gió."Vẫn chưa đủ đâu. Nếu lão già nhà ông muốn lũ phế vật này tới nộp mạng thì tôi đành lãng phí chút sức lực vậy", nhìn năm người này, Trần Triệu Dương lắc đầu.Đối với Trần Triệu Dương, năm tên võ giả hậu thiên tiểu thành này chẳng khác đám bảo vệ vừa rồi là bao."Đánh xong đi rồi hãy nói", Phòng Vĩnh Tín cười lạnh một tiếng. Những võ giả này khác hẳn với bảo vệ bình thường, mong là sau khi đánh xong, thằng ranh này vẫn còn hăng hái như thế.Nghe thấy lời nhận xét của Trần Triệu Dương về mình, năm người kia lập tức nổi giận. Bọn họ là võ giả, bình thường đâu có ai dám ăn nói với bọn họ như vậy. Với người bình thường, bọn họ là những người kiểm soát tuyệt đối."Thăng ranh, mày yên tâm, lát nữa tao sẽ đánh vêu mồm mày lên", trong mắt của tên võ giả cầm đầu lóe lên sự độc ác, gã ta nhắm vào chân Trần Triệu Dương.Tốc độ của bốn người còn lại cũng không chậm, vừa ra tay là đã dùng ngay chiêu thức tàn nhãn, không hề nghĩ tới chuyện Trần Triệu Dương có chịu nổi hay không."Bảo chúng mày là lũ phế vật cũng có nghĩa là chúng mày còn không bằng cả rác rưởi nữa. Rác rưởi ít nhất còn tái chế được, còn chúng mày thì chỉ có nước tiêu hủy thôi", Trần Triệu Dương lắc đầu, sau đó vung tay ra.Tên võ giả cầm đầu còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Trần Triệu Dương đánh bay ra ngoài, đụng mạnh vào bàn ăn, khiến thức ăn và rượu trên bàn rơi hết xuống đất.Không đợi những võ giả khác phản ứng gì, Trần Triệu Dương đã xông thẳng về phía chúng và đánh đấm lia lịa. Đám võ giả kia căn bản không phải đối thủ của Trần Triệu Dương, chỉ bốn chưởng thôi là tất cả đã bị đánh bay đi.Sắc mặt của người nhà họ Phòng đen kịt lại, võ giả đã ra tay rồi mà vẫn không bắt được tên ngông cuồng ngày, đây là một sự ảnh hưởng lớn tới tiếng tăm của nhà họ Phòng.Khách khứa ồ lên, không ngờ nhà họ Phòng vẫn luôn mạnh mẽ như thế mà cũng có ngày hôm nay, e rằng từ nay trở đi, sự kính sợ của bọn họ với nhà họ Phòng cũng sẽ giảm đi phần nào."Gia chủ Phòng, đừng cử lũ phế vật này ra làm lãng phí thời gian của nhau nữa. Bày hết sức mạnh của Bộ tộc Häc Sơn các người ra đi, nếu không thì lũ người này sẽ chỉ là bao cát hết thôi", Trần Triệu Dương phủi tay, nói với dáng vẻ nhởn nhơ.

Chương 421